Chương 35
Tây Qua Sao Nhục
28/02/2024
Sau khi Kiều Nam Kỳ về nhà liền gọi điện cho Hạ Viễn Đồ, dặn hắn giúp
mình chú ý mọi việc trong công ty cùng chú ý đám người còn liên quan tới những việc dơ bẩn của Hạ Nam Trần Trạch Hòa trong hai ngày sắp tới.
Sau đó y dặn Tiểu Ngô tới cửa hàng thú cưng ở đường Xương Khê kia hỏi chủ tiệm có đồng ý bán lại cửa hàng với giá cao hay không.
Thực ra thứ y muốn mang đi cũng chỉ là đàn mèo hoang Triệu Vanh nuôi suốt mười năm kia.
Lúc trước y muốn mang tụi nó về nhà, bởi vì cảm thấy chúng nó sẽ mang lại chút ấm áp chôn vùi trong tuổi thơ của mình, có lẽ sẽ làm y quên đi chút ít dấu vết của Triệu Vanh. Hiện giờ muốn mang chúng nó về nhà, là bởi vì chúng có dấu vết của Triệu Vanh.
Nhưng Triệu Vanh không nhận điện thoại của y, mặc dù nhận...
Y cũng thực sự không biết phải nói chuyện với Triệu Vanh thế nào, chẳng lẽ lại nói tới chuyện vụn vặt tích lũy trong suốt mười năm qua sao --- nhưng trước kia y không quân tâm tới nó, cũng không chịu nghe.
Nghĩ tới nghĩ lui, không bằng trực tiếp mua lại cửa hàng thú cưng, rồi chuyển mấy con mèo hoang kia đến nhà cũ ở đường Xương Khê của mình còn hơn.
Tiểu Ngô có lẽ đã bị ý định đột ngột muốn mua lại cửa hàng thú cưng của cấp trên nhà mình dọa sợ, lo lắng trạng thái Kiều Nam Kỳ mấy năm nay không tốt mà nổi điên, cho nên nơm nớp lo sợ nói: "Tiên sinh, ngài chắc chắn mua lại cửa hàng này hay sao ạ? Đây là cửa hàng thú cưng, trước mắt công ty chúng ta không có hướng phát triển trong lĩnh vực này......"
Y mấy ngày nay ngày càng tiều tụy, nốt ruồi nhạt dưới mí mắt bây giờ càng trông trang nghiêng hơn.
Y chỉ liếc mắt nhìn một cái mà Tiểu Ngô cũng không dám nói gì nữa, chỉ biết lạnh sống lưng muốn xoay người đi.
Kiều Nam Kỳ lại cứ ở lúc cậu chàng đi tới cửa lại đột nhiên nói: "Cậu nói xem..."
Tiểu Ngô vội vàng dừng lại nói: "Dạ?"
"Cậu cảm thấy......" Kiều Nam Kỳ dừng một chút, nheo mắt lại, không nhìn ra được nét mặt ra sao, "Tôi đối với Triệu Vanh, thế nào?"
Tiểu Ngô lập tức lắp bắp: "Dạ, gì ạ? Triệu tiên sinh ạ?"
Cậu chàng nhìn vẻ mặt của Kiều Nam Kỳ, giống như muốn đoán xem ý định của Kiều Nam Kỳ để đưa ra đáp án có thể khiến vị cấp trên này của mình hài lòng.
Nhưng sắc mặt của Kiều Nam Kỳ vẫn âm u, không còn biểu cảm nào khác, thật sự không nhìn ra được gì.
Cậu đành phải nói: "Khá tốt......?"
Kiều Nam Kỳ không nói gì.
Tiểu Ngô nói tiếp: "Tiên sinh khi ký thỏa thuận với Triệu tiên sinh đã cho rất nhiều lợi ích, tôi ngày thường xử lý nhiều vấn đề riêng tư cho ngài, nhìn những bạn bè khác của tiên sinh.... Đối với tình nhân cũng không có tốt như tiên sinh vậy."
"Tiên sinh không phải chu cấp cho Triệu tiên sinh một số tiền lớn sao? À đúng, cổ phần công ty chúng ta, ngài cũng không phải cho Triệu tiên sinh một phần ạ? Khi Triệu tiên sinh tới công ty cũng có sắp xếp......"
Cậu chàng nói xong, chỉ nhìn thấy biểu cảm của Kiều Nam Kỳ không thay đổi quá lớn, nhưng không biết vì sao, áp suất trong phòng lại có cảm giác thấp hơn. Cậu đành phải căng da đầu nói: "So với những người khác, tiên sinh đối với tình nhân bên người ---"
"Nhanh đi làm việc đi." Kiều Nam Kỳ trực tiếp ngắt lời cậu lại.
Y đứng dậy, cũng không nhìn về phía Tiểu Ngô, ánh mắt cũng không biết tập trung ở đâu, toàn thân chỉ toát ra vẻ mệt mỏi.
Y chỉ để lại bóng lưng của Tiểu Ngô, sau đó xoay người đi vào trong phòng ngủ.
Còn có tiếng đóng sập cửa lại.
-
Khi con mèo được mang về đã là ngày hôm sau.
Mèo con có vẻ sợ hãi khi vừa về tới nhà. Nhiều năm trôi qua như vậy, con mèo mà Kiều Nam Kỳ quen thuộc nhất đã qua đời, mấy con mèo con vốn cũng không biết y là ai.
Y chỉ vừa ngồi xổm xuống muốn ôm nó lên, vật nhỏ lại giật mình nhảy ra, lập tức chui xuống gầm giường.
Mấy con mèo khác cũng tương tự vậy.
Y im lặng thở dài rồi từ từ đứng dậy.
Cô bé ở quầy lễ tân của cửa hàng thú cưng kia khi thấy người trong vòng một ngày ra giá cao mua cửa hàng lại lại là Kiều Nam Kỳ, còn giật mình trong giây lát. Cô đặt những thú dùng để nuôi mèo lại xong, định chuẩn bị đi theo Tiểu Ngô nhận tiền công đã bị Kiều Nam Kỳ gọi lại.
"...... Cậu ấy lúc căn dặn các cô chăm sóc cho lũ mèo, có còn, nhắc tới chuyện khác không," Kiều Nam Kỳ vẫn là không nhịn được hỏi, "Về mèo này, hoặc là chuyện của người nào khác?"
Cô bé lắc đầu: "Không có ạ."
Ánh mắt Kiều Nam Kỳ tối sầm lại, cuối cùng cũng để mọi người rời đi.
Hôm qua y lại gọi thêm vài lần nữa cho Triệu Vanh. Đều không có ngoại lệ, không có bất cứ một cuộc điện thoại nào được nhận.
Tin nhắn mới nhất là được y gửi về sáng nay, chỉ có một câu.
- ---- "Tôi không phải không thích em."
Những lời này là sau khi bị Triệu Vanh cúp điện thoại, vẫn nghẹn lại trong cổ họng của y.
Sau khi gửi tin này đi, y thấp thỏm chờ đợi cả buổi sáng, cứ cách vài phút lại kiểm tra di động một lần.
Nhưng tin nhắn này lại như đá chìm vào đáy biển, không có bất kỳ bọt nước nào hiện lên.
Có mấy lần y thật sự quá khó chịu, nhìn lịch sử trò chuyện, nhịn không được kéo lên trên.
Kết quả lướt lên đều là tin nhắn Triệu Vanh gửi tới.
"Hôm nay khi nào anh về nhà?"
"Em bảo chị Lý làm vài món mà anh đã lâu không ăn, anh nhìn thử xem có thích không."
"Em mới vừa cùng Lưu Thuận ra ngoài uống rượu, xin lỗi, em không từ chối được."
"Em sẽ tới sân bay đón anh, chuyến bay có bị delay không?"
"......"
Mà những tin này, y lại chỉ trả lời vài câu 'Được' 'Ờ', hoặc là không có phản hồi.
Ngày xưa những tin nhắn như này, y chưa từng bao giờ nhìn kỹ. Nhưng bây giờ, mỗi một câu như biến thành một lưỡi dao sắc bén từng chút một khoét sâu vào trái tim mình.
Nhưng y lại không nhận được phản hồi nào của Triệu Vanh, chỉ có thể xem lại những tin nhắn trước đây.
Rõ ràng khó chịu như vậy, nhưng lại không dừng được.
Trước khi khi Triệu Vanh nhắn tin cho y, cũng là loại cảm giác này sao?
Lo lắng vô ích, chờ đợi không mục đích.
Với sự hy vọng 1 phần 10 ngàn cam tâm tình nguyện nhấm nháp chua xót trong lòng.
Nếu lúc đó y trả lời lại nhiều một chút thì sẽ ra sao?
Hiện tại nghĩ tới có nhiều chuyện muốn nói với Triệu Vanh, nhưng Triệu Vanh lại không đáp lại y.
Kiều Nam Kỳ chăm chú nhìn vào lịch sử trò chuyện một hồi lâu.
Sau đó, y thoát ra rồi click mở địa chỉ mà Hạ Viễn Đồ đã gửi cho mình.
-
Đêm muộn.
Đã qua thời gian tan làm, bên trong thành phố mới vẫn rực rỡ ánh đèn, khu thương mại vẫn chật kín người.
Khu vực này khu vực phát triển mạnh nhất của Dương Thành sau khi chuyển từ thành phố cũ sang mới, tấc đất tấc vàng, ngay cả người có gia thế như Lưu Thuận, nếu muốn có được một căn phòng ở đây cũng phải được cha mẹ đại phát từ bi cung cấp tiền cho.
Triệu Vanh lúc vào quán bar thấy Lưu Thuận đang kiểm tra di động, thắc mắc vì sao Triệu Vanh lại chủ động chọn nơi này.
"Nhóc Lục," Triệu Vanh tiến lên vỗ vai cậu nhóc, "Xem gì nghiêm túc thế?"
Lưu Thuận ngẩng đầu, vừa định nói chuyện, nhưng khi nhìn thấy Triệu Vanh lại giật mình.
Trikejeu Vanh hôm nay rất khác.
Không giống như trí nhớ của cậu nhóc, cũng khác với những gì cậu nhóc dự đoán về trạng thái hiện tại của Triệu Vanh.
Những người như bọn họ không có mấy ai nghiêm túc đi làm, ngày thường đều mặc đồ lung tung, mang một đống trang sức hàng hiệu trên người. Triệu Vanh trước kia khi đi chơi với cả đám, tuy rằng không ăn mặc lòe loẹt, nhưng vẫn phù hợp với nơi này.
Nhưng hôm nay Triệu Vanh chỉ mặc một chiếc áo lông màu trắng, bên trong là một chiêsc áo sơ mi màu xanh đơn giản, hơi rộng nhưng không phải size lớn, vừa đúng tôn lên thân hình cao gầy của mình.
Sạch sẽ tới mức khi đứng đây, những ánh đèn phía sau cũng không thể vấy bẩn tới nó.
Triệu Vanh cũng không có sa sút tinh thần, thậm chí có thể nói là... Tâm tình tốt?
Hoàn toàn không giống như người có nhà vừa bị phá sản.
Lúc cậu nhóc đang sửng sốt, Triệu Vanh đã đi vào trong, vừa đi vừa hỏi: "Dư Tiên tới rồi?"
"Tới rồi." Lưu Thuận đi theo cậu vào, "Tam thiếu, sao anh lại chọn nơi này? Nơi này trước kia tụi mình không thường tới, chỉ tính tiền rượu tiền bỏ ra cũng không thấp, lúc này còn nhiều người như vậy, có thể dùng hết tiền tiêu vặt một tháng của em đó. Anh bây giờ.... Nếu Dư Tiên làm khó anh thì sao, hay là em bí mật giúp anh thanh toán trước nha?"
"Không có việc gì, không cần."
"Em vẫn còn lo lắng. Anh hai ngày nay có phải không tới công ty của Kiều đại thiếu không? Dư Tiên cũng không biết lấy tin ở đâu mà nắm rõ tin tức, vừa rồi còn bảo anh bị kiều đại dùng xong vứt --- Mẹ nó! Đúng là mồm miệng như sh*t."
"Đừng kích động."
"Vậy hôm nay anh tính sao đây giờ trời? Em cũng đã chuẩn bị xong tiền tiêu vặt em có rồi......"
Tiếng nhạc trong bar không dứt tai, từng chút đánh vào màng nhĩ.
Ánh sáng cực kỳ tối, những ánh đèn nhiều màu sắc tạo ra không khí xa hoa đồi trụy.
Cũng không biết phải do trước kia tới nơi này nhiều lần hay không, mà bây giờ không tới nữa, cho nên hiện tại đứng ở đây khiến cả người Triệu Vanh không khỏe.
Đã không còn những thứ gò bó, cậu đối với nơi này chỉ cảm thấy chán ghét.
Cũng may về sau cậu cũng không cần tới thường xuyên nữa.
Cậu đi cùng Lưu Thuận vào trong, đến một chiếc bàn tròn gần sàn nhảy có thể ngồi khoảng mười mấy người.
Có vài người trong đó có gương mặt cậu biết, cũng có vài người hoàn toàn chưa gặp, cũng không biết thuộc gia đình nào, còn có hai ba người lớn lên khá đẹp, vừa thấy là biết được mang tới để giữ thể diện ---- những người này lúc chơi với nhau, luôn thích mang vài người không có dính dáng trong vòng tới, nhưng lớn lên lại cực kỳ ưa nhìn, có đôi khi có người nhìn vừa mắt, cũng không mở miệng nói chuyện mà chỉ tới theo yêu cầu.
Triệu Vanh lúc tới gần, người ngồi bên ngoài không quen biết cậu, nhìn thấy cậu tới gần mà huýt sáo nói với Lưu Thuận: "Ồ, Lưu Thuận, mày mang tới à? Không tệ à nha!"
Triệu Vanh không nói gì chỉ cười rồi ngồi xuống ở vị trí trống ngoài cùng.
Lưu Thuận 'Hừ' với người nọ: Nói tào lao chó gì vậy! Đây là tam thiếu."
"Tam thiếu?" Người này choáng váng. "Tam thiếu nhà nào?"
Những người khác cũng nhìn thấy Triệu Vanh.
Câu hỏi này đúng lúc lại là câu không nên hỏi nhất, người quen biết Triệu Vanh cũng không biết nên mở miệng thế nào, trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều im lặng, chỉ còn lại tiếng nhạc vang lên không ngừng trong quán bar.
Một lúc sau, có người mở miệng: "Đúng vậy, tao cũng tò mò, là tam thiếu nhà nào? Trần gia không phải không có sao? Hay là Kiều gia, rốt cuộc vì sao vị tam thiếu gia này luôn làm việc ở công ty Kiều gia, nhìn qua dáng vẻ cũng không phải người trong gia đình phá sản, không chừng trong túi còn biết bao nhiêu tiền."
Người lên tiếng chính là Dư Tiên.
Triệu Vanh cũng không cảm thấy tức giận gì khi nghe thấy.
Cậu đã biết trước sẽ như vậy, tới là để giải quyết những chuyện này. Tuy rằng cuối cùng cậu sẽ không ở lại Dương Thành nữa, những tin đồn hay thanh danh đối với cậu có hay không cũng được, nhưng cậu không muốn để đám người này mỗi ngày say lưng bàn tán mình còn lắm mồm tới Triệu Mính, cho nên cuộc hẹn hôm nay, là dự định để đám rác rưởi này câm miệng lại.
Dư Tiên ghét cậu cũng không phải ngày một ngày hai.
Không giống như cậu bởi vì năm đó Trần Phong Niên không có con mà được nhận về, Dư Tiên là con cháu của gia đình có gia thế sinh ra. Đáng tiếc gã bất tài, chỉ biết nuôi dưỡng tình nhân, chẳng làm được tích sự gì, hai năm trước còn bị một đứa con riêng bỗng nhiên xuất hiện có năng lực đoạt quyền thừa kế.
Gã không đối phó với người mạnh hơn mình trong nhà, cho nên tự nhiên truyền sự chán ghét của mình sang người khác, mấy năm nay đều đối đầu với người có thân thế không có danh chính ngôn thuận như Triệu Vanh.
Bằng không cũng không có cuộc hẹn đặc biệt như hôm nay --- còn không phải chỉ muốn chê cười Triệu Vanh sao?
"Cũng không biết tiền bố thí của người khác có để đủ tam thiếu gia anh dùng hay không, nếu không đủ, tất cả đều là bạn bè," Dư Tiên chỉ vào đống rượu trên bàn, "Uống tới khi nào tôi vừa ý, cả đám có thể cho anh mượn một chút cũng không phải không được."
Triệu Vanh ngẩng đầu lên nhìn Dư Tiên một chút.
Cậu thong thả rót chai rượu có nồng độ cồn cao nhất tràn ly. Cũng không tự mình uống mà đẩy tới trước mặt Dư Tiên.
Cậu nói: "Dư thiếu gia nói rất đúng, tiền trong túi tôi thật sự không ít."
Cậu giơ tay lên gọi nhân viên phục vụ gần nhất tới, nói to: "Làm phiền nhớ một chút, tất cả hóa đơn hôm nay ở đây đều tính ở phần tôi ---- ngoại trừ Dư thiếu gia."
"Đương nhiên, Dư thiếu gian có thể khiến tôi vui vẻ, tôi cũng có thể tính phần của cậu, cũng không phải không được."
Triệu Vanh trước kia làm việc đều rất ôn hòa khéo léo, chưa bao giờ sắc bén như vậy, lời nói này của cậu quả thật khiến Lưu Thuận choáng váng.
Dư Tiên sốc một tí, mặt đều tái xanh rồi.
Gã căn bản không đủ tiền để trả cho toàn trường, áp chế không được Triệu Vanh, cũng sẽ không uống rượu Triệu Vanh đẩy tới trước mặt mình.
Như thế sẽ coi như ném hết mặt mũi.
Ý định ban đầu của gã là chế nhạo Triệu Vanh, cho nên ban đầu khi Lưu Thuận quyết định chọn chỗ này, gã còn rất vui --- rốt cuộc Trần gia phá sản rồi, Triệu Vanh tới nơi này, không chừng còn phải nhờ cậy cả đám.
Nhưng khi Triệu Vanh tới, không tự ti cũng không kiêu ngạo, cũng không có vẻ nào sa sút tinh thần.
Hơn nữa, câu vừa rồi của Triệu Vanh, cũng không phải đơn thuần là mời khách, mà là hóa đơn của tất cả mọi người ở đây.
Chi phí ở đây khá cao, bao nhiêu bàn của cả đêm này, là nhiều bao nhiêu chứ?
Triệu Vanh không phải chó mất nhà sao? Sao lại tự tin như vậy?
Chẳng lẽ có một chân với Kiều đại thiếu....
"Nếu tôi thật sự có dính dáng gì tới Kiều đại thiếu," Triệu Vanh dường như ngay lập tức nhìn thấu suy nghĩ của gã, "Cậu nghĩ mình trong khoảng thời gian này mình còn có thể lắm chuyện mà nhàn nhã ngồi đây?"
Lời của Dư Tiên nghẹn lại trong cổ họng, không dâng lên được cũng không nuốt xuống nổi.
Triệu Vanh ngồi ở đó, cụp mắt xuống, khoanh tay lại, giọng nói vẫn bình tĩnh như xưa: "Dư thiếu gia, cho nên ly rượu này, cậu uống không?"
Sắc mặt Dư Tiên trở nên khó coi, không thể đáp lại lời gì.
Những lời Triệu Vanh nói không sai. Nếu Triệu Vanh thật sự có gì với Kiều đại thiếu gia, với thủ đoạn của Kiều đại làm sao để bọn họ có thể tùy tiện nói bậy?
Nhưng nếu Triệu Vanh không có quan hệ gì với Kiều thiếu, lại không biết vì sao không sa sút như tưởng tượng của cả đám, cả đám hôm nay tới chẳng phải vừa uổng công còn khiến mình bị trở thành trò cười sao?
Dư Tiên không nhúc nhích.
Triệu Vanh không nói thêm nữa, chờ Dư Tiên đi trước.
Quả nhiên, không qua bao lâu, Dư Tiên đã đen mặt đứng dậy, cầm áo khoác rời đi.
Mấy người đi theo gã cũng không dám da mặt dày tiếp tục ở lại, chỉ biết chán nản đi theo.
Đám người đó đã được nuông chiều từ nhỏ tới lớn, để ý nhất là thể diện. Đêm nay cả đám không còn lại mặt mũi gì, khẳng định sẽ không nói tới chủ đề này nữa, lời đồn sẽ tự động mất đi.
Mục đích của Triệu Vanh cũng coi như đã đạt được.
Cậu rất hiếm khi hùng hổ dọa người như vậy, vừa rồi đều là cố ý, bây giờ đám người Dư Tiên đi rồi, còn ngồi lại đều là người Lưu Thuận dắt tới, cậu cũng thả lỏng hơn.
Cậu cũng không biết, ở một bàn khác gần nơi này, xuyên qua ánh sáng mờ ảo, Kiều Nam Kỳ ngồi ở đó, nhìn thẳng vào mình.
Cậu chỉ dựa người vào ghế, bảo nhân viên phục vụ lấy cho mình một ly trà Long Tỉnh khác với mùi rượu trong quán bar này.
Lưu Thuận lúc này mới lấy lại tinh thần nói: "Tam thiếu, chết em rồi, thẻ của em không có nhiều tới vậy đâu á, nếu không em gọi cho ba em nha? Ai ya toàn bộ hóa đơn nơi này..."
Triệu Vanh bị thằng nhóc này chọc cười: "Anh bắt chú nhận khi nào? Anh nói rồi, người bao là anh."
"Anh có hả? Nhà anh không phải -----" Cậu nhóc liền che miệng mình lại.
"Trần gia phá sản, anh có thể trả nổi, là hai chuyện khác nhau." Triệu Vanh một chút cũng không ngại người khác nói về Trần gia, dù sao cậu cũng chẳng ưa, "Yên tâm, cũng không bỏ ra bao nhiêu, dù sao quán bar này cũng do anh đầu tư."
Lưu Thuận còn đang hồi phục sau tình huống vừa rồi, lại bị lời này của Triệu Vanh dập bất tỉnh.
Cũng may cậu nhóc cũng là phú nhị đại đầu óc trống rỗng hàng thật giá thật, những chuyện này trong đầu chỉ một chút, không lâu sau đã bị bọn họ dắt tới chủ đề khác.
Lưu Thuận chỉ vào thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi bên cạnh, hỏi Triệu Vanh: "Tam thiếu, anh cảm thấy nhóc này thế nào?"
Thanh niên kia dáng vẻ không tệ, Triệu Vanh chưa từng gặp, nhưng không biết vì sao, cậu lại cảm thấy khuôn mặt này lại có chút quen mắt.
Bởi vì quen mắt, nên ánh nhìn của cậu dừng lại trên mặt đối phương một lát, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của người kia. Người này nhìn thoáng qua Triệu Vanh, giống như có chút xấu hổ.
Triệu Vanh: "?"
Lưu Thuận tiến tới trước mặt cậu, thì thầm với âm lượng chỉ có hai người nghe được: "Không phải anh không có người bên cạnh sao? Anh muốn theo đuổi người kia, khụ khụ, thật sự quá khó khăn. Em nghĩ ngươi thích dạng vẻ ngoài như vậy, cho nên mấy ngày nay tìm người tương tự, anh nếu có hứng thú, vậy thì không cần phải đoạt người với Kiều đại thiếu....."
Triệu Vanh: "."
Cuối cùng cậu cũng biết quen mặt giống ai rồi.
Lưu Thuận vỗ vỗ thanh niên kia một chút: "Còn ngơ người ra làm gì, lại ngồi cạnh tam thiếu đi."
Người nọ đứng dậy, vòng qua bàn, đi về phía Triệu Vanh.
Triệu Vang đang định từ chối.
Nhưng y lại nghĩ tới việc Phương Trác Quần hỏi mình rốt cuộc còn thích Kiều Nam Kỳ không, nghĩ tới Triệu Mính hỏi mình sau này còn định kết hôn không, nghĩ tới mình mặc dù thực hiện hôn ước với Lục Tinh Bình, sau khi lấy được tài sản thừa kế sẽ lập tức đường ai nấy đi......
Trong lúc xuất thuần, người kia đã định ngồi xuống bên cạnh.
Cậu còn chưa kịp nói gì, lại có người đột nhiên có người nắm lấy tay cậu, thô bạo kéo cậu ra khỏi người thanh niên sắp ngồi xuống.
Triệu Vanh đụng phải ngực người đàn ông, ngẩng đầu nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar, đường nét góc cạnh của Kiều Nam Kỳ như ẩn trong bóng tối, vô cùng thâm trầm.
Y cúi đầu nhìn vào mắt Triệu Vanh, tay càng nắm chặt tay Triệu Vanh hơn.
Triệu Vanh choáng váng.
Ngay sau đó, cậu đột nhiên rút về cánh tay bị Kiều Nam Kỳ nắm lấy, dùng sức lùi về sau vài bước.
Đợi khi khoảng cách của hai người đã đủ, cậu mới dừng lạu, nhìn người trước mặt hoàn toàn không nên xuất hiện ở nơi này.
"Anh đang làm gì?"
Han: Hôm nay ráng bù thêm ít nhất 1 chương nha, tại dạo này bận học với đu Ninh Dương quá hổng có thời gian....
Sau đó y dặn Tiểu Ngô tới cửa hàng thú cưng ở đường Xương Khê kia hỏi chủ tiệm có đồng ý bán lại cửa hàng với giá cao hay không.
Thực ra thứ y muốn mang đi cũng chỉ là đàn mèo hoang Triệu Vanh nuôi suốt mười năm kia.
Lúc trước y muốn mang tụi nó về nhà, bởi vì cảm thấy chúng nó sẽ mang lại chút ấm áp chôn vùi trong tuổi thơ của mình, có lẽ sẽ làm y quên đi chút ít dấu vết của Triệu Vanh. Hiện giờ muốn mang chúng nó về nhà, là bởi vì chúng có dấu vết của Triệu Vanh.
Nhưng Triệu Vanh không nhận điện thoại của y, mặc dù nhận...
Y cũng thực sự không biết phải nói chuyện với Triệu Vanh thế nào, chẳng lẽ lại nói tới chuyện vụn vặt tích lũy trong suốt mười năm qua sao --- nhưng trước kia y không quân tâm tới nó, cũng không chịu nghe.
Nghĩ tới nghĩ lui, không bằng trực tiếp mua lại cửa hàng thú cưng, rồi chuyển mấy con mèo hoang kia đến nhà cũ ở đường Xương Khê của mình còn hơn.
Tiểu Ngô có lẽ đã bị ý định đột ngột muốn mua lại cửa hàng thú cưng của cấp trên nhà mình dọa sợ, lo lắng trạng thái Kiều Nam Kỳ mấy năm nay không tốt mà nổi điên, cho nên nơm nớp lo sợ nói: "Tiên sinh, ngài chắc chắn mua lại cửa hàng này hay sao ạ? Đây là cửa hàng thú cưng, trước mắt công ty chúng ta không có hướng phát triển trong lĩnh vực này......"
Y mấy ngày nay ngày càng tiều tụy, nốt ruồi nhạt dưới mí mắt bây giờ càng trông trang nghiêng hơn.
Y chỉ liếc mắt nhìn một cái mà Tiểu Ngô cũng không dám nói gì nữa, chỉ biết lạnh sống lưng muốn xoay người đi.
Kiều Nam Kỳ lại cứ ở lúc cậu chàng đi tới cửa lại đột nhiên nói: "Cậu nói xem..."
Tiểu Ngô vội vàng dừng lại nói: "Dạ?"
"Cậu cảm thấy......" Kiều Nam Kỳ dừng một chút, nheo mắt lại, không nhìn ra được nét mặt ra sao, "Tôi đối với Triệu Vanh, thế nào?"
Tiểu Ngô lập tức lắp bắp: "Dạ, gì ạ? Triệu tiên sinh ạ?"
Cậu chàng nhìn vẻ mặt của Kiều Nam Kỳ, giống như muốn đoán xem ý định của Kiều Nam Kỳ để đưa ra đáp án có thể khiến vị cấp trên này của mình hài lòng.
Nhưng sắc mặt của Kiều Nam Kỳ vẫn âm u, không còn biểu cảm nào khác, thật sự không nhìn ra được gì.
Cậu đành phải nói: "Khá tốt......?"
Kiều Nam Kỳ không nói gì.
Tiểu Ngô nói tiếp: "Tiên sinh khi ký thỏa thuận với Triệu tiên sinh đã cho rất nhiều lợi ích, tôi ngày thường xử lý nhiều vấn đề riêng tư cho ngài, nhìn những bạn bè khác của tiên sinh.... Đối với tình nhân cũng không có tốt như tiên sinh vậy."
"Tiên sinh không phải chu cấp cho Triệu tiên sinh một số tiền lớn sao? À đúng, cổ phần công ty chúng ta, ngài cũng không phải cho Triệu tiên sinh một phần ạ? Khi Triệu tiên sinh tới công ty cũng có sắp xếp......"
Cậu chàng nói xong, chỉ nhìn thấy biểu cảm của Kiều Nam Kỳ không thay đổi quá lớn, nhưng không biết vì sao, áp suất trong phòng lại có cảm giác thấp hơn. Cậu đành phải căng da đầu nói: "So với những người khác, tiên sinh đối với tình nhân bên người ---"
"Nhanh đi làm việc đi." Kiều Nam Kỳ trực tiếp ngắt lời cậu lại.
Y đứng dậy, cũng không nhìn về phía Tiểu Ngô, ánh mắt cũng không biết tập trung ở đâu, toàn thân chỉ toát ra vẻ mệt mỏi.
Y chỉ để lại bóng lưng của Tiểu Ngô, sau đó xoay người đi vào trong phòng ngủ.
Còn có tiếng đóng sập cửa lại.
-
Khi con mèo được mang về đã là ngày hôm sau.
Mèo con có vẻ sợ hãi khi vừa về tới nhà. Nhiều năm trôi qua như vậy, con mèo mà Kiều Nam Kỳ quen thuộc nhất đã qua đời, mấy con mèo con vốn cũng không biết y là ai.
Y chỉ vừa ngồi xổm xuống muốn ôm nó lên, vật nhỏ lại giật mình nhảy ra, lập tức chui xuống gầm giường.
Mấy con mèo khác cũng tương tự vậy.
Y im lặng thở dài rồi từ từ đứng dậy.
Cô bé ở quầy lễ tân của cửa hàng thú cưng kia khi thấy người trong vòng một ngày ra giá cao mua cửa hàng lại lại là Kiều Nam Kỳ, còn giật mình trong giây lát. Cô đặt những thú dùng để nuôi mèo lại xong, định chuẩn bị đi theo Tiểu Ngô nhận tiền công đã bị Kiều Nam Kỳ gọi lại.
"...... Cậu ấy lúc căn dặn các cô chăm sóc cho lũ mèo, có còn, nhắc tới chuyện khác không," Kiều Nam Kỳ vẫn là không nhịn được hỏi, "Về mèo này, hoặc là chuyện của người nào khác?"
Cô bé lắc đầu: "Không có ạ."
Ánh mắt Kiều Nam Kỳ tối sầm lại, cuối cùng cũng để mọi người rời đi.
Hôm qua y lại gọi thêm vài lần nữa cho Triệu Vanh. Đều không có ngoại lệ, không có bất cứ một cuộc điện thoại nào được nhận.
Tin nhắn mới nhất là được y gửi về sáng nay, chỉ có một câu.
- ---- "Tôi không phải không thích em."
Những lời này là sau khi bị Triệu Vanh cúp điện thoại, vẫn nghẹn lại trong cổ họng của y.
Sau khi gửi tin này đi, y thấp thỏm chờ đợi cả buổi sáng, cứ cách vài phút lại kiểm tra di động một lần.
Nhưng tin nhắn này lại như đá chìm vào đáy biển, không có bất kỳ bọt nước nào hiện lên.
Có mấy lần y thật sự quá khó chịu, nhìn lịch sử trò chuyện, nhịn không được kéo lên trên.
Kết quả lướt lên đều là tin nhắn Triệu Vanh gửi tới.
"Hôm nay khi nào anh về nhà?"
"Em bảo chị Lý làm vài món mà anh đã lâu không ăn, anh nhìn thử xem có thích không."
"Em mới vừa cùng Lưu Thuận ra ngoài uống rượu, xin lỗi, em không từ chối được."
"Em sẽ tới sân bay đón anh, chuyến bay có bị delay không?"
"......"
Mà những tin này, y lại chỉ trả lời vài câu 'Được' 'Ờ', hoặc là không có phản hồi.
Ngày xưa những tin nhắn như này, y chưa từng bao giờ nhìn kỹ. Nhưng bây giờ, mỗi một câu như biến thành một lưỡi dao sắc bén từng chút một khoét sâu vào trái tim mình.
Nhưng y lại không nhận được phản hồi nào của Triệu Vanh, chỉ có thể xem lại những tin nhắn trước đây.
Rõ ràng khó chịu như vậy, nhưng lại không dừng được.
Trước khi khi Triệu Vanh nhắn tin cho y, cũng là loại cảm giác này sao?
Lo lắng vô ích, chờ đợi không mục đích.
Với sự hy vọng 1 phần 10 ngàn cam tâm tình nguyện nhấm nháp chua xót trong lòng.
Nếu lúc đó y trả lời lại nhiều một chút thì sẽ ra sao?
Hiện tại nghĩ tới có nhiều chuyện muốn nói với Triệu Vanh, nhưng Triệu Vanh lại không đáp lại y.
Kiều Nam Kỳ chăm chú nhìn vào lịch sử trò chuyện một hồi lâu.
Sau đó, y thoát ra rồi click mở địa chỉ mà Hạ Viễn Đồ đã gửi cho mình.
-
Đêm muộn.
Đã qua thời gian tan làm, bên trong thành phố mới vẫn rực rỡ ánh đèn, khu thương mại vẫn chật kín người.
Khu vực này khu vực phát triển mạnh nhất của Dương Thành sau khi chuyển từ thành phố cũ sang mới, tấc đất tấc vàng, ngay cả người có gia thế như Lưu Thuận, nếu muốn có được một căn phòng ở đây cũng phải được cha mẹ đại phát từ bi cung cấp tiền cho.
Triệu Vanh lúc vào quán bar thấy Lưu Thuận đang kiểm tra di động, thắc mắc vì sao Triệu Vanh lại chủ động chọn nơi này.
"Nhóc Lục," Triệu Vanh tiến lên vỗ vai cậu nhóc, "Xem gì nghiêm túc thế?"
Lưu Thuận ngẩng đầu, vừa định nói chuyện, nhưng khi nhìn thấy Triệu Vanh lại giật mình.
Trikejeu Vanh hôm nay rất khác.
Không giống như trí nhớ của cậu nhóc, cũng khác với những gì cậu nhóc dự đoán về trạng thái hiện tại của Triệu Vanh.
Những người như bọn họ không có mấy ai nghiêm túc đi làm, ngày thường đều mặc đồ lung tung, mang một đống trang sức hàng hiệu trên người. Triệu Vanh trước kia khi đi chơi với cả đám, tuy rằng không ăn mặc lòe loẹt, nhưng vẫn phù hợp với nơi này.
Nhưng hôm nay Triệu Vanh chỉ mặc một chiếc áo lông màu trắng, bên trong là một chiêsc áo sơ mi màu xanh đơn giản, hơi rộng nhưng không phải size lớn, vừa đúng tôn lên thân hình cao gầy của mình.
Sạch sẽ tới mức khi đứng đây, những ánh đèn phía sau cũng không thể vấy bẩn tới nó.
Triệu Vanh cũng không có sa sút tinh thần, thậm chí có thể nói là... Tâm tình tốt?
Hoàn toàn không giống như người có nhà vừa bị phá sản.
Lúc cậu nhóc đang sửng sốt, Triệu Vanh đã đi vào trong, vừa đi vừa hỏi: "Dư Tiên tới rồi?"
"Tới rồi." Lưu Thuận đi theo cậu vào, "Tam thiếu, sao anh lại chọn nơi này? Nơi này trước kia tụi mình không thường tới, chỉ tính tiền rượu tiền bỏ ra cũng không thấp, lúc này còn nhiều người như vậy, có thể dùng hết tiền tiêu vặt một tháng của em đó. Anh bây giờ.... Nếu Dư Tiên làm khó anh thì sao, hay là em bí mật giúp anh thanh toán trước nha?"
"Không có việc gì, không cần."
"Em vẫn còn lo lắng. Anh hai ngày nay có phải không tới công ty của Kiều đại thiếu không? Dư Tiên cũng không biết lấy tin ở đâu mà nắm rõ tin tức, vừa rồi còn bảo anh bị kiều đại dùng xong vứt --- Mẹ nó! Đúng là mồm miệng như sh*t."
"Đừng kích động."
"Vậy hôm nay anh tính sao đây giờ trời? Em cũng đã chuẩn bị xong tiền tiêu vặt em có rồi......"
Tiếng nhạc trong bar không dứt tai, từng chút đánh vào màng nhĩ.
Ánh sáng cực kỳ tối, những ánh đèn nhiều màu sắc tạo ra không khí xa hoa đồi trụy.
Cũng không biết phải do trước kia tới nơi này nhiều lần hay không, mà bây giờ không tới nữa, cho nên hiện tại đứng ở đây khiến cả người Triệu Vanh không khỏe.
Đã không còn những thứ gò bó, cậu đối với nơi này chỉ cảm thấy chán ghét.
Cũng may về sau cậu cũng không cần tới thường xuyên nữa.
Cậu đi cùng Lưu Thuận vào trong, đến một chiếc bàn tròn gần sàn nhảy có thể ngồi khoảng mười mấy người.
Có vài người trong đó có gương mặt cậu biết, cũng có vài người hoàn toàn chưa gặp, cũng không biết thuộc gia đình nào, còn có hai ba người lớn lên khá đẹp, vừa thấy là biết được mang tới để giữ thể diện ---- những người này lúc chơi với nhau, luôn thích mang vài người không có dính dáng trong vòng tới, nhưng lớn lên lại cực kỳ ưa nhìn, có đôi khi có người nhìn vừa mắt, cũng không mở miệng nói chuyện mà chỉ tới theo yêu cầu.
Triệu Vanh lúc tới gần, người ngồi bên ngoài không quen biết cậu, nhìn thấy cậu tới gần mà huýt sáo nói với Lưu Thuận: "Ồ, Lưu Thuận, mày mang tới à? Không tệ à nha!"
Triệu Vanh không nói gì chỉ cười rồi ngồi xuống ở vị trí trống ngoài cùng.
Lưu Thuận 'Hừ' với người nọ: Nói tào lao chó gì vậy! Đây là tam thiếu."
"Tam thiếu?" Người này choáng váng. "Tam thiếu nhà nào?"
Những người khác cũng nhìn thấy Triệu Vanh.
Câu hỏi này đúng lúc lại là câu không nên hỏi nhất, người quen biết Triệu Vanh cũng không biết nên mở miệng thế nào, trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều im lặng, chỉ còn lại tiếng nhạc vang lên không ngừng trong quán bar.
Một lúc sau, có người mở miệng: "Đúng vậy, tao cũng tò mò, là tam thiếu nhà nào? Trần gia không phải không có sao? Hay là Kiều gia, rốt cuộc vì sao vị tam thiếu gia này luôn làm việc ở công ty Kiều gia, nhìn qua dáng vẻ cũng không phải người trong gia đình phá sản, không chừng trong túi còn biết bao nhiêu tiền."
Người lên tiếng chính là Dư Tiên.
Triệu Vanh cũng không cảm thấy tức giận gì khi nghe thấy.
Cậu đã biết trước sẽ như vậy, tới là để giải quyết những chuyện này. Tuy rằng cuối cùng cậu sẽ không ở lại Dương Thành nữa, những tin đồn hay thanh danh đối với cậu có hay không cũng được, nhưng cậu không muốn để đám người này mỗi ngày say lưng bàn tán mình còn lắm mồm tới Triệu Mính, cho nên cuộc hẹn hôm nay, là dự định để đám rác rưởi này câm miệng lại.
Dư Tiên ghét cậu cũng không phải ngày một ngày hai.
Không giống như cậu bởi vì năm đó Trần Phong Niên không có con mà được nhận về, Dư Tiên là con cháu của gia đình có gia thế sinh ra. Đáng tiếc gã bất tài, chỉ biết nuôi dưỡng tình nhân, chẳng làm được tích sự gì, hai năm trước còn bị một đứa con riêng bỗng nhiên xuất hiện có năng lực đoạt quyền thừa kế.
Gã không đối phó với người mạnh hơn mình trong nhà, cho nên tự nhiên truyền sự chán ghét của mình sang người khác, mấy năm nay đều đối đầu với người có thân thế không có danh chính ngôn thuận như Triệu Vanh.
Bằng không cũng không có cuộc hẹn đặc biệt như hôm nay --- còn không phải chỉ muốn chê cười Triệu Vanh sao?
"Cũng không biết tiền bố thí của người khác có để đủ tam thiếu gia anh dùng hay không, nếu không đủ, tất cả đều là bạn bè," Dư Tiên chỉ vào đống rượu trên bàn, "Uống tới khi nào tôi vừa ý, cả đám có thể cho anh mượn một chút cũng không phải không được."
Triệu Vanh ngẩng đầu lên nhìn Dư Tiên một chút.
Cậu thong thả rót chai rượu có nồng độ cồn cao nhất tràn ly. Cũng không tự mình uống mà đẩy tới trước mặt Dư Tiên.
Cậu nói: "Dư thiếu gia nói rất đúng, tiền trong túi tôi thật sự không ít."
Cậu giơ tay lên gọi nhân viên phục vụ gần nhất tới, nói to: "Làm phiền nhớ một chút, tất cả hóa đơn hôm nay ở đây đều tính ở phần tôi ---- ngoại trừ Dư thiếu gia."
"Đương nhiên, Dư thiếu gian có thể khiến tôi vui vẻ, tôi cũng có thể tính phần của cậu, cũng không phải không được."
Triệu Vanh trước kia làm việc đều rất ôn hòa khéo léo, chưa bao giờ sắc bén như vậy, lời nói này của cậu quả thật khiến Lưu Thuận choáng váng.
Dư Tiên sốc một tí, mặt đều tái xanh rồi.
Gã căn bản không đủ tiền để trả cho toàn trường, áp chế không được Triệu Vanh, cũng sẽ không uống rượu Triệu Vanh đẩy tới trước mặt mình.
Như thế sẽ coi như ném hết mặt mũi.
Ý định ban đầu của gã là chế nhạo Triệu Vanh, cho nên ban đầu khi Lưu Thuận quyết định chọn chỗ này, gã còn rất vui --- rốt cuộc Trần gia phá sản rồi, Triệu Vanh tới nơi này, không chừng còn phải nhờ cậy cả đám.
Nhưng khi Triệu Vanh tới, không tự ti cũng không kiêu ngạo, cũng không có vẻ nào sa sút tinh thần.
Hơn nữa, câu vừa rồi của Triệu Vanh, cũng không phải đơn thuần là mời khách, mà là hóa đơn của tất cả mọi người ở đây.
Chi phí ở đây khá cao, bao nhiêu bàn của cả đêm này, là nhiều bao nhiêu chứ?
Triệu Vanh không phải chó mất nhà sao? Sao lại tự tin như vậy?
Chẳng lẽ có một chân với Kiều đại thiếu....
"Nếu tôi thật sự có dính dáng gì tới Kiều đại thiếu," Triệu Vanh dường như ngay lập tức nhìn thấu suy nghĩ của gã, "Cậu nghĩ mình trong khoảng thời gian này mình còn có thể lắm chuyện mà nhàn nhã ngồi đây?"
Lời của Dư Tiên nghẹn lại trong cổ họng, không dâng lên được cũng không nuốt xuống nổi.
Triệu Vanh ngồi ở đó, cụp mắt xuống, khoanh tay lại, giọng nói vẫn bình tĩnh như xưa: "Dư thiếu gia, cho nên ly rượu này, cậu uống không?"
Sắc mặt Dư Tiên trở nên khó coi, không thể đáp lại lời gì.
Những lời Triệu Vanh nói không sai. Nếu Triệu Vanh thật sự có gì với Kiều đại thiếu gia, với thủ đoạn của Kiều đại làm sao để bọn họ có thể tùy tiện nói bậy?
Nhưng nếu Triệu Vanh không có quan hệ gì với Kiều thiếu, lại không biết vì sao không sa sút như tưởng tượng của cả đám, cả đám hôm nay tới chẳng phải vừa uổng công còn khiến mình bị trở thành trò cười sao?
Dư Tiên không nhúc nhích.
Triệu Vanh không nói thêm nữa, chờ Dư Tiên đi trước.
Quả nhiên, không qua bao lâu, Dư Tiên đã đen mặt đứng dậy, cầm áo khoác rời đi.
Mấy người đi theo gã cũng không dám da mặt dày tiếp tục ở lại, chỉ biết chán nản đi theo.
Đám người đó đã được nuông chiều từ nhỏ tới lớn, để ý nhất là thể diện. Đêm nay cả đám không còn lại mặt mũi gì, khẳng định sẽ không nói tới chủ đề này nữa, lời đồn sẽ tự động mất đi.
Mục đích của Triệu Vanh cũng coi như đã đạt được.
Cậu rất hiếm khi hùng hổ dọa người như vậy, vừa rồi đều là cố ý, bây giờ đám người Dư Tiên đi rồi, còn ngồi lại đều là người Lưu Thuận dắt tới, cậu cũng thả lỏng hơn.
Cậu cũng không biết, ở một bàn khác gần nơi này, xuyên qua ánh sáng mờ ảo, Kiều Nam Kỳ ngồi ở đó, nhìn thẳng vào mình.
Cậu chỉ dựa người vào ghế, bảo nhân viên phục vụ lấy cho mình một ly trà Long Tỉnh khác với mùi rượu trong quán bar này.
Lưu Thuận lúc này mới lấy lại tinh thần nói: "Tam thiếu, chết em rồi, thẻ của em không có nhiều tới vậy đâu á, nếu không em gọi cho ba em nha? Ai ya toàn bộ hóa đơn nơi này..."
Triệu Vanh bị thằng nhóc này chọc cười: "Anh bắt chú nhận khi nào? Anh nói rồi, người bao là anh."
"Anh có hả? Nhà anh không phải -----" Cậu nhóc liền che miệng mình lại.
"Trần gia phá sản, anh có thể trả nổi, là hai chuyện khác nhau." Triệu Vanh một chút cũng không ngại người khác nói về Trần gia, dù sao cậu cũng chẳng ưa, "Yên tâm, cũng không bỏ ra bao nhiêu, dù sao quán bar này cũng do anh đầu tư."
Lưu Thuận còn đang hồi phục sau tình huống vừa rồi, lại bị lời này của Triệu Vanh dập bất tỉnh.
Cũng may cậu nhóc cũng là phú nhị đại đầu óc trống rỗng hàng thật giá thật, những chuyện này trong đầu chỉ một chút, không lâu sau đã bị bọn họ dắt tới chủ đề khác.
Lưu Thuận chỉ vào thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi bên cạnh, hỏi Triệu Vanh: "Tam thiếu, anh cảm thấy nhóc này thế nào?"
Thanh niên kia dáng vẻ không tệ, Triệu Vanh chưa từng gặp, nhưng không biết vì sao, cậu lại cảm thấy khuôn mặt này lại có chút quen mắt.
Bởi vì quen mắt, nên ánh nhìn của cậu dừng lại trên mặt đối phương một lát, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của người kia. Người này nhìn thoáng qua Triệu Vanh, giống như có chút xấu hổ.
Triệu Vanh: "?"
Lưu Thuận tiến tới trước mặt cậu, thì thầm với âm lượng chỉ có hai người nghe được: "Không phải anh không có người bên cạnh sao? Anh muốn theo đuổi người kia, khụ khụ, thật sự quá khó khăn. Em nghĩ ngươi thích dạng vẻ ngoài như vậy, cho nên mấy ngày nay tìm người tương tự, anh nếu có hứng thú, vậy thì không cần phải đoạt người với Kiều đại thiếu....."
Triệu Vanh: "."
Cuối cùng cậu cũng biết quen mặt giống ai rồi.
Lưu Thuận vỗ vỗ thanh niên kia một chút: "Còn ngơ người ra làm gì, lại ngồi cạnh tam thiếu đi."
Người nọ đứng dậy, vòng qua bàn, đi về phía Triệu Vanh.
Triệu Vang đang định từ chối.
Nhưng y lại nghĩ tới việc Phương Trác Quần hỏi mình rốt cuộc còn thích Kiều Nam Kỳ không, nghĩ tới Triệu Mính hỏi mình sau này còn định kết hôn không, nghĩ tới mình mặc dù thực hiện hôn ước với Lục Tinh Bình, sau khi lấy được tài sản thừa kế sẽ lập tức đường ai nấy đi......
Trong lúc xuất thuần, người kia đã định ngồi xuống bên cạnh.
Cậu còn chưa kịp nói gì, lại có người đột nhiên có người nắm lấy tay cậu, thô bạo kéo cậu ra khỏi người thanh niên sắp ngồi xuống.
Triệu Vanh đụng phải ngực người đàn ông, ngẩng đầu nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar, đường nét góc cạnh của Kiều Nam Kỳ như ẩn trong bóng tối, vô cùng thâm trầm.
Y cúi đầu nhìn vào mắt Triệu Vanh, tay càng nắm chặt tay Triệu Vanh hơn.
Triệu Vanh choáng váng.
Ngay sau đó, cậu đột nhiên rút về cánh tay bị Kiều Nam Kỳ nắm lấy, dùng sức lùi về sau vài bước.
Đợi khi khoảng cách của hai người đã đủ, cậu mới dừng lạu, nhìn người trước mặt hoàn toàn không nên xuất hiện ở nơi này.
"Anh đang làm gì?"
Han: Hôm nay ráng bù thêm ít nhất 1 chương nha, tại dạo này bận học với đu Ninh Dương quá hổng có thời gian....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.