Chương 36
Tây Qua Sao Nhục
28/02/2024
Kiều Nam Kỳ nhìn cậu, nhấc chân muốn lại gần.
Triệu Vanh ngước mắt lên, ý cười trong mắt vừa rồi mới nói chuyện với đám người Lưu Thuận lập tức biến mất.
Vừa rồi khi Kiều Nam Kỳ xuất hiện, cậu thậm chí còn chưa hiểu gì cả. Nhưng bây giờ tỉnh táo lại, mới cảm nhận được những người cùng bàn đang nghi ngờ nhìn bọn họ, Triệu Vanh hạ giọng nói: "Sao anh lại ở chỗ này?"
Có lẽ sự bất mãn của cậu quá rõ ràng, Kiều Nam Kỳ mới dừng bước không lại gần thêm nữa.
Người này cứ thế nhìn cậu, giọng nói có chút khàn: ".... Tôi tới gặp em."
Đối với người luôn nhìn từ trên cao như Kiều đại thiếu gia, lời này chắc chắn là đã nhượng bộ, nhưng khi xuất phát từ miệng y vẫn cường thế như cũ.
Triệu Vanh không hiểu nổi.
Cậu gằn từng chữ: "Tôi cảm thấy mình đã nói rất rõ ràng."
Cậu vốn tưởng rằng mối quan hệ của cả hai đã cắt đứt kể từ ngày cậu rời khỏi nhà Kiều Nam Kỳ.
Từ đó về sau, trở ngại lớn nhất là cậu --- cậu đã hoàn toàn từ bỏ. Nhưng cậu thật sự không nghĩ tới, người trở nên khác thường lại là Kiều Nam Kỳ.
Vì sao một hai nhất định phải gặp cậu?
Người này chỉ cần mở miệng, muốn bạn giường vừa ý đều dễ như trở bàn tay, vì sao lại lãng phí thời gian với cậu nhiều lần như thế?
Cậu không nghĩ lại thích Kiều Nam Kỳ nữa, không muốn bản thân trở thành 'Tình nhân' có hay không cũng được, không được hả?
Triệu Vanh thật sự không hiểu nổi Kiều Nam Kỳ.
Cậu ngày càng không hiểu người này.
Cậu không phải không nhìn thấy tin nhắn Kiều Nam Kỳ gửi cho mình, nhưng cậu cũng hiểu rõ câu kia không phải sự thật gì.
Cậu thậm chí không muốn tranh cãi đúng sai với Kiều Nam Kỳ, mối quan hệ này trong suốt mười năm qua đã tiêu hao hết sức lực của cậu, cậu không có tâm tư dư thừa nữa rồi.
Cho nên khi nhìn thấy Kiều Nam Kỳ gọi cho mình, nhìn thấy tin nhắn Kiều Nam Kỳ gửi tới, cậu chỉ liếc nhìn rồi tắt đi. Chỉ muốn sau này khi rời đi, bọn họ đời này cũng sẽ không gặp lại.
Ngàn lời nói, cùng lắm chỉ có một câu –- cần gì chứ?
Triệu Vanh không nhìn Kiều Nam Kỳ nữa, nhấc chân đi vòng qua y.
Tầm mắt Kiều Nam Kỳ vẫn tập trung trên người cậu, xoay người đi theo cậu rồi nói: "Trước đây là tôi không tốt....."
Dưới ánh sáng mờ ảo như vậy, nốt ruồi nhạt dưới đuôi mắt trái mơ hồ xuất hiện, bớt u ám nhưng lại càng khó hiểu.
Nếu những người không quen biết nhìn thấy, làm cách nào cũng khó liên hệ với vị Kiều đại thiếu gia thủ đoạn vô biên kia.
Triệu Vanh không có nhìn y.
Cậu thậm chí còn không nghe rõ Kiều Nam Kỳ nói gì.
Cậu chỉ chậm rãi ngồi lại vị trí ban đầu, lông mày hơi cong lên, cười nhạt: "Vừa rồi chúng ta nói tới gì rồi?"
Đám người Dư Tiên đi rồi, chỉ còn vài người Lưu Thuận mang theo còn ở lại.
Những người đó không giống Triệu Vanh, có người thậm chí còn chưa từng gặp vị Kiều đại thiếu gia này, Lưu Thuận tuy rằng đã gặp nhưng cũng không thấy nhiều. Kiều Nam Kỳ vừa rồi chỉ đứng đối diện Triệu Vanh, những người khác chỉ có thể thấy góc nghiêng của y, cho nên tới bây giờ vẫn không có ai nhận ra y.
Bọn họ chỉ nhìn thấy Triệu Vanh và người đột nhiên xuất hiện này nói gì đó nghe không rõ lắm, đã quay về chỗ ngồi.
Mà người này cũng đi theo.
Cho dù ở nơi xa hoa đồi trụy thế này, Kiều Nam Kỳ đã kiềm chế lại khí chất cao cao tại thượng của mình đi, nhưng ngồi ở đây vẫn cảm thấy không phù hợp.
Càng đến gần, Lưu Thuận càng cảm thấy quen mắt, nhìn vài lần, sau khi nhận ra thì cả người đã đứng máy.
Cậu nhóc đang đơ càng, mà những người không nhận ra thì lại khác.
Có lẽ bởi vì Kiều đại thiếu gia bây giờ có chút khác biệt, không giống với dáng vẻ nghiêm túc khó gần thường ngày, không tới nổi khiến người khác né xa ba mét.
Cái người mặt mày có chút giống Lục Tinh Bình ngồi cạnh Triệu Vanh nói: "Tam thiếu, vị này là?"
Kiều Nam Kỳ lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn: "Tôi là.... Triệu Vanh ---"
"Bạn bè." Triệu Vanh ngắt lời y, "Bạn bè bình thường."
Ánh mắt Kiều Nam Kỳ tối sầm lại.
Thêm người khác nói: "Bạn à, là muốn ngồi cùng uống rượu hả?"
Chỉ có duy nhất Lưu Thuận nhận ra Kiều Nam Kỳ điên cuồng ra hiệu bằng mắt, tuy nhiên vì quá tối mà không có ai chú ý tới cậu nhóc.
Ánh mắt Kiều Nam Kỳ vẫn tập trung vào Triệu Vanh, nghe được lời này, người luôn chán ghét ăn chơi trác táng như Kiều Nam Kỳ lại không từ chối mà lại ngồi xuống chỗ trống gần Triệu Vanh nhất.
Từ đầu tới cuối vẫn luôn nhìn Triệu Vanh.
Ánh mắt quá lộ liễu không hề che giấu, Triệu Vânh vẫn luôn cảm giác được.
Bàn tay dưới bàn của cậu càng nắm chặt hơn.
Khoảnh khắc khi Kiều Nam Kỳ vừa ngồi xuống, Triệu Vanh không tưởng tượng nổi mà kinh ngạc một tí, nhưng sau đó lửa giận lại xông lên.
Làm cái trò gì vậy?
Người này đột nhiên xuất hiện ở đây, còn muốn ở lại?
"Những người như chúng tôi khi tụ tập, đều thích uống." Cậu cố ý ẩn ý nói, giọng điệu dù đã kiềm chế nhưng vẫn có chút lạnh lùng.
Triệu Vanh hiếm khi nóng nảy như vậy.
Cậu trước khi xuyên vào sách không phải người tùy tiện, đối với ai cũng dịu dàng. Ngay cả người như Dư Tiên, cậu không có nóng giận gì, hôm nay xử lý như vậy là bởi vì không muốn có ai chỉ trỏ sau lưng Triệu Mính.
Cho nên cậu không có kinh nghiệm kiềm chế tính tình của mình, lần đầu tiên nóng nảy như bây giờ, cậu hoàn toàn không thể kiềm chế nổi, bây giờ cả nụ cười khách sáo cũng không cười được.
Cậu nghe thấy Kiều Nam Kỳ nói từ từ: "Được, tôi uống."
Lời chấp thuận nhượng bộ như vậy, Kiều Nam Kỳ nói ra lại có chút nghiêm nghị.
Triệu Vanh chưa bao giờ muốn đắc tội với Kiều Nam Kỳ --- người này tùy tiện là có thể khiến cậu trắng tay. Hơn nữa cậu ngần ấy năm đơn phương Kiều Nam Kỳ, thậm chí trong tiềm thức còn muốn né tránh Kiều Nam Kỳ. Bình thường nếu nghe thấy lời nói cao ngạo có chút xa cách này, cậu chắc chắn sẽ dừng lại.
Nhưng không biết có phải vì do người này nhiều lần khiến tôn nghiêm của cậu mai mòn, hay bởi vì bây giờ không thể kiềm chế được tâm trạng, cậu lại không khéo léo xử lý chuyện này, mà còn không nói gì, chỉ kêu nhân viên phục vụ tới, liên tiếp bày rượu đầy bàn, trắng đỏ đều có. Chỉ có trước mặt cậu vẫn là một tách trà vẫn tỏa khí nóng như cũ.
Ý nghĩa của việc uống rượu ai cũng hiểu.
Nơi này ngoài Kiều Nam Kỳ ra, ai cũng thích rượu --- bằng không cũng sẽ không tới nơi này chơi.
Triệu Vanh còn nói mời hết hóa đơn hôm nay, cho nên cả bàn rượu ngon được mang lên, nào có chuyện lại không uống?
Ngoại trừ Lưu Thuận không biết gì không dám nhúc nhích, Triệu Vanh không uống rượu, còn lại ai nấy đều lập tức uống rượu.
Lưu Thuận liếc nhìn Triệu Vanh, lại liếc sang Kiều Nam Kỳ bình thường sẽ không bao giờ xuất hiện ở đây, muốn hỏi Triệu Vanh nhưng lại không dám trực tiếp hỏi --- rốt cuộc vì sao Kiều Nam Kỳ lại ở đây.
Người lớn lên có nét giống Lục Tinh Bình mà cậu nhóc mang tới, Kiều đại có nhận ra không?
Không phải là vì Triệu Vanh muốn theo đuổi Lục Tinh Bình bị Kiều đại phát hiện nên giờ tới cảnh cáo giải quyết hả?
Nhìn vẻ mặt này của Kiều đại.....
Hình như giống vậy.
Chỉ là Kiều Nam Kỳ không có địch ý với Triệu Vanh, ngược lại giống như đối với người thanh niên ngồi cạnh Triệu Vanh hơn.
Người Lưu Thuận mang tới có có chút nét giống Lục Tinh Bình giống như nhận ra gì --- Kiều Nam Kỳ không nhìn hắn nhiều lắm, nhưng mỗi khi ánh mắt đảo qua lại luôn cảm thấy lạnh sống lưng.
Người này bị nhìn có chút sợ hãi, miễn cưỡng mỉm cười, nâng ly về phía Kiều Nam Kỳ nói: "Bạn của tam thiếu cũng uống một ly?"
Triệu Vanh vậy mà không cản lại, ngược lại giống như chờ Kiều Nam Kỳ tức giận, chậm rãi cầm tách trà trước mặt lên nhấp một ngụm.
Lưu Thuận như nghẹn họng: Đù gan nha, ngay cả ba mẹ mình cũng không có gan chuốc rượu Kiều đại thiếu.....
- --- sau đó Kiều Nam Kỳ trực tiếp cầm lý ly rượu vừa nãy rót cho Dư Tiên, ngửa đầu rót xuống.
Triệu Vanh giống như không nghĩ tới, đơ mặt nhíu mày, nhìn Kiều Nam Kỳ, đôi mắt đen hiện lên cảm giác hoang mang.
Nhưng cảm xúc này không kéo dài được lâu, cậu đã dời mắt đi.
Kiều Nam Kỳ vốn định uống hết ly rượu mà Triệu Vanh tự mình rót.
Nhưng rượu mạnh tiến vào cổ họng, mùi nồng của rượu kích thích giác quan khiến y bị sặc, khiến vài giọt rượu thấm vào cổ áo sơ mi trắng.
Khiến y bị ho sặc vài tiếng.
Lưu Thuaajn lo lắng sợ hãi đẩy khăn giấy tới trước mặt Kiều Nam Kỳ nhưng y lại không dùng tới.
Y hít một hơi, rốt cuộc cũng đã uống cạn ly rượu này.
Hôm trước y vừa mới uống rượu với Lục Tinh Bình và Hạ Viễn Đồ, nhưng khi đó trái tim lại đang bối rối, càng uống càng hỗn loạn, chỉ thấy dạ dày đau mà tim cũng đau, rất nhanh đã say.
Nhưng lúc này lại có người khác muốn rót rượu cho y.
Y trước nay chả bao giờ tốt tính, ngoại trừ trước kia vì đối phó với Hạ Nam mà phải nhượng bộ, còn lại nếu có người dám làm vậy, Kiều Nam Kỳ đã sớm lật mặt. Nhưng bây giờ y biết Triệu Vanh đang nhìn, biết Triệu Vanh tức giận vì sự xuất hiện của mình, y nghĩ cần mình chịu uống Triệu Vanh sẽ vui vẻ hơn một chút, bớt giận đi, cho nên chỉ có thể cố chịu đựng.
Triệu Vanh hai ngày nay không muốn nhận điện thoại của y, cũng không trả lời tin nhắn, giờ phút này vất vả mới gặp được người trước mặt, nếu chiều theo Triệu Vanh, không chừng Triệu Vanh sẽ bằng lòng nói chuyện với mình.
Trước kia y đối với Triệu Vanh không tốt.
Thời điểm y hỏi Tiểu Ngô bản thân đối với Triệu Vanh thế nào, vốn dĩ cho rằng đáp án cùng lắm là 'Không tốt lắm'. Nhưng khi y nghe được Tiểu Ngô nói mình hoàn toàn đặt Triệu Ngô ở vị trí tình nhân, y mới như từ trong mộng tỉnh lại ---- nào chỉ có ba chữ 'Không tốt lắm'?
Nhưng y có thể sửa.
Y thích Triệu Vanh, Triệu Vanh cũng thích y,
Chỉ cần Triệu Vanh bằng lòng nói chuyện đàng hoàng với y, chỉ cần Triệu Vanh không thích người khác, bọn họ có thể sẽ bắt đầu lại lần nữa.
Chỉ cần Triệu Vanh bằng lòng.
Nghĩ như thế, y cũng không từ chối người khác mời rượu. Những người khác còn cho rằng y thích uống, càng mời nhiều hơn.
Trong nháy mắt, trắng đỏ đã trộn lẫn vào nhau xuống bụng.
Người khác mời rượu y tuy rằng không từ chối, nhưng y cũng không nói chuyện với ai mà chỉ chăm chú nhìn Triệu Vanh. Y muốn nói chuyện với Triệu Vanh, Triệu Vanh lại không để ý tới y, ngược lại lại trò chuyện với người thanh niên bên cạnh kia.
Mặt mày của thanh niên niên này nhất thời khiến y cảm giác có chút quen thuộc, nhưng y cũng không rảnh rỗi nghĩ qua đã gặp ở đâu, chỉ là mỗi khi Triệu Vanh quay đầu nhìn người khác, y chỉ không thể đè nén sự khó chịu trong lòng, lại không biết làm sao.
Những người khác cho rằng y không thích nói chuyện, cũng không để ý, giữa đám người ồn ào chỉ có một mình y, im lặng ngồi đó.
Triệu Vanh câu được câu không trò chuyện với người khác, thỉnh thoảng còn mỉm cười, nhìn qua vẫn là Triệu Vanh điềm đạm không biết giận cùng đám người Hạ Viễn Đồ trước đó.
Đột nhiên giống như trở về lúc bọn họ còn chưa ở bên nhau, ở nơi xa hoa thế này, Triệu Vanh đang nói chuyện với người khác.
Chỉ là hiện tại, người uống rượu là Kiều Nam Kỳ, người trước sau vẫn nhìn đối phương cũng là Kiều Nam Kỳ.
Triệu Vanh giống như chỉ coi y là khách qua đường tới uống rượu, từ đầu tới cuối, cũng không nhắc tới tên của y.
Một lát sau, Kiều Nam Kỳ liền cảm thấy có chút đau đầu, cơn say dường như ập tới.
Nhưng bây giờ không thể say được.
Y vội càng đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Triệu Vanh liếc nhìn bóng dáng Kiều Nam Kỳ.
Lưu Thuận nhịn lâu như vậy, bây giờ người tạm thời không ở, cậu nhóc mới nhìn về phía Triệu Vanh giống như sắp khóc: "Tam thiếu... Chuyện gì thế này..."
Triệu Vanh yên lặng thở dài.
Cậu có chút mệt lại không muốn để lộ những cảm xúc này cho người khác xem, cho nên chỉ nhếch khóe miệng cười nói với Lưu Thuận: "Yên tâm, không có chuyện gì nghiêm trọng."
Cậu cầm lấy khăn giấy trên bàn, "Anh đi xử lý. Nhóc Lục, tụi chú đổi chỗ khác chơi đi, anh sẽ thanh toán."
-
Kiều Nam Kỳ nôn hết ra rượu vừa uống.
Cảm giác này thật khó chịu, nhất là với người mấy năm nay đều không có ai dám xã giao như vậy như Kiều Nam Kỳ. Y nôn tới nổi trán nổi gân xanh, hai tay chống trên mép bồn rửa, nhất thời cảm thấy choáng váng.
Bệnh sạch sẽ ngày thường của y rất nặng, ói xong ở bồn rửa mặt cũng mất một lúc lâu.
Nhìn mái tóc đang nhỏ nước của bản thân trong gương, y nhớ tới lúc Lục Tinh Bình mới vừa mang theo Triệu Vanh tiến vào vòng tròn của bọn họ, Triệu Vanh cũng thường xuyên nửa đường đi vào nhà vệ sinh. Mỗi khi trở về, mặt cũng có vài giọt nước.
Triệu Vanh uống rượu xong rất dễ đỏ mặt, Kiều Nam Kỳ chỉ nghĩ cậu đi dùng nước lạnh rửa mặt.
Có ngày kia y nhìn thấy mặt Triệu Vanh ướt đầm đìa, vừa ngoan ngoãn lại có chút ngây thơ đáng yêu.
Y đã cởi khăn quàng cổ ra đưa cho đối phương lau mặt. Sau đó chiếc khăn quàng cổ kia.....
Có người đi vào rửa tay, tiếng nước chảy ào ào vang lên kéo Kiều Nam Kỳ khỏi suy nghĩ.
Tim bị lỡ nhịp, cũng không biết là đau hay là khổ.
Y hít sâu vài cái, xoay người ra khỏi nhà vệ sinh, định đi về tìm Triệu Vanh.
Nhưng mới vừa ra khỏi cửa, lại nhìn thấy Triệu Vanh đang đứng ở hành lang hẹp dài chờ mình. Ánh mắt cả hai vừa chạm nhau, Triệu Vanh đã đi về phía y.
Hai mắt Kiều Nam Kỳ sáng lên, còn chưa kịp nghĩ bản thân đã tiến lên vài bước đón người kia.
Đến gần hơn, giữa ánh sáng mơ hồ, Triệu Vanh mặc chiếc áo lông trắng càng thêm sạch sẽ, cổ áo sơ mi tối màu quấn quanh cái cổ thon dài càng tôn thêm làn da nơi đó.
Triệu Vanh ngày xưa khi đi về phía y, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng, hai mắt sáng ngời, khiến người khác trật nhịp tim. Nhưng bây giờ, Triệu Vanh lại không có biểu cảm gì, ánh mắt cũng mang theo cảm giác vui vẻ nào.
Triệu Vanh dừng lại trước mặt y, mở lòng bàn tay ra. Bên trong là một gói khăn giấy mới cùng với lọ nhỏ đựng thứ gì đó giống như thuốc.
"Cho anh." Cậu nói.
Kiều Nam Kỳ lập tức nhận lấy.
Y vẫn còn hơi say, đầu có chút choáng váng, y nghĩ Triệu Vanh chờ mình ở đây, đưa khăn giấy cho mình, vậy là....
"Khăn giấy mới anh cứ thoải mái dùng. Cái còn lại là thuốc dạ dày, nôn thế này sẽ khiến đau dạ dày." Triệu Vanh lại nói, "Hôm nay là anh chủ động ngồi xuống, uống cũng là anh chủ động uống, không phải lỗi của bọn họ. Mấy người kia không biết anh, không biết chừng mực, này coi như tôi thay họ xin lỗi, coi như cũng đủ rồi. Kiều tiên sinh, anh trở về đi, tuần sau vào thời gian làm việc, tôi sẽ tới công ty trả lại cổ phần cho anh."
Giọng cậu nhẹ nhàng như cũ, nhưng từng câu từng chữ đều chứa đầy sự khách khí.
Kiều Nam Kỳ lập tức hiểu rõ.
Triệu Vanh không phải quan tâm mình, mà sợ y trách tội hôm nay, không muốn có chút liên quan nào.
Khăn giấy cùng thuốc dạ dày trong tay tức khắc trở nên nặng hơn cả ngàn cân, khiến y muốn trực tiếp vứt đi.
Triệu Vanh nói xong cũng trực tiếp xoay người trở về.
Chuyện hôm nay ít nhiều cũng liên quan tới cậu, vì để tránh cho Kiều Nam Kỳ tỉnh rượu đi tính toán với người, cho nên mới tới đây như vậy.
Giờ xong việc rồi, tự nhiên cũng sẽ không ở lại nữa.
Chỉ là cậu vừa xoay người đi, người đàn ông phía sau lại đột nhiên nắm lấy tay cậu.
Triệu Vanh vô thức muốn tránh ra, nhưng động tác muốn tránh ra của cậu càng làm người kia siết chặt tay hơn.
Người này dùng sức tóm lấy cậu, ép cậu vào tường, thân thể cậu vốn không tốt, căn bản không có sức chống lại người có lực lớn như Kiều Nam Kỳ, cho nên dễ dàng bị Kiều Nam Kỳ đè lại.
Cậu chỉ thấy trước mắt nhoáng lên, phía sau là tường, phía trước là Kiều Nam Kỳ không đẩy ra được.
"Buông ra!" Cậu lạnh lùng nói.
Chỉ là cậu không có kinh nghiệm tức giận, cũng không có kinh nghiệm tàn nhẫn, ngay cả lúc lạnh giọng thế này cũng không có chút khí thế gì.
Người đàn ông trước mặt căn bản không bị dọa sợ, chỉ là ấn hai tay cậu, cúi đầu, cằm dựa vào vai cậu, như thể chặn cậu vào tường, như đang ôm, nhưng lại cũng giống như đang dựa vào.
Bọn họ chưa bao giờ tới gần như người yêu thế này, nói chi hiện tại Triệu Vanh cũng không thích.
"Triệu Vanh" Giọng nói mang theo chút men say của Kiều Nam Kỳ truyền vào tai của Triệu Vanh, "Tôi thích em."
Đã mười năm trôi qua rồi, chưa bao giờ Kiều Nam Kỳ nói ra lời thế này.
Không giống như những từ ngữ không có âm thanh xuất hiện trong khung chat, mỗi một câu bây giờ thong thả truyền vào tai Triệu Vanh, quấn lấy giọng nói Kiều Nam Kỳ như ảo mộng.
Quá đột ngột.
Nhất thời, Triệu Vanh không biết phải làm gì.
Cậu ngửa đầu, dựa vào tường, ngơ ngác nhìn lên trên, cũng không biết nhìn đi đâu. Tóm lại không phải nhìn người trước mặt.
Tiếng nhạc ầm ỉ trong quán bar vẫn không ngừng vang lên, vọng vào trong hành lang hẹp dài.
Nhưng giữa hai người bọn họ lại rất yên tĩnh.
Sau một lúc lâu.
"Kiều Nam Kỳ, anh buông tôi ra."
Triệu Vanh căn bản không đáp lại Kiều Nam Kỳ.
Giọng điệu của cậu không còn nghiêm túc như xưa mà thay vào đó là sự mệt mỏi được bao bọc.
"Tôi ghét mùi rượu trên người anh." Cậu nói, "Thật khó ngửi."
Triệu Vanh ngước mắt lên, ý cười trong mắt vừa rồi mới nói chuyện với đám người Lưu Thuận lập tức biến mất.
Vừa rồi khi Kiều Nam Kỳ xuất hiện, cậu thậm chí còn chưa hiểu gì cả. Nhưng bây giờ tỉnh táo lại, mới cảm nhận được những người cùng bàn đang nghi ngờ nhìn bọn họ, Triệu Vanh hạ giọng nói: "Sao anh lại ở chỗ này?"
Có lẽ sự bất mãn của cậu quá rõ ràng, Kiều Nam Kỳ mới dừng bước không lại gần thêm nữa.
Người này cứ thế nhìn cậu, giọng nói có chút khàn: ".... Tôi tới gặp em."
Đối với người luôn nhìn từ trên cao như Kiều đại thiếu gia, lời này chắc chắn là đã nhượng bộ, nhưng khi xuất phát từ miệng y vẫn cường thế như cũ.
Triệu Vanh không hiểu nổi.
Cậu gằn từng chữ: "Tôi cảm thấy mình đã nói rất rõ ràng."
Cậu vốn tưởng rằng mối quan hệ của cả hai đã cắt đứt kể từ ngày cậu rời khỏi nhà Kiều Nam Kỳ.
Từ đó về sau, trở ngại lớn nhất là cậu --- cậu đã hoàn toàn từ bỏ. Nhưng cậu thật sự không nghĩ tới, người trở nên khác thường lại là Kiều Nam Kỳ.
Vì sao một hai nhất định phải gặp cậu?
Người này chỉ cần mở miệng, muốn bạn giường vừa ý đều dễ như trở bàn tay, vì sao lại lãng phí thời gian với cậu nhiều lần như thế?
Cậu không nghĩ lại thích Kiều Nam Kỳ nữa, không muốn bản thân trở thành 'Tình nhân' có hay không cũng được, không được hả?
Triệu Vanh thật sự không hiểu nổi Kiều Nam Kỳ.
Cậu ngày càng không hiểu người này.
Cậu không phải không nhìn thấy tin nhắn Kiều Nam Kỳ gửi cho mình, nhưng cậu cũng hiểu rõ câu kia không phải sự thật gì.
Cậu thậm chí không muốn tranh cãi đúng sai với Kiều Nam Kỳ, mối quan hệ này trong suốt mười năm qua đã tiêu hao hết sức lực của cậu, cậu không có tâm tư dư thừa nữa rồi.
Cho nên khi nhìn thấy Kiều Nam Kỳ gọi cho mình, nhìn thấy tin nhắn Kiều Nam Kỳ gửi tới, cậu chỉ liếc nhìn rồi tắt đi. Chỉ muốn sau này khi rời đi, bọn họ đời này cũng sẽ không gặp lại.
Ngàn lời nói, cùng lắm chỉ có một câu –- cần gì chứ?
Triệu Vanh không nhìn Kiều Nam Kỳ nữa, nhấc chân đi vòng qua y.
Tầm mắt Kiều Nam Kỳ vẫn tập trung trên người cậu, xoay người đi theo cậu rồi nói: "Trước đây là tôi không tốt....."
Dưới ánh sáng mờ ảo như vậy, nốt ruồi nhạt dưới đuôi mắt trái mơ hồ xuất hiện, bớt u ám nhưng lại càng khó hiểu.
Nếu những người không quen biết nhìn thấy, làm cách nào cũng khó liên hệ với vị Kiều đại thiếu gia thủ đoạn vô biên kia.
Triệu Vanh không có nhìn y.
Cậu thậm chí còn không nghe rõ Kiều Nam Kỳ nói gì.
Cậu chỉ chậm rãi ngồi lại vị trí ban đầu, lông mày hơi cong lên, cười nhạt: "Vừa rồi chúng ta nói tới gì rồi?"
Đám người Dư Tiên đi rồi, chỉ còn vài người Lưu Thuận mang theo còn ở lại.
Những người đó không giống Triệu Vanh, có người thậm chí còn chưa từng gặp vị Kiều đại thiếu gia này, Lưu Thuận tuy rằng đã gặp nhưng cũng không thấy nhiều. Kiều Nam Kỳ vừa rồi chỉ đứng đối diện Triệu Vanh, những người khác chỉ có thể thấy góc nghiêng của y, cho nên tới bây giờ vẫn không có ai nhận ra y.
Bọn họ chỉ nhìn thấy Triệu Vanh và người đột nhiên xuất hiện này nói gì đó nghe không rõ lắm, đã quay về chỗ ngồi.
Mà người này cũng đi theo.
Cho dù ở nơi xa hoa đồi trụy thế này, Kiều Nam Kỳ đã kiềm chế lại khí chất cao cao tại thượng của mình đi, nhưng ngồi ở đây vẫn cảm thấy không phù hợp.
Càng đến gần, Lưu Thuận càng cảm thấy quen mắt, nhìn vài lần, sau khi nhận ra thì cả người đã đứng máy.
Cậu nhóc đang đơ càng, mà những người không nhận ra thì lại khác.
Có lẽ bởi vì Kiều đại thiếu gia bây giờ có chút khác biệt, không giống với dáng vẻ nghiêm túc khó gần thường ngày, không tới nổi khiến người khác né xa ba mét.
Cái người mặt mày có chút giống Lục Tinh Bình ngồi cạnh Triệu Vanh nói: "Tam thiếu, vị này là?"
Kiều Nam Kỳ lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn: "Tôi là.... Triệu Vanh ---"
"Bạn bè." Triệu Vanh ngắt lời y, "Bạn bè bình thường."
Ánh mắt Kiều Nam Kỳ tối sầm lại.
Thêm người khác nói: "Bạn à, là muốn ngồi cùng uống rượu hả?"
Chỉ có duy nhất Lưu Thuận nhận ra Kiều Nam Kỳ điên cuồng ra hiệu bằng mắt, tuy nhiên vì quá tối mà không có ai chú ý tới cậu nhóc.
Ánh mắt Kiều Nam Kỳ vẫn tập trung vào Triệu Vanh, nghe được lời này, người luôn chán ghét ăn chơi trác táng như Kiều Nam Kỳ lại không từ chối mà lại ngồi xuống chỗ trống gần Triệu Vanh nhất.
Từ đầu tới cuối vẫn luôn nhìn Triệu Vanh.
Ánh mắt quá lộ liễu không hề che giấu, Triệu Vânh vẫn luôn cảm giác được.
Bàn tay dưới bàn của cậu càng nắm chặt hơn.
Khoảnh khắc khi Kiều Nam Kỳ vừa ngồi xuống, Triệu Vanh không tưởng tượng nổi mà kinh ngạc một tí, nhưng sau đó lửa giận lại xông lên.
Làm cái trò gì vậy?
Người này đột nhiên xuất hiện ở đây, còn muốn ở lại?
"Những người như chúng tôi khi tụ tập, đều thích uống." Cậu cố ý ẩn ý nói, giọng điệu dù đã kiềm chế nhưng vẫn có chút lạnh lùng.
Triệu Vanh hiếm khi nóng nảy như vậy.
Cậu trước khi xuyên vào sách không phải người tùy tiện, đối với ai cũng dịu dàng. Ngay cả người như Dư Tiên, cậu không có nóng giận gì, hôm nay xử lý như vậy là bởi vì không muốn có ai chỉ trỏ sau lưng Triệu Mính.
Cho nên cậu không có kinh nghiệm kiềm chế tính tình của mình, lần đầu tiên nóng nảy như bây giờ, cậu hoàn toàn không thể kiềm chế nổi, bây giờ cả nụ cười khách sáo cũng không cười được.
Cậu nghe thấy Kiều Nam Kỳ nói từ từ: "Được, tôi uống."
Lời chấp thuận nhượng bộ như vậy, Kiều Nam Kỳ nói ra lại có chút nghiêm nghị.
Triệu Vanh chưa bao giờ muốn đắc tội với Kiều Nam Kỳ --- người này tùy tiện là có thể khiến cậu trắng tay. Hơn nữa cậu ngần ấy năm đơn phương Kiều Nam Kỳ, thậm chí trong tiềm thức còn muốn né tránh Kiều Nam Kỳ. Bình thường nếu nghe thấy lời nói cao ngạo có chút xa cách này, cậu chắc chắn sẽ dừng lại.
Nhưng không biết có phải vì do người này nhiều lần khiến tôn nghiêm của cậu mai mòn, hay bởi vì bây giờ không thể kiềm chế được tâm trạng, cậu lại không khéo léo xử lý chuyện này, mà còn không nói gì, chỉ kêu nhân viên phục vụ tới, liên tiếp bày rượu đầy bàn, trắng đỏ đều có. Chỉ có trước mặt cậu vẫn là một tách trà vẫn tỏa khí nóng như cũ.
Ý nghĩa của việc uống rượu ai cũng hiểu.
Nơi này ngoài Kiều Nam Kỳ ra, ai cũng thích rượu --- bằng không cũng sẽ không tới nơi này chơi.
Triệu Vanh còn nói mời hết hóa đơn hôm nay, cho nên cả bàn rượu ngon được mang lên, nào có chuyện lại không uống?
Ngoại trừ Lưu Thuận không biết gì không dám nhúc nhích, Triệu Vanh không uống rượu, còn lại ai nấy đều lập tức uống rượu.
Lưu Thuận liếc nhìn Triệu Vanh, lại liếc sang Kiều Nam Kỳ bình thường sẽ không bao giờ xuất hiện ở đây, muốn hỏi Triệu Vanh nhưng lại không dám trực tiếp hỏi --- rốt cuộc vì sao Kiều Nam Kỳ lại ở đây.
Người lớn lên có nét giống Lục Tinh Bình mà cậu nhóc mang tới, Kiều đại có nhận ra không?
Không phải là vì Triệu Vanh muốn theo đuổi Lục Tinh Bình bị Kiều đại phát hiện nên giờ tới cảnh cáo giải quyết hả?
Nhìn vẻ mặt này của Kiều đại.....
Hình như giống vậy.
Chỉ là Kiều Nam Kỳ không có địch ý với Triệu Vanh, ngược lại giống như đối với người thanh niên ngồi cạnh Triệu Vanh hơn.
Người Lưu Thuận mang tới có có chút nét giống Lục Tinh Bình giống như nhận ra gì --- Kiều Nam Kỳ không nhìn hắn nhiều lắm, nhưng mỗi khi ánh mắt đảo qua lại luôn cảm thấy lạnh sống lưng.
Người này bị nhìn có chút sợ hãi, miễn cưỡng mỉm cười, nâng ly về phía Kiều Nam Kỳ nói: "Bạn của tam thiếu cũng uống một ly?"
Triệu Vanh vậy mà không cản lại, ngược lại giống như chờ Kiều Nam Kỳ tức giận, chậm rãi cầm tách trà trước mặt lên nhấp một ngụm.
Lưu Thuận như nghẹn họng: Đù gan nha, ngay cả ba mẹ mình cũng không có gan chuốc rượu Kiều đại thiếu.....
- --- sau đó Kiều Nam Kỳ trực tiếp cầm lý ly rượu vừa nãy rót cho Dư Tiên, ngửa đầu rót xuống.
Triệu Vanh giống như không nghĩ tới, đơ mặt nhíu mày, nhìn Kiều Nam Kỳ, đôi mắt đen hiện lên cảm giác hoang mang.
Nhưng cảm xúc này không kéo dài được lâu, cậu đã dời mắt đi.
Kiều Nam Kỳ vốn định uống hết ly rượu mà Triệu Vanh tự mình rót.
Nhưng rượu mạnh tiến vào cổ họng, mùi nồng của rượu kích thích giác quan khiến y bị sặc, khiến vài giọt rượu thấm vào cổ áo sơ mi trắng.
Khiến y bị ho sặc vài tiếng.
Lưu Thuaajn lo lắng sợ hãi đẩy khăn giấy tới trước mặt Kiều Nam Kỳ nhưng y lại không dùng tới.
Y hít một hơi, rốt cuộc cũng đã uống cạn ly rượu này.
Hôm trước y vừa mới uống rượu với Lục Tinh Bình và Hạ Viễn Đồ, nhưng khi đó trái tim lại đang bối rối, càng uống càng hỗn loạn, chỉ thấy dạ dày đau mà tim cũng đau, rất nhanh đã say.
Nhưng lúc này lại có người khác muốn rót rượu cho y.
Y trước nay chả bao giờ tốt tính, ngoại trừ trước kia vì đối phó với Hạ Nam mà phải nhượng bộ, còn lại nếu có người dám làm vậy, Kiều Nam Kỳ đã sớm lật mặt. Nhưng bây giờ y biết Triệu Vanh đang nhìn, biết Triệu Vanh tức giận vì sự xuất hiện của mình, y nghĩ cần mình chịu uống Triệu Vanh sẽ vui vẻ hơn một chút, bớt giận đi, cho nên chỉ có thể cố chịu đựng.
Triệu Vanh hai ngày nay không muốn nhận điện thoại của y, cũng không trả lời tin nhắn, giờ phút này vất vả mới gặp được người trước mặt, nếu chiều theo Triệu Vanh, không chừng Triệu Vanh sẽ bằng lòng nói chuyện với mình.
Trước kia y đối với Triệu Vanh không tốt.
Thời điểm y hỏi Tiểu Ngô bản thân đối với Triệu Vanh thế nào, vốn dĩ cho rằng đáp án cùng lắm là 'Không tốt lắm'. Nhưng khi y nghe được Tiểu Ngô nói mình hoàn toàn đặt Triệu Ngô ở vị trí tình nhân, y mới như từ trong mộng tỉnh lại ---- nào chỉ có ba chữ 'Không tốt lắm'?
Nhưng y có thể sửa.
Y thích Triệu Vanh, Triệu Vanh cũng thích y,
Chỉ cần Triệu Vanh bằng lòng nói chuyện đàng hoàng với y, chỉ cần Triệu Vanh không thích người khác, bọn họ có thể sẽ bắt đầu lại lần nữa.
Chỉ cần Triệu Vanh bằng lòng.
Nghĩ như thế, y cũng không từ chối người khác mời rượu. Những người khác còn cho rằng y thích uống, càng mời nhiều hơn.
Trong nháy mắt, trắng đỏ đã trộn lẫn vào nhau xuống bụng.
Người khác mời rượu y tuy rằng không từ chối, nhưng y cũng không nói chuyện với ai mà chỉ chăm chú nhìn Triệu Vanh. Y muốn nói chuyện với Triệu Vanh, Triệu Vanh lại không để ý tới y, ngược lại lại trò chuyện với người thanh niên bên cạnh kia.
Mặt mày của thanh niên niên này nhất thời khiến y cảm giác có chút quen thuộc, nhưng y cũng không rảnh rỗi nghĩ qua đã gặp ở đâu, chỉ là mỗi khi Triệu Vanh quay đầu nhìn người khác, y chỉ không thể đè nén sự khó chịu trong lòng, lại không biết làm sao.
Những người khác cho rằng y không thích nói chuyện, cũng không để ý, giữa đám người ồn ào chỉ có một mình y, im lặng ngồi đó.
Triệu Vanh câu được câu không trò chuyện với người khác, thỉnh thoảng còn mỉm cười, nhìn qua vẫn là Triệu Vanh điềm đạm không biết giận cùng đám người Hạ Viễn Đồ trước đó.
Đột nhiên giống như trở về lúc bọn họ còn chưa ở bên nhau, ở nơi xa hoa thế này, Triệu Vanh đang nói chuyện với người khác.
Chỉ là hiện tại, người uống rượu là Kiều Nam Kỳ, người trước sau vẫn nhìn đối phương cũng là Kiều Nam Kỳ.
Triệu Vanh giống như chỉ coi y là khách qua đường tới uống rượu, từ đầu tới cuối, cũng không nhắc tới tên của y.
Một lát sau, Kiều Nam Kỳ liền cảm thấy có chút đau đầu, cơn say dường như ập tới.
Nhưng bây giờ không thể say được.
Y vội càng đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Triệu Vanh liếc nhìn bóng dáng Kiều Nam Kỳ.
Lưu Thuận nhịn lâu như vậy, bây giờ người tạm thời không ở, cậu nhóc mới nhìn về phía Triệu Vanh giống như sắp khóc: "Tam thiếu... Chuyện gì thế này..."
Triệu Vanh yên lặng thở dài.
Cậu có chút mệt lại không muốn để lộ những cảm xúc này cho người khác xem, cho nên chỉ nhếch khóe miệng cười nói với Lưu Thuận: "Yên tâm, không có chuyện gì nghiêm trọng."
Cậu cầm lấy khăn giấy trên bàn, "Anh đi xử lý. Nhóc Lục, tụi chú đổi chỗ khác chơi đi, anh sẽ thanh toán."
-
Kiều Nam Kỳ nôn hết ra rượu vừa uống.
Cảm giác này thật khó chịu, nhất là với người mấy năm nay đều không có ai dám xã giao như vậy như Kiều Nam Kỳ. Y nôn tới nổi trán nổi gân xanh, hai tay chống trên mép bồn rửa, nhất thời cảm thấy choáng váng.
Bệnh sạch sẽ ngày thường của y rất nặng, ói xong ở bồn rửa mặt cũng mất một lúc lâu.
Nhìn mái tóc đang nhỏ nước của bản thân trong gương, y nhớ tới lúc Lục Tinh Bình mới vừa mang theo Triệu Vanh tiến vào vòng tròn của bọn họ, Triệu Vanh cũng thường xuyên nửa đường đi vào nhà vệ sinh. Mỗi khi trở về, mặt cũng có vài giọt nước.
Triệu Vanh uống rượu xong rất dễ đỏ mặt, Kiều Nam Kỳ chỉ nghĩ cậu đi dùng nước lạnh rửa mặt.
Có ngày kia y nhìn thấy mặt Triệu Vanh ướt đầm đìa, vừa ngoan ngoãn lại có chút ngây thơ đáng yêu.
Y đã cởi khăn quàng cổ ra đưa cho đối phương lau mặt. Sau đó chiếc khăn quàng cổ kia.....
Có người đi vào rửa tay, tiếng nước chảy ào ào vang lên kéo Kiều Nam Kỳ khỏi suy nghĩ.
Tim bị lỡ nhịp, cũng không biết là đau hay là khổ.
Y hít sâu vài cái, xoay người ra khỏi nhà vệ sinh, định đi về tìm Triệu Vanh.
Nhưng mới vừa ra khỏi cửa, lại nhìn thấy Triệu Vanh đang đứng ở hành lang hẹp dài chờ mình. Ánh mắt cả hai vừa chạm nhau, Triệu Vanh đã đi về phía y.
Hai mắt Kiều Nam Kỳ sáng lên, còn chưa kịp nghĩ bản thân đã tiến lên vài bước đón người kia.
Đến gần hơn, giữa ánh sáng mơ hồ, Triệu Vanh mặc chiếc áo lông trắng càng thêm sạch sẽ, cổ áo sơ mi tối màu quấn quanh cái cổ thon dài càng tôn thêm làn da nơi đó.
Triệu Vanh ngày xưa khi đi về phía y, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng, hai mắt sáng ngời, khiến người khác trật nhịp tim. Nhưng bây giờ, Triệu Vanh lại không có biểu cảm gì, ánh mắt cũng mang theo cảm giác vui vẻ nào.
Triệu Vanh dừng lại trước mặt y, mở lòng bàn tay ra. Bên trong là một gói khăn giấy mới cùng với lọ nhỏ đựng thứ gì đó giống như thuốc.
"Cho anh." Cậu nói.
Kiều Nam Kỳ lập tức nhận lấy.
Y vẫn còn hơi say, đầu có chút choáng váng, y nghĩ Triệu Vanh chờ mình ở đây, đưa khăn giấy cho mình, vậy là....
"Khăn giấy mới anh cứ thoải mái dùng. Cái còn lại là thuốc dạ dày, nôn thế này sẽ khiến đau dạ dày." Triệu Vanh lại nói, "Hôm nay là anh chủ động ngồi xuống, uống cũng là anh chủ động uống, không phải lỗi của bọn họ. Mấy người kia không biết anh, không biết chừng mực, này coi như tôi thay họ xin lỗi, coi như cũng đủ rồi. Kiều tiên sinh, anh trở về đi, tuần sau vào thời gian làm việc, tôi sẽ tới công ty trả lại cổ phần cho anh."
Giọng cậu nhẹ nhàng như cũ, nhưng từng câu từng chữ đều chứa đầy sự khách khí.
Kiều Nam Kỳ lập tức hiểu rõ.
Triệu Vanh không phải quan tâm mình, mà sợ y trách tội hôm nay, không muốn có chút liên quan nào.
Khăn giấy cùng thuốc dạ dày trong tay tức khắc trở nên nặng hơn cả ngàn cân, khiến y muốn trực tiếp vứt đi.
Triệu Vanh nói xong cũng trực tiếp xoay người trở về.
Chuyện hôm nay ít nhiều cũng liên quan tới cậu, vì để tránh cho Kiều Nam Kỳ tỉnh rượu đi tính toán với người, cho nên mới tới đây như vậy.
Giờ xong việc rồi, tự nhiên cũng sẽ không ở lại nữa.
Chỉ là cậu vừa xoay người đi, người đàn ông phía sau lại đột nhiên nắm lấy tay cậu.
Triệu Vanh vô thức muốn tránh ra, nhưng động tác muốn tránh ra của cậu càng làm người kia siết chặt tay hơn.
Người này dùng sức tóm lấy cậu, ép cậu vào tường, thân thể cậu vốn không tốt, căn bản không có sức chống lại người có lực lớn như Kiều Nam Kỳ, cho nên dễ dàng bị Kiều Nam Kỳ đè lại.
Cậu chỉ thấy trước mắt nhoáng lên, phía sau là tường, phía trước là Kiều Nam Kỳ không đẩy ra được.
"Buông ra!" Cậu lạnh lùng nói.
Chỉ là cậu không có kinh nghiệm tức giận, cũng không có kinh nghiệm tàn nhẫn, ngay cả lúc lạnh giọng thế này cũng không có chút khí thế gì.
Người đàn ông trước mặt căn bản không bị dọa sợ, chỉ là ấn hai tay cậu, cúi đầu, cằm dựa vào vai cậu, như thể chặn cậu vào tường, như đang ôm, nhưng lại cũng giống như đang dựa vào.
Bọn họ chưa bao giờ tới gần như người yêu thế này, nói chi hiện tại Triệu Vanh cũng không thích.
"Triệu Vanh" Giọng nói mang theo chút men say của Kiều Nam Kỳ truyền vào tai của Triệu Vanh, "Tôi thích em."
Đã mười năm trôi qua rồi, chưa bao giờ Kiều Nam Kỳ nói ra lời thế này.
Không giống như những từ ngữ không có âm thanh xuất hiện trong khung chat, mỗi một câu bây giờ thong thả truyền vào tai Triệu Vanh, quấn lấy giọng nói Kiều Nam Kỳ như ảo mộng.
Quá đột ngột.
Nhất thời, Triệu Vanh không biết phải làm gì.
Cậu ngửa đầu, dựa vào tường, ngơ ngác nhìn lên trên, cũng không biết nhìn đi đâu. Tóm lại không phải nhìn người trước mặt.
Tiếng nhạc ầm ỉ trong quán bar vẫn không ngừng vang lên, vọng vào trong hành lang hẹp dài.
Nhưng giữa hai người bọn họ lại rất yên tĩnh.
Sau một lúc lâu.
"Kiều Nam Kỳ, anh buông tôi ra."
Triệu Vanh căn bản không đáp lại Kiều Nam Kỳ.
Giọng điệu của cậu không còn nghiêm túc như xưa mà thay vào đó là sự mệt mỏi được bao bọc.
"Tôi ghét mùi rượu trên người anh." Cậu nói, "Thật khó ngửi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.