Chương 130
CS2T
21/01/2014
Cảm nhận trong tôi lấy ấy là đôi mắt ấy long lanh hiền hậu hơn bao giờ hết, một người con gái giống em thật khó kiếm, vừa dễ thương, vừa xinh đẹp lại có tính cách nhân hậu.
- Kính coong - Tiếng chuông phá tan không gian yên tĩnh.
Hai đứa chúng tôi tỉnh hồn, Như chạy ra ngoài sân mở cổng, tôi đoán đó không ai khác chính là hai bậc phu huynh của mình vì đã gần 18 giờ chiều, họ đi làm cũng về rồi. Quả thật một lát sau bố mẹ tôi bước vào cùng với khuôn mặt vui tươi của Như, mấy người họ xách theo rất nhiều đồ, bố thì ôm thùng bia 333, tết sắp đến rồi nó cận kề một bên. Không khí rộn ràng sắc xuân lan toả trong căn nhà của tôi :
- Bộ đồ này đẹp không cháu ? – Mẹ tôi vứt đóng đồ xuống một bên rồi lấy ra đo vào người, trong trẻ con phết ấy chứ.
- Hehe, tối nay bố con mình làm vài lon. – Bố ôm thùng bia đi qua sau lưng tôi.
Nét mặt họ rất hân hoan và vui vẻ,…
- Mẹ có mua cho con mấy bộ đồ nè. – Mẫu thân không quên đứa con mình đang ngồi mỉm cười nhưng trong lòng có một nỗi buồn thầm kín.
Một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày, con người ta lao động học tập cực khổ chỉ mong chờ vào những ngày chuyển năm để được nghỉ ngơi, đi đây đi đó để vui chơi ấy vậy mà tôi phải ngồi ở nhà một mình trong những ngày u ám như thế này, đúng là khó chịu thật nhưng cũng cố gắng che giấu không muốn một ai biết điều đấy.
- Dạ, con cảm ơn mẹ. – Tiếng cảm ơn nghe ngọt ngào làm sao.
- Lớn hơn 1 tuổi rồi bây ơi ! – Nụ cười và tiếng nói hơn đượm buồn khi thấy đứa con của mình băng bó vết thương đầy mình trong những ngày tết cận kề sắp đến. Chắc rằng người mẹ ấy đang ước sẽ có một điều thần kỳ hay phép màu gì đấy sẽ đến với thằng con trai quý tử.
Mẹ mua cho tôi hai chiếc áo sơ mi, một cái sọc trắng đen nhìn rất quý phái và sang trọng, tôi rất thích chiếc áo ấy trong cái ánh nhìn đầu tiên ; cái áo sơ mi thứ hai là màu đen nhìn cũng rất thích hợp với tôi, thật đúng với câu nói trên đời này có ai tốt với mình hơn người mẹ đâu. Luôn biết ý đứa con mình, hiểu được tất cả nỗi lòng thầm kín dù đó người con đấy là con trai hay con gái. Dù đồ ít hơn năm rồi nhưng lòng vẫn cứ vui như mọi khi, không khí tết cứ ùa về một cách rộn ràng trong tâm trí tôi, vui lắm chứ.
- Hai bác ăn gì chưa ? – Như liền hỏi khi thấy bố tôi bước ra.
- Chưa cháu. – Bố trả lời.
- Dạ, để cháu vào dọn cơm ạ. –Như nhanh nhẹn nói xong rồi chạy vọt vào bếp.
- Để em vào tiếp Như. – Mẹ tôi cũng tìm cách vong.
Chỉ còn tôi và bố,…
- Sao rồi con. – Bố ngồi xuống cạnh tôi.
- Dạ, chân bắt đầu có cảm giác rồi ạ, đôi tay thì cử động bình thường.
- Cái đầu thì sao ?
- Chắc là không chạm dây đâu. – Tôi pha trò.
- Cái thằng này, giống bố mầy hồi đó y hệt, hehe – Bố nói xong rồi phát ra cười.
- Nghỉ tết rồi hả bố ?
- Ừ, nghỉ được 12 ngày.
- Sướng thế còn đòi gì nữa. – Tôi nheo mắt.
- Hehe, tắm gửi gì chưa ?
- Dạ tắm lúc trưa rồi.
- Ừ,… ủa nem nướng ai mua thế ? – Lúc này bố tôi mới thấy một bàn ăn.
- Dạ Như mua đấy.
- À, hehe. Thôi bố đi tắm, thằng này thấy vậy mà có phúc.- Bố đứng dậy nói.
- Dạ, phúc ? – Mặt tôi ngu ngu ngáo ngáo.
Sau này tôi mới biết từ “ phúc “ mà mấy bậc tiền bối như ông, bố,… nó là cái mô tê rứa gì. Ngồi đấy hóng gió hóng mây, nhìn ra ngoài cửa dù không nhìn được con đường bên ngoài nhưng tôi vẫn nghe được ồn ào của xe cộ qua lại, chắc rằng người đi chợ tết rất đông, trong lòng nhộn nhịp hẳn ra cũng muốn chạy ra ngoài đấy đi chợ tết, xem những hàng bông nhưng,…. tất cả chìm vào nỗi hụt hẫn.
Một lát sau không lâu…
- Hehe, chào đệ – Hai thằng anh cờ hó của tôi bước vào, nhìn mặt vui lắm.
- Ừ, chuẩn bị ăn đòn kìa. – Tôi làm mặt nghiêm trêu họ.
- Hê hê, lục nghề rồi đệ tử ơi, đừng ở đấy mà hù sư phụ nhé – anh hai tôi ôm bụng cười hả hê.
- Thôi, kệ em nó, cho em nó hoang tưởng một tý, mình đi tắm thôi – anh Gia cũng đùa.
Thế là tôi bị cho một vố hơn đau và cay cú..
- Hừ, chơi ta hôm nay nhiều rồi đấy để rồi hôm sao ta trả lại gấp đôi.
- Chào em, hehe, đẹp quá ta – Anh Phong nhìn vào con đường bếp mà nói, khỏi đoán cũng biết trong nhà này ổng chỉ kêu Như là em.
- Hihi – Nụ cười nhẹ nhàng của Như.
- Chắc anh yêu em mất Như à, xinh gì mà xinh thế này.- anh Gia phải buộc miệng nói.
- Đệt – Tôi thốt.
-…- Như không nói gì mà mặt em đỏ hẳn lên, cuối mặt xuống, tay đan xen lại chắc là đang ngại ấy mà.
- Mầy có cửa sao ? – anh Phong lườm ổng.
- Hehe, tao đẹp trai thế này. – ổng làm như có giá lắm vậy.
- E… hèm… lấy nãy ai nói gì vậy ta – Mẹ tôi bước ra sau khi tắm xong để phá vỡ không khí tự tin hơi quá của thằng con trai mình.
- Thưa mẹ con mới về, con đi tắm – Ông Gia thưa rồi chạy vọt lên phòng ngay, đúng là chạy nhanh kinh hồn hơn cả lăng ba di bộ.
- Thưa mẹ, con cũng đi tắm. – anh Phong cũng vọt theo luôn.
Đúng là hai ông anh mê gái và điên khùng, Như có lẽ ngại lắm, khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm kia đỏ hoe lên nhìn dễ thương làm sao, phải mà được hôn vào đấy một phát chắc đỏ thêm ấy nhễ ^^!.
- Thôi, vào dọn cơm ăn. Tâm ocn ngồi đấy đi, để bố với thằng Gia, Phong tắm xong dẫn con vào. – Mẹ tủm tỉm nói.
- Dạ.
Một lát sau hai thằng anh cờ hó của tôi ăn mặc lịch lãm rất sang trọng ra cõng thằng em của mình,…
- Hehe, ôsin đâu – Tôi đùa cợt.
- Ô cái đầu mầy – ông anh hai đưa tay lên hù doạ tôi.
- Hờ hờ, mầy muốn ở chuồng nữa à. – Vẻ mặt gian xảo của anh ba.
- Thôi, nhanh đi hai tía, đồ ăn ngon, cao lương mỹ vị đang chờ kìa – Tôi sợ một tý dẫn đi tắm họ mà làm thế rồi chẳng may Như đi vào chắc rằng nhảy lầu mà tự sát chứ không còn mặt mũi nào để sống nữa.
Hai ổng nạnh qua lại với nhau một tý xíu thì anh ba cũng là người cuối cùng cõng tôi vào, tuy là đùa như thế không muốn cõng nhưng thật ra tôi biết trong thâm tâm họ không có như thế. Họ yêu thương tôi là đằng khác, làm những động tác nhẹ nhàng chứ chẳng dám mạnh tay với thằng em trời đánh cùng máu mủ ruột thịt với mình.
Một lát sau vào trong bàn ăn, tôi được đưa đến ngồi kế người bố của mình, bữa ăn hôm nay rất nhiều món ăn ngon được bố trí một cách đẹp mắt. Nhìn sơ qua những món tôi thích là ở gần ngay mình nhất như đùi gà chiên nước mắt, súp cua,… những món ăn thế này chắc chắn rằng Như làm rồi, mẹ từ khi có Như về nhà thì em trở thành một nàng dâu thực thụ, làm tất cả công việc nhà thay cho mẹ tôi. Từ quét nhà, giặt đồ, cho đến nấu ăn dọn dẹp phòng ngủ cho tôi.
- Nào, ăn đi cả nhà. – Bố khai đũa.
- Mời bố – Tôi gấp cho bố đùi gà. – Do mẹ ngồi xa quá không thể gấp.
Bố trí bàn ăn thế này, tôi và Như ngồi đối diện với hai ông anh của mình, bố và mẹ mỗi người ngồi ở mỗi đầu của bàn. Như đã làm công việc gấp thức ăn đó thay cho tôi, tôi thầm cảm ơn em.
- Mời cậu. – Em gấp cho tôi một đùi gà.
- Cảm ơn cậu nhé – Có lẽ trong tất cả những người con gái xung quanh tôi, tôi nói lời cảm ơn với Như rất nhiều.
- Hihi – Em nở nụ cười tươi tắn.
Bữa cơm gần cuối năm thật ấm cúng biết bao trong gia đình như thế này, ngôi nhà tôi đang ở hạnh phúc lắm, nô đùa tiếng cười nói trong mùi hương thơm lan toả ngây ngất bay vút lên tận cao của những món ăn ngon. Những tiếng khui bia rụp rụp nghe mà đã cái lỗ tai, do chân tôi đau uống bia mà muốn đi vệ sinh không được nên đành tạm gác nó qua một bên. Nghĩ lại cũng thấy khổ, bây giờ tôi hiểu tầm quan trọng của tứ chi đến như thế nào.
Từ mà khi nằm ở bệnh viện và trở về nhà đến giờ tôi thấy bữa ăn hôm nay ngon miệng nhất. Những món ăn Như làm đều rất hợp khẩu vị với tôi và nhìn lại thân hình của mình thấy mập mập ra được một tý chứ chẳng đùa.
Không khí xuân đang rộn ràng, nhịp sống đang hối hả tiễn đưa những ngày cuối cùng của một năm cũ và đón chào một năm mới tốt lành,…
“ Anh yên tâm, mọi chuyện sẽ sớm mau qua thôi. “
Ở một nơi nào đó, trong căn nhà rộng lớn, có một người con gái xinh đẹp lo lắng cho người con trai mình yêu. Bố và mẹ của cậu ấy đã về nước để ăn tết cùng đứa con gái yêu quý của mình , tình cảm gia đình bấy lâu nay xa cách đã trở về, dù rất vui nhưng trong lòng người con gái ấy vẫn bồn chồn và lo lắng.
- Sao thế con gái yêu ? – Người bố ngồi ăn cảm thấy vẻ mặt đượm buồn của đứa con gái yêu quý dù nó rất sắc xảo trong việc che giấu cảm xúc ra bên ngoài.
- Con mình yêu rồi anh ạ. – Người mẹ không kém phần xinh đẹp như một hằng nga trên cung trăng, vẻ đẹp tinh khôi của người con gái ấy thường hưởng của mẹ là nhiều.
- Dạ – Cậu ấy chợt bình tỉnh, những suy nghĩ mong lung vẫn đâu đấy.
- Sao em biết con mình yêu ? – Bố của người con gái ấy tủm tỉm hỏi vị hôn thê của mình.
- Hihi, tâm lý con gái mà anh. – Rất sắc xảo, quả là mẹ thế nào con thế đấy.
- Đâu có đâu ? – Làm nũng nịu nhưng khuôn mặt đã đỏ hoe lên rồi.
- Haha, thế đã chối à, khuôn mặt đỏ lên rồi kìa. – Người bố trêu đứa con gái của mình.
- Nguyễn Minh Tâm ? – Người mẹ xinh đẹp để đũa xuống mà nói, câu nói ấy làm cả người bố đang uống bia phải giật mình huống chi là người con gái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.