Chương 131
CS2T
21/01/2014
Tôi đang ăn uống no say tại nhà của mình chứ đâu biết rằng có mọi người con gái đang khá lúng túng trong một vấn đề liên quan đến mình. Người mẹ của cậu ấy không biết thế nào mà có được cái tên đã khắc trong tim người con gái mình, phải rất khó khăn cậu ấy mới tìm được lối thoát do người mẹ mình tạo dựng nên.Tôi ăn xong ngồi đấy nói chuyện thêm một tý nữa, nhìn cảnh trong nhà náo nhiệt vui vui làm sao, thích thú thật. Hai ông anh uống bia cùng với bố, công nhận càng ngày tửu lượng của họ càng nhiều mà cũng cầu mong cho sao đừng có say, chứ một tý mà say cõng tôi lên phòng té cầu thang thì không biết khi nào mới bình phục cho được chứ.
- Thôi, hai đứa uống nhiêu được rồi. – Bố dừng cuộc vui.
- Uống thuốc nhé Tâm. – Mẹ đứng dậy đi lên phòng tôi lấy thuốc.
- Dạ. Cảm ơn mẹ
- Để tớ đi nước cho. – Như kéo ghế nhẹ nhàng ra đứng dậy.
- Chân con chắc cũng sớm bình phục thôi mà- Bố an ủi tôi.
- Dạ, mong là thế – Tôi nhìn xuống đôi chân toàn màu trắng của mình mà lòng không bót lo tý nào, chỉ sợ nằm liệt giường một chỗ mà thôi.
- Để mai bố đi mấy tiệm thuốc bắc xem có bán thuốc gì để giúp nhanh hồi phục không.
- Dạ.
- Thôi, uống thuốc xong rồi ngủ sớm đi, ngủ đủ 8 giờ kèm với đúng thời gian nó giúp con nhanh chóng bình phục xương bị tổn thương và tăng cường sức khoẻ đấy.
- Dạ. – Tôi luôn lắng nghe ý kiến của người bố mình chỉ bảo.
Một lát sau trước mặt tôi là một vỉ thuốc kèm với lon 7up mát lạnh và một cốc nước suối để uống thuốc…
- Này cậu. – Như là người bốc thuốc ra vỏ cho tôi chứ không phải là mẫu thân yêu quý.
Mỗi lần uống thuốc là tôi ngán tới óc rồi, ngày nào sau khi ăn cơm xong Như cũng kêu tôi đưa tay rồi em để vào một nắm thuốc, uống có khi mắc cổ nữa chứ. Thuốc gì đâu mà nó đắng kinh khủng, mỗi lần uống là khuôn mặt như ăn đụng phải ớt. Nhưng sao cứ mỗi lần uống nước vào thì tan biến mất đi những thứ đắng ấy chỉ còn lại vị ngọt, uống lon 7 up của Như đã chuẩn bị sẵn thì hương vị ngọt ấy lại ngọt thêm, gợi cho tôi nhớ đến chiếc bánh đặc biệt ở nhà Bạch Yến. Bỗng nhiên, cái ngày hôm ấy lại ùa về trong tâm trí tôi, sao mà nó nhanh thế, sao mà nó vương vấn ở đâu đó trong tấm lòng, trái tim của một thằng con trai mới lớn cơ chứ. Tôi đã nói yêu em và bây giờ đành đợi câu trả lời…
- Ê, lên phòng, nghĩ gì đấy – thằng anh hai tôi đánh tôi.
- …. À,… dạ – Tôi chợt bừng tỉnh.
- Mầy đấy – Ổng ngồi xuống.
- Haha, con ngựa. – Tôi đánh vào mông.
- Ơ, một phá là té nhé con trai – Ổng rằng giọng.
- NÀY, CÕNG EM NÓ CẨN THẬN – Mẹ tôi nói như hét.
- Dạ – Tiếng dạ sao nghe như nó bị cưỡng ép, bị bắt buộc vậy. Thấy cũng thương thương làm sao.
- Keke – Tôi cười một cách đầy mãn nguyện.
Ổng đi sàng qua sàng lại cho tôi sợ nhưng tôi đâu có ngu bị rơi vào cái bẫy ấy đâu, ổng làm gì kệ ổng tôi cứ bám chắc vào người là xong. Hehe, một nụ cười đầy vui vẻ đang nở trong bụng. Vào căn phòng thì có mùi hương hoa dễ chịu rất quen thuộc lan toả, ông anh cũng cảm nhận được điều đấy…
- Phòng con trai mà nước hoa nhiều thế mầy ? – Ổng tưởng là tôi xịt nước hoa đầy phòng.
Định nói là không có rồi nhưng..
- Ừ, kệ tôi mấy người không cần quan tâm, ra ngoài nhanh cho vua ngủ phát nào ! – Tôi nói xong rồi nhếch môi.
- Ơ, mầy muốn ăn đấm à – Ổng dứ nắm đấm vào mặt tôi.
- É, chú đừng làm bậy chứ, cẩn thận bố đánh cho nát mông, keke – Tôi lại sử dụng bí kiếp của mình để đặc trị “ con quái “ đang ngông cuồng.
-…- Im lặng đành chịu và từ từ thu nắm đấm lại.
- Rầm – quay lưng bước đi ôm mối hận nghìn thu chưa biết khi nào trả được.
Tôi ngã lưng xuống một cách thoải mái và dễ chịu, căn phòng được trang trí lại với những chậu hoa đặt ở những chỗ gọi là thích hợp nhất, tôi cảm thấy thích thú với không gian như thế này và thầm cảm ơn người con gái ấy.
- Hàizz, cảm ơn cậu nhé Như – Tôi nói.
Đúng là nhát gái, nói thế chứ có ai nghe được đâu,…
Chìm vào giấc ngủ sâu,…
Những liều thuốc tôi vừa uống xong trong đấy có thuốc ngủ,… cho nên sáng hôm nào cũng thức trễ thế à,…
Mặt trời đã lên cao, cậu con trai của mình đang ngủ say mê, đã quá 8 giờ rồi dù muốn hay không vẫn phải lên kêu thôi vì sức khoẻ mà…
- Bác ơi ! con lên kêu Tâm nhé. – Như bỏ tạp giề xuống.
Người mẹ bỗng ngạc nhiên và cũng thấy mừng mừng không biết đứa cháu thân yêu của mình có nghĩ giống những gì bản thân nghĩ không nữa, nếu như thế thì có gì vui bằng.
- Ừ, Con đi đi – Nụ cười nở trên môi rạng rỡ.
Hôm nay là ngày 26 tháng 12 âm lịch, tết sắp đến rồi cuộc sống trở nên tươi đẹp hơn bao giờ hết, chim hót líu lo, muôn hoa đua nở,…
- Cốc, cốc. – Tiếng gõ cửa.
Tôi cựa quậy người, quơ tay tùm lum từa lưa, giọng nói ấy từ từ thấm vào tâm trí tôi và nó gọi dậy. Tôi bừng tửng, từ từ mở đôi mắt long lanh quyến rũ của mình, đưa hai tay lên vun vai một cách mệt mỏi.
- Ai thế – Tôi nói vọng ra.
- Tớ nè con heo. – Giọng nũng nịu của Như.
- À, ừ… Kêu hai thằng anh mình giùm.
- Sao thế ?
- Mắc tiểu muốn chết chứ sao gì cô nương ơi – Tôi nói thầm trong bụng.
- À, vào cõng tớ ra.
- Oke – Em nói vào với giọng vui tươi.
Một lát sau..
- Mợ, bố đang ngủ. – anh Phong ngáp ngắn ngáp dài.
- Nhanh đi tía, mắc tiểu chết bà.
- Hehe, tao xuống ăn sáng. – Giọng cười nham nhở.
- Thôi mà huynh.
- Miệng mầy hôi quá, đi nhanh cho bố nhờ.
- Lấy hai cái cây đi.
- Ừ.
Bình thường chân đi được tôi làm vệ sinh cá nhân chưa được mười lăm phút nữa xong rồi nhưng từ khi bị tai nạn đến giờ thì con số ấy đã tăng lên gần nửa tiếng, hai ông anh chậm chạp như rùa bò ấy.
Vừa mở cửa bước ra khỏi phòng đã ngửi được mùi thơm từ nhà bếp, ông anh cõng tôi chạy nhanh xuống dưới, chắc là cái bụng cũng đang đói đây.
- Ngủ dữ vậy mấy ông con – Mẹ nghe tiếng chân chắc đoán được rằng hai đứa con quý tử của mình.
- Dạ, chào buổi sáng ạ – Tôi chào mẹ với tiếng cười hồn nhiên.
- Ừ, chân cẳng thế nào rồi ?
- Dạ con cũng chào mẹ – Ông anh làm theo
Tôi lè lưỡi trêu.
- À, ừ ngoan dữ vậy ta. – Mẹ nháy mắt với tôi.
- Dạ, chân cẳng con có cảm giác nhiều lại rồi, rất muốn đi nhưng không biết thế nào đây.
- Để uống hết thuốc rồi đi tái khám xem xương nó bình phục chưa – Mẹ quay người vào nấu ăn với Như.
Như không nói gì cả, thấy em làm rất chăm chỉ với cái nồi gì đấy đang nấu, nhìn rất giống một người vợ đảm đang. Sau này mà lấy vợ, kiếm được một người con gái vừa xinh đẹp, vừa đảm đang,… thì có gì bằng nhỉ, đi làm về mệt, chạy ra bếp thấy dáng người mảnh mai đang quay lưng với mình để nấu ăn đợi chồng con về, còn gì bằng nữa. Đấy là những thứ mà hiện đang tồn tại trong tâm trí tôi lúc bấy giờ.
- Dạ, bố đâu rồi mẹ ? – Tôi hỏi.
- Đi đâu với anh Gia mầy đấy, mẹ cũng không biết nữa, hai đứa ăn sáng nhé.
- Dạ – anh Phong hớn hở ngay
Như nở nụ cười xinh tươi khi bưng đồ ăn lại, khuôn mặt em lúc này có thể nói là vui không có một nét gì đượm buồn cả, nhìn thế này sao tôi thấy con người mình trở nên nhẹ nhàng hơn bao giờ hết, có thể thở phào,.. Thức ăn sáng hôm ấy không có gì nhiều cả, cũng không có gì đặc sắc cả rất đơn giản và giản dị… bò kho, bánh mì, củ kiệu ngâm giấm, thị ướp mật ong nướng và canh cải.
- Trời, bò kho ngon quá. – Tôi cố khen rồi lấy ngay chén cơm để ăn với thịt nướng, thật ra đoán cũng được món bò kho này do bố làm, vị cay không ít ấy nhễ.
- Hihi, bác trai nấu đấy – Như tủm tỉm cười.
Thằng anh tôi cũng lắc đầu bó tay chuyển món theo luôn…
- Kính Coong – Tiếng chuông nhà vang lên.
Như đang chuẩn bị nước cho hai anh em tôi thì nghe được tiếng chuông nên nhanh chóng quay người chạy định chạy ra mở cửa,..
- Để anh – Anh Phong đứng dạy nói rồi chạy vút ra ngoài sân.
- Hây dà. – Tôi lắc đầu chắc rằng ổng vẫn còn thích Như đây mà.
Tôi nhìn em rồi mỉm cười nhẹ, đâu ai ngờ được em bắt gặp cái nụ cười ấy, em nhún vai tỏ ra không hiểu…
- Hì hì, đang cần nước đây – Tôi giả bộ cay xé cả miệng.
- À, ừ, để tớ lấy nước cho – Như nhanh chóng chạy lại làm phần việc còn dang dở.
Tôi ngồi đấy ăn mấy miếng thịt nướng ngon lành khỏi phải nói, vị ngọt của mật ong, hương vị thơm lừng của dầu hào, công nhận ngon chắc là Như làm chứ không ai hết ^^. Mà khó hiểu thật, mấy món ngon là tôi cho rằng Như làm không hà, chẳng hiểu tại sao.
- Cụ tổ mấy thằng mầy làm gì tra tấn tao thế – Tôi nghe tiếng nhí nha nhí nhố của mấy thằng bạn với ông anh từ xa xa.
- Hây dà.. – Tôi lại thở phào.
- Ơ, đánh chết bây giờ – bà Huyền nói với giọng răn đe.
-… – “ Ổ ông ruồi đã đến ‘
- Hehe, chào mấy chú, mấy chị – Tôi đưa tay lên vẫy chào.
- Chào thằng khùng. – thằng Chung nháy mắt.
- Mầy có chửi nó thế nào nó cũng không đánh được đâu mà lo. Mà anh khuyên chú Tâm cứ ngồi đấy đi, đừng có nóng quá thì mất khôn. Khà khà – thằng Đức chưa gì đã triết lý.
- Chân ông thế nào rồi ? – bà Kiều Oanh hỏi.
- Vẫn thế, ngồi đi, tự nhiên như những thằng điên thế kỷ. Hehe – Tôi vừa nói vừa cười.
- Chào Như – thằng Sang, Tùng chưa gì đã chạy đến bên cạnh Như đang làm nước.
Như phát hiện được “ rồng đến nhà tôm “…
- Chào, hihi – Em luôn là thế, giết chết những thằng con trai bằng nụ cười mê hoặc.
-… – Mấy thằng nó thì trơ mắt ra nhìn.
- E… hèm. Ngồi đi chứ – Tôi rằng giọng.
Bọn nó mới tỉnh hồn bước về vị trí, kéo ghế ra ngồi…
- Chào bác – Mấy thằng con trai vừa thấy mẹ tôi bước vào bếp thì đứng dậy ngay.
- Bác – Con nhỏ Trân rất quý mẹ tôi, vừa thấy là chạy đến ôm lấy ngay.
- Chào bác gái ạ.- Mấy đứa con gái cũng lần lượt lên tiếng chào.
- Ừ, hihi – Mẹ cũng nở nụ cười xinh tươi.
Mấy người họ nói chuyện với nhau rộn rã cả căn nhà, chủ đề toàn liên quan đến với đề tết nào là đã mua món đồ nào chưa rồi có đi đâu chưa,… ôi thôi từa lưa hết nghe mà phát mệt cả cái lỗ tai vậy…
- Thôi, hai đứa uống nhiêu được rồi. – Bố dừng cuộc vui.
- Uống thuốc nhé Tâm. – Mẹ đứng dậy đi lên phòng tôi lấy thuốc.
- Dạ. Cảm ơn mẹ
- Để tớ đi nước cho. – Như kéo ghế nhẹ nhàng ra đứng dậy.
- Chân con chắc cũng sớm bình phục thôi mà- Bố an ủi tôi.
- Dạ, mong là thế – Tôi nhìn xuống đôi chân toàn màu trắng của mình mà lòng không bót lo tý nào, chỉ sợ nằm liệt giường một chỗ mà thôi.
- Để mai bố đi mấy tiệm thuốc bắc xem có bán thuốc gì để giúp nhanh hồi phục không.
- Dạ.
- Thôi, uống thuốc xong rồi ngủ sớm đi, ngủ đủ 8 giờ kèm với đúng thời gian nó giúp con nhanh chóng bình phục xương bị tổn thương và tăng cường sức khoẻ đấy.
- Dạ. – Tôi luôn lắng nghe ý kiến của người bố mình chỉ bảo.
Một lát sau trước mặt tôi là một vỉ thuốc kèm với lon 7up mát lạnh và một cốc nước suối để uống thuốc…
- Này cậu. – Như là người bốc thuốc ra vỏ cho tôi chứ không phải là mẫu thân yêu quý.
Mỗi lần uống thuốc là tôi ngán tới óc rồi, ngày nào sau khi ăn cơm xong Như cũng kêu tôi đưa tay rồi em để vào một nắm thuốc, uống có khi mắc cổ nữa chứ. Thuốc gì đâu mà nó đắng kinh khủng, mỗi lần uống là khuôn mặt như ăn đụng phải ớt. Nhưng sao cứ mỗi lần uống nước vào thì tan biến mất đi những thứ đắng ấy chỉ còn lại vị ngọt, uống lon 7 up của Như đã chuẩn bị sẵn thì hương vị ngọt ấy lại ngọt thêm, gợi cho tôi nhớ đến chiếc bánh đặc biệt ở nhà Bạch Yến. Bỗng nhiên, cái ngày hôm ấy lại ùa về trong tâm trí tôi, sao mà nó nhanh thế, sao mà nó vương vấn ở đâu đó trong tấm lòng, trái tim của một thằng con trai mới lớn cơ chứ. Tôi đã nói yêu em và bây giờ đành đợi câu trả lời…
- Ê, lên phòng, nghĩ gì đấy – thằng anh hai tôi đánh tôi.
- …. À,… dạ – Tôi chợt bừng tỉnh.
- Mầy đấy – Ổng ngồi xuống.
- Haha, con ngựa. – Tôi đánh vào mông.
- Ơ, một phá là té nhé con trai – Ổng rằng giọng.
- NÀY, CÕNG EM NÓ CẨN THẬN – Mẹ tôi nói như hét.
- Dạ – Tiếng dạ sao nghe như nó bị cưỡng ép, bị bắt buộc vậy. Thấy cũng thương thương làm sao.
- Keke – Tôi cười một cách đầy mãn nguyện.
Ổng đi sàng qua sàng lại cho tôi sợ nhưng tôi đâu có ngu bị rơi vào cái bẫy ấy đâu, ổng làm gì kệ ổng tôi cứ bám chắc vào người là xong. Hehe, một nụ cười đầy vui vẻ đang nở trong bụng. Vào căn phòng thì có mùi hương hoa dễ chịu rất quen thuộc lan toả, ông anh cũng cảm nhận được điều đấy…
- Phòng con trai mà nước hoa nhiều thế mầy ? – Ổng tưởng là tôi xịt nước hoa đầy phòng.
Định nói là không có rồi nhưng..
- Ừ, kệ tôi mấy người không cần quan tâm, ra ngoài nhanh cho vua ngủ phát nào ! – Tôi nói xong rồi nhếch môi.
- Ơ, mầy muốn ăn đấm à – Ổng dứ nắm đấm vào mặt tôi.
- É, chú đừng làm bậy chứ, cẩn thận bố đánh cho nát mông, keke – Tôi lại sử dụng bí kiếp của mình để đặc trị “ con quái “ đang ngông cuồng.
-…- Im lặng đành chịu và từ từ thu nắm đấm lại.
- Rầm – quay lưng bước đi ôm mối hận nghìn thu chưa biết khi nào trả được.
Tôi ngã lưng xuống một cách thoải mái và dễ chịu, căn phòng được trang trí lại với những chậu hoa đặt ở những chỗ gọi là thích hợp nhất, tôi cảm thấy thích thú với không gian như thế này và thầm cảm ơn người con gái ấy.
- Hàizz, cảm ơn cậu nhé Như – Tôi nói.
Đúng là nhát gái, nói thế chứ có ai nghe được đâu,…
Chìm vào giấc ngủ sâu,…
Những liều thuốc tôi vừa uống xong trong đấy có thuốc ngủ,… cho nên sáng hôm nào cũng thức trễ thế à,…
Mặt trời đã lên cao, cậu con trai của mình đang ngủ say mê, đã quá 8 giờ rồi dù muốn hay không vẫn phải lên kêu thôi vì sức khoẻ mà…
- Bác ơi ! con lên kêu Tâm nhé. – Như bỏ tạp giề xuống.
Người mẹ bỗng ngạc nhiên và cũng thấy mừng mừng không biết đứa cháu thân yêu của mình có nghĩ giống những gì bản thân nghĩ không nữa, nếu như thế thì có gì vui bằng.
- Ừ, Con đi đi – Nụ cười nở trên môi rạng rỡ.
Hôm nay là ngày 26 tháng 12 âm lịch, tết sắp đến rồi cuộc sống trở nên tươi đẹp hơn bao giờ hết, chim hót líu lo, muôn hoa đua nở,…
- Cốc, cốc. – Tiếng gõ cửa.
Tôi cựa quậy người, quơ tay tùm lum từa lưa, giọng nói ấy từ từ thấm vào tâm trí tôi và nó gọi dậy. Tôi bừng tửng, từ từ mở đôi mắt long lanh quyến rũ của mình, đưa hai tay lên vun vai một cách mệt mỏi.
- Ai thế – Tôi nói vọng ra.
- Tớ nè con heo. – Giọng nũng nịu của Như.
- À, ừ… Kêu hai thằng anh mình giùm.
- Sao thế ?
- Mắc tiểu muốn chết chứ sao gì cô nương ơi – Tôi nói thầm trong bụng.
- À, vào cõng tớ ra.
- Oke – Em nói vào với giọng vui tươi.
Một lát sau..
- Mợ, bố đang ngủ. – anh Phong ngáp ngắn ngáp dài.
- Nhanh đi tía, mắc tiểu chết bà.
- Hehe, tao xuống ăn sáng. – Giọng cười nham nhở.
- Thôi mà huynh.
- Miệng mầy hôi quá, đi nhanh cho bố nhờ.
- Lấy hai cái cây đi.
- Ừ.
Bình thường chân đi được tôi làm vệ sinh cá nhân chưa được mười lăm phút nữa xong rồi nhưng từ khi bị tai nạn đến giờ thì con số ấy đã tăng lên gần nửa tiếng, hai ông anh chậm chạp như rùa bò ấy.
Vừa mở cửa bước ra khỏi phòng đã ngửi được mùi thơm từ nhà bếp, ông anh cõng tôi chạy nhanh xuống dưới, chắc là cái bụng cũng đang đói đây.
- Ngủ dữ vậy mấy ông con – Mẹ nghe tiếng chân chắc đoán được rằng hai đứa con quý tử của mình.
- Dạ, chào buổi sáng ạ – Tôi chào mẹ với tiếng cười hồn nhiên.
- Ừ, chân cẳng thế nào rồi ?
- Dạ con cũng chào mẹ – Ông anh làm theo
Tôi lè lưỡi trêu.
- À, ừ ngoan dữ vậy ta. – Mẹ nháy mắt với tôi.
- Dạ, chân cẳng con có cảm giác nhiều lại rồi, rất muốn đi nhưng không biết thế nào đây.
- Để uống hết thuốc rồi đi tái khám xem xương nó bình phục chưa – Mẹ quay người vào nấu ăn với Như.
Như không nói gì cả, thấy em làm rất chăm chỉ với cái nồi gì đấy đang nấu, nhìn rất giống một người vợ đảm đang. Sau này mà lấy vợ, kiếm được một người con gái vừa xinh đẹp, vừa đảm đang,… thì có gì bằng nhỉ, đi làm về mệt, chạy ra bếp thấy dáng người mảnh mai đang quay lưng với mình để nấu ăn đợi chồng con về, còn gì bằng nữa. Đấy là những thứ mà hiện đang tồn tại trong tâm trí tôi lúc bấy giờ.
- Dạ, bố đâu rồi mẹ ? – Tôi hỏi.
- Đi đâu với anh Gia mầy đấy, mẹ cũng không biết nữa, hai đứa ăn sáng nhé.
- Dạ – anh Phong hớn hở ngay
Như nở nụ cười xinh tươi khi bưng đồ ăn lại, khuôn mặt em lúc này có thể nói là vui không có một nét gì đượm buồn cả, nhìn thế này sao tôi thấy con người mình trở nên nhẹ nhàng hơn bao giờ hết, có thể thở phào,.. Thức ăn sáng hôm ấy không có gì nhiều cả, cũng không có gì đặc sắc cả rất đơn giản và giản dị… bò kho, bánh mì, củ kiệu ngâm giấm, thị ướp mật ong nướng và canh cải.
- Trời, bò kho ngon quá. – Tôi cố khen rồi lấy ngay chén cơm để ăn với thịt nướng, thật ra đoán cũng được món bò kho này do bố làm, vị cay không ít ấy nhễ.
- Hihi, bác trai nấu đấy – Như tủm tỉm cười.
Thằng anh tôi cũng lắc đầu bó tay chuyển món theo luôn…
- Kính Coong – Tiếng chuông nhà vang lên.
Như đang chuẩn bị nước cho hai anh em tôi thì nghe được tiếng chuông nên nhanh chóng quay người chạy định chạy ra mở cửa,..
- Để anh – Anh Phong đứng dạy nói rồi chạy vút ra ngoài sân.
- Hây dà. – Tôi lắc đầu chắc rằng ổng vẫn còn thích Như đây mà.
Tôi nhìn em rồi mỉm cười nhẹ, đâu ai ngờ được em bắt gặp cái nụ cười ấy, em nhún vai tỏ ra không hiểu…
- Hì hì, đang cần nước đây – Tôi giả bộ cay xé cả miệng.
- À, ừ, để tớ lấy nước cho – Như nhanh chóng chạy lại làm phần việc còn dang dở.
Tôi ngồi đấy ăn mấy miếng thịt nướng ngon lành khỏi phải nói, vị ngọt của mật ong, hương vị thơm lừng của dầu hào, công nhận ngon chắc là Như làm chứ không ai hết ^^. Mà khó hiểu thật, mấy món ngon là tôi cho rằng Như làm không hà, chẳng hiểu tại sao.
- Cụ tổ mấy thằng mầy làm gì tra tấn tao thế – Tôi nghe tiếng nhí nha nhí nhố của mấy thằng bạn với ông anh từ xa xa.
- Hây dà.. – Tôi lại thở phào.
- Ơ, đánh chết bây giờ – bà Huyền nói với giọng răn đe.
-… – “ Ổ ông ruồi đã đến ‘
- Hehe, chào mấy chú, mấy chị – Tôi đưa tay lên vẫy chào.
- Chào thằng khùng. – thằng Chung nháy mắt.
- Mầy có chửi nó thế nào nó cũng không đánh được đâu mà lo. Mà anh khuyên chú Tâm cứ ngồi đấy đi, đừng có nóng quá thì mất khôn. Khà khà – thằng Đức chưa gì đã triết lý.
- Chân ông thế nào rồi ? – bà Kiều Oanh hỏi.
- Vẫn thế, ngồi đi, tự nhiên như những thằng điên thế kỷ. Hehe – Tôi vừa nói vừa cười.
- Chào Như – thằng Sang, Tùng chưa gì đã chạy đến bên cạnh Như đang làm nước.
Như phát hiện được “ rồng đến nhà tôm “…
- Chào, hihi – Em luôn là thế, giết chết những thằng con trai bằng nụ cười mê hoặc.
-… – Mấy thằng nó thì trơ mắt ra nhìn.
- E… hèm. Ngồi đi chứ – Tôi rằng giọng.
Bọn nó mới tỉnh hồn bước về vị trí, kéo ghế ra ngồi…
- Chào bác – Mấy thằng con trai vừa thấy mẹ tôi bước vào bếp thì đứng dậy ngay.
- Bác – Con nhỏ Trân rất quý mẹ tôi, vừa thấy là chạy đến ôm lấy ngay.
- Chào bác gái ạ.- Mấy đứa con gái cũng lần lượt lên tiếng chào.
- Ừ, hihi – Mẹ cũng nở nụ cười xinh tươi.
Mấy người họ nói chuyện với nhau rộn rã cả căn nhà, chủ đề toàn liên quan đến với đề tết nào là đã mua món đồ nào chưa rồi có đi đâu chưa,… ôi thôi từa lưa hết nghe mà phát mệt cả cái lỗ tai vậy…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.