Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ

Chương 53

CS2T

23/09/2013

Thấm thoát đã hết tuần thứ hai của năm học đầu tiên rồi, vẫn không có gì đặc sắc ngoài chuyện tôi bị phục kích và hai người xinh đẹp nhất của lớp tuyên bố đã có bạn trai, tình hình là chỉ còn một mình Bạch Mai là chưa có đối tượng nào mà em cũng nằm trong số những người xinh đẹp nhất trường nên các đối tượng trong “nước “ lẫn ngoài “ nước “ đều cho vệ tinh theo dõi, khổ hết nói.

Về tôi thì có một nỗi niềm riêng không thể nào diễn tả hết được, có một cảm giác gì đó kỳ lạ giữa hai người con gái đã có bạn trai ấy, giống như không tin vào cái sự thật đó, một người xinh đẹp, giỏi giang như thế thì làm sao nói có bạn trai là có, thôi kệ chuyện của nữ nhi thường tình mà.

Tuần học thứ ba của năm học mới bắt đầu với ngày thứ hai dữ dội…

Tiết một là môn toán nên ngồi thảnh thơi chẳng làm gì cả, dù có ngủ cũng không bị kêu tên nhưng tiết hai là cái môn mà tôi không hề yêu thích nó tý nào chỉ mong rằng 45 phút trôi qua nhanh chóng để không bị tra tấn…

- Minh Tâm – Giọng nói mà tôi không muốn nghe tý nào.

- Dạ

- Đọc phần reading

Thôi rồi nãy giờ chú ý chứ có biết ông thầy đọc ở đâu đâu, thôi kệ đọc theo ý chú vậy, nào ngờ cái phần tôi đọc là phần viết khổ hết nói bị cho vào sổ tử thần, tuần rồi cô tha cho cái tội không thuộc bài môn lịch sử vậy mà bây giờ mới đầu tuần đã mở hàng rồi. Suốt tiết vẫn là màn tra tấn quen thuộc ấy, chán gì đâu đã không biết rồi cứ lôi đầu lôi cổ lên kêu trả lời cái này đọc cái kia. Giờ ra chơi có 15 phút nhưng tôi muốn nó kéo dài hai tiết ấy, để còn đi ăn uống nói chuyện nghỉ ngơi gì chứ mới biết ra cửa là nghe tiếng trống rồi. Rút kinh nghiệm đợt này đi xuống căn-tin uống nước không rủ ai cả, đi một mình cho khỏe không làm tâm điểm, không muốn thành ngôi sao của trường khi kè kè bên cạnh 3 hot girl đặc biệt là họ đã có bạn trai. Có gì mình lại là tội nhân thiên cổ.

Công nhận đi một mình cũng khổ phải chen lấn, có ba người đẹp đi theo thì khỏi cần bọn nó tự động dẹp ra ngay, tôi cực khổ lắm mới lấy được một chai 7up mát lạnh, uống vào chắc sướng mê ly luôn. Cầm trai nước tia qua tia lại chọn một góc có bàn trống gần gốc cây nữa, lý tưởng khỏi nói phóng nhanh đặt cọc ngay, ngồi quan sát thấy tình hình dân số nữ nhi cực kì đông đó là lợi thế để tôi tia gái, hêhê, vừa uống nước vừa ngắm gái miễn phí ngu gì không ngắm.

Công nhận một điều nghe cái trường gì toàn gái xinh không vậy nè, đẹp mê ly nhưng có chút kiêu kì, chắc là toàn con gái tiểu thư không, tôi thì ghét cay ghét đắng cái dạng tiểu thư chảnh chẹ dị ứng gì đâu không biết trời có trả báo không khi ba người đẹp toàn con nhà giàu nhưng họ ít có kiêu, hên như thế cũng đỡ chứ kiêu kiêu thấy sao sao ấy mất hết mặt bằng rồi.

- ÔI ĐỆCH

Tôi nhìn thấy đối tượng khả nghi đó là người con gái xinh đẹp nói chuyện với Như, bây giờ mình rõ khuôn mặt hơn, có thể miêu tả như thế này : trắng như tinh khôi chắc sài visô trắng sáng đây mà, chiếc răng khểnh dễ thương khi cười, đôi môi chúm chím nhìn muốn cắn, đôi gò má không được cao nhưng ánh mắt long lanh nhìn phát đã, nhưng thua với Như và Bạch Yến xa, chắc có lẽ sắc đẹp của hai người họ vượt quá giới hạn của trốn nhân gian rồi, tiên nữ chắc luôn.

Ngồi kế cạnh người đó là Bạch Yến, Như, Bạch Mai họ nói chuyện với nhau có vẻ vui vẻ lắm không có một tý gì gọi là mất hòa khí, giống những chị em ruột thịt làm cho tôi có một gì đó thắc mắc về bốn người con gái đấy, ai cũng là một ẩn số khó giải đáp gì đâu.

- Bốn người họ quen nhau à ?

- Người con gái đấy là ai thế ?

- Khó hiểu thật.

Tôi ngồi suốt buổi đó chỉ để ngắm bốn người con xinh đẹp kia làm gì nhưng toàn thấy cái miệng chúm chím xinh đẹp kia nói ra những lời gì mà không thể nào nghe được, ức chế gì đâu, dù rằng tôi sử dụng hết tất cả công lực của mình để cái lỗ tai có thể sử dụng được nhưng nhận lại là con số 0. Đang đưa mắt nhìn và cái lỗ tai để nghe ngóng thì có một thân hình ở đâu đưa lại cái bộ hạ ngay trước mặt tôi án ngữ,nhớ rằng đâu có mua đồ chơi đâu ^_^. Ngước lên nhìn thì thấy bọn hôm tuần trước đã bị đám bạn của tôi đánh te tua tơi tả, dự rằng chắc chắn sẽ có người nằm bệnh viện khi quân địch đông kinh khủng gồm 16 thằng đô con, còn phe ta chỉ có một thằng với thân hình vết thương cũ vừa mới hết. Dự là vết thương mới sẽ xuất hiện. Thằng Quang hôm trước tôi cho ăn quả cay đắng ở lời khi dự rằng sẽ cướp được Bạch Yến, túm lấy tổ áo của tôi lên.

-Ế Ế Buông tao xuống – Tôi vẩy vẩy người.

-BInh…Buông này…Bốp…Buông này – Hắn đánh ngay một cái vào bụng và tán một phát vào mặt.

Lúc đó tôi chỉ thấy toàn sao trên trời chứ chẳng biết gì cả, một cú vào bụng bao nhiêu cơm nước từ buổi trưa ăn sắp trào ra ngoài sạch sành sanh, một cú tán làm ê ẩm cái mặt vẫn chưa hết sưng của vết thương cũ thì bây giờ nhận ngay một cú tát đau điếng.

- BỐP

- Hâyyyyyyy – Tôi búng hai chân vào bụng hắn.

- Phịch

Thằng Quang té ra sau cú đạp trời giáng vừa rồi, còn tôi khi văng ra không còn đứng vững nữa sắp té, một người đã bu xung quanh dự là rất đông để xem đánh nhau, đám bọn bạn nó thấy thế bay vào dập hội đồng, tôi còn bị thương tích dù võ công có cao siêu như Dương Quá cũng phải ôm lấy cái đầu để bảo toàn tính mạnh, đông quá không biết chạy đi đâu.

- BỐP

- BINH

- Bốp

- Víu

Bọn nó đánh giống như đánh cái bao cát ấy, tôi tức điên lên cả người…Và khi một người đã tức lên thì chuyện gì có thể xảy ra nhỉ ? Một con chó dồn đến đường cùng nó sẽ cắn lại…Tôi bị dồn đến đường cùng có thể mất đi tánh mạng vì bọn này đánh rất hiểm.

- Víu

- Hâyyy

- Rắc

- UI…da

- Binh

- Rầm

Tôi ngước mặt lên bị tán một phát nhưng cũng nhanh chóng bắt lấy tay của đối phương tung một cú đá vào mặt có lẻ rất nặng thấy hắn ôm mặt với những dòng máu chảy ra, sau đó mấy tên kia bay vào đám túa xua, tôi nhanh chóng theo tay lần lượt những cú đấm để hóa giải lực của đối phương muốn gây ra cho mình, hình như bọn chúng toàn đánh gió chứ chẳng trúng tôi cái nào nhưng…

- Binh

- Rầm

Không biết ở đâu có một tên ở sau lưng hắn đạp vào lưng tôi mất đà nên ngã người về phía bọn kia, nhanh chóng bị túm cổ lại, thôi rồi kỳ này xong rồi…

- TRÁNH RA – Giọng ấm áp của một người con gái.

- DỪNG TAY – Cũng là một giọng nói của một người con gái.

Tôi cứ bị dập như toàn bị đánh vào lưng chẳng biết khi về có sao không nữa chỉ biết rằng sắp hộc máu ra mà chết, cứ ôm cái đầu lại chịu trận, những cú đánh dần dần giảm theo thời gian. Tôi đau nhói cả người nhưng đâu đó ngửi được một mùi hương quen thuộc, đầy thuần khiết ngọt ngào, người con gái ấy, không sai chính là em Bạch Yến, tại sao em lại ở đây chứ, cứu tinh đến rồi…

- Mấy bạn muốn gì ?

- Mình đã nói không được đụng đến Tâm mà.

- Này, mấy người nhớ là hôm nay đánh Tâm nhé. Mình nhớ rất kỹ đó.

Giọng nói đầy ấm áp của ba người con gái vang lên, có một vòng tay ấm áp choàng ngang người tôi, nâng từ từ lên…Đó chính là không ai khác, mùi hương cơ thể em thoang thoảng quanh cái mũi tôi, một cảm giác bình yên, thanh thản đang ngự trị dù là rất đau đớn…

- Không..Sao – Tôi cố gắng nặng ra được hai từ đó.

- Thế mà nói không sao – Em nhăn mặt lại có vẻ lo lắng.

- Bạn đưa cậu ấy về lớp đi, chuyện ở đây để mình lo – Như nhìn Bạch Yến rồi nói.

Tôi cố gắng lắm để bước đi chứ không thể để cái mặt của mình cho một người con gái xinh đẹp kia kè đến lớp thế dám nhìn mặt ai, sĩ diện đến thế đấ nhưng em một một không chịu để tôi tự đi, nắm tay rồi dẫn đi đâu đó có một nét mặt lo lắng đang hiện hữu trên khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm ấy, tôi có chút gì đó ấm áp trong cơ thể, dù gì không đến mức chết và đi bệnh viện chỉnh hình.

Đó là lần thứ hai trong đời tôi bị te tua tơi tả đến mức như thế, không ai tưởng tượng được,vào đến lớp cũng giống như diễn cảnh ấy, đám bạn vay quanh lại hỏi thăm ríu rít khi thấy tôi bị trọng thương như thế, mấy thằng con trai thì chuẩn bị qua lớp 10A1 dập cho thằng Quang một trận nhưng bị mấy người con gái ngăn cẳn lại.

- Muốn đánh đợi…tao hết rồi hả đánh – Tôi nói

Bọn nó cũng ấm ức dữ lắm nhưng đành dồn nén cơn giận dữ lại, không thôi sẽ hỏng việc đại sự hết,bọn đó cũng gan thật đánh người ngay cả trong trường học không biết nội quy là thế nào. Bạch Yến chạy xuống phòng y tế lấy mấy cái miếng gì đó nóng hổi đắp lên lưng tôi mà công nhận nó cũng giảm đau nhanh thật, xong rồi em lấy điện thoại cho ai đó nói với vẻ mặt không hài lòng cho lắm, tôi luôn tò mò về ba người con gái xinh đẹp trong lớp, Như và Bạch Mai bước vào cũng bước lại hỏi tôi từ chuyện này đến chuyện khác trong người cũng hơi có gì đó bực bội.

Họ cũng lấy những chiếc điện thoại ra gọi điện cho ai đó, tôi cũng không dám hỏi vì sẽ nhận được một câu trả lời rằng bí mật. Con gái khó hiểu vậy đó. Suốt buổi học ấy tôi được cử đến phòng y tế trực chỉ và cũng được người đẹp đi theo, người đi theo đó là Bạch Mai, em cứ tủm tỉm cười hoài không biết bộ dạng lúc đó có thê thảm lắm không nữa. Hai đứa nói chuyện rất vui vẻ, một lâu sau có thầy Hậu đến cũng nhìn tôi có vẻ ái ngại, thầy hỏi thăm này nọ tôi cũng kể rõ đầu đuôi câu chuyện, thầy có một điều gì đó khó nói cứ nhìn Bạch Mai hoài. Tôi cũng hiểu điều đó, phần viết biên bản người đẹp cũng làm cho tôi, đâu đó trong em có một sự ấm ức. Giống mấy đứa bạn của tôi không khác gì họ khi có chung một nỗi thù hận với đám kia.

Giờ ra về, tôi đạp xe đi một mình trên con đường ấy….

- Quất nó nghỉ học cũng được.

- Chơi bây

- Đánh vào tù tao cũng đánh thằng chó đó.

-….

Khoảng cách đám bọn nó cũng không cách tôi xa mấy, dừng xe lại lôi từ cặp ra là cây côn của mình, đoạn đường đó cũng vắng bọn này biết chọn địa điểm để chôn xác này…

- Dzô

Bọn nó gồm 14 thằng lao vào nơi tôi đang đứng với trên tay những cái cây đã chuẩn bị từ trước,dự đoán rằng sẽ đập tôi đến khi nào vào bệnh viện thì thôi và chắc rằng không như những trận đánh trong trường và buổi tối phục kích. Tôi nhếch môi cười tháo cái băng tay trái và phải ra, cầm cây côn vào thuận của mình rồi đứng đợi từng thằng đến.

Một tên cầm cây nhảy lên bổ xuống

- Véo

- BỐP !!!



- Binh

Một thằng ôm đầu đi ra…

- BỐP !!!

- RẦM !!!

- Phịch

Hai tên bị tôi cho ăn cú đả côn từ xa và quét chân mất chân trụ té xuống con đường ấy, lúc này tôi đã thấy bọn này chẳng hiền lành gì khi có ba tên đi loàng qua phía sau dự định đánh lén của tiểu nhân đây mà nhưng đời đâu có dễ dàng như thế.

- LÊN TỤI BÂY

- ĐẬP CHẾT MẸ NÓ ĐI

- RẦM

- BỐP !!!

- BỐP !!!

- BINH

- VÍU

- BỐP !!!

-…

Chẳng mất lâu thời gian đám đó nằm lăn lộn trên con đường đấy, một người đi xung quanh cũng nhìn có vẻ gì đó ái ngại không nói lên lời khi thấy một đám học sinh nằm dưới đất với những vũ khí bằng cây trên tay….

Lúc bọn đó đến tôi dùng côn đánh giải vây từng thằng một, lúc sau do quá đông cùng nhiều cái cây tiến đến chào hỏi nên phải lùi về, đúng theo kế hoạch một lúc sau bọn bạn của tôi tiến ra đánh bọn nó nhưng không ngờ rằng ở đâu có một đám người lớn hơn đám thư sinh này đứng ra đánh giúp bọn tôi, về trình độ võ thuật hình như mấy người họ sử dụng khí đả lực hay sao ấy, tôi quan sát có phần nhẹ nhàng nhưng người dính đòn rất đau đớn. Đám người đấy là ai ? Đánh xong thì đám bạn tôi nhìn đám người không rõ lai lịch kia đang giúp mình một cách khó hiểu,không quen không biết mà có đến 10 người đánh giúp. Thế là về số lượng bên tôi đông hơn hẳn khí đến 17 người, trong đó có 16 người học võ, trừ thằng Hùng. Còn lại ai cũng học một môn võ riêng.

Bọn kia nằm lăn lộn chạy không được nữa, đám con trai lớp nắm đầu từng thằng lên chửi um sùm cả lên, bọn kia chỉ biết nằm chứ chẳng biết làm gì hơn khi gặp bọn này. Mấy người kia đột nhiên chạy đi không để cho chúng tôi nói lời cảm ơn…. Để lại nhiều thắc mắc lớn…

- Họ là ai??

- Sao phải giúp mình ?

- Chỉ là người qua đường sao đến 10 người biết võ ?

- Có một chuyện mình không biết đây.

Sau khi đe dọa bọn chúng nếu còn dám đụng một người trong đám bọn tôi thì sẽ không xong đâu nhưng có vẻ chưa chịu khuất phục dự rằng sẽ có sự trả thù ở đây. Tôi dùng hết lời để nói với bọn nó, cũng không hiểu tại sao lý mình bị đánh, nếu là lúc đầu vì bài thơ, vì em thì tôi sẽ không như thế này, vì rằng điều đó tôi làm không hề sai, nếu có mạo phạm gì thì xin mọi chuyện kết thúc ở đây… Mong những người đó hiểu như thế… Thật sự tôi không muốn dùng những thứ gọi là võ để đả thương người khác.

Về đến nhà tôi bắt đầu suy nghĩ về những chiêu thức lúc nãy của đám người kia, nhìn vẻ bề ngoài chắc chắn rằng họ cũng giống chúng tôi là những mọt sách nhưng đâu đó có một luồng khí sẵn sàng để sử dụng bất cứ lúc nào. Điều đó cho thấy những người đó đã và đang học một môn võ nào đó có liên quan về nội công, tôi hỏi bố thì bảo ở Việt Nam nội gia mới có đưa phần nội công đả thông kinh mạch để sử dụng ý điều khí biến khí thành kình và chắc chắn rằng trong đó có Vịnh Xuân Quyền và Việt Võ Đạo. Nhưng nhiêu đó cũng làm cho tôi thắc mắc rất nhiều, những thế thủ rồi đến thế chuẩn bị chuyển khí thành kình, tấn pháp, không hề giống Vịnh Xuân và Việt Võ đạo mà tôi học. Họ là ai, ở Việt Nam liệu có môn phái nào khác đưa việc nội công vào giảng dạy trong võ học, nếu thế 10 người kia có thể xếp vào hàng cao thủ về nội công chắc chắn rằng có thể hơn tôi vì chính bản thân cũng chưa thuần thục lắm việc dùng ý vận khí biến kình như họ, họ có thể dụng bất cứ lúc nào.

Chuyện gì xảy ra đây ??

Bọn người giúp đám thư sinh này là ai ??

Sao họ có trình độ võ thuật đến như thế ??

Liệu rằng có phải đây là một điều đầy bí ẩn ??

Special chapter 2

“ Từng ngày dài trôi qua, chỉ còn lại nỗi nhớ

Và giờ chỉ riêng em một mình nhớ anh

Từng giọt lệ trên mi, giờ chỉ còn là ngày chia li

Lòng này thầm yêu anh mong chờ tháng năm bên anh

Chiếc lá rơi rơi bên hiên cho tôi lòng mong chờ

Thấm ướt trên mi cay cay nơi đây hạt mưa rơi

Lời nào cho em, để em được biết lâu nay gần anh là sai lầm

Nỗi nhớ tràn về quanh đây, khiến khoé mi em thêm cay

Và giờ thì người đi mãi khiến trái tim em luôn mong chờ

Phố vắng chỉ mình em bước, bước đến khi không có anh chờ.. “

Trích Em Yêu Anh

^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^

Tình yêu là gì nhỉ ??

Một thứ tình cảm xuất phát từ con tim….

Đến một cách bất ngờ…

Không có sự ép buộc nào đó….

Lặng lẽ…

Âm thầm…

Khó hiểu…..

Vô hình, vô bóng….

Chỉ có….

Những cảm xúc dâng trào….

Những sự thăng hoa đến rất bất ngờ….

Cảm nhận và cảm nhận….

Một khi trái tim đã rung động vì hình bóng nào đó thì khó có thể biết được lý do tại sao… Tại sao trái tim lại có những điều gì thế…Những điều chẳng bao giờ có được…. Những điều mà không hề suy nghĩ đến…

Đơn giản rằng….

Tình yêu em dành cho anh là không có lí do nào cả…..

Yêu….

Bằng cảm xúc….

Bằng sự cảm nhận….

Bằng sự dẫn đường của con tim….

Bằng niềm khát khao vô bờ bến….

Một con tim lạnh giá được bao phủ bởi những lớp băng dày đặc tưởng chừng sẽ mãi mãi không có gì phá vỡ được nhưng…cuộc đời này đâu ai đoán trước được rằng sẽ có chuyện gì xảy ra trong tương lai…không ai biết cả….Tình yêu là một điều hoàn toàn không thể nào dự báo được….Đến một cách bất ngờ…Chỉ có con tim biết được….Và đó là những rung động…Chỉ có cảm nhận mới biết được…..Nhắm mặt lại, mở rộng trái tim, xoa dịu trí óc…

Những ánh sáng len lỏi đầy ấm áp từ một nơi nào đó khó mà xác định đang ngự trự trong trái tim của mình, đến ngay cả bản thân cũng khó có thể xác định được nó chỉ biết rằng mình đang bước theo những gì mà ánh sáng đó dẫn đường, đi theo nơi phát ra ánh sáng để tìm một điều gì đó…dù rằng rất ít ỏi hy vọng…Nhưng em vẫn tin…vẫn tin… Tình yêu cũng cần có một sự dẫn đường..để hai trai gặp nhau…

Người đời vẫn hay thường nói rằng tình yêu là duyên phận và nợ nần của kiếp trước đấy anh à…

Thế là duyên hay nợ nhỉ ??

Ai thiếu ai?? Ai nợ ai ??



Nếu duyên thì tình yêu là một sự sắp đặt có sẵn chỉ cần ta ngồi một chỗ đợi nó đến không cần một sự tìm kiếm nào hay sao….không cần những sự vung đắp, cố gắng mới gặp được nhau hay sao…vì đã nói là duyên phận thì nó có sẵn….thế đó là sự an bài…chỉ cầm nắm chặt tay nhau rồi thôi chứ không cần làm gì cả….Đó có phải tình yêu hay không.?

Nếu nợ thì tình yêu chính là sự chi trả về một món nợ nào đó chứ không cần hiểu nhau, cần những điều để vung đắp thứ đang thiếu hay sao, không cần những cảm xú, không cần những đồng cảm về một giai điệu nào đó hay sao ?….

Tình yêu đúng là có duyên và nợ….

Nhưng….

Duyên phận cần có một sự tìm kiếm không biết mệt mỏi, một sự vung đắp đầy khó khăn thì mới có thể gặp được một nữa kia để rồi mình ngòi cạnh nhau để nói những lời ngọt ngào, hay nhất có thể….Và cũng từ đó trái tim rung động lên một cảm xúc khó có thể diễn tả được nó như thế nào…Trên đời này tình yêu khó diễn tả lắm…Chỉ có cảm nhận mà thôi….Duyên phận đấy cũng gọi là tình yêu đấy…Vì nó là cả một quá trình tìm kiếm nhau, mở đường cho cái gọi là tình yêu…

Nợ ư ? ừ thì nợ nhau đấy, anh nợ em hay em nợ anh nhỉ?

Khó mà trả lời được câu hỏi ấy nhưng chắc chắn rằng trong tình yêu cũng có cái gọi là nợ nhưng nợ nhau nữa trái tim kia anh đang giữ lấy, một thứ cảm xúc em đang thiếu thốn đang cần anh trả lại, nợ nhau một thứ tình yêu gì đó…Em cũng nợ anh nhé…Nên bây giờ thì trả nợ cho nhau đi nhé….

Em đã yêu anh từ lâu lắm rồi thì phải, chúng mình cũng được duyên phận và nợ đưa đến với nhau đấy, nếu không có hai điều đó chắc chắn rằng em sẽ không có ai, trái tim em vẫn lạnh giá như ngày nào, vẫn chờ đợi chứ không như giờ đang ấm áp lắm.

Mình yêu nhau từ năm lớp 10 thì phải từ cái tuổi học trò nhưng em cũng không biết chính xác rằng tình yêu bắt đầu từ khi nào và kết thúc khi nào…

Mãi mãi không ai biết được điều đó…

Ngay cả chính bản thân em….

Ngay cả chính trái tim em về những thứ cảm xúc đó…

Không hề biết được điều đó…

Vì…..

Tình yêu em dành cho anh không có một sự toan tính về thời gian lẫn số lượng…

Hình như…

Nó mãi mãi anh à…

Và…

Tất nhiên không có điểm dừng hoặc một cái kết thúc nào, cứ mãi mãi yêu nhau anh nhé….

Mãi mãi…

Mãi mãi…

Đôi khi một ly trà nóng hay một bản nhạc cũng làm nên cái gọi là tình yêu…

Mùi hương của trà…

Vị chát của nước…

Cũng giống như hương vị của tình yêu, bình yên khi ở bên nhau, có đủ tất cả các vị, luôn sôi sục trong trái tim mỏng manh…

Tình yêu bắt đầu từ tuổi học trò luôn mang một nét trong sáng, ngây thơ nhưng lại có những cảm xúc khó diễn tả thành lời được, chỉ tiếc nối một điều rằng thời gian không quay lại nếu có thì…

Trở về cái ngày anh và em gặp nhau để rồi một lần nữa cảm nhận những rung động đầu tiên của cái tình yêu đầu đời cũng là cuối cùng đối với em, nó luôn hồi hợp và làm mất những nhịp đập bình thường của con tim mình… Khó diễn tả nhỉ.

Tình yêu ở cái tuổi ấy có lúc rất mãnh liệt khó mà diễn tả làm sao cho hết được, đặt biệt là hồn nhiên và trong sáng. Cứ mỗi lần anh giận em thì lại có những cây kẹo ngọt ngào dành cho em, bây giờ chỉ muốn rằng giận anh mãi để ngày nào cũng có kẹo ăn, những cây kẹo mút ngon lắm, nó cũng có hình trái tim khi ngậm vào một vị ngọt ngào tiếp xúc với cái lưỡi giống như vị ngọt ngào mà trái tim mình đang có. Ngọt hơn tất cả những loại đường vị ngọt không thể diễn tả và so sánh với bất cứ vật nào trên đời này thế, chỉ biết rằng vị ngọt đó có lẻ ai yêu mới biết được.

Tình yêu học trò luôn gắn liền với những khó khăn, những thứ có thể nói rằng không bao giờ bền lâu, người đời luôn nói rằng tình yêu ở cái tuổi đó chẳng mấy chóc đâu vì bản thân không chính chắn nhưng có lẽ mình chính chắn rồi anh nhỉ ? Yêu ở cái tuổi đó vẫn học hành giỏi như ngày nào, mình khác người ta ở chỗ đó.

Tình yêu chúng mình dành cho nhau là tình bạn, tình anh em nhưng đó chỉ lạ tình yêu mới là trên hết. Khó mà có thể nói rằng em yêu anh đến thế nào đâu, từ tình yêu chỉ để dùng nói lên mức độ quan hệ chứ không thể nói rằng đó cảm xúc tất cả trong bản thân mình để nói với người kia. Dùng từ gì để nói lên rằng em yêu anh đến mức đó nhỉ ?? Từ gì nhỉ ?? Chắc rằng trong từ điển cả thế giới không có cái từ đó đâu nếu có thì sẽ có người định nghĩa được tình yêu là gì và không sử dụng những khái niệm mơ hồ để con người ta thử rồi mới biết đúng không anh ?

Tình yêu luôn cần sự chở che, sự quan tâm lẫn nhau không chỉ một bên mà cần cả hai trái tim…

Tình yêu không đơn phương nhé…

Đau lắm…

Có ai biết rằng yêu đơn phương đau đến đâu…

Khi thấy người mình yêu trong vòng tay người khác…

Ừ! Thì chúc phúc cho anh đấy….

Nhưng trong tâm trí luôn muốn rằng người con gái kia tránh xa anh ra để em thay thế vào chỗ đó, không phải vì em ích kỉ nhưng tính chất tình yêu nó luôn là thế…

Ích kỷ trong tình yêu không có tội anh nhé…Đó là một sự ham muốn của bản thân thôi…

Yêu đơn phương cũng khổ lắm….

Ngồi một mình nhìn lên những vì sao cô đơn nơi bầu trời kia rồi nhìn lại bản thân..

Đau quặn cả tim…

Thắt đến từng khúc ruột…

Xót xa một nỗi niềm riêng tư….

Muốn lắm chứ muốn có một bờ vai kia bên cạnh mình nhưng đành thôi….

Lặng lẽ…

Âm thầm…

Đứng nhìn….

Tình yêu vụt mất rồi…

Tình yêu không đơn giản là một câu nói…

Anh yêu em…

Hay…

Em yêu anh…

Mà là một sự rung động từ con tim, thẩm sâu…

Và…

Luôn có sự chia sẽ, cảm thông, hy sinh, tin tưởng và quan tâm lẫn nhau, nhớ lẫn nhau nhé…

Từng chút, từng chút một…

Từng ngày, từng ngày một…

Dù là niềm vui hay nổi buồn…

Để tình yêu cứ từ từ…

Không cần hối thúc…

Đủ để ta cảm nhận…

Và…

Cảm nhận tình yêu ấy…

23h19’ 20/8/2013. Boon tat link, Singapore

Nguyễn Tố Quyên

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook