Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ

Chương 54

CS2T

10/04/2014

Như về nhà với vẻ mặt hớn ha hớn hả làm cho tôi cảm thấy có một điều gì đó em đang che giấu không phải đang vui vì yêu, đi lại gần tôi không hỏi thăm vụ hồi sáng ra sao chỉ nở một nụ cười đầy đắc ý, con gái khó hiểu kinh khủng, đẹp thật đấy nhưng khùng không có chỗ nói luôn. Ăn xong bữa cơm tối em xin bố mẹ tôi đi ra ngoài làm gì ấy lại còn xách theo một cái ba-lô như mọi ngày, hôm nay cái tính tò mò của tôi lại trỗi dậy nên quyết định làm thám tử một hôm,

Tôi mượn cái khẩu trang của mẹ, cái nón của thằng anh ba bá đạo cũng cực khổ lắm rồi chiếc áo khoác màu đen của bố, tất cả đã đủ đồ nghề tôi mặc vào trong rất giống. Nhìn cũng bảnh trai chứ bộ, áo màu đen, quần màu trắng, khẩu trang màu vàng, cái nón màu nâu, quá chuẩn để làm công việc này, chắc chắn rằng không ai nhận ra tôi.

Thấy em đã dẫn xe ra cổng, nhìn theo hướng chạy của xe để xác định sao đó đợi một lát khoảng 2 phút mới chạy theo vì tôi nghĩ rằng khúc đường này mất tận 8 phút mới ra ngã tư đường khác nên thời gian đó tôi có thể đuổi theo kịp em. Đã đến thời gian, mặc tất cả những gì chuẩn bị vào không kịp soi gương mới chết.

Quả thật khi tôi dự đoán là chính xác đến phần ngàn ấy chứ chẳng đùa, gặp em ngay đầu ngõ luôn vì em dừng xe lại mua đồ chứ chạy tiếp mất dấu lâu rồi, một phen hoảng hồn.Bám sát theo đuôi xe của em, công nhận con gái chạy xe không bao giờ nhìn lại đằng sau cả chả hiểu sao thế nhưng con gái có giác quan thứ sáu. Chạy đến đoạn sắp hết đoạn Hùng Vương em quay mặt nhìn về phía sau, tôi giật bắn cả người nhưng cũng mai ngụy trang rất là khéo léo cũng với khoảng cách vừa đủ để suy nghĩ rằng người đó chỉ chung đường. Bỗng nhiên em dừng lại, tôi tấp vào lề đường, nhìn theo chân thì thấy định bước xuống đi vào đâu đó nhưng ở khu vực đó chỉ có một căn nhà duy nhất, không lẻ em đi vệ sinh trời.

-Trời đừng nói là…. – Tôi hoảng hồn vì đầu óc đang nghĩ đến chuyện em sắp xả nước cứu thân ở ngay cái đường này ^_^.

Nhắm cặp mắt che mặt lại vì mình còn nhỏ trong sáng không nên nhìn mấy thứ đó nhưng…con trai nó có tính tò mò đáng ghét…dù là đang ngắm mắt lại thì cũng hé hé ra xem nó như thế nào…

ÔI CÁI ĐỆCH

Em…

Quay đầu xe chạy được một khúc, trời ơi là trời tưởng…tưởng…. tôi tự đánh vào cái đầu óc đen tối của bản thân người ta là con gái xinh đẹp, nết na, ai mà làm chuyện đó giữa thanh thiên bạch nhật thế kia, chỉ có một thằng đần đứng đó suy nghĩ những thứ đen tối. Tôi bị chơi một cú rõ đau, nhanh chóng quay đầu xe đạp theo em muốn lòi con mắt ếch ra mới kịp, thôi rồi đời tôi không thể làm thám tử được rồi. Em chạy ngược lại đoạn Hùng Vương một cách khó hiểu sao đó rẽ vào Trần Hưng Đạo nãy giờ chạy hơn 30 phút mà chẳng thấy dừng lại ở đâu cả, không lẻ….

-Như bán ma túy hả trời – Đầu óc tôi không được trong sáng cho lắm.

Suy nghĩ ngu ngốc như thế cũng chuẩn bị tất cả tinh thần, chuyện đời ai ngờ được chữ ngờ đâu lị. Đến cái đoạn sắp rẽ ra biển thì em dừng lại hẳn rồi sao đó bước xuống một cái thùng…trời ơi em định…em định…vào mua nước mía uống. Kinh khủng thật chứ theo suốt buổi nãy giờ em vào ngồi xuống nước mía. Thôi đã theo dõi thì theo cho chót, tôi quyết định tấp vào gốc cây phượng đứng đưa mắt nhìn về phía em,em cũng đưa mắt nhìn về con đường ấy rồi nhìn xung quanh, cũng nhìn ngang quan ơi tôi đang núp ròi bỗng chợt một nụ cười đầy ấm áp ngày nào.

-Cười gì chứ,cô mà bán ma túy tôi bắt cho em . Hứ – Tôi suy nghĩ

Em kêu ly nước mía ra, ngồi cắn ống hút, ăn nước đá, đủ kiểu ánh mắt cũng có lúc đưa về phía tôi rồi nở nụ cười thấy ghét đó, tôi núp kỹ lắm mà ta không lộ gì cả, chỉ là hơi sáng chói một tý thôi, đủ màu mà, đẹp mà. Khoảng 1 tiếng sau hai chân tôi cũng đã mỏi nhưng vì kiên quyết bắt được tại trận hôm nay thì em trả tiền bước ra xe đi về .

Lần này là chạy ra biển, màn đêm đã buông xuống từ lâu nhưng không biết tại sao bữa đó người ra biển lại nhiều như thế, cũng có những cặp đôi dẫn nhau đi trong màn đêm cùng với những cơn sóng rì rào đập vào bờ, đầy mạnh mẽ và mãnh liệt.

Em cũng đi dạo,đi hết đầu này đến đầu kia có thể nói bao quanh hết cái vòng biển, hình như đi biểu diễn sắc đẹp cho thiên hạ xem hả gì ấy, hên là hôm nay ra ngoài mặc quần Jean dài với chiếc áo sơ mi nhưng điều đó càng tô lên sắc đẹp của em, thằng nào cũng nhìn chết mê chết mẹ, tôi núp trong quán chè làm ăn hết 3 chén mà chẳng thấy có gì là bình thường, thấy người ta bán bánh mì sữa đặc biệt thơm ngon hai ngàn một ổ làm ngay 3 ổ no nốc cái bụng. Kì này theo dõi lỗ kinh khủng. Khoảng 22 giờ em bắt đầu đổi địa điểm, lần này là đi vào cái đoạn 30/4 nhà Bạch Yến, khúc đón ơi có đèn nơi không nên cũng làm khó cho tôi theo dõi dưới bóng tối.

Đến một nơi không có đèn đường, tôi dự rằng em đến nhà Bạch Yến vì nơi đó không còn cách mấy là xa nhưng vừa ra cái khu vực tối om đó thì chẳng thấy hình dạng của Như đâu cả,kỳ lạ thật, mới đây không lẻ mất tích rồi..



-Không lẻ nãy giờ mình gặp ma ta ?

-Ấy ấy không phải người mà, đừng có hù nhau chứ – Tôi phản bác ý kiến của mình.

Mới chưa được 2 phút em đã mất tích trong bóng tối, không lẻ nào chạy nhanh đến thế, làm cho tôi đầy thắc mắc thế đã đi đâu rồi khi đoạn đường tối đó không có nơi nào có thể núp, nếu có một người cũng được gọi là có tý thông minh như tôi nhận ra chứ, gì kì vậy nè.

Tôi chạy đi chạy lại cái đoạn đường xem có chiếc xe của em ở đâu đó không hay có căn hầm bí mật nào đó nhưng kết quả là không có gì. Đang đứng trong bóng tối nhìn kiếm xung quanh trên những cành cây để giải đáp những thắc mắc của mình về khu vực người con gái đó biến mất thì…

-Hù

HÚ Á BÀ GIÀ………BA LA SI LA……

Tôi giật bắn cả người lên khi bàn tay kia lạnh ngắt, nhìn thấy có móng tay nữa, run cầm cập lên chứ chẳng đùa chỉ cầu mong rằng đó là người chứ không phải là mờ a… ma…

Mặt không còn gì gọi là tý máu khi có những cơn gió bất chợt ở đâu đó thoảng qua làm cho không khí càng ngày càng ảm đạm ưu sầu hơn bao giờ hết, toát cả mò hôi. Người đó từ từ bước lên, tôi nhắm cặp mắt lại không muốn nhìn cái sự thật phũ phàng kia, nếu thật sự chắc xỉu tại chỗ chứ không anh hùng rơm như cái bữa ở ngôi nhà hoang đâu…Mùi hương hoa đầy tao nhã thuần khiết, dịu nhẹ thoảng lên bay vào mũi tôi, một cảm giác gì đó yên tâm, không còn lo sợ nữa.

-Này, cậu sao thế – Giọng nói ngọt ngào của người con gái quen thuộc.

Lúc đấy xác định chắc chắn là người rồi con gái nữa nên cái máu anh hùng rơm khi gặp gái trỗi dậy,tôi mở mắt ran gay,…thì….ra…..là Bạch Yến,.. người con gái xinh đẹp.

-Ủa, Bạch Yến

-Hihi – Dù trong bóng tối nhưng em vẫn sáng hơn bao giờ hết.

-Sao cậu ở đây ?

-Mới đi dạo nè. Hihi. Còn Tâm

-À,…ừ…à…đi dạo– Tôi dốc tổ ngay nhưng..

-Hihi, đi dạo sao mặt đồ thế kia – Em nhìn từ trên xuống bằng ánh mắt long lanh tỏa sáng trong đêm tối.

-HẢ ?



-Mặc đồ ngộ quá, hihi – Em che miệng cười khúc khích.

Tôi cũng nhìn từ xuống có vẻ cũng một điều gì đó khó nói, giống gay bà cố, màu sắc sặc sỡ hèn gì nãy đi ăn chè bà bán chè nhìn mình như thế người vũ trụ mới đáp tàu xuống vậy,bây giờ mới nhận ra khùng đến cỡ nào, phải nói là bách nhục xuyên tâm khi đối diện một người con gái xinh đẹp tuyệt trần kia. Huhu xong rồi hết tán gái được rồi, tự hành hạ bản thân.

-Hihi, vào nhà tớ nhé. – Em nhịn cười nhưng trên khuôn mặt có một nét gì đó.

-Thôi nhé, hôm khác nhé, tớ về nhé, Bey. – Tôi trả lời nhanh chóng rồi phóng lên xe đi.

Để lại một ánh mắt ngạc nhiên không hiểu chuyện gì xảy ra cả, người con trai kia ăn mặc lạ lùng thế kia, ngay cả cử chỉ nữa, khó hiểu. Tôi nhanh chóng chạy cho nhanh chứ bị bắt lại thì không biết nói thế nào, vào nhà em mà gặp bố hay mẹ thì thôi rồi không còn cửa nào nữa nên đành rút lui để cho mình có con đường sống và tán gái đẹp, đó là phương châm ^_^.

Chạy về đến nhà thì thấy chiếc xe của em đã yên vị trí làm cho tôi càng tò mò thêm về người con gái ấy, không lẻ con đường 30/4 ấy còn có chỗ đi tắt về nhà tôi sao, không lẻ một thằng sống 16 năm ở đây thuộc đường nằm lòng đi thua một đứa con gái mới lại đây có được 3 tuần hay sao. Tôi bắt đầu có những suy nghĩ về người con gái ấy,một cách đầy bí ẩn từ khi hết tuần thứ nhất và đặc biệt từ khi em nói có bạn trai.

Lúc nãy em thấy bộ dạng một người sặc sỡ màu sắc ấy nên tôi lột hết ra giấu trong bụng mình lẻn lẻn vào nhà chứ để em bắt gặp thì chẳng khác gì lạy ông tôi ở bụi này. Bố nhìn thấy thằng con cái bụng to lên lại lén lút lút nên chọt miệng phát ra một câu động thiên đình :

-Trời thằng Tâm có bầu, hahahaha – Một trận cười giòn dã.

Tôi phải nói không biết chui đường nào để cho hết nhục chỉ biết rằng chạy nhanh lên phòng của mình nhưng…

-Đi đâu về thế-Em dựa lưng vào cửa phòng đứng khoanh tay lại giống như đang đợi ai đó.

-À.. ừ.. mới đi chơi về – Tôi lấp ba lấp búng.

-Này, tối ở nhà không học bài đi chơi, hay quá ha – Em dùng ánh mắt có thể giết người nhìn tôi.

Khỏi phải nói mồ hôi mẹ, mồ hôi con bắt đầu tuông xuống như từng được tuông, quả thật đi theo dõi người ta mà bị người ta theo dõi lại như vậy nè trời , khổ hết chỗ nói. Em đứng tra tấn đầy đủ đạo lí cho tôi, bảo rằng tối phải ở nhà học bài mai có trả bài, ôi thôi người mẹ đang đứng đó xem một người con gái không có huyết thống đang dạy dỗ thằng con trai của mình mà cười cũng được, bó tay hết đường nói.Tôi chỉ biết cắm đầu xuống mà nghe, nhục hơn chữ nhục, cuối cùng cũng được trả tự do. Quả là muốn biết gì đó về người con gái này khó khăn còn hơn lên núi xuống biển chứ chẳng đùa, từ đấy tôi rút ra được một bài học cho mình. Chuyện gì em muốn nói em sẽ nói, còn không muốn nói thì đừng có hỏi, cù nhây với người con gái ấy là đầu lìa ra khỏi cổ chứ chẳng đùa…Khò…Khò…Một ngày nữa qua đi..

Ngày hôm sau cũng không có gì gọi là đặc sắc khi đám bạn tôi vào lớp bọn chúng nó chém gió về trận đánh oai hùng hôm qua, những vết thương trong người tôi thật ra đã hết từ lâu rồi do người con gái xinh đẹp Như xoa thuốc cho mỗi buổi, cộng với thuốc rượu gia truyền của dòng họ. Nhưng cánh tay của tôi mất đi một cái cảm giác của võ thuật, niêm dính có chút rắc rối của Vịnh Xuân, ra đòn móc ngược của Việt Võ Đạo không thuần thục như trước, không thể phát hết kình lực….Những rắc rối liên tiếp lại đến…. ( Lưu ý nhé bà con mấu chốt lớn đó )

Phát hiện ra mình bị thương trầm trọng ở tay phải, bị lỗi ở một số phần, tôi tìm đến người sư phụ dạy võ của mình đó chính là ông nội, hết một ngày chủ nhật ông tìm lại cho tôi cái gọi là nhạy bén và phản xạ của tay phải, rồi phát hết kình cho cú đánh móc ngược của Việt võ đạo thì võ công đã hồi phục như xưa. Tôi rất vui mừng.Mong rằng không có chuyện gì xảy ra nữa.

À, phải nói đến cái liên minh chống chúng tôi, từ cái ngày bị đánh tả tơi ấy không còn thằng nào dám bén mạng kiếm chuyện với đám bạn, thằng Quang thì băng bó vết thương rất đầy đủ, mặt sưng như mặt heo, đầu bì băng lại do ăn một đầu côn của tôi. Đáng đời,cái gì cũng thích dùng vũ lực này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook