Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ

Chương 97

CS2T

23/09/2013

Tôi cũng yên tâm, cảm thấy đầy nhẹ nhõm khi đã trải qua cái màn hỏi cung đầy quyết liệt nhung lợi thế hoàn toàn thuộc về mình, một chiến thắng nhẹ nhưng cũng đầy gian khổ.

-Hôm nay chúng ta kết thúc tại đây, ngày mai 8h mời quý phụ huynh đến đây mình làm cho xong. – Thầy Hiệu Trưởng kết thúc sự việc.

Những phụ huynh của ba thằng ấy nhìn tôi bằng ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống, tôi cảm thấy tội lỗi với họ và cảm thấy đầy nhục nhã giùm ba thằng con quý tử, phụ huynh lo cho thế mà ăn học chẳng ra cái mô tê sất gì cả, chỉ biết kiếm những ghét rồi đánh mà thôi. Trên đời này không có người nào có thể phán xét cho người khác, chẳng hề có cái quền đấy. Tạo hóa sinh ra chúng ta thì hãy để tạo hóa phán tội.

Tôi trở về lớp với tâm trạng đầy vui vẻ, cái chuyện bằng chứng và đối đáp xem như đã xong tại đây, chỉ còn việc ngày mai vào đây mà nhìn ba thằng đó nhận lấy cái bằng kỷ luật và về nhà ở choi từ 3 ngày đến một tuần. Sướng hả hê vô cùng, thật xứng đáng cho cái lung đầy vết thương của tôi.

Vào đến lớp đã là hết tiết 4..

-Mầy sao thế Tâm ? – Thằng Chung chạy đến

-Má, mầy đánh ai thế ? – Bọn nó cứ tươm tớp như thấy người đẹp.

-Ông có sao không ? – Bà Nguyệt cùng với những người con gái kia bu lại như ruồi.

-Từ từ, cho ngồi cái đã. – Tôi làm vẻ đầy nguy hiểm.

Bọn nó cũng lếch thân của mình xuống cái bàn của tôi, lúc này Bạch Yến, Như, Mai cũng đang hiện hữu, chỉ còn đợi tôi kể rành rẽ lại sự việc mà thôi. Tôi làm với vẻ mặt đầy ngu hiểm và bí ẩn mục đích chủ yếu làm cho bọn nó tò mò.

-Lau người đi cậu – Bạch Mai đưa cho tôi chiếc khăn giấy.

-Hihi, cảm ơn – Tôi cầm lấy lau mồ hôi với chiếc áo còn ướt.

-Woa.. – Cả bọn kia không hẹn mà cùng nhau ồ lên.

Làm cho Bạch Mai ngượn ngùng e thẹn, tôi đây còn phải ngại nói chi đến em.

-Bọn mầy khùng à ? – Lấy lại khí thế.

-Hế hế, anh là anh biết rồi nhé – Thằng Mạnh định châm chọc.

-Tao biết từ lâu rồi mầy ơi – thằng Tùng phủi tay.

-Gì thế mấy chú ? – Tôi cứ ngơ ngơ ngáo ngáo.

-Thôi, để ổng kể đi. – bà Kiều Oanh nóng lòng.

Thế là tôi kể lại đầu đuôi câu chuyện, tất nhiên kể theo phiên bản chém gió chứ bọn này ưa nhiều chuyện lắm, chẳng may tiết lộ thiên cơ thì tôi có nước bị đuổi học chứ chẳng đùa. Không biết tôi có khiếu kể truyện hay sao ấy, bọn nó nghe mà đến con mắt không chớp, im lặng đến mức mà có thể nghe tiếng thở.

-Mẹ, hiền thế thằng cờ hó – Thằng Hùng bực bội.

-Mầy tu à ? – thằng Chung hỏi tôi.

-Gặp tui là tui đập nó rồi, ông hiền quá – bà Quỳnh cũng ra vẻ bực bội,



-Bê đê trách làm gì mấy bà ơi – Bên phái nam chúng tôi thì có thằng Hùng với những câu nói đầy bá đạo và bất hủ, bên kia cũng không kém cạnh khi có chị Trân nhà ta.

-Bê cái con khỉ, thử không, một đêm – Tôi nói mà không suy nghĩ.

Tự nhiên ba ánh mắt đầy long lanh và dễ thương của Bạch Yến, Bạch Mai, Như chuyển sang chế độ tên lửa dành cho tôi, nhìn trong sâu thẳm toàn thấy lửa với lửa, còn bà Trân thì thấy nóng máu lên rồi.

-Hề hề, căng thẳng thế, vui đúng không – Tôi tìm kiếm đồng minh

-Vui cái đầu cha mầy – Thằng Anh là thằng đầu tiên đem tôi ra pháp trường.

-Vui lắm hả thằng cờ hó – thằng Chung xoáy vào con mắt tôi.

Đến đây thì hiểu kết quả thế nào nhé, tôi cũng thấy được một sự buồn nhẹ từ bà Trân, nghĩ kỹ lại câu nói vừa rồi của mình hơi quá đáng, nên đành hạ thấp cái sĩ diện để xin lỗi.

-Xin lỗi bà nhé

-…

-…

-…

Cả bọn im lặng, tôi đưa mắt nhìn xung quanh thì toàn thấy là địch không thấy quân ta người nào cả. Đời nó nhọ đến thế đấy.

-Chầu kem ?

-…

-…

-Chầu nước ?

-Ok

-Quất

-Hehe được rồi – Mặt tươi tỉnh hẳn lên.

-… – Cả bọn đã nhí nha nhí nhố lên, không ngờ tôi bị cho vào một cái bẫy đầy hoàn thiện.

Không ngờ mình nham hiểm lại có người nham hiểm đến thế, quả thật đời có cao nhân ắt có người cao hơn cao nhân. Tôi thấy có một điềm gì đó không tốt ở đây nhưng nó rất nhỏ xíu thế là dẹp sang một bên chuẩn bị cho tiết học cuối cùng. Công nhận cái đời học sinh, thích học môn đó thì nó trôi nhanh như cái chong chóng quay vậy.

-Tùng..tùng… – Giò ra về.

Hôm nay bọn nó không thiết kế đi đâu chơi cả, nghĩ lại cũng buồn, thế là đường ai nấy đi, tôi với Bạch Yến, Như lúc này ở chung một nhà nên đi về cùng. Trên con đường Lý Tự Trọng không ai nói lời gì cả, đâu đó có những ánh mắt nhìn của Bạch Yến mà thôi. Tôi chợt lo lắng cho cái chân của em, sắp thi đấu nữa rồi mà như thế chắc ngồi ngoài sân xem đồng đội quá.

-Khi nào đá tiếp ? – Tôi hỏi.



-Chiều Thứ 7 – Như trả lời.

-Chân cậu sao rồi ? – Tôi quay sang nhìn em.

-Hihi, đỡ nhiều rồi. – Em tủm tỉm trả lời.

Tôi biết không mau hết như vậy đâu nhưng cũng đành phải tin người con gái xinh đẹp nói mà. Ngày hôm nay đối với tôi cũng có xui mà cũng có may mắn nhưng trong lòng thấp thỏm lo âu không biết bọn cô hồn cắc đãng Quang đó giở trò gì nữa đây. Bọn nó trong tối, mình ngoài ánh sáng thì làm gì được.

Con đường ấy, không bao giờ quên, những hàng cây đung đưa, bầu trời mát mẻ vào buổi chiều, đài phát thanh phát đi những bản tin, dòng người hối hả trở về với gia đình sao một ngày làm việc mệt mỏi. Ba đứa tôi cũng quay về gia đình êm ấm ấy…

Hây…dà… lại một ngày nữa trôi qua.

Về đến nhà tôi cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết, đi ra đi vào thì gặp mặt Bạch Yến và Như, hai người con gái xinh đẹp. Nghĩ cũng lạ từ ngày Bạch Yến ở nhà tôi thì hai thằng anh không đi chơi nữa, trở thành một đứa con ngoan ngoãn. Tôi thì không quan tâm lắm vì ngày nào cũng gặp mặt và nói chuyện cả, bây giờ thì chỉ trừ khi đi ngủ thôi.

Hai người này không biết có hẹn nhau sử dụng vũ khí tàng hình để giết ba anh em nhà này không nữa, cứ búi tóc cao lên rồi mặc chiếc quần Jean ngắn, đã đẹp, đã chân dài rồi mà còn làm như thế thì ai chịu nổi nhễ. Mình là cứ ở trong phòng chứ chẳng dám bước ra ngoài đấy, trở thành một đứa ngoan hơn bao giờ hết.

Cứ đến giờ cơm thì Bạch Yến hoặc Như vào kêu, trên bàn ăn thì luôn lúc nào cũng có những món khoái khẩu của tôi, hai người con gái ấy cùng nhau hợp sức để nấu ăn thì còn gì để nói nữa. Ngon bá cháy con cào cào luôn chứ chẳng đùa. Ăn uống xong tôi lại chạy lên phòng tiếp tục việc học của mình, có thử thách mới biết tôi không bị người con gái ấy mê hoặc ^_^. Lại nhớ đến cái chuyện đấy, tôi thở phào nhẹ nhõm khi bố không nhắc gì cả đến cái chuyện ấy, chắc chắn rằng bố tin thằng con trai của mình vô tội…khò…khò..khò…

Sáng hôm sau…

Vẫn như mọi ngày, tắm rửa, ăn sáng và hôm nay tôi đi đến trường để lấy lại những gì mình đã mất không thôi mất luôn những gì đã có. Tôi đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng đến những tình huống có thể xảy ra. Cái áo ướt cũng là một bằng chứng kết tội thằng Quang và nó đóng vai trò trong việc giải thích cho việc vô tội của tôi. Tôi ướt cái áo của mình có hai lý do, thứ nhất không bị đau tay khi đánh và chấn thương sẽ nặng hơn do đầu tiếp xúc là những cút áo, thứ hai nếu chẳng may công an người ta phân tích ADN với dấu vâng tay trên trán của thằng Quang thì tôi không đường nào thoát tội được và hai thằng bạn nó có lý do để đánh tôi nhưng khi có nước mọi vết tích đó không cánh mà bay, công an chẳng tìm ra hung thủ và kết ngay tội cho vũng nước mà tôi đỗ và bức tường. Tôi cũng tính đến cái trường hợp dính máu rồi, nếu dính máu, áo đang ướt, sẽ lõa ra, không thể nào xét nghiệm được, nên đành bó tay. Tôi suy nghĩ chu toàn đến thế.

Hơn 8h15 tại trường THPT PCT, văn phòng đoàn…

-Mời tất cả mọi người ngồi – Thầy Hiệu Trưởng vẫn là chủ tọa.

Hôm nay có đến 5 người công an, một người là bố tôi, còn những người còn lại chắc chắn rằng sẽ đảm nhiệm vụ kết án đây mà. Thêm một điều nữa là thằng Quốc Anh, Kì Ngọc, Quang đã có mặt đông đủ, nhìn những vết thương trên người nó mà tôi hả hê.

-Mời bốn em đứng dậy đối chất – Chú công an làm việc của mình.

-Hihi. – Tôi nở nụ cười tươi như hoa.

Ba thằng nó thì như một con hổ giấy hình dạng thương tích thế kia, nếu bay vào đánh tôi thì thêm một cú đấm bằng kình lực vào mặt thì sẽ nằm bệnh viện khoảng một đến hai tuần chứ chẳng đùa. Nhìn vẻ mặt đầy tức tối của ba thằng đó sướng kinh khủng luôn ấy.

-Em Tâm chỉ nói là tự vệ nhưng ba em khai là em Tâm đánh ba em. Cho Chú xin câu trả lời ?

-Rõ là bạn ấy đánh em. – thằng Ngọc nhanh tiếng.

-Chú hỏi thử hai bạn này đi, bạn đánh em trước – thằng Quang lên tiếng.

-Đúng đó chú, xử nó đi – Thằng Quốc Anh không để đồng đội mình đơn phương độc mã.

-Bằng chứng đâu ? – Tôi điềm tỉnh trả lời.

Tôi biết rõ khi con người tức quá sẽ sinh ngu, tôi đã gài bọn chúng vào điểm này để rồi biến thành một thằng khờ trong cuộc chơi mà tôi muốn làm gì làm, mọi bằng chứng, vật phẩm chứng minh mình bị đánh đang nằm trong tay của tôi….

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook