Chương 98
CS2T
23/09/2013
- Bằng chứng nè – Ba thằng đó chỉ trỏ vết thương trên người.
Tôi không nhịn nỗi được cười nhưng đang giả nai nên cố gắng lắm mới nuốt trôi những nụ cười vào ngược lại, chẳng biết ba thằng đó ngu có sẵn hay được đào tạo nữa.
- Đem về nhà mà kêu phụ huynh xem đi. – Tôi thản nhiên trả lời.
Không khí trong phòng hợp trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết, ba người phụ huynh kia thì mặt như lửa khi thấy ba thằng con quý tử của mình bị tôi xỏ dây vào mũi mà dắt đi, bố thì với vẻ mặt nghiêm trang nhưng vẫn với phong cách teen, tôi đoán chắc là hài lòng với cách xử lý và đối đáp của thằng con quý tử. Thầy hiệu trưởng cùng mấy chú công an cũng bật cười nhẹ với câu nói vừa rồi của tôi, ba thằng kia thì khuôn mặt bỗng chốc đổi sắc khí xuống ngay.
- Mầy… – Một phụ huynh đứng lên chỉ vào mặt.
Tôi thì cứ điềm đạm, không có gì phải lo sợ vì mình đã chuẩn bị từ trước, chỉ cần đối phương ra tay là công kích lại ngay. Lần này bọn này sẽ chịu quả cay đắng đây.
- Đề nghị anh ngồi xuống. – Chú công an lên tiếng.
- Cho chú hỏi Tâm nhé ? Lúc em Quang té đập vào tường của phòng vệ sinh có chảy máu không ? – Chú công an hỏi một câu thâm thúy vãi.
Tôi nhanh chóng đoán được ý trong câu đó vì người bố của mình cũng thường dùng những lời nói đó để gài, nếu trả lời có thì tôi chắc chắn rằng sẽ dẫn đi đến nhà vệ sinh để xem chỗ tường nào. Tôi đâu có ngu đến cái mức đó..
- Dạ không ạ, khoảng 1 phút sau thì mới chảy máu – Tôi đáp.
- Lại nhỉ ? Thường thì va chạm sẽ chảy máu ngay mà, sao đến tận 1 phút mới ra – Lại thích làm khó nhau.
- Dạ thưa, cái đầu của bạn ấy cháu cũng không biết nữa, nếu đầu của cháu, cháu sẽ trả lời được câu hỏi của chú – Tôi vẫn bình tỉnh xử lý tình huống.
- Được rồi, em ngồi xuống đi. – Chú công an không nghi ngờ gì về những câu trả lời của tôi.
- Trong nhà vệ sinh lúc 3 em bị đánh có ai làm chứng không ?
- Dạ… – thằng Quang ấp a ấp úng.
Khỏi phải nói, do số nó nhọ với lại ông trời đã giúp tôi, trong lúc hành động thì nhà vệ sinh chỉ có bốn người nên không kiếp ra được người thứ 4 làm chứng. Tôi chợt nhớ đến cái người bước đến từ từ khi đứng lại, một sáng kiến lóe sáng, một ý tưởng có thể giúp bằng chứng ba thằng đó đánh mình được cũng cố thêm.
Tôi đưa tay lên xin có ý kiến và tất nhiên được nói..
- Dạ thưa lúc ba bạn ấy rượt đánh em có người làm chứng ạ. – Tôi đưa ra ngay.
- Thế thì tốt quá, đồng chí đi với em Tâm tìm người đó đi – Ngước nhìn qua chú công an ngồi kế bên đang ghi chép.
Tôi chợt nhớ ra người đó học lớp 10 vào buổi chiều,… bây giờ đang là buổi sáng thì kiếm đâu ra…
- Chú ơi người đó học buổi chiều – Tôi nói ngay nếu không muốn tự mình làm nhục mình.
- Ừa, thôi em ngồi xuống đi.
- Cho chú hỏi em Quang, Ngọc, Anh nhé.
- Dạ
- Trong lúc bị bạn đánh tại sao không kêu lên ?
- …. – Ba thằng nó im lặng nhìn nhau không biết gì nói.
- Vì bạn đánh em, nếu kêu lên thì giáo viên phát hiện. Trong nhà vệ sinh đã bị lộ kế hoạch. – Tôi thêm dầu vào lửa, thấy thời cơ của mình đã đến.
- Mầy…. – Bọn nó tức muốn học máu ra ngoài mà chết.
- Em Ngọc và Anh đánh bạn trước hay bạn đánh hai em trước. – Chú công an biết lái chủ đề đó.
Tôi định dồn bọn nó vào chân tường tìm lối thoát cho mình mà bị cắt ngang đành ngậm ngùi ngồi xem tuồng kịch hay do mình làm đạo diễn. Tôi muốn nó đi theo chiều nào thì đi chiều đấy, bằng chứng, chứng cứ đang thuộc về tôi, ván bài đã nắm chắc trong tay phần thắng.
- Bạn Tâm đánh ba đứa em trước. – thằng Quang trả lời.
- Đúng rồi đó.
- Bạn nhào vào đánh, bọn em mới làm thế, chứ bọn em hiền lắm – thằng Anh chứng tỏ mình là một học trò ngoan ngoãn.
Thầy Hiệu Trưởng tủm tỉm cười với câu nói ấy, tôi cũng thấy nhục giùm thằng đó và quyết định trả đũa, về trình độ như thế thì còn thua tôi xa…
- Ba bạn nói mà không biết lẹo lưỡi là gì hả ? Nếu mình đánh ba bạn trước đáng lẽ khi chạy đến lớp cô giáo phát hiện ra ba bạn bị thương nhỉ ? – Tôi chỉ ra cái vô lý.
- Đúng thế không ba em ?
- Dạ không. – Ba đứa nó đồng thanh trả lời, chưa biết chết là gì.
- Em yêu cầu thầy hiệu trưởng mời cô giáo ấy đến để xác minh. – Tôi thì dửng dưng.
Phần đối chất này hoàn toàn nghiêng về phía tôi, ngay cả người bố giỏi hùng biện lại để cho đứa con độc diễn trên một cái sân khấu mà theo người bố là rất nguy hiểm. Điều đó cho thấy tôi có phần thắng rất lớn, không ngờ mình có tài chém gió thần sầu quỷ khóc đến thế. Trong lúc ngồi đợi giáo viên ấy đến, có một nữ công an đến, tôi đoán chắc là bảng pháp y. Cũng có một chút lo sợ, sợ có sự việc gì đó sơ xuất trong chuyện này. Trên cuộc đời không có gì gọi là hoàn hảo và không sơ hở hết cả.
- Đã có báo cáo về thương tích của ba em Quang, Ngọc, Anh.- Chú công an nói.
- Bị gì thế anh ? – Một phụ huynh lên tiếng.
- Con tôi có sao không – Tôi cảm thấy thương cho người phụ huynh này dù rất hung dữ.
- Ba em ấy chỉ bị chấn thương nhẹ. Chú hỏi em nhé Tâm ? – Chú công an xoáy ngay cho tôi.
Khỏi nói, đã chuẩn bị tinh thần để lái sang chuyện khác biến trắng thành đen rồi, dù rằng hỏi bất ngờ nhưng con cáo già như tôi đã có phương án tối ưu để đối phó.
- Em nhớ rõ bạn Quang té như thế nào không ? – Chú ấy lại đem nghề ra.
Nếu một người khác sẽ rơi vào cái bẫy như thế này vì đang thay trắng thành đen thì kể thể nào cũng không bằng công an, nếu người ta dựng lại hiện trường thì có nước mà ăn cám. Tôi là con của một nhà binh gia truyền mà, đâu có dễ bị rơi vào bẫy đâu.
- Dạ, nếu cháu nhớ chắc có lẽ cháu bằng Cao Bá Quát rồi vì lẽ rằng khi bị người ta đánh, đe dọa về mặt tinh thần thì sẽ bị suy giảm và tất yếu sẽ không nhớ hết những sự việc không quan trọng. – Tôi đối đáp rành mạch,
- Thế sao cháu nhớ nhũng chi tiết bạn đánh như thế nào, bạn rượt ra sao để kể và viết tường trình.? – Thử nghề của tôi đây mà.
Con cáo già đã được huấn luyện…
- Dạ thưa lợi ích cốt lõi của mình thì tất nhiên mình phải nhớ rồi.
- Thế cháu có nhớ bạn đánh vào lưng những chỗ nào không ?
- Dạ, đánh vào xương vai, hông, lưng và một cái ở cỗ.
Ba thằng đó mang một khuôn mặt tức tối đầy khó chịu với những lời đối đáp kèm theo khuôn mặt đầy hả hê của tôi. Chắc là đang tức lắm vì mình biết rõ như thế nào nhưng bị thằng đó vu oan, cảm giác tức lắm nhễ. Gần như tôi đã chiến thắng…
- Thế có ai làm chứng lúc hai bạn Anh và Ngọc đánh cháu ở khuôn viên A không ? – Chú công an này không biết có phải thuộc cấp của bố không mà điều tra manh mối kinh khủng thật.
Tôi không nghĩ đến cái chuyện này,… đến đây đành phải im lặng vắt óc suy nghĩ…
- Chắc không có đâu chú vì bạn ấy đánh người ta trước mà – Thằng Quang cũng thông minh chen vào.
- Đúng đó, bạn ấy hết nghĩ ra chuyện để bịa đặt rồi – thằng Ngọc có vẻ tức tối lắm nên khi có cơ hội nó liền phản công ngay không chừng chừ tý nào.
- Thưa thầy, em làm chứng cho bạn Tâm – Giọng nói quen thuộc phát lên từ cánh cửa bước vào văn phòng đoàn.
Lúc đó tất cả mọi người quay mặt lại, dồn về phía giọng nói ấy vang lên, tôi cũng thế, nghe giọng nói của một người con gái đầy quen thuộc nhưng không nhớ là ai cả, có thể câu nói ấy cứu mạng tôi trong trường hợp này.
Tôi không nhịn nỗi được cười nhưng đang giả nai nên cố gắng lắm mới nuốt trôi những nụ cười vào ngược lại, chẳng biết ba thằng đó ngu có sẵn hay được đào tạo nữa.
- Đem về nhà mà kêu phụ huynh xem đi. – Tôi thản nhiên trả lời.
Không khí trong phòng hợp trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết, ba người phụ huynh kia thì mặt như lửa khi thấy ba thằng con quý tử của mình bị tôi xỏ dây vào mũi mà dắt đi, bố thì với vẻ mặt nghiêm trang nhưng vẫn với phong cách teen, tôi đoán chắc là hài lòng với cách xử lý và đối đáp của thằng con quý tử. Thầy hiệu trưởng cùng mấy chú công an cũng bật cười nhẹ với câu nói vừa rồi của tôi, ba thằng kia thì khuôn mặt bỗng chốc đổi sắc khí xuống ngay.
- Mầy… – Một phụ huynh đứng lên chỉ vào mặt.
Tôi thì cứ điềm đạm, không có gì phải lo sợ vì mình đã chuẩn bị từ trước, chỉ cần đối phương ra tay là công kích lại ngay. Lần này bọn này sẽ chịu quả cay đắng đây.
- Đề nghị anh ngồi xuống. – Chú công an lên tiếng.
- Cho chú hỏi Tâm nhé ? Lúc em Quang té đập vào tường của phòng vệ sinh có chảy máu không ? – Chú công an hỏi một câu thâm thúy vãi.
Tôi nhanh chóng đoán được ý trong câu đó vì người bố của mình cũng thường dùng những lời nói đó để gài, nếu trả lời có thì tôi chắc chắn rằng sẽ dẫn đi đến nhà vệ sinh để xem chỗ tường nào. Tôi đâu có ngu đến cái mức đó..
- Dạ không ạ, khoảng 1 phút sau thì mới chảy máu – Tôi đáp.
- Lại nhỉ ? Thường thì va chạm sẽ chảy máu ngay mà, sao đến tận 1 phút mới ra – Lại thích làm khó nhau.
- Dạ thưa, cái đầu của bạn ấy cháu cũng không biết nữa, nếu đầu của cháu, cháu sẽ trả lời được câu hỏi của chú – Tôi vẫn bình tỉnh xử lý tình huống.
- Được rồi, em ngồi xuống đi. – Chú công an không nghi ngờ gì về những câu trả lời của tôi.
- Trong nhà vệ sinh lúc 3 em bị đánh có ai làm chứng không ?
- Dạ… – thằng Quang ấp a ấp úng.
Khỏi phải nói, do số nó nhọ với lại ông trời đã giúp tôi, trong lúc hành động thì nhà vệ sinh chỉ có bốn người nên không kiếp ra được người thứ 4 làm chứng. Tôi chợt nhớ đến cái người bước đến từ từ khi đứng lại, một sáng kiến lóe sáng, một ý tưởng có thể giúp bằng chứng ba thằng đó đánh mình được cũng cố thêm.
Tôi đưa tay lên xin có ý kiến và tất nhiên được nói..
- Dạ thưa lúc ba bạn ấy rượt đánh em có người làm chứng ạ. – Tôi đưa ra ngay.
- Thế thì tốt quá, đồng chí đi với em Tâm tìm người đó đi – Ngước nhìn qua chú công an ngồi kế bên đang ghi chép.
Tôi chợt nhớ ra người đó học lớp 10 vào buổi chiều,… bây giờ đang là buổi sáng thì kiếm đâu ra…
- Chú ơi người đó học buổi chiều – Tôi nói ngay nếu không muốn tự mình làm nhục mình.
- Ừa, thôi em ngồi xuống đi.
- Cho chú hỏi em Quang, Ngọc, Anh nhé.
- Dạ
- Trong lúc bị bạn đánh tại sao không kêu lên ?
- …. – Ba thằng nó im lặng nhìn nhau không biết gì nói.
- Vì bạn đánh em, nếu kêu lên thì giáo viên phát hiện. Trong nhà vệ sinh đã bị lộ kế hoạch. – Tôi thêm dầu vào lửa, thấy thời cơ của mình đã đến.
- Mầy…. – Bọn nó tức muốn học máu ra ngoài mà chết.
- Em Ngọc và Anh đánh bạn trước hay bạn đánh hai em trước. – Chú công an biết lái chủ đề đó.
Tôi định dồn bọn nó vào chân tường tìm lối thoát cho mình mà bị cắt ngang đành ngậm ngùi ngồi xem tuồng kịch hay do mình làm đạo diễn. Tôi muốn nó đi theo chiều nào thì đi chiều đấy, bằng chứng, chứng cứ đang thuộc về tôi, ván bài đã nắm chắc trong tay phần thắng.
- Bạn Tâm đánh ba đứa em trước. – thằng Quang trả lời.
- Đúng rồi đó.
- Bạn nhào vào đánh, bọn em mới làm thế, chứ bọn em hiền lắm – thằng Anh chứng tỏ mình là một học trò ngoan ngoãn.
Thầy Hiệu Trưởng tủm tỉm cười với câu nói ấy, tôi cũng thấy nhục giùm thằng đó và quyết định trả đũa, về trình độ như thế thì còn thua tôi xa…
- Ba bạn nói mà không biết lẹo lưỡi là gì hả ? Nếu mình đánh ba bạn trước đáng lẽ khi chạy đến lớp cô giáo phát hiện ra ba bạn bị thương nhỉ ? – Tôi chỉ ra cái vô lý.
- Đúng thế không ba em ?
- Dạ không. – Ba đứa nó đồng thanh trả lời, chưa biết chết là gì.
- Em yêu cầu thầy hiệu trưởng mời cô giáo ấy đến để xác minh. – Tôi thì dửng dưng.
Phần đối chất này hoàn toàn nghiêng về phía tôi, ngay cả người bố giỏi hùng biện lại để cho đứa con độc diễn trên một cái sân khấu mà theo người bố là rất nguy hiểm. Điều đó cho thấy tôi có phần thắng rất lớn, không ngờ mình có tài chém gió thần sầu quỷ khóc đến thế. Trong lúc ngồi đợi giáo viên ấy đến, có một nữ công an đến, tôi đoán chắc là bảng pháp y. Cũng có một chút lo sợ, sợ có sự việc gì đó sơ xuất trong chuyện này. Trên cuộc đời không có gì gọi là hoàn hảo và không sơ hở hết cả.
- Đã có báo cáo về thương tích của ba em Quang, Ngọc, Anh.- Chú công an nói.
- Bị gì thế anh ? – Một phụ huynh lên tiếng.
- Con tôi có sao không – Tôi cảm thấy thương cho người phụ huynh này dù rất hung dữ.
- Ba em ấy chỉ bị chấn thương nhẹ. Chú hỏi em nhé Tâm ? – Chú công an xoáy ngay cho tôi.
Khỏi nói, đã chuẩn bị tinh thần để lái sang chuyện khác biến trắng thành đen rồi, dù rằng hỏi bất ngờ nhưng con cáo già như tôi đã có phương án tối ưu để đối phó.
- Em nhớ rõ bạn Quang té như thế nào không ? – Chú ấy lại đem nghề ra.
Nếu một người khác sẽ rơi vào cái bẫy như thế này vì đang thay trắng thành đen thì kể thể nào cũng không bằng công an, nếu người ta dựng lại hiện trường thì có nước mà ăn cám. Tôi là con của một nhà binh gia truyền mà, đâu có dễ bị rơi vào bẫy đâu.
- Dạ, nếu cháu nhớ chắc có lẽ cháu bằng Cao Bá Quát rồi vì lẽ rằng khi bị người ta đánh, đe dọa về mặt tinh thần thì sẽ bị suy giảm và tất yếu sẽ không nhớ hết những sự việc không quan trọng. – Tôi đối đáp rành mạch,
- Thế sao cháu nhớ nhũng chi tiết bạn đánh như thế nào, bạn rượt ra sao để kể và viết tường trình.? – Thử nghề của tôi đây mà.
Con cáo già đã được huấn luyện…
- Dạ thưa lợi ích cốt lõi của mình thì tất nhiên mình phải nhớ rồi.
- Thế cháu có nhớ bạn đánh vào lưng những chỗ nào không ?
- Dạ, đánh vào xương vai, hông, lưng và một cái ở cỗ.
Ba thằng đó mang một khuôn mặt tức tối đầy khó chịu với những lời đối đáp kèm theo khuôn mặt đầy hả hê của tôi. Chắc là đang tức lắm vì mình biết rõ như thế nào nhưng bị thằng đó vu oan, cảm giác tức lắm nhễ. Gần như tôi đã chiến thắng…
- Thế có ai làm chứng lúc hai bạn Anh và Ngọc đánh cháu ở khuôn viên A không ? – Chú công an này không biết có phải thuộc cấp của bố không mà điều tra manh mối kinh khủng thật.
Tôi không nghĩ đến cái chuyện này,… đến đây đành phải im lặng vắt óc suy nghĩ…
- Chắc không có đâu chú vì bạn ấy đánh người ta trước mà – Thằng Quang cũng thông minh chen vào.
- Đúng đó, bạn ấy hết nghĩ ra chuyện để bịa đặt rồi – thằng Ngọc có vẻ tức tối lắm nên khi có cơ hội nó liền phản công ngay không chừng chừ tý nào.
- Thưa thầy, em làm chứng cho bạn Tâm – Giọng nói quen thuộc phát lên từ cánh cửa bước vào văn phòng đoàn.
Lúc đó tất cả mọi người quay mặt lại, dồn về phía giọng nói ấy vang lên, tôi cũng thế, nghe giọng nói của một người con gái đầy quen thuộc nhưng không nhớ là ai cả, có thể câu nói ấy cứu mạng tôi trong trường hợp này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.