Chương 50
An_Trần
08/11/2024
Hữu Giang vội vàng chạy đi mua một hộp cao dán. Cũng may hiệu thuốc ở rất gần chỗ này nên không mất nhiều thời gian.
Miếng dán chặn tin tức tố là vật dụng cực kỳ riêng tư. So với băng vệ sinh ở thế giới của cậu hình như cũng không khác là bao. Chị nhân viên thấy người đến mua là một alpha cao ráo thì nhiệt tình cười cười:
- Em mua cho người yêu hả? Bạn trai hay bạn gái? Ở đây có loại mới của hãng D dạo gần đây rất được các omega
ua chuong la mui...
Dạ lấy cho em khoảng 5 - 7 hộp đi ạ.Hả?Chị nhân viên cũng đơ cả người ra luôn. Đây là mua sỉ về bán à? Cả đời cô hình như chưa bao giờ gặp kiểu mua hàng như này.
Hữu Giang ngoan ngoãn nhận cái túi to ngoại cỡ từ tay nhân viên nhưng còn chưa kịp quay lại cổng trường thì đã bị một cánh tay gầy, nhỏ kéo lại:
- Giang.. anh Giang?
Hữu Giang tránh khỏi tay cô ta, cau mày.
- Anh Giang! Đúng là anh rồi. Anh tới tìm em sao?
Hữu Giang xoay người toan bước đi thì lại bị cô ta kéo lại lần nữa.
Mỹ nữ rơi lệ khóc thút thít:
- Em xin lỗi. Anh đừng xa cách em. Chuyện năm đó em không cố ý..
Nhắc tới chuyện năm đó ánh mắt Hữu Giang chợt sắc lạnh:
- Câm mồm!
Chợt ánh mắt Hữu Giang dịu đi. Cô nàng yếu điệu kia cũng theo đó nhìn ra sau: Trần Mạnh Trường không biết đã đứng đó từ bao giờ một tay giữ miếng dán sau cổ hơi nghiêng người đi đến:
- Còn nói em trêu hoa ghẹo nguyệt không phải anh cũng vậy sao?
Hữu Giang ng hết cả người nhưng trong lòng đã vui đến nổ pháo hoa. Từ lúc quen nhau tới giờ cậu chưa từng xưng hô như vậy. Mỗi lần anh gọi bé yêu, cục cưng đều bị cậu đá cho một cái: gọi ai là em? Không có trên dưới.
Cậu âm thẩm đánh giá cô gái trước mặt: mặt nhỏ, da trắng, vóc người mảnh khảnh, mái tóc đen dài.. chậc chậc đúng là một mỹ nhân. Có điều cánh tay của mỹ nhân kia gắn nam châm à sao cứ cố ôm lấy bạn trai cậu thế?
Cũng không biết là hai người quá xui xẻo hay ông trời muốn góp vui mà trong cùng một buổi tối gửi liền hai ly " trà xanh " đến chúc mừng. Tiểu tam bây giờ đều lộng hành vậy ư?
Cậu nở một nụ cười tiêu chuẩn, dang tay ôm lấy cổ Hữu Giang, chân cũng quặp lấy eo anh:
- Anh.. em khó chịu. Muốn về nhà.
Tuy vóc người cậu không phải kiểu nhỏ nhắn nhưng Hữu Giang bế cậu vẫn khá dễ dàng.
- Anh Giang.. đây đây là.. Có hiểu lầm gì đó đúng không? Chúng.. chúng ta mới là một cặp mà.
Nửa bế nửa ôm cậu vào lòng, Hữu Giang dõng dạc đáp:
- Vế trước như cô thấy đó. Tôi là chậu đã có hoa rồi. Không có nhu cầu thêm một cọng cỏ dại nữa. Vế thứ hai tôi và cô chưa bao giờ có bất kì quan hệ gì hết. Đừng lấy lời nói đùa của người lớn ra ràng buộc tôi như vậy. Chuyện quá khứ tôi xem như đã bỏ qua từ lâu. Đừng nói mấy lời kiểu đó. Tôi không muốn bạn trai tôi hiểu lầm.
Từ khóe mắt cậu thấy rõ khuôn mặt trắng bệch, đẫm lệ của thiếu nữ bàng hoàng, ngây ngốc chợt cảm thấy có chút tội lỗi vội vàng vùi đầu vào hõm cổ Hữu Giang giả chết.
Cậu giả vờ ngủ suốt cả quãng đường. Đến khi về tới nhà, Hữu Giang ôm cậu vào phòng cũng không dám mở mắt.
Hữu Giang thấy cậu thực sự định giả chết thì vỗ vỗ:
- Đừng giả vờ. Anh biết em chưa ngủ.
Thấy không giả vờ được cậu uề oải ngồi dậy:
- Không có lớn nhỏ. Gọi ai là em đấy?
Hữu Giang: ...
Em thực sự không thể đổi câu hỏi khác à? Vừa nãy không thấy em nói như vậy. Sao? Hết ghen rồi à?Không ghen!Hนัน Giang cudi cudi nhu nhin thau tat ca:
- Được được được. Không ghen.
Cậu ho một cái, giả vờ như tiện miệng hỏi:
- Nữ sinh đó rốt cuộc là ai vậy? Còn cả chuyện quá khứ nữa. Là gì?
Cậu thấy rõ Hữu Giang hơi khựng lại rõ ràng rất căng thẳng không hiểu sao chợt thấy hối hận:
Ấy. Thực ra không nói cũng được. Dù sao tôi cũng tin câ...Không phải chuyện gì không thể nói..Ngừng một lát Hữu Giang véo má cậu, tiếp:
- Nhưng em bé nghe xong phải gọi người yêu mình bằng anh đấy. Không cho phép em mắng anh không có trên
dudi nนัล.
Ngày nhỏ từng có một khoảng thời gian trong nhà Hữu Giang đột nhiên xuất hiện một đứa trẻ. Nghe nói là con gái của một người bạn đại học của mẹ tên là Tô Diệu Linh. Mà đứa trẻ đó chính là cô gái ban nãy. Ba của Tô Diệu Linh là kẻ nghiện rượu, thường xuyên đánh đập mẹ con họ. Thời gian đó ba mẹ cô đang tranh chấp ly hôn. Phần vì tình nghĩa bạn bè, phần vì thương xót hoàn cảnh hai mẹ con họ, ba mẹ cậu đối với đứa nhỏ đó rất tốt nếu không muốn nói là coi như con ruột. Thi thoảng cậu bĩu môi trách móc ba mẹ thương cô ta hơn mẹ cậu sẽ vỗ đầu cậu trêu chọc:
- Mẹ đang giúp con chăm sóc vợ tương lai, con tức giận cái gì?
Cậu khi ấy chỉ là một thằng nhóc làm sao hiểu được nhiều như ba mẹ. Đối với Tô Diệu Linh chỉ có bất mãn hơn chứ không có bất mãn nhất. Nhưng nhìn chung cũng chỉ là những hờn dỗi của trẻ nhỏ cũng không tính là ghét bỏ cô ta. Dù sao cậu cũng là một đứa trẻ rất tình cảm.
Có lẽ vì muốn quan hệ của hai đứa nhỏ tốt lên, cũng có thể chỉ là muốn bồi đắp tình cảm gia đình, cuối tuần ba mẹ chủ động sắp xếp công việc không tăng ca nữa, dẫn hai đứa trẻ đi khu vui chơi.
Chuyến đi ấy chính là ác mộng của cậu...
Miếng dán chặn tin tức tố là vật dụng cực kỳ riêng tư. So với băng vệ sinh ở thế giới của cậu hình như cũng không khác là bao. Chị nhân viên thấy người đến mua là một alpha cao ráo thì nhiệt tình cười cười:
- Em mua cho người yêu hả? Bạn trai hay bạn gái? Ở đây có loại mới của hãng D dạo gần đây rất được các omega
ua chuong la mui...
Dạ lấy cho em khoảng 5 - 7 hộp đi ạ.Hả?Chị nhân viên cũng đơ cả người ra luôn. Đây là mua sỉ về bán à? Cả đời cô hình như chưa bao giờ gặp kiểu mua hàng như này.
Hữu Giang ngoan ngoãn nhận cái túi to ngoại cỡ từ tay nhân viên nhưng còn chưa kịp quay lại cổng trường thì đã bị một cánh tay gầy, nhỏ kéo lại:
- Giang.. anh Giang?
Hữu Giang tránh khỏi tay cô ta, cau mày.
- Anh Giang! Đúng là anh rồi. Anh tới tìm em sao?
Hữu Giang xoay người toan bước đi thì lại bị cô ta kéo lại lần nữa.
Mỹ nữ rơi lệ khóc thút thít:
- Em xin lỗi. Anh đừng xa cách em. Chuyện năm đó em không cố ý..
Nhắc tới chuyện năm đó ánh mắt Hữu Giang chợt sắc lạnh:
- Câm mồm!
Chợt ánh mắt Hữu Giang dịu đi. Cô nàng yếu điệu kia cũng theo đó nhìn ra sau: Trần Mạnh Trường không biết đã đứng đó từ bao giờ một tay giữ miếng dán sau cổ hơi nghiêng người đi đến:
- Còn nói em trêu hoa ghẹo nguyệt không phải anh cũng vậy sao?
Hữu Giang ng hết cả người nhưng trong lòng đã vui đến nổ pháo hoa. Từ lúc quen nhau tới giờ cậu chưa từng xưng hô như vậy. Mỗi lần anh gọi bé yêu, cục cưng đều bị cậu đá cho một cái: gọi ai là em? Không có trên dưới.
Cậu âm thẩm đánh giá cô gái trước mặt: mặt nhỏ, da trắng, vóc người mảnh khảnh, mái tóc đen dài.. chậc chậc đúng là một mỹ nhân. Có điều cánh tay của mỹ nhân kia gắn nam châm à sao cứ cố ôm lấy bạn trai cậu thế?
Cũng không biết là hai người quá xui xẻo hay ông trời muốn góp vui mà trong cùng một buổi tối gửi liền hai ly " trà xanh " đến chúc mừng. Tiểu tam bây giờ đều lộng hành vậy ư?
Cậu nở một nụ cười tiêu chuẩn, dang tay ôm lấy cổ Hữu Giang, chân cũng quặp lấy eo anh:
- Anh.. em khó chịu. Muốn về nhà.
Tuy vóc người cậu không phải kiểu nhỏ nhắn nhưng Hữu Giang bế cậu vẫn khá dễ dàng.
- Anh Giang.. đây đây là.. Có hiểu lầm gì đó đúng không? Chúng.. chúng ta mới là một cặp mà.
Nửa bế nửa ôm cậu vào lòng, Hữu Giang dõng dạc đáp:
- Vế trước như cô thấy đó. Tôi là chậu đã có hoa rồi. Không có nhu cầu thêm một cọng cỏ dại nữa. Vế thứ hai tôi và cô chưa bao giờ có bất kì quan hệ gì hết. Đừng lấy lời nói đùa của người lớn ra ràng buộc tôi như vậy. Chuyện quá khứ tôi xem như đã bỏ qua từ lâu. Đừng nói mấy lời kiểu đó. Tôi không muốn bạn trai tôi hiểu lầm.
Từ khóe mắt cậu thấy rõ khuôn mặt trắng bệch, đẫm lệ của thiếu nữ bàng hoàng, ngây ngốc chợt cảm thấy có chút tội lỗi vội vàng vùi đầu vào hõm cổ Hữu Giang giả chết.
Cậu giả vờ ngủ suốt cả quãng đường. Đến khi về tới nhà, Hữu Giang ôm cậu vào phòng cũng không dám mở mắt.
Hữu Giang thấy cậu thực sự định giả chết thì vỗ vỗ:
- Đừng giả vờ. Anh biết em chưa ngủ.
Thấy không giả vờ được cậu uề oải ngồi dậy:
- Không có lớn nhỏ. Gọi ai là em đấy?
Hữu Giang: ...
Em thực sự không thể đổi câu hỏi khác à? Vừa nãy không thấy em nói như vậy. Sao? Hết ghen rồi à?Không ghen!Hนัน Giang cudi cudi nhu nhin thau tat ca:
- Được được được. Không ghen.
Cậu ho một cái, giả vờ như tiện miệng hỏi:
- Nữ sinh đó rốt cuộc là ai vậy? Còn cả chuyện quá khứ nữa. Là gì?
Cậu thấy rõ Hữu Giang hơi khựng lại rõ ràng rất căng thẳng không hiểu sao chợt thấy hối hận:
Ấy. Thực ra không nói cũng được. Dù sao tôi cũng tin câ...Không phải chuyện gì không thể nói..Ngừng một lát Hữu Giang véo má cậu, tiếp:
- Nhưng em bé nghe xong phải gọi người yêu mình bằng anh đấy. Không cho phép em mắng anh không có trên
dudi nนัล.
Ngày nhỏ từng có một khoảng thời gian trong nhà Hữu Giang đột nhiên xuất hiện một đứa trẻ. Nghe nói là con gái của một người bạn đại học của mẹ tên là Tô Diệu Linh. Mà đứa trẻ đó chính là cô gái ban nãy. Ba của Tô Diệu Linh là kẻ nghiện rượu, thường xuyên đánh đập mẹ con họ. Thời gian đó ba mẹ cô đang tranh chấp ly hôn. Phần vì tình nghĩa bạn bè, phần vì thương xót hoàn cảnh hai mẹ con họ, ba mẹ cậu đối với đứa nhỏ đó rất tốt nếu không muốn nói là coi như con ruột. Thi thoảng cậu bĩu môi trách móc ba mẹ thương cô ta hơn mẹ cậu sẽ vỗ đầu cậu trêu chọc:
- Mẹ đang giúp con chăm sóc vợ tương lai, con tức giận cái gì?
Cậu khi ấy chỉ là một thằng nhóc làm sao hiểu được nhiều như ba mẹ. Đối với Tô Diệu Linh chỉ có bất mãn hơn chứ không có bất mãn nhất. Nhưng nhìn chung cũng chỉ là những hờn dỗi của trẻ nhỏ cũng không tính là ghét bỏ cô ta. Dù sao cậu cũng là một đứa trẻ rất tình cảm.
Có lẽ vì muốn quan hệ của hai đứa nhỏ tốt lên, cũng có thể chỉ là muốn bồi đắp tình cảm gia đình, cuối tuần ba mẹ chủ động sắp xếp công việc không tăng ca nữa, dẫn hai đứa trẻ đi khu vui chơi.
Chuyến đi ấy chính là ác mộng của cậu...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.