Rút Thẻ Vô Tận Ngày Kiếm Một Tỷ

Chương 42: Bốn Trong Một

Giang Sơn Thương Lan

10/09/2022

Tỷ lệ sống sót tăng đột ngột! Thậm chí phát triển thêm ra, biết đâu còn có những tác dụng thần kỳ khác. Bản thân câu [vượt mọi gian nan để đến bên ngươi] đã chứa đựng khả năng phát triển vô hạn!

Nhưng ngay cả khi không có thì việc làm sống dậy một món đồ thôi đã là điều khó tin rồi.

“Công cụ linh hồn nhỏ” trở về tay Tiêu Khắc từ khẩu súng kia, biến lại thành một tấm thẻ, và cảm giác khẩu súng sống dậy cũng biến mất ngay lập tức. Lúc này, khi chạm vào tấm thẻ một lần nữa, tâm trạng của Tiêu Khắc đã hoàn toàn khác, thái độ của anh ta thay đổi rõ rệt.

Không ai có thể cưỡng lại sự cám dỗ của sức mạnh này, nó phi thường đến mức nào, ngoài sức tưởng tượng của con người đến mức nào, và sở hữu được nó sẽ khiến người ta nảy sinh muôn vàn mơ tưởng xa xôi, từ đó sinh ra niềm hy vọng vô hạn.

Không chỉ có Tiêu Khắc, ngoại trừ An Duệ, những người ban đầu có lẽ vì không có nhiều trí tưởng tượng nên không biết thì không sợ, hoặc vì xác suất trúng của ba bộ thẻ mà Hướng Huyền đã rút khiến họ không hứng thú với trò chơi này, nay từ hơi thở đến ánh mắt của họ cũng đã thay đổi.

Giang Tinh Chước quan sát, hấp thụ năng lượng, đôi mắt cong lên sung sướng.

Mỗi con cừu khác nhau có cách cạo lông khác nhau. Chỉ cần cậy ví ra thì tiền trong ví về cơ bản đã là của cô.

Khi Tiêu Khắc chạm vào tấm thẻ thứ hai, niềm háo hức đợi mong của anh ta đã không còn so được với tấm thẻ thứ nhất. Những người khác cũng vậy. Tấm thẻ này được lật lên, giống như mở chiếc hộp phép màu của số phận, có thể ảnh hưởng đến tương lai của một người!

Tiếc rằng kẻ giật dây có lắm chiêu trò thâm hiểm, sau khi đưa ra một củ cà rốt làm mồi nhử, muốn tiếp tục có được sẽ không đơn giản như vậy. Đồ tốt xuất hiện thường xuyên thì không còn đáng giá nữa.

Tiêu Khắc đã thất bại trong việc rút thêm một món đồ tốt ở cấp bậc như “công cụ linh hồn nhỏ”, nhưng vận may của anh ta tốt hơn Hướng Huyền, cũng có thẻ trống và con dao bình thường, nhưng cũng vẫn rút được một lọ thuốc giải độc vạn năng nhỏ và một chiếc gương dỗ dành.

Tiêu Khắc rất vui mừng, ngay cả Hướng Huyền cũng không thể giải khỏi tất cả các loại virus, với lọ thuốc này, anh ta lại có thêm một cơ hội giữ mạng sống. Chiếc gương dỗ dành không có tác dụng thực tế gì, nhưng nhìn vào gương là nó bạn sẽ tâng bốc bạn lên tận mây xanh. Ai lại không thích nghe những lời tốt đẹp chứ? Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ. Anh ta đã lãi to, và đây còn là cơ hội rút thẻ miễn phí của anh ta nữa chứ.

Những người khác đều đỏ mắt ghen tỵ.

Tuy nhiên, Tiêu Khắc vẫn tương đối có lương tâm, nhìn Hướng Huyền và nói: “Xin lỗi, sếp.”

Không rút trúng viên thuốc hồi phục nào.



“Tiếp theo hãy để tôi!” Một người đẩy Tiêu Khắc ra.

Tiêu Khắc lại đẩy ngược anh ta: “Ông đây vẫn chưa rút đủ, tiền tiết kiệm của tôi vừa đủ rút thêm được một bộ nữa.”

“Vận số anh như thế thì thôi bỏ đi! Tôi may mắn, tôi rút trước. Sếp, tôi nhất định sẽ rút trúng viên thuốc hồi phục cho anh!”

“...”

Từng tấm thẻ bay ra khỏi kho thẻ, mỗi lần lật đều làm cho trái tim ai nấy đập nhanh hơn, adrenaline tăng cao, sự cám dỗ tăng lên không ngừng, dần dần thành nghiện rút thẻ.

Mạc Dao vừa sợ hãi vừa tham lam, ghen tị với những người có thể rút thẻ, thèm muốn mọi vật phẩm thần kỳ được rút trúng, cô ấy cũng muốn rút. Nhưng cô ta lại sợ hãi vô cùng, chỉ sợ tấm thẻ nào đó lật ra là một viên thuốc hồi phục sẽ giáng cho cô ta một đòn chí mạng.

Lúc này, không ai còn có thể phân tâm để ý đến cái đầu trong bể cá, đường sóng não tượng trưng cho việc nó vẫn còn sống, có thể vẫn còn một linh hồn tội nghiệp đang vùng vẫy, cũng đang nhảy nhót, cũng đang hồi hộp mong đợi và khao khát một điều gì đó như trái tim đập rộn ràng của mọi người.

… Bên trong bức tường, thành phố B, tại nhà họ Mộ Dung.

Mộ Dung Ảnh thu tay ra khỏi lưng Mộ Dung Tuyết, Mộ Dung Tuyết phun ra một ngụm đỏ tươi có lẫn cả máu đen, những người khác lập tức tiến lên giúp cô súc miệng, lau miệng.

“Tuyệt vời! Sau này, Tiểu Tuyết có thể luyện võ được rồi!”

Nước mắt người mẹ trào ra trong niềm vui sướng.

Cha cũng rất hài lòng, “Tốt lắm, tốt lắm.”

Mộ Dung Ảnh đầm đìa mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, cảm thấy huyệt đan điền đau âm ỉ, nhưng cô ta đã quen. Thông thường, một người có thể thông thạo tuyệt học của gia đình trong một đời đã quá tốt, hơn nữa nếu học nhiều quá cũng rất dễ mắc sai lầm, không khéo còn bị tẩu hỏa nhập ma .

Nhưng Mộ Dung Ảnh thì khác, cô ta là một thần đồng võ thuật bẩm sinh, gia đình đem mấy quyển bí kíp mà những người khác trong nhà không thể học nổi cho cô ta, trong đó có một bản nội công tâm pháp, luyện được ra nội công rất khủng khiếp. Trong quá trình tu luyện, thất kinh bát mạch đều đau đớn, nhưng cô ta vẫn phải luyện, bởi vì sau khi luyện thành, cô ta có thể ép chất độc ra khỏi cơ thể Mộ Dung Tuyết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Rút Thẻ Vô Tận Ngày Kiếm Một Tỷ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook