Rút Thẻ Vô Tận Ngày Kiếm Một Tỷ
Chương 41: Bốn Trong Một
Giang Sơn Thương Lan
10/09/2022
Tất nhiên Giang Tinh Chước sẽ không nói cho ông ta biết, sự thật là cô nghĩ ông ta là một con cừu béo múp, muốn xẻ thịt làm một bữa ngon lành. Cô nói bằng một giọng đao to búa lớn nhưng đầy tính logic: “Về mặt lý thuyết, khát khao càng mạnh, càng có khả năng rút ra bất cứ thứ gì mình muốn từ kho bài của ta. Tuy nhiên, nếu điều ngươi khao khát trái ngược với số phận đã định sẵn, tỷ lệ khó rút trúng được cũng sẽ được nâng lên.”
Hướng Huyền hiểu ngay lập tức, những người khác cũng vậy.
Khát vọng trong tim Hướng Huyền là muốn em gái mình trở về từ cõi chết theo đúng nghĩa thực sự, nhưng đây vốn dĩ chỉ là chuyện viển vông và không thể thực hiện được nên tỷ lệ rút trúng của ông ta mới thấp đến vậy.
Suốt quá trình nhìn Hướng Huyền lật thẻ trước đó, thần kinh của Mạc Dao luôn căng thẳng, khi nghe thấy lời này mới chợt thở phào nhẹ nhõm. Kỳ tích không thể xảy ra dễ dàng như vậy, chỉ trả vỏn vẹn 100 tỷ mà đòi cướp người khỏi tay Diêm Vương, làm gì có chuyện. Ha ha ha ha ha tuyệt vời! Tuyệt vời! Cô ta biết vận may của mình cũng không tệ đến thế, nếu không năm xưa cũng không thể nào là Hướng Cầm chết còn mình thì sống!
Tuy nhiên, trong giây tiếp theo, Hướng Huyền nhìn về phía cửa, anh ta nhìn về phía người bắn tỉa: “Bắn.”
Tiêu Khắc đã đi theo Hướng Huyền nhiều năm, mức độ ăn ý rất cao, anh ta ngay lập tức hiểu ý của Hướng Huyền, đứng dậy và nói: “Để tôi rút một bộ đi.”
Hướng Huyền ngay lập tức chuyển 35 tỷ cho Tiêu Khắc.
Tất nhiên, ông ta sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, nếu cơ hội ông ta rút trúng viên thuốc hồi phục là rất nhỏ thì hãy để cho người khác rút, biết đâu lại có thể rút trúng.
Trái tim Mạc Dao vừa mới được thả lỏng đã một lần nữa thắt chặt không kiểm soát được. Nỗi sợ hãi mãnh liệt từ đáy lòng lại trào dâng, cô ta không khỏi nhìn về phía Giang Tinh Chước, rốt cuộc đây là gì? Thần ư? Không đúng, không đúng. Trên đời này không có thần, người trên đời này đều không tin có thần tồn tại. Chắc chắn cô chỉ là ác ma, và ác ma sẽ không bảo vệ công lý, đúng không?
Giang Tinh Chước mỉm cười, hấp thụ từ trên người Mạc Dao nỗi sợ hãi mãnh liệt, giống như quất roi vào con ngựa lười, nỗi sợ bị ép tràn ra do kích thích liên tục, cảm xúc tiêu cực này biến thành năng lượng, đổ đầy hệ thống Chúa tể của cô, cuối cùng cũng coi như dư dả một chút.
Mười tấm thẻ bay ra khỏi kho thẻ và đứng trước mặt Tiêu Khắc.
“Hãy lật thẻ bài của ngươi.”
Tận mắt chứng kiến tỷ lệ trúng thưởng tuyệt đối trong ba bộ thẻ của Hướng Huyền, đây lại là cơ hội để rút thẻ miễn phí, chưa kể Tiêu Khắc có sẵn tính lười nhác, nên trúng hay không trúng cũng vô tư, Tiêu Khắc bình thản, chỉ có một chút căng thẳng và kỳ vọng không đáng kể mà trò chơi này mang lại.
Tấm thẻ đầu tiên được lật lên, để lộ phần thân trong suốt với những hoa văn và ký tự bí ẩn trên đó.
Có hoa văn và ký tự, không phải là con dao bình thường chứ?
Tất cả đều nhìn về phía Giang Tinh Chước, bài học kinh nghiệm đen đủi của Hướng Huyền còn đó, không ai nghĩ rằng tấm thẻ đầu tiên được rút ra có thể là điều gì tốt.
Giang Tinh Chước: “Xin chúc mừng, ngươi đã rút được thẻ phục chế SSR, thẻ sinh mệnh đặc biệt, “công cụ linh hồn nhỏ”. Sử dụng thẻ này trên bất kỳ vật thể nào trong phạm vi trọng lượng, nó sẽ có linh hồn, chấp nhận tiếng gọi của ngươi, trong phạm vi gọi, chỉ cần nghe thấy tiếng gọi của ngươi là sẽ vượt mọi gian nan để đến bên ngươi.”
Tiêu Khắc choáng váng. Cái… cái gì?
Và lúc này, hướng dẫn sử dụng thẻ cũng tự động hiện ra trong đầu anh ta. Và thế là Tiêu Khắc ngờ vực, thử nó với sự tò mò, háo hức. Anh ta nhìn vào thắt lưng của một cộng sự bên cạnh mình, trên thắt lưng có một khẩu súng.
Tấm thẻ lập tức biến thành ánh sáng, rơi vào khẩu súng trên thắt lưng người cộng sự kia, giây tiếp theo, khẩu súng như sống dậy, vùng vẫy dữ dội, khiến người cộng sự sợ muốn rơi con mắt ra ngoài.
Súng nhanh chóng bị đẩy bật cúc bấm, giằng co nhảy ra khỏi bao súng, chủ nhân của khẩu súng bất giác muốn giật lại vũ khí, đối với những người sống ở một nơi như thế này, vũ khí không thể rời tay dù chỉ trong giây lát, bạn sẽ không bao giờ biết khi chìm vào giấc ngủ, liệu có con quái vật nào bò lên đầu giường bạn hay không, vì vậy bắt vũ khí của mình lại hoàn toàn là một phản xạ có điều kiện, một hành vi có sẵn trong tiềm thức.
Thế nhưng, như thể biết được rằng mình đang bị chặn lại, khẩu súng ở giữa không trung bất ngờ nhắm thẳng chủ nhân ban đầu, như có một kẻ vô hình đang chĩa súng đe dọa anh ta.
Chủ nhân ban đầu sững sờ, lập tức vung tay lên không dám nhúc nhích.
Khẩu súng quay đầu và bay về phía Tiêu Khắc, Tiêu Khắc cầm trong tay, nó nằm yên, ngoan ngoãn vô cùng.
“... Á đù!” Tiêu Khắc choáng váng. Có cả chuyện như vậy ư?
Ngoại trừ An Duệ đã tự mình trải nghiệm ra, những người chứng kiến đều khó tránh khỏi phấn khích.
Có cả chuyện như vậy ư? Sở hữu loại thẻ này, chẳng phải Tiêu Khắc có thể dễ dàng giật được bất cứ thứ gì của bất kỳ ai hay sao? Khi đánh quái vật, sẽ không còn xuất hiện tình trạng rơi mất vũ khí, hoặc vũ khí không đủ dùng nữa!
Hướng Huyền hiểu ngay lập tức, những người khác cũng vậy.
Khát vọng trong tim Hướng Huyền là muốn em gái mình trở về từ cõi chết theo đúng nghĩa thực sự, nhưng đây vốn dĩ chỉ là chuyện viển vông và không thể thực hiện được nên tỷ lệ rút trúng của ông ta mới thấp đến vậy.
Suốt quá trình nhìn Hướng Huyền lật thẻ trước đó, thần kinh của Mạc Dao luôn căng thẳng, khi nghe thấy lời này mới chợt thở phào nhẹ nhõm. Kỳ tích không thể xảy ra dễ dàng như vậy, chỉ trả vỏn vẹn 100 tỷ mà đòi cướp người khỏi tay Diêm Vương, làm gì có chuyện. Ha ha ha ha ha tuyệt vời! Tuyệt vời! Cô ta biết vận may của mình cũng không tệ đến thế, nếu không năm xưa cũng không thể nào là Hướng Cầm chết còn mình thì sống!
Tuy nhiên, trong giây tiếp theo, Hướng Huyền nhìn về phía cửa, anh ta nhìn về phía người bắn tỉa: “Bắn.”
Tiêu Khắc đã đi theo Hướng Huyền nhiều năm, mức độ ăn ý rất cao, anh ta ngay lập tức hiểu ý của Hướng Huyền, đứng dậy và nói: “Để tôi rút một bộ đi.”
Hướng Huyền ngay lập tức chuyển 35 tỷ cho Tiêu Khắc.
Tất nhiên, ông ta sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, nếu cơ hội ông ta rút trúng viên thuốc hồi phục là rất nhỏ thì hãy để cho người khác rút, biết đâu lại có thể rút trúng.
Trái tim Mạc Dao vừa mới được thả lỏng đã một lần nữa thắt chặt không kiểm soát được. Nỗi sợ hãi mãnh liệt từ đáy lòng lại trào dâng, cô ta không khỏi nhìn về phía Giang Tinh Chước, rốt cuộc đây là gì? Thần ư? Không đúng, không đúng. Trên đời này không có thần, người trên đời này đều không tin có thần tồn tại. Chắc chắn cô chỉ là ác ma, và ác ma sẽ không bảo vệ công lý, đúng không?
Giang Tinh Chước mỉm cười, hấp thụ từ trên người Mạc Dao nỗi sợ hãi mãnh liệt, giống như quất roi vào con ngựa lười, nỗi sợ bị ép tràn ra do kích thích liên tục, cảm xúc tiêu cực này biến thành năng lượng, đổ đầy hệ thống Chúa tể của cô, cuối cùng cũng coi như dư dả một chút.
Mười tấm thẻ bay ra khỏi kho thẻ và đứng trước mặt Tiêu Khắc.
“Hãy lật thẻ bài của ngươi.”
Tận mắt chứng kiến tỷ lệ trúng thưởng tuyệt đối trong ba bộ thẻ của Hướng Huyền, đây lại là cơ hội để rút thẻ miễn phí, chưa kể Tiêu Khắc có sẵn tính lười nhác, nên trúng hay không trúng cũng vô tư, Tiêu Khắc bình thản, chỉ có một chút căng thẳng và kỳ vọng không đáng kể mà trò chơi này mang lại.
Tấm thẻ đầu tiên được lật lên, để lộ phần thân trong suốt với những hoa văn và ký tự bí ẩn trên đó.
Có hoa văn và ký tự, không phải là con dao bình thường chứ?
Tất cả đều nhìn về phía Giang Tinh Chước, bài học kinh nghiệm đen đủi của Hướng Huyền còn đó, không ai nghĩ rằng tấm thẻ đầu tiên được rút ra có thể là điều gì tốt.
Giang Tinh Chước: “Xin chúc mừng, ngươi đã rút được thẻ phục chế SSR, thẻ sinh mệnh đặc biệt, “công cụ linh hồn nhỏ”. Sử dụng thẻ này trên bất kỳ vật thể nào trong phạm vi trọng lượng, nó sẽ có linh hồn, chấp nhận tiếng gọi của ngươi, trong phạm vi gọi, chỉ cần nghe thấy tiếng gọi của ngươi là sẽ vượt mọi gian nan để đến bên ngươi.”
Tiêu Khắc choáng váng. Cái… cái gì?
Và lúc này, hướng dẫn sử dụng thẻ cũng tự động hiện ra trong đầu anh ta. Và thế là Tiêu Khắc ngờ vực, thử nó với sự tò mò, háo hức. Anh ta nhìn vào thắt lưng của một cộng sự bên cạnh mình, trên thắt lưng có một khẩu súng.
Tấm thẻ lập tức biến thành ánh sáng, rơi vào khẩu súng trên thắt lưng người cộng sự kia, giây tiếp theo, khẩu súng như sống dậy, vùng vẫy dữ dội, khiến người cộng sự sợ muốn rơi con mắt ra ngoài.
Súng nhanh chóng bị đẩy bật cúc bấm, giằng co nhảy ra khỏi bao súng, chủ nhân của khẩu súng bất giác muốn giật lại vũ khí, đối với những người sống ở một nơi như thế này, vũ khí không thể rời tay dù chỉ trong giây lát, bạn sẽ không bao giờ biết khi chìm vào giấc ngủ, liệu có con quái vật nào bò lên đầu giường bạn hay không, vì vậy bắt vũ khí của mình lại hoàn toàn là một phản xạ có điều kiện, một hành vi có sẵn trong tiềm thức.
Thế nhưng, như thể biết được rằng mình đang bị chặn lại, khẩu súng ở giữa không trung bất ngờ nhắm thẳng chủ nhân ban đầu, như có một kẻ vô hình đang chĩa súng đe dọa anh ta.
Chủ nhân ban đầu sững sờ, lập tức vung tay lên không dám nhúc nhích.
Khẩu súng quay đầu và bay về phía Tiêu Khắc, Tiêu Khắc cầm trong tay, nó nằm yên, ngoan ngoãn vô cùng.
“... Á đù!” Tiêu Khắc choáng váng. Có cả chuyện như vậy ư?
Ngoại trừ An Duệ đã tự mình trải nghiệm ra, những người chứng kiến đều khó tránh khỏi phấn khích.
Có cả chuyện như vậy ư? Sở hữu loại thẻ này, chẳng phải Tiêu Khắc có thể dễ dàng giật được bất cứ thứ gì của bất kỳ ai hay sao? Khi đánh quái vật, sẽ không còn xuất hiện tình trạng rơi mất vũ khí, hoặc vũ khí không đủ dùng nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.