Rút Thẻ Vô Tận Ngày Kiếm Một Tỷ

Chương 44: Bốn Trong Một

Giang Sơn Thương Lan

10/09/2022

Bản thân An Duệ nghèo rớt mùng tơi, dĩ nhiên là lực bất tòng tâm. Còn cấp dưới của Hướng Huyền, toàn phải do ông ta trả tiền rút thẻ, đương nhiên không thể giúp được ông ta.

Mạc Dao thì có, cô ta có một số món đồ trang sức nhặt được, đổi thành tiền cũng đủ, nhưng làm sao cô ta có thể đem ra cho Hướng Huyền rút thẻ chứ? Cô ta chỉ ước sao cho giao dịch sẽ kết thúc tại đây, Giang Tinh Chước mau chóng biến mất, để cô ta không phải lo lắng thấp thỏm nữa.

Vậy nên cô ta lắc đầu, tỏ vẻ lo lắng: “Làm thế nào đây, anh Hướng?”

Hướng Huyền nhìn An Duệ, không phải muốn mượn tiền An Duệ, mà là sực nhớ ra điều gì đó.

“Tại sao An Duệ có thể rút một bộ miễn phí?” Hướng Huyền không cam lòng, cố gặng hỏi. Chẳng lẽ còn phải chọn người hợp duyên mới cho rút miễn phí sao?

Giang Tinh Chước giải thích nhẹ nhàng và khoan dung: “Bởi vì thẻ hạch tâm của anh ta đã xuất hiện trong bể thẻ của ta.”

“Vậy thì tôi… không phải tôi?” Hướng Huyền sững sờ, ông ta luôn cho rằng Giang Tinh Chước xuất hiện vì nhận được tiếng gọi của ông ta. Lẽ nào không phải như vậy? Nhưng cô đã xuất hiện trong căn phòng này cơ mà. Lẽ nào...

Hướng Huyền nhìn Mạc Dao.

Giang Tinh Chước cũng quay sang Mạc Dao.

Mạc Dao ngỡ ngàng. Cái gì? Hóa… hóa ra là cô ta ư?



Ngay lập tức, trái tim Mạc Dao đập loạn xạ, tâm trí ngây ngất. Vừa rồi, cô ta không dám đưa ra yêu cầu xin rút thẻ, một là sợ mình rút trúng viên thuốc hồi phục, hai là sợ lộ ra mình có tiền, Hướng Huyền sẽ vay mượn. Nhưng nếu người đã triệu hồi Giang Tinh Chước có thể rút một bộ miễn phí thì mọi chuyện sẽ được giải quyết!

Mạc Dao không ngu ngốc, cô ta cho rằng mình sẽ không bao giờ có thể rút được viên thuốc hồi phục, bởi vì nếu có thể rút ra tấm thẻ nào liên quan đến ham muốn của mình, thì không đời nào cô ta muốn nhìn thấy Hướng Cầm sống lại. Cô ta không hề có ham muốn đó, làm thế nào có thể rút trúng viên thuốc hồi phục được?

Quả nhiên là cô ta được thượng đế ưu ái, cô ta là người con gái được chọn, nên cách đây 15 năm cô ta đã sống sót, và còn may mắn hơn tất cả mọi cô gái ở vùng đất bị bỏ hoang, 15 năm qua cô ta không phải chịu bất cứ gian khổ nào!

Hướng Huyền không biết bộ mặt thật của Mạc Dao. Lúc này chỉ cảm thấy ông trời không tuyệt đường sống của con người, chắc chắn người triệu hồi Giang Tinh Chước phải rất đặc biệt, hoặc sẽ rất may mắn, giống như An Duệ, biết đâu Mạc Dao cũng có thể rút trúng viên thuốc hồi phục!

Những người khác cũng nghĩ như vậy, họ đã mặc định rằng Mạc Dao triệu hồi Giang Tinh Chước để cầu nguyện cho người bạn thân của mình, nhưng không ai để ý đến bể cá bên cạnh Mạc Dao, những đường sóng não dần trở nên bình tĩnh hơn. Giống như linh hồn đang vật lộn kia đã nhìn thấy kết cục, đã không thể kiên trì thêm được nữa, đã bỏ cuộc và đã tuyệt vọng.

Đời nào Mạc Dao lại có thể rút trúng viên thuốc hồi phục cơ chứ? Đây là thứ cô ta không mong muốn nhất cơ mà.

Và điều khiến người ta đau đớn hơn cả là tại sao một người như Mạc Dao lại có thể nhận được nhiều ưu ái như vậy? Tại sao?

Mạc Dao kích động đến run cả người, “Là, là tôi sao?”

Giang Tinh Chước nhìn cô ta, nụ cười càng sâu.

“Không phải.”

Mạc Dao sững sờ. Cái, cái gì? Không phải cô ta? Còn ai khác ngoài cô ta ra?



“Là cô ấy.” Giang Tinh Chước nói.

Tất cả mọi người đều chưa kịp hiểu ra Giang Tinh Chước đang nói đến ai, cho đến hai giây sau, sự chú ý của họ đều đổ dồn vào bể cá bên cạnh Mạc Dao - trong bể cá có một cái đầu đang ngâm dung dịch dinh dưỡng, trên đầu cắm rất nhiều dây, như một người mắc bệnh nặng cắm đủ loại ống tiêm khắp cơ thể, đang thoi thóp trong sự vật lộn và nỗi tuyệt vọng, chật vật để tồn tại.

Đường sóng não phẳng lặng như thể còn đang ngơ ngác, chậm mất nửa nhịp mới lại bắt đầu dao động dữ dội.

Hướng Huyền ngẩn ra, ngay lập tức mắt ông ta đỏ lên.

Nó... Không, là cô ấy.

Vẻ mặt của Mạc Dao đã cứng ngắc như xi măng.

Giang Tinh Chước vẫy cây gậy gỗ nhỏ,từng tấm thẻ lại bay ra khỏi tâm xoáy của làn sương trắng lần nữa, đứng phía trên bể cá.

“Đây là lần đầu tiên ta gặp một khách hàng đặc biệt như vậy, để ta lật thẻ lên cho ngươi nhé.” Giang Tinh Chước cất giọng dịu dàng, vẫy nhẹ cây gậy gỗ nhỏ, mười tấm thẻ xếp ngay ngắn xoay một vòng tròn, ánh sáng trắng như mảnh thủy tinh vỡ tung, hóa thành vụn sao rồi biến mất, lộ ra một mặt thẻ trong suốt, sạch sẽ.

Không thể tin được, tấm thẻ nào cũng có hoa văn và ký tự, không một tấm thẻ trống nào khiến người xem không khỏi thảng thốt, bàng hoàng không sao giải thích được.

Họ còn nhận ra rằng chẳng những không có thẻ trống, mà trong số đó có hai tấm thẻ màu vàng, thoạt nhìn thì thấy vượt trội hơn hẳn so với các thẻ khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Rút Thẻ Vô Tận Ngày Kiếm Một Tỷ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook