Rút Thẻ Vô Tận Ngày Kiếm Một Tỷ
Chương 45: Bốn Trong Một
Giang Sơn Thương Lan
10/09/2022
“SSR.” An Duệ thì thào.
“Xin chúc mừng, ngươi đã rút trúng viên thuốc hồi phục, viên thuốc hồi phục, viên thuốc hồi phục, viên thuốc hồi phục, viên thuốc hồi phục, viên thuốc hồi phục, viên thuốc hồi phục, viên thuốc hồi phục và hai thẻ hạch tâm, viên thuốc hồi phục cấp SSR và thẻ sinh mệnh đặc biệt cấp SSR, ‘Ảnh Nhân’. “
Khi giọng nói của Giang Tinh Chước thốt ra rành mạch từng chữ viên thuốc hồi phục, sắc mặt Mạc Dao tái dần đi, cho đến khi mặt như tờ giấy vàng, cô ta mới từ từ lui về phía sau, người run cầm cập.
Thật tiếc khi không ai có thể nhìn vào cô ta lúc này.
Viên thuốc hồi phục thông thường không thể khiến một cái đầu phát triển thành cơ thể, nhưng Giang Tinh Chước đã cho Hướng Cầm một tấm thẻ SSR, đây là thẻ cấp cao chỉ đứng sau thẻ UR cấp cao nhất và có mức độ hoành tráng cần thiết dành cho SSR.
Tấm thẻ viên thuốc hồi phục cấp SSR này hóa thành ánh sáng rơi vào cái đầu trong bể cá, trong phút chốc ánh sáng chói lọi đến mức tất cả mọi người đều buộc phải nhắm mắt lại.
Chỉ có Mạc Dao bùng nổ khát vọng sống sót trong khoảnh khắc, cô ta nhân cơ hội lao ra khỏi phòng, hất văng Tiêu Khắc và những người đang đứng chắn ngoài cửa. Tuy họ cũng tần ngần những không ai hơi đâu quan tâm xem Mạc Dao làm sao, ai nấy đều chỉ tò mò và mong chờ những thứ đang biến đổi trong vòng sáng kia.
“Này, cô……”
“Kia là Mạc Dao à? Cô ấy làm sao vậy? Có ma đuổi theo sau cô ấy sao?”
Tất cả những người đi đường trông thấy Mạc Dao đều ngơ ngác, nhìn theo bóng lưng của Mạc Dao mà không rõ chuyện gì.
Mạc Dao chạy trối chết, chẳng quan tâm đến bất cứ thứ gì, chỉ cắm đầu chạy trốn, không thể ở lại Khu 6 nữa, bí mật đã không thể tiếp tục che giấu, biết Hướng Cầm bị cô ta hại chết, Hướng Huyền sẽ lột da cô ta.
Ánh sáng chói lọi chầm chậm tụ lại, tụ lại, một bóng người dần dần xuất hiện trước mắt tất cả. Giang Tinh Chước nhìn đi nhìn lại, ân cần vẫy cây gậy gỗ nhỏ, dùng một chút năng lượng tạo ra một chiếc áo choàng màu đỏ bình thường, chiếc áo choàng rơi xuống, che phủ cô gái mới sinh ra.
Hướng Cầm chết khi chỉ mới 14 tuổi, thẻ hồi phục cấp SSR chỉ khiến cô ấy trở lại hình dạng như trước khi chết, không tính thời gian đã qua. Vì vậy, xuất hiện trước mặt mọi người là một cô thiếu nữ quấn trong lớp áo choàng đỏ, gương mặt vẫn còn vẻ bụ bẫm của trẻ con, giống như cô bé quàng khăn đỏ mà con sói độc ác thèm muốn.
Hướng Huyền sững sờ, gần như tưởng mình đang mơ, người thân duy nhất của ông ta, đứa em gái từ nhỏ đã sống nương tựa vào nhau, đứa em gái mà ông ta vất vả lắm mới nuôi nấng trưởng thành, đã thật sự trở về rồi sao?
Cô ấy tiếp đất bằng chân trần, Hướng Huyền đẩy xe lăn về phía trước: “Tiểu Cầm...”
Hướng Cầm đột nhiên quay đầu lao về phía Giang Tinh Chước, ôm chặt lấy cô.
“Ấy...” Giang Tinh Chước bị cô ấy làm cho giật mình.
An Duệ sửng sốt, đôi mắt đột nhiên mở to như bị kích thích, bất giác tiến lên một bước, nhưng cuối cùng cũng kiềm chế được.
Hướng Cầm ôm Giang Tinh Chước rất chặt, Giang Tinh Chước không để cho cô ấy ôm lâu, một lực vô hình nhẹ nhàng đẩy cô ấy ra. Khoảng cách gần như vậy là không được phép đâu nhé.
Hướng Cầm thoáng thất vọng, nhưng cũng cảm thấy được ôm chốc lát như vậy là mình đã lãi to, còn giờ đây, cô ấy cũng có những cảm xúc khác tích tụ trong lòng bấy lâu, sắp bùng nổ đến nơi.
Hai mắt Hướng Cầm đỏ hoe, tuy thân thể vẫn 14 tuổi nhưng đã 15 năm trôi qua, 15 năm nay ở trong bể cá, cô ấy biết tất cả mọi chuyện, Mạc Dao đã lợi dụng cô ấy như thế nào để được anh trai cô ấy bảo vệ, gương mặt xấu xa, độc ác đó, trái tim vặn vẹo bệnh hoạn đó của cô ta đã in sâu vào tâm trí cô ấy. Vậy nên ánh mắt của cô ấy đã không còn vẻ trong sáng và ngây thơ, chưa trải đời như thuở ban đầu.
Cô ấy nắm chặt bàn tay, quay sang nhìn Hướng Huyền: “Anh, là Mạc Dao, là cô ta đẩy em ra!”
Hướng Huyền giật mình.
Tiêu Khắc và những người khác cũng tần ngần, hiển nhiên họ không bao giờ nghĩ rằng Mạc Dao là một con sói đội lốt cừu, là hung thủ giết người ngụy trang thành kẻ vô tội, đáng sợ nhất là cô ta còn ẩn náu bên cạnh nạn nhân lâu nay. Ngẫm kỹ lại, ai nấy đều không khỏi ớn lạnh.
Thảo nào, hóa ra là như vậy! Chẳng trách vừa nãy Mạc Dao đột nhiên chạy ra ngoài!
Khuôn mặt của Hướng Huyền thay đổi nhanh chóng, tức giận tột độ, huyệt ấn đường tối sầm lại.
Ông ta nhìn về phía Tiêu Khắc, Tiêu Khắc lập tức quay đầu đuổi theo Mạc Dao.
“Xin chúc mừng, ngươi đã rút trúng viên thuốc hồi phục, viên thuốc hồi phục, viên thuốc hồi phục, viên thuốc hồi phục, viên thuốc hồi phục, viên thuốc hồi phục, viên thuốc hồi phục, viên thuốc hồi phục và hai thẻ hạch tâm, viên thuốc hồi phục cấp SSR và thẻ sinh mệnh đặc biệt cấp SSR, ‘Ảnh Nhân’. “
Khi giọng nói của Giang Tinh Chước thốt ra rành mạch từng chữ viên thuốc hồi phục, sắc mặt Mạc Dao tái dần đi, cho đến khi mặt như tờ giấy vàng, cô ta mới từ từ lui về phía sau, người run cầm cập.
Thật tiếc khi không ai có thể nhìn vào cô ta lúc này.
Viên thuốc hồi phục thông thường không thể khiến một cái đầu phát triển thành cơ thể, nhưng Giang Tinh Chước đã cho Hướng Cầm một tấm thẻ SSR, đây là thẻ cấp cao chỉ đứng sau thẻ UR cấp cao nhất và có mức độ hoành tráng cần thiết dành cho SSR.
Tấm thẻ viên thuốc hồi phục cấp SSR này hóa thành ánh sáng rơi vào cái đầu trong bể cá, trong phút chốc ánh sáng chói lọi đến mức tất cả mọi người đều buộc phải nhắm mắt lại.
Chỉ có Mạc Dao bùng nổ khát vọng sống sót trong khoảnh khắc, cô ta nhân cơ hội lao ra khỏi phòng, hất văng Tiêu Khắc và những người đang đứng chắn ngoài cửa. Tuy họ cũng tần ngần những không ai hơi đâu quan tâm xem Mạc Dao làm sao, ai nấy đều chỉ tò mò và mong chờ những thứ đang biến đổi trong vòng sáng kia.
“Này, cô……”
“Kia là Mạc Dao à? Cô ấy làm sao vậy? Có ma đuổi theo sau cô ấy sao?”
Tất cả những người đi đường trông thấy Mạc Dao đều ngơ ngác, nhìn theo bóng lưng của Mạc Dao mà không rõ chuyện gì.
Mạc Dao chạy trối chết, chẳng quan tâm đến bất cứ thứ gì, chỉ cắm đầu chạy trốn, không thể ở lại Khu 6 nữa, bí mật đã không thể tiếp tục che giấu, biết Hướng Cầm bị cô ta hại chết, Hướng Huyền sẽ lột da cô ta.
Ánh sáng chói lọi chầm chậm tụ lại, tụ lại, một bóng người dần dần xuất hiện trước mắt tất cả. Giang Tinh Chước nhìn đi nhìn lại, ân cần vẫy cây gậy gỗ nhỏ, dùng một chút năng lượng tạo ra một chiếc áo choàng màu đỏ bình thường, chiếc áo choàng rơi xuống, che phủ cô gái mới sinh ra.
Hướng Cầm chết khi chỉ mới 14 tuổi, thẻ hồi phục cấp SSR chỉ khiến cô ấy trở lại hình dạng như trước khi chết, không tính thời gian đã qua. Vì vậy, xuất hiện trước mặt mọi người là một cô thiếu nữ quấn trong lớp áo choàng đỏ, gương mặt vẫn còn vẻ bụ bẫm của trẻ con, giống như cô bé quàng khăn đỏ mà con sói độc ác thèm muốn.
Hướng Huyền sững sờ, gần như tưởng mình đang mơ, người thân duy nhất của ông ta, đứa em gái từ nhỏ đã sống nương tựa vào nhau, đứa em gái mà ông ta vất vả lắm mới nuôi nấng trưởng thành, đã thật sự trở về rồi sao?
Cô ấy tiếp đất bằng chân trần, Hướng Huyền đẩy xe lăn về phía trước: “Tiểu Cầm...”
Hướng Cầm đột nhiên quay đầu lao về phía Giang Tinh Chước, ôm chặt lấy cô.
“Ấy...” Giang Tinh Chước bị cô ấy làm cho giật mình.
An Duệ sửng sốt, đôi mắt đột nhiên mở to như bị kích thích, bất giác tiến lên một bước, nhưng cuối cùng cũng kiềm chế được.
Hướng Cầm ôm Giang Tinh Chước rất chặt, Giang Tinh Chước không để cho cô ấy ôm lâu, một lực vô hình nhẹ nhàng đẩy cô ấy ra. Khoảng cách gần như vậy là không được phép đâu nhé.
Hướng Cầm thoáng thất vọng, nhưng cũng cảm thấy được ôm chốc lát như vậy là mình đã lãi to, còn giờ đây, cô ấy cũng có những cảm xúc khác tích tụ trong lòng bấy lâu, sắp bùng nổ đến nơi.
Hai mắt Hướng Cầm đỏ hoe, tuy thân thể vẫn 14 tuổi nhưng đã 15 năm trôi qua, 15 năm nay ở trong bể cá, cô ấy biết tất cả mọi chuyện, Mạc Dao đã lợi dụng cô ấy như thế nào để được anh trai cô ấy bảo vệ, gương mặt xấu xa, độc ác đó, trái tim vặn vẹo bệnh hoạn đó của cô ta đã in sâu vào tâm trí cô ấy. Vậy nên ánh mắt của cô ấy đã không còn vẻ trong sáng và ngây thơ, chưa trải đời như thuở ban đầu.
Cô ấy nắm chặt bàn tay, quay sang nhìn Hướng Huyền: “Anh, là Mạc Dao, là cô ta đẩy em ra!”
Hướng Huyền giật mình.
Tiêu Khắc và những người khác cũng tần ngần, hiển nhiên họ không bao giờ nghĩ rằng Mạc Dao là một con sói đội lốt cừu, là hung thủ giết người ngụy trang thành kẻ vô tội, đáng sợ nhất là cô ta còn ẩn náu bên cạnh nạn nhân lâu nay. Ngẫm kỹ lại, ai nấy đều không khỏi ớn lạnh.
Thảo nào, hóa ra là như vậy! Chẳng trách vừa nãy Mạc Dao đột nhiên chạy ra ngoài!
Khuôn mặt của Hướng Huyền thay đổi nhanh chóng, tức giận tột độ, huyệt ấn đường tối sầm lại.
Ông ta nhìn về phía Tiêu Khắc, Tiêu Khắc lập tức quay đầu đuổi theo Mạc Dao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.