Rút Thẻ Vô Tận Ngày Kiếm Một Tỷ

Chương 46: Bốn Trong Một

Giang Sơn Thương Lan

10/09/2022

Nhưng Hướng Cầm đã ngăn anh ta lại. Cô ấy đưa tay ra lấy một tấm thẻ hạch tâm khác của mình. Tấm thẻ hóa thành ánh sáng, sau khi tiến vào trong cơ thể Hướng Cầm, cô ấy nhắm mắt lại, một khối đặc quánh đen như mực không ngừng tuôn ra từ cơ thể cô ấy cho đến khi tạo nên một hình người đen sì sì, đứng ở bên cạnh Hướng Cầm.

Hướng Cầm: “Bắt Mạc Dao lại cho ta.”

Bóng đen di chuyển sau khi nhận được lệnh, nó hòa vào bóng tối và biến mất không dấu vết.

“Đù, vừa rồi là cái gì thế?”

“Cái gì?”

“Hình như có cái gì đen ngòm vọt qua... Chắc là nhìn nhầm.”

Ảnh Nhân di chuyển nhanh như chớp trong bóng tối, nháy mắt đã rời khỏi Khu 6. Thỉnh thoảng, đi ngang qua nơi sáng sủa, khối đen ngòm lướt qua như một con rắn, khiến ai nhìn thấy cũng giật mình, nhưng rồi lại nhanh chóng tưởng đó là ảo ảnh.

Lúc này, Mạc Dao đã ngồi xe jeep rời Khu 6, cô ta vội vàng chạy đến Khu 5, nơi gần Khu 6 nhất.

Cô ta sẽ đem bí mật của thẻ bài đến Khu 5 đi tìm nơi trú ẩn. Sếp của Khu 5 có mối quan hệ không tốt với Hướng Huyền, rất vui khi chống lại Hướng Huyền. Hơn nữa, con trai của sếp Khu 5 là cái đuôi của cô ta, gọi là đến đuổi là đi, tuy trông bề ngoài rất buồn nôn, nhưng để sống sót cũng chẳng còn cách nào khác.

May mà người Khu 6 thường xuyên dọn dẹp quái vật gần đó, cũng phun rải thuốc nên suốt dọc đường đi cô ta bình an vô sự, không gặp phải quái vật nào. Thấy cổng Khu 5 ở ngay trước mặt, những dây thần kinh căng thẳng của cô ta cuối cùng cũng được thả lỏng một chút.

Tuy nhiên, đúng lúc này, một bóng đen bất ngờ xuất hiện từ mặt đất phía trước chặn đầu xe của cô ta, chiếc xe jeep bất thình lình đâm sầm tới, nhưng lại lún sâu vào như thể đâm phải một quả bóng bằng cao su bán chảy.



Cái… cái gì?

Mạc Dao sững sờ, nhìn khuôn mặt đen kịt dán trên kính chắn gió, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi, cô ta chỉ cảm thấy thời gian tức thì chậm lại.

Một giây tiếp theo, chiếc xe bị bật ngược trở ra và đâm sầm vào một bức tường.

Tiếng động quá lớn, khiến người Khu 5 giật mình, họ vội vàng chạy ra xem thì thấy một cái bóng đen ngòm giống hình người, khiêng chiếc xe jeep với tư thế kỳ quái đã chạy xa.

... Hình như có gì đó không ổn? Mình nhìn nhầm ư?

Người Khu 5 ra sức chớp mắt, đầu óc ngơ ngác.

Trò chơi rút thẻ tối nay đã kết thúc, Giang Tinh Chước chuẩn bị rời đi.

An Duệ im lặng mãi cuối cùng đã lên tiếng: “Xin hãy đợi một lát!”

Bước chân của Giang Tinh Chước dừng lại.

An Duệ hít một hơi thật sâu, khẽ cụp mắt xuống, có vẻ thành kính và ngoan đạo.

“Ta nên gọi người như thế nào?” An Duệ chưa từng tin cô là ác ma, danh hiệu này không xứng với cô.



Giang Tinh Chước khẽ nhếch khóe miệng, “Chức danh của ta là: Chúa Tể.”

An Duệ nhất thời cảm khái, đúng vậy, danh hiệu này mới phù hợp với cô.

Giang Tinh Chước nói dứt lời liền biến mất, biến mất cùng cô còn có cảm giác khó tả do hào quang Cthulhu mang lại. Nhất thời, họ chỉ cảm thấy mình đã ra khỏi không gian kỳ lạ đặc biệt kia, bầu không khí nhẹ đi rất nhiều, dòng thời gian cũng trở lại bình thường.

Bên ngoài vang lên âm thanh náo động, đánh thức những người đang đắm chìm trong cuộc gặp gỡ diệu kỳtối nay.

Bên ngoài tòa nhà ký túc xá, bóng người đen ngòm ném chiếc xe jeep nâng trên đầu xuống mặt đất, các tinh anh giương súng, cảnh giác nhìn cái thứ không biết là thứ quỷ quái gì này. Khi đám người Hướng Huyền bước ra mới lũ lượt nhường đường.

Cửa xe mở ra, lộ ra Mạc Dao với vầng trán đang chảy máu, ánh mắt kinh hãi, cả người run bần bật Mạc Dao nhìn ra ngoài, cô ta những tưởng người mình sợ nhất là tên điên Hướng Huyền, nhưng khi nhìn thấy Hướng Cầm trong dáng vóc 14 tuổi mặc áo choàng đỏ, mái tóc đen, còn sống sờ sờ đang đứng trước mặt mình, nỗi khiếp hãi chưa từng có trong đời ập lên não. Đặc biệt là đôi mắt to, đen ngòm, phảng phất một chút quỷ dị của Hướng Cầm, cô ta như nhìn thấy lệ quỷ đến đòi mạng, hét lên một tiếng rồi ngất đi vì sợ hãi.

...

Bà chủ của nhà họ Mộ Dung là Vạn Dung ru Mộ Dung Tuyết ngủ. Hôm nay, Mộ Dung Tuyết đã thử tập võ nhưng còn chưa chạm tới được trình độ nhập môn. Khuôn mặt Mộ Dung Tuyết đẫm lệ, dường như giờ mới biết ở tuổi của mình mà học võ công là điều bất khả thi.

Từ khi còn nhỏ, Mộ Dung Trường Phong và Vạn Dung đã dỗ dành cô ta rằng, đợi ép hết chất độc trong cơ thể ra ngoài, cô ta sẽ có thể học võ công và còn giỏi ngang ngửa Mộ Dung Ảnh. Mộ Dung Tuyết hoàn toàn tin tưởng, không mảy may nghi ngờ, cho đến hôm nay phát hiện ra một vài manh mối, mới ý thức được là mình bị lừa.

Nhưng thực ra Vạn Dung không hề nói dối. Danh hiệu “thiên tài chưa lộ mặt của nhà họ Mộ Dung” được chuẩn bị cho Mộ Dung Tuyết chứ không phải Mộ Dung Ảnh.

Vạn Dung nhìn khuôn mặt trắng nõn dễ thương của cô con gái yêu, ánh mắt tràn đầy yêu thương, sau khi rời khỏi căn phòng này, ánh mắt bà ta trở nên sắc bén.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Rút Thẻ Vô Tận Ngày Kiếm Một Tỷ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook