Rút Thẻ Vô Tận Ngày Kiếm Một Tỷ

Chương 19: Trảm Kích Của Kiếm Tu

Giang Sơn Thương Lan

10/09/2022

“Đừng hù dọa người khác nữa, hù chết người ta anh có chịu trách nhiệm không?!”

“Sợ cái gì chứ, cửa này đến cả bom cũng không phá được đâu.”

“Hu hu hu rốt cuộc đến khi nào mới kết thúc đây...”

“Này! Người phía dưới lại đi xuống nữa rồi!”

“Hu hu hu tại sao chứ, trong tù chẳng lẽ không lôi ra được 50 tên tội phạm giết người hả? Vốn dĩ đã là người đáng chết rồi, nên đẩy bọn chúng ra đi!”

“...”

Giọng nói này cách Giang Tinh Chước rất gần, gần đến mức tưởng như đang ở ngay trước mắt. Giang Tinh Chước nhìn cánh cửa đen trên mặt đất ở đằng trước, lại tạo ra mắt nhìn xuyên tường, mới đó cô đã trông thấy cảnh tượng dưới cánh cửa đen này. Trên bậc thang dài thông xuống lòng đất có rất nhiều người chen chúc đứng ở đó, họ giống như những con cá mòi đang chen nhau, sợ hãi ngẩng đầu nhìn cánh cửa bên trên.

Giang Tinh Chước nhìn nỗi sợ ẩn sâu trong mắt họ, bộ dạng quen thuộc này khiến cô nhíu chặt lông mày, khuôn mặt luôn nở nụ cười lộ ra vẻ nghiêm túc và lạnh lùng.

Cô thay bằng giày giảm trọng lượng, chạy về phía tâm địa chấn.

Giày giảm trọng lượng giúp làm giảm lực hút trái đất, vì thế mà Giang Tinh Chước có thể thoải mái chạy vừa nhanh lại vừa xa, nhảy vừa nhẹ lại vừa cao. Cô rất dễ dàng nhảy lên từ tầng một, giẫm vào rào chắn hành lang rồi vọt lên mái nhà. Bởi vì Giang Tinh Chước khoác áo tàng hình nên không ai có thể nhìn thấy cái bóng nhảy vọt thoăn thoắt giữa những tòa nhà cao tầng.



Tốc độ trên một đường thẳng rất nhanh, mới đó Giang Tinh Chước đã trông thấy cảnh tượng ở tâm địa chấn.

Cô đứng trên đỉnh một tòa tháp, gió lạnh thấu xương, áo choàng bị thổi bay phấp phới, cô giơ tay giữ lấy mũ rồi kéo xuống, bóng tối bao trùm, không ai có thể nhìn rõ biểu cảm của cô.

Một con quái vật khổng lồ đang tàn sát phía trước, nó lấy tay tạt một cái, cả tòa nhà lập tức nghiêng đổ, xi măng cốt thép tan tành, từng khối xi măng giống như từng quả đạn pháo, đè chết một người lính phía ngoài.

Xe tăng bắn ra đạn pháo, đập vào người quái vật, nhưng quái vật có lớp giáp rất dày, đạn pháo rơi xuống người nó chỉ như một túi bột mì đập vào, không có bất kỳ lực sát thương nào.

Giang Tinh Chước nghe thấy một người lính đau đớn hét lớn: “Ngăn nó lại! Ngăn nó lại! Bên kia trong bệnh viện Đệ Tam còn có rất nhiều người! Ngăn lại đi!”

“Người nhà họ Tần đâu rồi! Còn chưa tới sao?”

Ngoài ra còn có những tiếng rên rỉ đầy đau đớn và tuyệt vọng ở khắp nơi lọt vào tai Giang Tinh Chước thông qua Thuận Phong Nhĩ. Có thể thấy hẳn là quái vật xuất hiện quá đột ngột, hoặc là người dân thành phố quá đông nên rất nhiều người chưa kịp xuống dưới hầm an toàn để lánh nạn.

Cùng lúc đó, một chiếc máy bay đáp xuống một sân bay trong thành phố A, Triệu Lam đã chờ ở đó từ trước, kìm nén gân xanh đang nổi lên trên trán, nhanh chân tới đón.

Tuy nhiên, cửa khoang máy bay vừa mở, có hai người đàn ông cao to vạm vỡ lưng đeo kiếm bước ra, bọn họ đứng trên thang như thần giữ cửa.

“Đây... đây là ý gì?”



Một trong số hai thần giữ cửa nói: “Chờ đi.”

“Chờ cái gì? Mấy người không biết tình hình lúc này đang thế nào hả?” Triệu Lam không kiềm chế nổi, lập tức cao giọng.

“Vậy thì cũng phải chờ, đại sư huynh nhà chúng tôi say máy bay, phải nghỉ ngơi một lát.”

Sắc mặt Triệu Lam tái mét, anh ta đã hiểu rồi, xem ra lần này nhà họ Tần gia đã quyết tâm muốn giành quyền kiểm soát thành phố A từ tay chính phủ.

Trong máy bay.

Bốn người trẻ cả nam lẫn nữ đầy vẻ nhàn nhã dựa trên chiếc ghế êm ái, có người đang uống trà, có người đang lau kiếm của mình, có người đang chơi game, chỉ có duy nhất một người trông có vẻ đứng ngồi không yên, muốn nói rồi lại thôi.

“Đại, đại sư huynh, mọi người nhìn đi, tình hình đang rất nghiêm trọng, chúng ta thật sự còn... còn định tiếp tục trì hoãn nữa sao?” Cô gái đứng ngồi không yên nhìn hình ảnh phát ra trong điện thoại thông qua vệ tinh.

Thật là... quá tàn khốc, hủy hoại biết bao tòa nhà, chết biết bao nhiêu người...”

“Tần Ngọc, nếu em không nhìn nổi nữa thì đi cứu người đi, mang theo kiếm của em mà đi đấu với con quái vật kia một trận, để xem em có thể cứu được mấy người.” Một cô gái khác trong số bốn người họ nói. Cô ta lau kiếm từng chút một, lạnh lùng nhìn cô gái kia.

“Nhị sư tỷ, tiểu sư muội là như thế đấy, nội lực không có nhưng lòng dạ lại rất mềm yếu, đáng yêu quá đi.” Người đàn ông đang chơi game ngẩng đầu lên, mỉm cười hệt như một anh chàng phong lưu, đưa tay nhéo hai má phúng phính của cô gái kia, không hề để ý đến, hoặc là vốn dĩ không thèm để ý đến nhị sư tỷ vì hành động này mà lộ ra vẻ mặt ghen tỵ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Rút Thẻ Vô Tận Ngày Kiếm Một Tỷ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook