Rút Thẻ Vô Tận Ngày Kiếm Một Tỷ

Chương 20: Trảm Kích Của Kiếm Tu

Giang Sơn Thương Lan

10/09/2022

“Sư muội ngốc, chúng ta cũng hết cách rồi, em nghĩ đi, từ hai mươi năm trước, khi lò sát sinh xuất hiện, những gia tộc ẩn dật như chúng ta dốc lòng lo việc nghĩa, đứng mũi chịu sào, hi sinh biết bao nhiêu người? Có thể nói chúng ta chính là thần bảo vệ của cái thành phố này, không có chúng ta thì e là thành phố A này đã không còn tồn tại nữa. Sự việc đi đến bước đường này, quyền quản lý thành phố A do nhà chúng ta nắm giữ chẳng phải là lẽ đương nhiên sao?”

“Nhưng mà...”

“Quyền quản lý về tay chúng ta, mỗi người dân thành phố đều sẽ như người nhà họ Tần chúng ta, đến lúc đó có thể khiến cho nhiều người học nội công tâm pháp và kiếm pháp nhà chúng ta hơn, như vậy chẳng phải là càng có lợi cho hòa bình quốc gia, càng bảo đảm tính mạng và tài sản an toàn cho mọi người sao?” Vừa nói trong mắt anh ta vừa hiện lên vẻ phiền muộn: “Vậy mà cuối cùng họ lại bác bỏ yêu cầu của chúng ta một cách không hề do dự, không cho chúng ta chút mặt mũi nào, anh thấy họ không thức thời rồi.”

Miệng Tần Ngọc giật giật, không dám nói lời nào, nhìn về phía đại sư huynh vẫn luôn uống trà.

Đại sư huynh cũng vô cùng bình thản, như thể những tiếng nổ, tiếng la hét của quân lính cùng tiếng kêu thảm thiết của người dân đang phát trong video đều không khiến anh ta dao động một chút nào.

Sau khi chính phủ bác bỏ yêu cầu của họ ngay tại chỗ, người nhà họ Tần đều đi du lịch ở tỉnh khác. Lần này họ đi, lò sát sinh xuất hiện, không ai có thể ra mặt giải quyết nó hoặc làm nó bị thương, thế là cả thành phố A bị tàn sát như ngày hôm nay.

Chính phủ có rất nhiều vũ khí có lực sát thương mạnh, cuối cùng vẫn có thể giết chết quái vật, chỉ là phải mất rất nhiều thời gian, hao tổn sức lực chiến đấu, hỏa lực gây ra thiệt hại cho thành phố, tất cả đều tốn công hơn nhiều so với những gia tộc ẩn dật có võ công tâm pháp trong truyền thuyết. Dẫu sao quân lính cũng chỉ là người bình thường bằng xương bằng thịt, không thể vượt nóc băng tường để chiến đấu với quái vật ở khoảng cách gần được.

Cuối cùng, chính phủ chắc chắn sẽ phải cúi đầu, không lần này thì cũng là lần tiếp theo, để xem ai trì hoãn được lâu, xem ai sẽ bị dư luận bức tử.

Tần Ngọc thấp cổ bé họng, chỉ có thể ngậm miệng lại, không đành lòng nhìn video. Bỗng nhiên, cô ấy nhìn thấy thứ gì đó, ra sức chớp chớp mắt.

Hả? Là ảo giác sao? Hình như cô ấy vừa nhìn thấy một bóng người lướt qua?

...

Giang Tinh Chước nghĩ ra một kế hoạch, vẫn chưa kịp nghĩ kỹ, nhưng trước giờ cô rất quyết đoán, nói là làm ngay.



Dùng điểm năng lượng để tạo ra một lớp da mới, rồi lại tạo thêm một chiếc mũ che màu đỏ chống bẩn có thể biến hình, dùng sợi kim tuyến để may một chiếc áo choàng có họa tiết bí ẩn xinh đẹp, giống như sự kết hợp giữa chữ và hoa văn trên thẻ bài.

Cô khoác lên lớp da mới và áo choàng đỏ, biến mất khỏi đỉnh tháp, tiêu hủy áo choàng tàng hình ở giữa không trung, lộ ra hình thể.

Bên kia, quái vật phát ra tiếng gầm rú, nó bị một viên đạn pháo bắn trúng con mắt yếu ớt liền nổi giận. Như quân lính mong muốn, nó buông tha cho bệnh viện, quay đầu xông về phía quân lính.

Con quái vật này có thân hình khổng lồ, giống như khủng long hóa quái vật, kéo theo chiếc đuôi to khỏe, chạy rất nhanh. Mặt đất rung chuyển, cùng với mùi máu tanh phả thẳng vào mặt. Mà đối mặt với thể loại khủng bố này, cho dù binh lính mạnh tới đâu cũng không khỏi tim đập chân run, nảy sinh sợ hãi. Nó tung một cước đã có thể giẫm bẹp ba người.

“Nã pháo!!”

“Nã pháo!!”

Không, từng người trong số họ đều biết rõ, không thể nào ngăn cản được nó. Nhưng bọn họ vẫn không thể manh động, mục đích của bọn họ là dẫn dụ tới nơi rộng rãi, cách xa đám người, sau đó dùng vũ khí có lực sát thương mạnh, chẳng hạn như lựu đạn, hoặc tên lửa xuyên lục địa để giết chết nó. Bọn họ đã nhận thấy những con quái vật này ít nhiều cũng có trí thông minh, quay đầu lên xe phóng đi quá sớm là nó sẽ lập tức ngừng đuổi theo để đi tìm thức ăn ở nơi gần nhất mà nó có thể tìm thấy.

Nhưng trong khoảng thời gian này, chắc chắn sẽ có đồng đội hi sinh, may mà bọn họ cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.

“Tránh ra!” Một tiếng kêu xé tan không trung, lập tức truyền đến tai mọi người.

Tất cả còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy loáng choáng một màu đỏ rực rỡ đập vào tầm mắt, chắn ngay trước mặt bọn họ.

Một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay Giang Tinh Chước, năng lượng tiêu hao cực nhanh, một tấm thẻ bài dùng một lần duy nhất có tên là “trảm kích của kiếm tu đại năng” ra đời, hóa thành ánh sáng, rơi xuống trên thanh trường kiếm. Giây phút hai chân Giang Tinh Chước chạm đất cũng là lúc trảm kích mạnh mẽ bổ xuống, cuồng phong cuồn cuộn nổi lên khiến mái tóc đen và chiếc áo choàng màu đỏ tươi của cô tung bay.

Con quái vật to như núi kia bị xẻ ra, ngay cả mặt đường nhựa cũng bị nứt một đường dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Rút Thẻ Vô Tận Ngày Kiếm Một Tỷ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook