Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Chương 1011: Hổ giấy
Tứ thục
15/06/2017
Editor: Nhã Y Đình
"Anh! Em đã tự nhủ lòng mình phải buông tay. Nhưng mà trong lòng vẫn cảm thấy rất khó chịu!" Cố Tương dựa vào lòng Cố Mạc, đau lòng nói.
"Bắt đầu một mối tình mới, em sẽ quên cậu ta thôi!" Cố Mạc nói.
Vốn dĩ, anh rất tán thưởng Tần Viễn Chu nhưng cậu ta lại khiến Cố Tương khó chịu như thế. Vậy nên, cậu ta có ưu tú như thế nào đi chăng nữa, anh cũng không tán thưởng cậu ta nữa.
"Nếu đã không thích, tại sao còn đùa giỡn em như vậy?" Cố Tương chua xót hít hít mũi.
"Anh sẽ giới thiếu cho em nhiều đàn ông ưu tú hơn cậu ta nhiều. Sẽ khiến cho cậu ta hối hận!" Cố Mạc lấy khăn tay, lau nước mắt cho em gái, đau lòng dỗ cô.
Lớn như vậy, anh rất ít khi thấy Cố Tương rơi lệ. Con bé vẫn là một cô gái kiên cường, có suy nghĩ độc lập, thông minh, tính cách rộng rãi. Tần Viễn Chu kia thật là đáng chết. Vậy mà dám khiến cho nhóc Tương luôn lạc quan, độc lập nhà anh khóc lóc như vậy.
Cố Tương giật khăn tay, bị Cố Mạc chọc cười. Cô vừa lau nước mắt, vừa nói: "Anh, em không sao. Dưới ngòi bút của em đã thưởng thức đủ loại tình yêu rung động trái tim rồi. Em và anh ta cũng chưa thật sự bắt đầu, sao gọi là thất tình chứ? Anh không cần lo lắng cho em đâu!"
"Em hiểu được thì tốt rồi!" Cố Mạc nhẹ nhàng vỗ vai Cố Tương, quan tâm nói.
Anh chỉ một cô em gái này thôi, chắc chắn sẽ không để cô khóc, không thể mặc cô đau lòng.
Anh sẽ cố gắng tìm một người đàn ông còn ưu tú hơn Tần Viễn Chu để Tần Viễn Chu kia hối hận đi!
"Chúng mau chóng xuống dưới đi. Nếu không mọi người còn tưởng xảy ra chuyện gì đó!" Cố Tương lau nước mắt, cười đẩy Cố Mạc ra ngoài.
"Em. . . . ." Cố Mạc thân thiết nhìn đôi mắt đỏ ửng của Cố Tương.
"Em sẽ nói với mọi người là anh bắt nạt em!" Cố Tương nghịch ngợm cười nói.
"Chắc anh sẽ bị bà nội đánh chết mất!" Cố Mạc cảm thấy lạnh cả người.
"Em trêu anh thôi! Anh đi xuống trước đây. Em đi tắm một chút rồi xuống sau!" Cố Tương gật đầu với anh trai.
Cố Mạc xoa tóc Cố Tương, yêu chiều nói: "Anh không thể giúp em, em chỉ có thể dựa vào bản thân thôi. Anh tin rằng em gái anh không yếu ớt như vậy!"
"Đương nhiên rồi! Em là ai chứ? Ngư Tứ đó! Dưới ngòi bút em đã có rất nhiều nhân vật khóc lóc đứt ruột đứt gan, sao có thể ngốc nghếch tự biến mình là nhân vật chính chứ? Anh mau xuống đi!" Cố Tương dùng sức đẩy Cố Mạc xuống dưới.
Cố Mạc nhìn em gái một lúc rồi mới xoay người xuống lầu.
Sau khi Cố Mạc rời đi, Cố Tương dùng sức cắn môi.
Nhất định cô sẽ không tự biến mình là nữ chính ngọt ngào, ngốc nghếch.
Tình yêu chưa bao giờ là điều duy nhất trong cuộc sống của cô.
Nhưng mà sự thật và mong muốn đều không giống nhau.
Cô ngửa đầu nhìn trần nhà, hận bản thân thật vô dụng.
Trên thế giới này cũng không phải chỉ có một mình Tần Viễn Chu là đàn ông!
Hốc mắt lại cảm thấy xót, cô lập tức chớp chớp mắt, chạy vào phòng tắm, mở vòi hoa sen, để nước ấm dội từ đầu xuống.
Chờ lúc cô xuống lầu, Tiếu Nhiễm lập tức nhìn ra mắt cô hơi đỏ, lo lắng cầm tay cô.
"Chị Tương, sao mắt chị lại đỏ vậy? Có phải Cố Mạc bắt nạt chị không?"
"Anh ấy sao dám chứ? Sau khi tắm, mắt chị sẽ đỏ như vậy!" Cố Tương cười thoải mái.
"Nhóc Tương từ nhỏ đã vậy rồi. Mỗi lần tắm rửa xong, mắt sẽ giống như thỏ nhỏ!" Bà nội Cố cười ha ha.
"Làm em sợ hết hồn! Em còn tưởng rằng vừa rồi Cố Mạc gọi chị lên tầng, giáo huấn một hồi khiến chị khóc. Nếu anh ấy dám bắt nạt chị, chị cứ nói cho em biết, em sẽ giúp chị bắt nạt lại anh ấy!" Tiếu Nhiễm vỗ ngực, cười nói.
"Chỉ có em dám nói vậy thôi!" Cố Tương cười nhìn anh trai.
"Anh ấy á! Chỉ là con hổ giấy thôi!" Tiếu Nhiễm thì thầm vào tai Cố Tương.
"Chỉ có ở trước mặt em, anh ấy mới biến thành hổ giấy thôi!" Cố Tương cười, nhéo má Tiếu Nhiễm.
"Anh! Em đã tự nhủ lòng mình phải buông tay. Nhưng mà trong lòng vẫn cảm thấy rất khó chịu!" Cố Tương dựa vào lòng Cố Mạc, đau lòng nói.
"Bắt đầu một mối tình mới, em sẽ quên cậu ta thôi!" Cố Mạc nói.
Vốn dĩ, anh rất tán thưởng Tần Viễn Chu nhưng cậu ta lại khiến Cố Tương khó chịu như thế. Vậy nên, cậu ta có ưu tú như thế nào đi chăng nữa, anh cũng không tán thưởng cậu ta nữa.
"Nếu đã không thích, tại sao còn đùa giỡn em như vậy?" Cố Tương chua xót hít hít mũi.
"Anh sẽ giới thiếu cho em nhiều đàn ông ưu tú hơn cậu ta nhiều. Sẽ khiến cho cậu ta hối hận!" Cố Mạc lấy khăn tay, lau nước mắt cho em gái, đau lòng dỗ cô.
Lớn như vậy, anh rất ít khi thấy Cố Tương rơi lệ. Con bé vẫn là một cô gái kiên cường, có suy nghĩ độc lập, thông minh, tính cách rộng rãi. Tần Viễn Chu kia thật là đáng chết. Vậy mà dám khiến cho nhóc Tương luôn lạc quan, độc lập nhà anh khóc lóc như vậy.
Cố Tương giật khăn tay, bị Cố Mạc chọc cười. Cô vừa lau nước mắt, vừa nói: "Anh, em không sao. Dưới ngòi bút của em đã thưởng thức đủ loại tình yêu rung động trái tim rồi. Em và anh ta cũng chưa thật sự bắt đầu, sao gọi là thất tình chứ? Anh không cần lo lắng cho em đâu!"
"Em hiểu được thì tốt rồi!" Cố Mạc nhẹ nhàng vỗ vai Cố Tương, quan tâm nói.
Anh chỉ một cô em gái này thôi, chắc chắn sẽ không để cô khóc, không thể mặc cô đau lòng.
Anh sẽ cố gắng tìm một người đàn ông còn ưu tú hơn Tần Viễn Chu để Tần Viễn Chu kia hối hận đi!
"Chúng mau chóng xuống dưới đi. Nếu không mọi người còn tưởng xảy ra chuyện gì đó!" Cố Tương lau nước mắt, cười đẩy Cố Mạc ra ngoài.
"Em. . . . ." Cố Mạc thân thiết nhìn đôi mắt đỏ ửng của Cố Tương.
"Em sẽ nói với mọi người là anh bắt nạt em!" Cố Tương nghịch ngợm cười nói.
"Chắc anh sẽ bị bà nội đánh chết mất!" Cố Mạc cảm thấy lạnh cả người.
"Em trêu anh thôi! Anh đi xuống trước đây. Em đi tắm một chút rồi xuống sau!" Cố Tương gật đầu với anh trai.
Cố Mạc xoa tóc Cố Tương, yêu chiều nói: "Anh không thể giúp em, em chỉ có thể dựa vào bản thân thôi. Anh tin rằng em gái anh không yếu ớt như vậy!"
"Đương nhiên rồi! Em là ai chứ? Ngư Tứ đó! Dưới ngòi bút em đã có rất nhiều nhân vật khóc lóc đứt ruột đứt gan, sao có thể ngốc nghếch tự biến mình là nhân vật chính chứ? Anh mau xuống đi!" Cố Tương dùng sức đẩy Cố Mạc xuống dưới.
Cố Mạc nhìn em gái một lúc rồi mới xoay người xuống lầu.
Sau khi Cố Mạc rời đi, Cố Tương dùng sức cắn môi.
Nhất định cô sẽ không tự biến mình là nữ chính ngọt ngào, ngốc nghếch.
Tình yêu chưa bao giờ là điều duy nhất trong cuộc sống của cô.
Nhưng mà sự thật và mong muốn đều không giống nhau.
Cô ngửa đầu nhìn trần nhà, hận bản thân thật vô dụng.
Trên thế giới này cũng không phải chỉ có một mình Tần Viễn Chu là đàn ông!
Hốc mắt lại cảm thấy xót, cô lập tức chớp chớp mắt, chạy vào phòng tắm, mở vòi hoa sen, để nước ấm dội từ đầu xuống.
Chờ lúc cô xuống lầu, Tiếu Nhiễm lập tức nhìn ra mắt cô hơi đỏ, lo lắng cầm tay cô.
"Chị Tương, sao mắt chị lại đỏ vậy? Có phải Cố Mạc bắt nạt chị không?"
"Anh ấy sao dám chứ? Sau khi tắm, mắt chị sẽ đỏ như vậy!" Cố Tương cười thoải mái.
"Nhóc Tương từ nhỏ đã vậy rồi. Mỗi lần tắm rửa xong, mắt sẽ giống như thỏ nhỏ!" Bà nội Cố cười ha ha.
"Làm em sợ hết hồn! Em còn tưởng rằng vừa rồi Cố Mạc gọi chị lên tầng, giáo huấn một hồi khiến chị khóc. Nếu anh ấy dám bắt nạt chị, chị cứ nói cho em biết, em sẽ giúp chị bắt nạt lại anh ấy!" Tiếu Nhiễm vỗ ngực, cười nói.
"Chỉ có em dám nói vậy thôi!" Cố Tương cười nhìn anh trai.
"Anh ấy á! Chỉ là con hổ giấy thôi!" Tiếu Nhiễm thì thầm vào tai Cố Tương.
"Chỉ có ở trước mặt em, anh ấy mới biến thành hổ giấy thôi!" Cố Tương cười, nhéo má Tiếu Nhiễm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.