Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Chương 1012: Yêu cô là đủ rồi
Tứ thục
15/06/2017
Editor: Quỷ Quỷ
Lúc ăn cơm, bà nội Cố nhìn chỗ ngồi của Cố Nhiên, thở dài:”Tiểu Nhiên không có nhà, cũng không có người đấu võ mồm với nhóc Tương.”
“Lão nhị cũng phải nên về rồi chứ? Anh, hôm qua anh không gặp Cố Nhiên sao?” Cố Tương cắn đũa nói.
“Không có thời gian. Cậu ấy có việc anh cũng có việc.” Cố Mạc nhún vai.
Cố Nhiên thật sự rất bận, muốn sớm quay về nên làm việc cứ như con quay.
Cho nên dù anh và Cố Nhiên đều ở cùng một thành phố, nhưng không có gặp nhau.
“Cũng phải. Hai ngày trước em gọi điện thoại cho anh ấy, anh ấy nói bận, lát nữa sẽ gọi lại, nhưng đến giờ anh ấy vẫn không hề gọi lại. Có lẽ thực sự rất bận.” Cố Tương gật gật đầu.
“Cố Nhiên bận như vậy sao?” Tiếu Nhiễm có chút kinh ngạc. “Nhưng ngày nào anh ấy đều gọi điện rất đúng giờ cho Giai Tuệ.”
Bởi vì hàng ngày đều ở bên Giai Tuệ, buổi tối hai cô còn ôn bài cùng nhau, cho nên cô vô cùng rõ ràng Cố Nhiên gọi điện đúng giờ như thế nào. Quả thật đúng giờ như khi đi học, muộn 1 phút cũng không được.
“Xem ra em gái không giống như người yêu. Đối xử bất công!” Cố Tương bất mãn thở dài.
“Cháu cũng đi tìm ai đó đi, để cho người ta ngày gọi cho cháu 3 lần.” Bà nội Cố chỉ chỉ vào trán Cố Tương.
Bị nói trúng chỗ đau, Cố Tương có chút thất thần.
Cố Mạc lập tức ho khan một tiếng, vừa gắp rau cho bà nội, vừa quan tâm nhìn Cố Tương.
“Xem ra anh hai Cố thật sự yêu Giai Tuệ.” Tiếu Nhiễm đắc ý cười nói.
“Em chưa bao giờ nhìn thấy anh ấy đối với người con gái nào như vậy. Thật đó!” Cố Tương giơ một bàn tay lên thề, “Chị dâu nhỏ, chị khuyên bạn thân của chị mau mau chấp nhận anh hai đi.”
“Khuyên chứ, nhưng em cũng không thể ép bạn ấy. Cứ chờ quyết định của bạn ấy đi.” Tiếu Nhiễm cười trả lời.
Cô tuy rằng vẫn cố gắng tác thành cho Cố Nhiên và Giai Tuệ, nhưng cô tuyệt đối tôn trọng quyết định của Giai Tuệ.
Không làm chị em dâu cũng được, vẫn là bạn thân.
Chỉ là Cố Nhiên sẽ bị tổn thương.
Cá và gấu có thể đến với nhau thì tốt rồi!
Cô thật sự có chút lòng tham.
Tình thân, tình bạn cô đều muốn.
“Moi người đến với nhau đều do duyên phận.” Cố Mạc lột một con tôm nhỏ bỏ vào đĩa của Tiếu Nhiễm, “Dù đó là Cố Nhiên, muốn chạy cũng chạy không thoát.
Tiếu Nhiễm dùng sức gật gật đầu.
Duyên phận thật sự rất thần kỳ.
Nửa năm trước, cô bị Cố Mạc hận đến thấu xương, nhưng hiện giờ lại trở thành người mà anh yêu sâu đậm.
Cô không dám đòi hỏi chữ “nhất”, vì hành phúc này là do cô
Yêu cô là đủ rồi.
Cơm nước xong, cô chạy vào phòng ngủ, cô gọi điện cho Giai Tuệ:”Giai Tuệ, nói cho cậu biết một việc, nghe xong cậu đừng cảm động đến phát khóc luôn đấy.”
“Cái gì?” Vương Giai Tuệ kinh ngạc hỏi.
“Cố mạc nói Cố Nhiên lần này đi công tác rất bận rộn, anh ấy chưa hề gặp Cố Mạc, Cố Tương gọi điện cho anh ấy, anh ấy nói có việc liền cúp máy, cũng không hề gọi điện lại. Nhưng mỗi ngày anh ấy đều gọi cho cậu rất đúng giờ, nói chuyện cũng phải nửa tiếng. Anh ấy quan tâm đến cậu như vậy! Cảm động chứ?” Tiếu Nhiễm cười hỏi.
“Có lẽ…lúc ấy anh ấy rảnh.” Vương Giai Tuệ do dự một chút, lúng ta lúng túng nói.
“Vậy sao anh ấy chỉ gọi cho mỗi cậu mà không hề gọi về nhà?” Tiếu Nhiễm phản đối nói.
“Tớ….” Vương Giai Tuệ đỏ mặt gắt gỏng, “Tiểu Nhiễm, cậu không thể nói chuyện gì khác sao?”
“Không có chuyện gì khác.” Tiếu Nhiễm cười trả lời, “Cậu cứ vụng trộm cảm động đi! Có thể không nói cho tớ.”
“Anh ấy đối với tó…..đúng là tốn nhiều tâm sức.” Vương Giai Tuệ có chút ngượng ngùng, rốt cục cũng thừa nhận.
“Chị Cố Tương nói rằng chị ấy chưa bao giờ nhìn thấy anh ấy đối với người con gái này như vậy. Chị ấy nhờ tớ khuyên cậu mau chóng chấp nhận Cố Nhiên. Cậu cứ suy nghĩ lời nói của chị Cố Tương đi.” Tiếu Nhiễm nói xong, liền cúp điện thoại.
Cô không cần Giai Tuệ cho cô đáp án bây giờ, cô chỉ muốn Giai Tuệ suy nghĩ thật rõ ràng, rồi tự mình nói với Cố Nhiên.
Lúc ăn cơm, bà nội Cố nhìn chỗ ngồi của Cố Nhiên, thở dài:”Tiểu Nhiên không có nhà, cũng không có người đấu võ mồm với nhóc Tương.”
“Lão nhị cũng phải nên về rồi chứ? Anh, hôm qua anh không gặp Cố Nhiên sao?” Cố Tương cắn đũa nói.
“Không có thời gian. Cậu ấy có việc anh cũng có việc.” Cố Mạc nhún vai.
Cố Nhiên thật sự rất bận, muốn sớm quay về nên làm việc cứ như con quay.
Cho nên dù anh và Cố Nhiên đều ở cùng một thành phố, nhưng không có gặp nhau.
“Cũng phải. Hai ngày trước em gọi điện thoại cho anh ấy, anh ấy nói bận, lát nữa sẽ gọi lại, nhưng đến giờ anh ấy vẫn không hề gọi lại. Có lẽ thực sự rất bận.” Cố Tương gật gật đầu.
“Cố Nhiên bận như vậy sao?” Tiếu Nhiễm có chút kinh ngạc. “Nhưng ngày nào anh ấy đều gọi điện rất đúng giờ cho Giai Tuệ.”
Bởi vì hàng ngày đều ở bên Giai Tuệ, buổi tối hai cô còn ôn bài cùng nhau, cho nên cô vô cùng rõ ràng Cố Nhiên gọi điện đúng giờ như thế nào. Quả thật đúng giờ như khi đi học, muộn 1 phút cũng không được.
“Xem ra em gái không giống như người yêu. Đối xử bất công!” Cố Tương bất mãn thở dài.
“Cháu cũng đi tìm ai đó đi, để cho người ta ngày gọi cho cháu 3 lần.” Bà nội Cố chỉ chỉ vào trán Cố Tương.
Bị nói trúng chỗ đau, Cố Tương có chút thất thần.
Cố Mạc lập tức ho khan một tiếng, vừa gắp rau cho bà nội, vừa quan tâm nhìn Cố Tương.
“Xem ra anh hai Cố thật sự yêu Giai Tuệ.” Tiếu Nhiễm đắc ý cười nói.
“Em chưa bao giờ nhìn thấy anh ấy đối với người con gái nào như vậy. Thật đó!” Cố Tương giơ một bàn tay lên thề, “Chị dâu nhỏ, chị khuyên bạn thân của chị mau mau chấp nhận anh hai đi.”
“Khuyên chứ, nhưng em cũng không thể ép bạn ấy. Cứ chờ quyết định của bạn ấy đi.” Tiếu Nhiễm cười trả lời.
Cô tuy rằng vẫn cố gắng tác thành cho Cố Nhiên và Giai Tuệ, nhưng cô tuyệt đối tôn trọng quyết định của Giai Tuệ.
Không làm chị em dâu cũng được, vẫn là bạn thân.
Chỉ là Cố Nhiên sẽ bị tổn thương.
Cá và gấu có thể đến với nhau thì tốt rồi!
Cô thật sự có chút lòng tham.
Tình thân, tình bạn cô đều muốn.
“Moi người đến với nhau đều do duyên phận.” Cố Mạc lột một con tôm nhỏ bỏ vào đĩa của Tiếu Nhiễm, “Dù đó là Cố Nhiên, muốn chạy cũng chạy không thoát.
Tiếu Nhiễm dùng sức gật gật đầu.
Duyên phận thật sự rất thần kỳ.
Nửa năm trước, cô bị Cố Mạc hận đến thấu xương, nhưng hiện giờ lại trở thành người mà anh yêu sâu đậm.
Cô không dám đòi hỏi chữ “nhất”, vì hành phúc này là do cô
Yêu cô là đủ rồi.
Cơm nước xong, cô chạy vào phòng ngủ, cô gọi điện cho Giai Tuệ:”Giai Tuệ, nói cho cậu biết một việc, nghe xong cậu đừng cảm động đến phát khóc luôn đấy.”
“Cái gì?” Vương Giai Tuệ kinh ngạc hỏi.
“Cố mạc nói Cố Nhiên lần này đi công tác rất bận rộn, anh ấy chưa hề gặp Cố Mạc, Cố Tương gọi điện cho anh ấy, anh ấy nói có việc liền cúp máy, cũng không hề gọi điện lại. Nhưng mỗi ngày anh ấy đều gọi cho cậu rất đúng giờ, nói chuyện cũng phải nửa tiếng. Anh ấy quan tâm đến cậu như vậy! Cảm động chứ?” Tiếu Nhiễm cười hỏi.
“Có lẽ…lúc ấy anh ấy rảnh.” Vương Giai Tuệ do dự một chút, lúng ta lúng túng nói.
“Vậy sao anh ấy chỉ gọi cho mỗi cậu mà không hề gọi về nhà?” Tiếu Nhiễm phản đối nói.
“Tớ….” Vương Giai Tuệ đỏ mặt gắt gỏng, “Tiểu Nhiễm, cậu không thể nói chuyện gì khác sao?”
“Không có chuyện gì khác.” Tiếu Nhiễm cười trả lời, “Cậu cứ vụng trộm cảm động đi! Có thể không nói cho tớ.”
“Anh ấy đối với tó…..đúng là tốn nhiều tâm sức.” Vương Giai Tuệ có chút ngượng ngùng, rốt cục cũng thừa nhận.
“Chị Cố Tương nói rằng chị ấy chưa bao giờ nhìn thấy anh ấy đối với người con gái này như vậy. Chị ấy nhờ tớ khuyên cậu mau chóng chấp nhận Cố Nhiên. Cậu cứ suy nghĩ lời nói của chị Cố Tương đi.” Tiếu Nhiễm nói xong, liền cúp điện thoại.
Cô không cần Giai Tuệ cho cô đáp án bây giờ, cô chỉ muốn Giai Tuệ suy nghĩ thật rõ ràng, rồi tự mình nói với Cố Nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.