Chương 310: Hứa Tình Thâm thua
Thánh Yêu
06/05/2017
Ngày hôm sau.
Tưởng Viễn Chu điện thoại cho Lão Bạch, vẫn không ai nghe máy.
Hứa Tình Thâm tắm rửa xong ra khỏi phòng tắm, trên người còn khoác chiếc áo ngủ rộng rãi, cô vừa lau tóc vừa nói: “Gọi điện thoại cho ai?”
“Lão Bạch.”
“Anh tìm anh ấy làm gì?”
Tưởng Viễn Chu cong môi cười: “Đấu địa chủ với cậu ta.”
“Thật dễ nói chuyện.” Hứa Tình Thâm nói, ném khăn mặt trong tay về phía vai anh.
Tưởng Viễn Chu bắt lấy chiếc khăn rồi kéo cô lại gần.
“Em nói tối hôm qua Lão Bạch và Tô Đề Lạp có ở lại đây hay không?”
“Không.”
“Tại sao?”
Hứa Tình Thâm lấy khăn mặt từ tay anh, cô tiếp tục lau đuôi tóc.
“Nhất định Đề Lạp không đồng ý.”
“Từ đâu nhìn ra được?”
“Bằng cảm giác.”
Tưởng Viễn Chu bật cười: “Nhất định đêm qua hai người họ ở đây.”
“Em không tin.”
“Lão Bạch chưa hề nghe điện thoại của anh.”
Hứa Tình Thâm ngồi xuống cạnh Tưởng Viễn Chu, đưa tay ôm lấy cổ của người đàn ông.
“Có lẽ, Lão Bạch sợ bị làm phiền, cho nên làm bộ không nghe được.”
“Sẽ không.”
Hứa Tình Thâm thấy gương mặt anh đầy chắc chắn.
“Đánh cược không?”
“Em muốn đánh cược với anh?”
“Bởi vì em có mười phần ăn chắc.” Hứa Tình Thâm nói xong, đặt cược đầu tiên. “Nếu như em thắng, sau này chuyện gì anh cũng phải nghe em.”
“Đương nhiên, nếu như anh thắng, em ăn anh một lần.”
Hứa Tình Thâm hất mái tóc dài ướt nhẹp.
“Ăn như nào?”
Tưởng Viễn Chu vươn tay, ngón tay cầm cằm Hứa Tình Thâm, anh nhẹ nhàng dùng lực đạo bóp xuống, Hứa Tình Thâm khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, người đàn ông đưa ngón tay để vào trong miệng cô.
“Ăn như vậy.”
Hứa Tình Thâm vỗ xuống bàn tay anh một cái.
“Ghê tởm.”
“Vậy có làm sao đâu?” Tưởng Viễn Chu sờ sờ mu bàn tay của mình. “Còn hơn cách đặt cược của em, anh làm vậy hẳn là em có lời hơn ấy chứ.”
“Không biết xấu hổ!” Hứa Tình Thâm nói xong cũng muốn đứng dậy.
Người đàn ông túm chặt cổ tay cô, kéo cô ngồi trở lại bên cạnh mình.
“Anh sẽ gọi điện thoại cho Lão Bạch, xem xem ai thua ai thắng.”
“Lão Bạch sẽ không nhận điện thoại của anh.”
Quả thực, Hứa Tình Thâm nói không sai.
Khi nãy Tưởng Viễn Chu có gọi vài cuộc, nhưng điện thoại của Lão Bạch gần hết pin, tới khi Tưởng Viễn Chu gọi lại lần nữa thì mới phát hiện điện thoại của Lão Bạch tắt máy.
Trong một căn phòng của khách sạn, toàn bộ rèm cửa sổ được kéo lên, trên mặt đất vô cùng bữa bãi.
Ánh mặt trời không chiếu tới vào trong gian phòng, tối hôm qua Lão Bạch cố ý tắt tiếng điện thoại, anh ôm người trong ngực, đang ngủ say.
Anh cũng không nhớ rõ là anh ngủ khi nào nữa, chuyện tối qua quá mức phức tạp, có lẽ là lần đầu tiên trong đời anh trải qua chuyện này…
Chuyện khó khăn nhất.
Nói chung, nó khó hơn so với chuyện năm đó thi vào trường cao đẳng.
Chung quy là, còn khó hơn so với chuyện bị bắt cóc khi trước.
Tô Đề Lạp thét chói tai, anh lại không chịu nổi, thật sự là có một số chuyện đã tiến hành được một nửa, đó cũng không phải chuyện nói dừng là có thể dừng lại.
Tô Đề Lạp hối hận khi bước vào khách sạn với anh, bọn họ không hề có sự chuẩn bị, cho nên khi làm chuyện này chính là mò mẫm lung tung.
Nếu như cách âm trong phòng không tốt, đoán chắc là thanh âm của cô đã có thể truyền ra ngoài rồi.
“Reeng, Reeng —— “
Điện thoại ở đầu giường bỗng nhiên vang lên, Lão Bạch giật mình tỉnh lại, đưa tay lần tìm điện thoại di động, đưa điện thoại di động tới bên tai.
“Alo?”
Alo một hồi, phát hiện thanh âm còn đang kêu, Lão Bạch nhỏm nửa người trên dậy, lúc này mới chú ý tới điện thoại bàn ở cách đó không xa.
Anh cầm ống nghe lên: “Alo?”
“Lão Bạch, cậu đang ở khách sạn Quốc Tế sao?”
Lão Bạch vừa nghe, hoàn toàn tỉnh táo.
“Tưởng tiên sinh? Thật ngại quá, tôi ngủ quên, ngài có chuyện gì xin cứ việc phân phó.”
“Cậu đang ở khách sạn Quốc Tế sao?”
“Ở.”
“Tốt, không có việc gì.” Tưởng Viễn Chu nói xong, cúp điện thoại.
Lão Bạch kinh ngạc nhìn microphone chằm chằm một lát, anh cũng không biết Tưởng Viễn Chu có ý gì, anh cụp máy, vừa nằm xuống giường lớn, cũng cảm giác người bên cạnh khẽ cử động.
Tô Đề Lạp xoay người, chậm rãi mở mắt, sau khi nhìn thấy Lão Bạch, cô vội lấy tay che mặt mình.
Xấu hổ, quá xấu hổ.
Lão Bạch chui vào trong chăn, không biết người khác sau khi trải qua lần đầu tiên đều không biết đối mặt với đối phương ra sao. Anh nhớ kỹ lần đầu tiên Hứa Tình Thâm tới tìm Tưởng Viễn Chu, da mặt dày hơn nhiều, sau cả đêm bị “xơi tái”, sau khi bước ra khỏi phòng, nét mặt còn giả vờ như bình thản không thèm quan tâm.
Lúc đó Lão Bạch đứng ở bên ngoài, Hứa Tình Thâm nhìn anh vô cùng lạnh lùng, biểu tình kia thật giống như đang muốn nói, chúng tôi “ăn” là chuyện của chúng ta, ai quản được?
Lão Bạch thấy cả thể xác và tinh thần sung sướng, đưa tay Tô Đề Lạp ôm vào trong ngực.
“Không phải tối hôm qua muốn chết rồi sao?”
Tô Đề Lạp cúi đầu, hận không thể cúi đầu nhét vào ngực.
“Mấy giờ rồi, em muốn đi làm?”
“Đi làm? Thân thể chịu nổi sao?” Sắc mặt Lão Bạch lộ vẻ thân thiết. “Nếu không xin nghỉ đi?”
“Không thể được!” Tô Đề Lạp kích động. “Em làm cùng chỗ với Xuyến Xuyến, nếu cô ấy biết hôm nay em không đi làm, nhất định biết tối hôm qua chúng ta…”
“Biết thì biết chứ sao, anh là bạn trai em, chẳng lẽ chúng ta làm vậy là không đúng sao?”
Tô Đề Lạp khoanh hai tay ở trước ngực, không dám lộn xộn, lúc này Lão Bạch không còn buồn ngủ nữa, hai người nằm đối diện nhau.
“Em… Đói không?”
“Có.”
“Em muốn xuống kia ăn, hay anh gọi họ đưa tới?”
“Đợi xuống dưới ăn đi.”
Lão Bạch đưa tay ôm lấy lưng cô, xích lại gần cô hơn.
“Đề Lạp, hôm nay anh sẽ tới nói với chú dì, chúng ta muốn kết hôn.”
“Hôm nay anh không đi làm sao?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Đề Lạp đỏ bừng.
“Trắng đêm qua em không về, ngày hôm nay anh lại muốn tới nhà nói chuyện kết hôn, nhất định họ sẽ biết hết.”
“Như vậy rất tốt…”
Lão Bạch hôn đỉnh đầu Tô Đề Lạp, trong cơ thể lại đang như gào thét vì vui vẻ và kích động.
“Ngày hôm nay đừng đi làm, chúng ta ở đây thêm một ngày nữa được không?”
“Anh điên rồi sao?” Tô Đề Lạp đẩy lồng ngực anh ra, nhưng cô nào phải đối thủ của Lão Bạch, anh chỉ xoay người đã đè được cô lại.
—
Trong một căn phòng khác, Tưởng Viễn Chu đặt điện thoại di động sang một bên, quay sang hỏi Hứa Tình Thâm: “Nghe thấy chưa?”
Cô không cam lòng, muốn ăn vạ.“Em không nghe thấy tiếng Tô Đề Lạp.”
“Lão Bạch không thể nào vô duyên vô đặt phòng rồi ở một mình, điểm này, khẳng định là em rõ ràng.”
Hứa Tình Thâm khẽ cắn môi dưới, đương nhiên cô biết rõ, cho nên, coi như là cô đã thua.
Hứa Tình Thâm vội vàng đứng lên.
“Thời gian không còn sớm, xuống phía dưới ăn điểm tâm là có thể đi bệnh viện.”
Tưởng Viễn Chu thấy cô lại muốn chạy, anh túm cô lại.
“Em nói, em định khi nào thực hiện?”
Cô xoay người nhìn về phía Tưởng Viễn Chu.
“Chẳng lẽ ngay bây giờ?”
“Anh cầu còn không được.”
Hứa Tình Thâm đưa tay đẩy trán Tưởng Viễn Chu ra.
“Anh đừng mơ.”
—
Bệnh viện Tinh Cảng.
Sáng sớm bà Mục đã gọi điện thoại cho Mục Kính Sâm, bảo anh mau đưa Phó Lưu Âm tới bệnh viện kiểm tra.
Mục Kính Sâm mở mắt ra, cảm giác tia sáng trong gian phòng chói mắt, anh giơ tay lên che mi mắt.
“Mẹ, để làm gì?”
“Mấy giờ rồi, bệnh viện đã sớm đi làm.”
“Đã biết.”
“Con mau lên đi!”
Mục Kính Sâm ngắt cuộc gọi, bà Mục ngồi ở bên cạnh giường bệnh.
“Thật là khiến cho người khác phải bận tâm.”
“Mẹ, xảy ra chuyện gì? Mẹ đừng bắt Kính Sâm và Âm Âm tới, hiện tại con không sao…”
Lăng Thời Ngâm cho rằng bà Mục thúc giục bọn họ tới bệnh viện đến thăm cô ta, bà Mục khẽ lắc đầu: “Một đứa con, đứa nào đứa nấy đều khiến người ta lo lắng chết đi được.”
“Mẹ, mẹ giữ sức khỏe của mình là tốt rồi.”
“Chỉ có điều, cuối cùng cũng còn có một tin vui…” Thần sắc bà Mục khẽ dịu đi. “Khả năng là Âm Âm mang thai.”
“Cái gì?” Lăng Thời Ngâm kinh ngạc. “Cô… Cô ấy mang thai?”
“Tối hôm qua đang nôn khan, khó chịu, mẹ xem tám phần là đúng rồi.”
Lăng Thời Ngâm nằm ở đó vẫn không nhúc nhích, cô ta không nghĩ tới Phó Lưu Âm sẽ có thai nhanh như thế, mặc dù có chuẩn bị tâm lý, nhưng trong lòng vẫn khó chịu, nhưng lại không thể lộ ra trên nét mặt.
Lúc Mục Thành Quân đi vào, bà Mục đang nói chuyện có con với Lăng Thời Ngâm.
“Chờ sau này Âm Âm sinh con, trong nhà sẽ náo nhiệt, ba con cũng có thể an tâm không ít…”
Lăng Thời Ngâm gần như không nói gì, bà Mục thấy cô ta miễn cưỡng cười, bà cầm tay của Lăng Thời Ngâm.
“Vô cùng may mắn đó, Thời Ngâm, con không có việc gì là tốt rồi, tốt nhất con nên an dưỡng thật tốt, mẹ mới có thể vui vẻ.”
Mục Thành Quân ngồi xuống mép giường, sắc mặt không chút thay đổi nhìn về phía bà Mục.
“Mẹ, mẹ đi một chút gì đi.”
“Không cần, mẹ không đói bụng.”
“Tối hôm qua trông nom một đêm, không ăn gì sao được chứ?”
Trong mắt bà Mục lộ ra mấy phần lo lắng.
“Thành Quân, còn bao lâu nữa Thời Ngâm mới có thể về nhà?”
“Phải xem tình trạng của cô ta, sẽ không quá vài ngày đâu, đến lúc đó về nhà chăm nuôi là tốt rồi.”
“Ở bên trong bệnh viện mẹ luôn cảm thấy lo lắng, Thành Quân, con bảo Kính Sâm thu xếp vài người đến đây đi.”
Mục Thành Quân nghĩ thấy buồn cười, hắn khoanh hai tay trước ngực.
“Để làm gì ạ?”
“Giữ cửa chứ sao, lỡ như lúc chúng ta đều không có ở đây, có người lẻn vào thì biết làm sao?”
“Mẹ…” Mục Thành Quân thuận miệng nói: “Mẹ cho là đang đóng phim sao? Hơn nữa Lăng Thời Ngâm có kết thù kết oán với ai sao?”
Tinh thần của Mục Thành Quân đối với bà Mục, đã khá nhiều, Lăng Thời Ngâm liếc nhìn chồng bên cạnh.
“Thành Quân, tối hôm qua anh đi đâu?”
“Hỏi vậy là có ý gì?” Mục Thành Quân đối diện với ánh mắt cô ta, hỏi ngược lại.
“Tối hôm qua anh không về, nhưng cũng không có ở bên trong phòng bệnh…”
“Tôi đi ra ngoài hút một điếu thuốc, sau đó ra ngoài chợp mắt.”
Mặc dù Lăng Thời Ngâm không tin, nhưng cũng không thể nói được gì.
Mục Thành Quân rút ra điếu thuốc, muốn châm lửa, bà Mục thấy thế vội quát: “Thành Quân, đây chính là ở phòng bệnh!”
“Mẹ, con nói, mẹ mau đi ăn cái gì đi.” Mục Thành Quân biết, bà Mục đang đề phòng hắn, hắn đứng dậy.
“Được rồi, để con cho người đưa vào.”
Hắn nhấc chân lên đi ra ngoài, Lăng Thời Ngâm vội vàng gọi lại: “Ông xã, anh đi đâu?”
“Tối nay tôi lại tới, công ty có một số việc phải đi xử lý.”
“Ông xã…”
Mục Thành Quân quay đầu lại nhìn cô ta.
“Thời Ngâm, chuyện tai nạn xe trong lòng cô biết rõ ràng nhất, chuyện này dừng ở đây, tôi sẽ bảo Laci không truy cứu tiếp nữa. Thế nhưng cô cũng một vừa hai phải thôi, nói cách khác, tôi cũng không giúp được cô.”
Sau khi người đàn ông bỏ lại những lời này, nhấc chân lên đi ra ngoài.
Lăng Thời Ngâm nghe được tiếng đóng cửa truyền tới, cô ta cắn chặt môi, tuyệt đối không thừa nhận chuyện này có liên quan tới mình, nhưng Mục Thành Quân biết rõ mười mươi.
Người đàn ông đi ra khỏi phòng bệnh, hắn nhìn đồng hồ, còn sớm, hắn đi tới một phòng bệnh khác, cũng không hề gõ cửa, trực tiếp mở cửa đi vào.
Người phụ nữ nằm trên giường bệnh, cũng là không thể cử động, Mục Thành Quân bước tiến lên.
Người phụ nữ cười cười với hắn.
“Đi thăm bà xã sao?”
“Tôi ở cùng em hơn nửa đêm, nếu sáng không đi qua một lúc, vậy thực sự là kỳ cục.”
Người phụ nữ đưa tay, Mục Thành Quân cầm bàn tay cô ta.
“Gọi ba mẹ tới chăm nom em.”
“Nếu họ thấy dáng vẻ này của em, còn không đau lòng chết sao?”
“Lẽ nào em muốn nằm một mình ở đây?”
Người phụ nữ nắm chặt bàn tay hắn.
“Thành Quân, em không sao, em không cảm thấy khổ cực, có thể thấy anh bình yên vô sự, đã thấy trời đất chiếu cố em nhiều lắm rồi.”
“Em nói luôn ngọt ngào như vậy.”
Mục Thành Quân ngồi xuống mép giường, có mấy lời lại muốn nói rõ ràng cới cô ta.
“Laci, chuyện này cứ cho qua như thế thôi. Tôi biết là thiệt thòi cho em, nhưng coi như là tôi thông báo với em một tiếng, hôm nay Lăng Thời Ngâm trọng thương, nếu như gây chuyện lớn thêm nữa, tôi cũng không tiện ăn nói với nhà họ Lăng.”
Đương nhiên người phụ nữ hiểu rõ, lần này cô ta gặp tai nạn, rõ ràng là Lăng Thời Ngâm muốn lấy mạng của cô ta.
Nhưng tối hôm qua Mục Thành Quân đã nói, Lăng Thời Ngâm bị hắn đánh gần như tàn phế, hôm nay cũng phải nhập viện.
Hắn nói chuyện này nên quên đi, vậy cũng chỉ có thể quên đi.
Chí ít, cô ta phải nói như thế thôi.
Laci khẽ lắc đầu: “Thành Quân, em hiểu, anh đã trút cơn giận này cho em, coi như là em có thiệt thòi hơn nữa, nhưng vì thể diện của anh, em chỉ có thể ngậm ngùi nuốt hết những đắng cay vào lòng.”
Mục Thành Quân đưa tay sờ khuôn mặt người phụ nữ.
“Ngoan.”
Hắn cũng không ở lại được bao lâu, dù sao một lát nữa sẽ có người đến kiểm tra phòng.
Mục Thành Quân đi ra ngoài, người phụ nữ cầm điện thoại trong tay lên. Muốn cô ta cho rằng chuyện này chưa hề xảy ra, đây không phải là chuyện cười sao?
Thiếu chút nữa cô ta đã mất mạng.
Người phụ nữ biết lúc này Lăng Thời Ngâm còn ở trong bệnh viện Tinh Cảng, cô ta phải thừa dịp ra tay ngay khi Lăng Thời Ngâm còn chưa về nhà họ Mục, cô ta muốn khiến cho Lăng Thời Ngâm phải hối hận cả đời, hối hận lúc đó đã có suy nghĩ muốn cô ta biến mất hoàn toàn.
Tưởng Viễn Chu điện thoại cho Lão Bạch, vẫn không ai nghe máy.
Hứa Tình Thâm tắm rửa xong ra khỏi phòng tắm, trên người còn khoác chiếc áo ngủ rộng rãi, cô vừa lau tóc vừa nói: “Gọi điện thoại cho ai?”
“Lão Bạch.”
“Anh tìm anh ấy làm gì?”
Tưởng Viễn Chu cong môi cười: “Đấu địa chủ với cậu ta.”
“Thật dễ nói chuyện.” Hứa Tình Thâm nói, ném khăn mặt trong tay về phía vai anh.
Tưởng Viễn Chu bắt lấy chiếc khăn rồi kéo cô lại gần.
“Em nói tối hôm qua Lão Bạch và Tô Đề Lạp có ở lại đây hay không?”
“Không.”
“Tại sao?”
Hứa Tình Thâm lấy khăn mặt từ tay anh, cô tiếp tục lau đuôi tóc.
“Nhất định Đề Lạp không đồng ý.”
“Từ đâu nhìn ra được?”
“Bằng cảm giác.”
Tưởng Viễn Chu bật cười: “Nhất định đêm qua hai người họ ở đây.”
“Em không tin.”
“Lão Bạch chưa hề nghe điện thoại của anh.”
Hứa Tình Thâm ngồi xuống cạnh Tưởng Viễn Chu, đưa tay ôm lấy cổ của người đàn ông.
“Có lẽ, Lão Bạch sợ bị làm phiền, cho nên làm bộ không nghe được.”
“Sẽ không.”
Hứa Tình Thâm thấy gương mặt anh đầy chắc chắn.
“Đánh cược không?”
“Em muốn đánh cược với anh?”
“Bởi vì em có mười phần ăn chắc.” Hứa Tình Thâm nói xong, đặt cược đầu tiên. “Nếu như em thắng, sau này chuyện gì anh cũng phải nghe em.”
“Đương nhiên, nếu như anh thắng, em ăn anh một lần.”
Hứa Tình Thâm hất mái tóc dài ướt nhẹp.
“Ăn như nào?”
Tưởng Viễn Chu vươn tay, ngón tay cầm cằm Hứa Tình Thâm, anh nhẹ nhàng dùng lực đạo bóp xuống, Hứa Tình Thâm khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, người đàn ông đưa ngón tay để vào trong miệng cô.
“Ăn như vậy.”
Hứa Tình Thâm vỗ xuống bàn tay anh một cái.
“Ghê tởm.”
“Vậy có làm sao đâu?” Tưởng Viễn Chu sờ sờ mu bàn tay của mình. “Còn hơn cách đặt cược của em, anh làm vậy hẳn là em có lời hơn ấy chứ.”
“Không biết xấu hổ!” Hứa Tình Thâm nói xong cũng muốn đứng dậy.
Người đàn ông túm chặt cổ tay cô, kéo cô ngồi trở lại bên cạnh mình.
“Anh sẽ gọi điện thoại cho Lão Bạch, xem xem ai thua ai thắng.”
“Lão Bạch sẽ không nhận điện thoại của anh.”
Quả thực, Hứa Tình Thâm nói không sai.
Khi nãy Tưởng Viễn Chu có gọi vài cuộc, nhưng điện thoại của Lão Bạch gần hết pin, tới khi Tưởng Viễn Chu gọi lại lần nữa thì mới phát hiện điện thoại của Lão Bạch tắt máy.
Trong một căn phòng của khách sạn, toàn bộ rèm cửa sổ được kéo lên, trên mặt đất vô cùng bữa bãi.
Ánh mặt trời không chiếu tới vào trong gian phòng, tối hôm qua Lão Bạch cố ý tắt tiếng điện thoại, anh ôm người trong ngực, đang ngủ say.
Anh cũng không nhớ rõ là anh ngủ khi nào nữa, chuyện tối qua quá mức phức tạp, có lẽ là lần đầu tiên trong đời anh trải qua chuyện này…
Chuyện khó khăn nhất.
Nói chung, nó khó hơn so với chuyện năm đó thi vào trường cao đẳng.
Chung quy là, còn khó hơn so với chuyện bị bắt cóc khi trước.
Tô Đề Lạp thét chói tai, anh lại không chịu nổi, thật sự là có một số chuyện đã tiến hành được một nửa, đó cũng không phải chuyện nói dừng là có thể dừng lại.
Tô Đề Lạp hối hận khi bước vào khách sạn với anh, bọn họ không hề có sự chuẩn bị, cho nên khi làm chuyện này chính là mò mẫm lung tung.
Nếu như cách âm trong phòng không tốt, đoán chắc là thanh âm của cô đã có thể truyền ra ngoài rồi.
“Reeng, Reeng —— “
Điện thoại ở đầu giường bỗng nhiên vang lên, Lão Bạch giật mình tỉnh lại, đưa tay lần tìm điện thoại di động, đưa điện thoại di động tới bên tai.
“Alo?”
Alo một hồi, phát hiện thanh âm còn đang kêu, Lão Bạch nhỏm nửa người trên dậy, lúc này mới chú ý tới điện thoại bàn ở cách đó không xa.
Anh cầm ống nghe lên: “Alo?”
“Lão Bạch, cậu đang ở khách sạn Quốc Tế sao?”
Lão Bạch vừa nghe, hoàn toàn tỉnh táo.
“Tưởng tiên sinh? Thật ngại quá, tôi ngủ quên, ngài có chuyện gì xin cứ việc phân phó.”
“Cậu đang ở khách sạn Quốc Tế sao?”
“Ở.”
“Tốt, không có việc gì.” Tưởng Viễn Chu nói xong, cúp điện thoại.
Lão Bạch kinh ngạc nhìn microphone chằm chằm một lát, anh cũng không biết Tưởng Viễn Chu có ý gì, anh cụp máy, vừa nằm xuống giường lớn, cũng cảm giác người bên cạnh khẽ cử động.
Tô Đề Lạp xoay người, chậm rãi mở mắt, sau khi nhìn thấy Lão Bạch, cô vội lấy tay che mặt mình.
Xấu hổ, quá xấu hổ.
Lão Bạch chui vào trong chăn, không biết người khác sau khi trải qua lần đầu tiên đều không biết đối mặt với đối phương ra sao. Anh nhớ kỹ lần đầu tiên Hứa Tình Thâm tới tìm Tưởng Viễn Chu, da mặt dày hơn nhiều, sau cả đêm bị “xơi tái”, sau khi bước ra khỏi phòng, nét mặt còn giả vờ như bình thản không thèm quan tâm.
Lúc đó Lão Bạch đứng ở bên ngoài, Hứa Tình Thâm nhìn anh vô cùng lạnh lùng, biểu tình kia thật giống như đang muốn nói, chúng tôi “ăn” là chuyện của chúng ta, ai quản được?
Lão Bạch thấy cả thể xác và tinh thần sung sướng, đưa tay Tô Đề Lạp ôm vào trong ngực.
“Không phải tối hôm qua muốn chết rồi sao?”
Tô Đề Lạp cúi đầu, hận không thể cúi đầu nhét vào ngực.
“Mấy giờ rồi, em muốn đi làm?”
“Đi làm? Thân thể chịu nổi sao?” Sắc mặt Lão Bạch lộ vẻ thân thiết. “Nếu không xin nghỉ đi?”
“Không thể được!” Tô Đề Lạp kích động. “Em làm cùng chỗ với Xuyến Xuyến, nếu cô ấy biết hôm nay em không đi làm, nhất định biết tối hôm qua chúng ta…”
“Biết thì biết chứ sao, anh là bạn trai em, chẳng lẽ chúng ta làm vậy là không đúng sao?”
Tô Đề Lạp khoanh hai tay ở trước ngực, không dám lộn xộn, lúc này Lão Bạch không còn buồn ngủ nữa, hai người nằm đối diện nhau.
“Em… Đói không?”
“Có.”
“Em muốn xuống kia ăn, hay anh gọi họ đưa tới?”
“Đợi xuống dưới ăn đi.”
Lão Bạch đưa tay ôm lấy lưng cô, xích lại gần cô hơn.
“Đề Lạp, hôm nay anh sẽ tới nói với chú dì, chúng ta muốn kết hôn.”
“Hôm nay anh không đi làm sao?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Đề Lạp đỏ bừng.
“Trắng đêm qua em không về, ngày hôm nay anh lại muốn tới nhà nói chuyện kết hôn, nhất định họ sẽ biết hết.”
“Như vậy rất tốt…”
Lão Bạch hôn đỉnh đầu Tô Đề Lạp, trong cơ thể lại đang như gào thét vì vui vẻ và kích động.
“Ngày hôm nay đừng đi làm, chúng ta ở đây thêm một ngày nữa được không?”
“Anh điên rồi sao?” Tô Đề Lạp đẩy lồng ngực anh ra, nhưng cô nào phải đối thủ của Lão Bạch, anh chỉ xoay người đã đè được cô lại.
—
Trong một căn phòng khác, Tưởng Viễn Chu đặt điện thoại di động sang một bên, quay sang hỏi Hứa Tình Thâm: “Nghe thấy chưa?”
Cô không cam lòng, muốn ăn vạ.“Em không nghe thấy tiếng Tô Đề Lạp.”
“Lão Bạch không thể nào vô duyên vô đặt phòng rồi ở một mình, điểm này, khẳng định là em rõ ràng.”
Hứa Tình Thâm khẽ cắn môi dưới, đương nhiên cô biết rõ, cho nên, coi như là cô đã thua.
Hứa Tình Thâm vội vàng đứng lên.
“Thời gian không còn sớm, xuống phía dưới ăn điểm tâm là có thể đi bệnh viện.”
Tưởng Viễn Chu thấy cô lại muốn chạy, anh túm cô lại.
“Em nói, em định khi nào thực hiện?”
Cô xoay người nhìn về phía Tưởng Viễn Chu.
“Chẳng lẽ ngay bây giờ?”
“Anh cầu còn không được.”
Hứa Tình Thâm đưa tay đẩy trán Tưởng Viễn Chu ra.
“Anh đừng mơ.”
—
Bệnh viện Tinh Cảng.
Sáng sớm bà Mục đã gọi điện thoại cho Mục Kính Sâm, bảo anh mau đưa Phó Lưu Âm tới bệnh viện kiểm tra.
Mục Kính Sâm mở mắt ra, cảm giác tia sáng trong gian phòng chói mắt, anh giơ tay lên che mi mắt.
“Mẹ, để làm gì?”
“Mấy giờ rồi, bệnh viện đã sớm đi làm.”
“Đã biết.”
“Con mau lên đi!”
Mục Kính Sâm ngắt cuộc gọi, bà Mục ngồi ở bên cạnh giường bệnh.
“Thật là khiến cho người khác phải bận tâm.”
“Mẹ, xảy ra chuyện gì? Mẹ đừng bắt Kính Sâm và Âm Âm tới, hiện tại con không sao…”
Lăng Thời Ngâm cho rằng bà Mục thúc giục bọn họ tới bệnh viện đến thăm cô ta, bà Mục khẽ lắc đầu: “Một đứa con, đứa nào đứa nấy đều khiến người ta lo lắng chết đi được.”
“Mẹ, mẹ giữ sức khỏe của mình là tốt rồi.”
“Chỉ có điều, cuối cùng cũng còn có một tin vui…” Thần sắc bà Mục khẽ dịu đi. “Khả năng là Âm Âm mang thai.”
“Cái gì?” Lăng Thời Ngâm kinh ngạc. “Cô… Cô ấy mang thai?”
“Tối hôm qua đang nôn khan, khó chịu, mẹ xem tám phần là đúng rồi.”
Lăng Thời Ngâm nằm ở đó vẫn không nhúc nhích, cô ta không nghĩ tới Phó Lưu Âm sẽ có thai nhanh như thế, mặc dù có chuẩn bị tâm lý, nhưng trong lòng vẫn khó chịu, nhưng lại không thể lộ ra trên nét mặt.
Lúc Mục Thành Quân đi vào, bà Mục đang nói chuyện có con với Lăng Thời Ngâm.
“Chờ sau này Âm Âm sinh con, trong nhà sẽ náo nhiệt, ba con cũng có thể an tâm không ít…”
Lăng Thời Ngâm gần như không nói gì, bà Mục thấy cô ta miễn cưỡng cười, bà cầm tay của Lăng Thời Ngâm.
“Vô cùng may mắn đó, Thời Ngâm, con không có việc gì là tốt rồi, tốt nhất con nên an dưỡng thật tốt, mẹ mới có thể vui vẻ.”
Mục Thành Quân ngồi xuống mép giường, sắc mặt không chút thay đổi nhìn về phía bà Mục.
“Mẹ, mẹ đi một chút gì đi.”
“Không cần, mẹ không đói bụng.”
“Tối hôm qua trông nom một đêm, không ăn gì sao được chứ?”
Trong mắt bà Mục lộ ra mấy phần lo lắng.
“Thành Quân, còn bao lâu nữa Thời Ngâm mới có thể về nhà?”
“Phải xem tình trạng của cô ta, sẽ không quá vài ngày đâu, đến lúc đó về nhà chăm nuôi là tốt rồi.”
“Ở bên trong bệnh viện mẹ luôn cảm thấy lo lắng, Thành Quân, con bảo Kính Sâm thu xếp vài người đến đây đi.”
Mục Thành Quân nghĩ thấy buồn cười, hắn khoanh hai tay trước ngực.
“Để làm gì ạ?”
“Giữ cửa chứ sao, lỡ như lúc chúng ta đều không có ở đây, có người lẻn vào thì biết làm sao?”
“Mẹ…” Mục Thành Quân thuận miệng nói: “Mẹ cho là đang đóng phim sao? Hơn nữa Lăng Thời Ngâm có kết thù kết oán với ai sao?”
Tinh thần của Mục Thành Quân đối với bà Mục, đã khá nhiều, Lăng Thời Ngâm liếc nhìn chồng bên cạnh.
“Thành Quân, tối hôm qua anh đi đâu?”
“Hỏi vậy là có ý gì?” Mục Thành Quân đối diện với ánh mắt cô ta, hỏi ngược lại.
“Tối hôm qua anh không về, nhưng cũng không có ở bên trong phòng bệnh…”
“Tôi đi ra ngoài hút một điếu thuốc, sau đó ra ngoài chợp mắt.”
Mặc dù Lăng Thời Ngâm không tin, nhưng cũng không thể nói được gì.
Mục Thành Quân rút ra điếu thuốc, muốn châm lửa, bà Mục thấy thế vội quát: “Thành Quân, đây chính là ở phòng bệnh!”
“Mẹ, con nói, mẹ mau đi ăn cái gì đi.” Mục Thành Quân biết, bà Mục đang đề phòng hắn, hắn đứng dậy.
“Được rồi, để con cho người đưa vào.”
Hắn nhấc chân lên đi ra ngoài, Lăng Thời Ngâm vội vàng gọi lại: “Ông xã, anh đi đâu?”
“Tối nay tôi lại tới, công ty có một số việc phải đi xử lý.”
“Ông xã…”
Mục Thành Quân quay đầu lại nhìn cô ta.
“Thời Ngâm, chuyện tai nạn xe trong lòng cô biết rõ ràng nhất, chuyện này dừng ở đây, tôi sẽ bảo Laci không truy cứu tiếp nữa. Thế nhưng cô cũng một vừa hai phải thôi, nói cách khác, tôi cũng không giúp được cô.”
Sau khi người đàn ông bỏ lại những lời này, nhấc chân lên đi ra ngoài.
Lăng Thời Ngâm nghe được tiếng đóng cửa truyền tới, cô ta cắn chặt môi, tuyệt đối không thừa nhận chuyện này có liên quan tới mình, nhưng Mục Thành Quân biết rõ mười mươi.
Người đàn ông đi ra khỏi phòng bệnh, hắn nhìn đồng hồ, còn sớm, hắn đi tới một phòng bệnh khác, cũng không hề gõ cửa, trực tiếp mở cửa đi vào.
Người phụ nữ nằm trên giường bệnh, cũng là không thể cử động, Mục Thành Quân bước tiến lên.
Người phụ nữ cười cười với hắn.
“Đi thăm bà xã sao?”
“Tôi ở cùng em hơn nửa đêm, nếu sáng không đi qua một lúc, vậy thực sự là kỳ cục.”
Người phụ nữ đưa tay, Mục Thành Quân cầm bàn tay cô ta.
“Gọi ba mẹ tới chăm nom em.”
“Nếu họ thấy dáng vẻ này của em, còn không đau lòng chết sao?”
“Lẽ nào em muốn nằm một mình ở đây?”
Người phụ nữ nắm chặt bàn tay hắn.
“Thành Quân, em không sao, em không cảm thấy khổ cực, có thể thấy anh bình yên vô sự, đã thấy trời đất chiếu cố em nhiều lắm rồi.”
“Em nói luôn ngọt ngào như vậy.”
Mục Thành Quân ngồi xuống mép giường, có mấy lời lại muốn nói rõ ràng cới cô ta.
“Laci, chuyện này cứ cho qua như thế thôi. Tôi biết là thiệt thòi cho em, nhưng coi như là tôi thông báo với em một tiếng, hôm nay Lăng Thời Ngâm trọng thương, nếu như gây chuyện lớn thêm nữa, tôi cũng không tiện ăn nói với nhà họ Lăng.”
Đương nhiên người phụ nữ hiểu rõ, lần này cô ta gặp tai nạn, rõ ràng là Lăng Thời Ngâm muốn lấy mạng của cô ta.
Nhưng tối hôm qua Mục Thành Quân đã nói, Lăng Thời Ngâm bị hắn đánh gần như tàn phế, hôm nay cũng phải nhập viện.
Hắn nói chuyện này nên quên đi, vậy cũng chỉ có thể quên đi.
Chí ít, cô ta phải nói như thế thôi.
Laci khẽ lắc đầu: “Thành Quân, em hiểu, anh đã trút cơn giận này cho em, coi như là em có thiệt thòi hơn nữa, nhưng vì thể diện của anh, em chỉ có thể ngậm ngùi nuốt hết những đắng cay vào lòng.”
Mục Thành Quân đưa tay sờ khuôn mặt người phụ nữ.
“Ngoan.”
Hắn cũng không ở lại được bao lâu, dù sao một lát nữa sẽ có người đến kiểm tra phòng.
Mục Thành Quân đi ra ngoài, người phụ nữ cầm điện thoại trong tay lên. Muốn cô ta cho rằng chuyện này chưa hề xảy ra, đây không phải là chuyện cười sao?
Thiếu chút nữa cô ta đã mất mạng.
Người phụ nữ biết lúc này Lăng Thời Ngâm còn ở trong bệnh viện Tinh Cảng, cô ta phải thừa dịp ra tay ngay khi Lăng Thời Ngâm còn chưa về nhà họ Mục, cô ta muốn khiến cho Lăng Thời Ngâm phải hối hận cả đời, hối hận lúc đó đã có suy nghĩ muốn cô ta biến mất hoàn toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.