Chương 309: Lời đàn ông nói có thể tin sao?
Thánh Yêu
02/05/2017
Tô Đề Lạp thoáng yên lặng, giống như một con gà mái thua trận, ngồi im tại chỗ không nói gì.
"Vừa nãy còn nói giống y như thật đấy, hỏi cậu một câu, cậu liền giả vờ câm điếc?"
"Ai giả bộ câm chứ?"
"Như vậy đi, dù sao thì hôm nay cũng là sinh nhật tớ, tớ cảm ơn mấy chị em đã khiến tớ rất vui vẻ. Đề Lạp, tớ đi đặt phòng cho cậu nhé? Tớ mời khách!"
Xuyến Xuyến nói xong, lấy túi bỏ lên trên bàn.
"Tớ hào phóng một lần!"
Tô Đề Lạp thấy thế, đẩy túi của cô ấy ra.
"Cần cậu bất chấp như vậy sao?"
"Vậy cậu có ý gì?"
Lão Bạch thấy cô vẫn đỏ mặt, anh vội vàng tiếp lới: "Nếu hôm nay là sinh nhật cô, nên khiến cô được vui vẻ, không cần phải quá bận tâm tới chúng tôi."
"Nghe chưa, nghe chưa? Lấy tư cách bạn trai, có đúng hay không..."
Cô gái còn chưa nói hết nửa câu sau, đã bị Tô Đề Lạp bụm miệng.
"Được rồi, muộn lắm rồi, có phải đều đã uống nhiều rồi hay không?"
"Không uống nhiều mà..."
Hứa Tình Thâm nhìn bọn họ náo loạn một hồi, cuối cùng Tô Đề Lạp phải lôi kéo, lúc này mới được coi là giải tán.
Tưởng Viễn Chu và Hứa Tình Thâm đi ra bên ngoài, tất cả mọi người uống rượu, không thể lái xe, nhất định là Lão Bạch muốn đưa Tô Đề Lạp trở về, Tưởng Viễn Chu thấy tài xế lái xe tới.
"Lão Bạch, cậu để cô Tô ngồi xe về đi."
"Tưởng tiên sinh, không cần, cũng không tiện đường, tôi đón xe là được rồi."
Mấy người bạn của Tô Đề Lạp còn ở bên cạnh đùa giỡn, Tưởng Viễn Chu bỗng nhiên nở nụ cười: "Hôm nay bọn tôi không trở về Hoàng Đỉnh Long Đình, tiện đường với hai người hơn."
"Vậy Tưởng tiên sinh muốn đi đâu?"
"Khách sạn Quốc Tế."
Tô Đề Lạp nghe xong, ngay cả mang tai cũng ửng hồng, cô giả vờ như không nghe thấy vội vàng quay mặt đi, thế nhưng mấy cô bạn toàn là những tên thính tai.
"Đúng đúng đúng, Đề Lạp, cậu tranh thủ đi cùng họ luôn đi!"
Tô Đề Lạp sợ ở đây thêm một lúc nữa, sớm muộn cũng bị mấy cô bạn độc địa này bán đi. Cô kéo cánh tay của Lão Bạch.
"Ngồi xe của Tưởng tiên sinh đi thôi."
"Đúng đúng đúng, đi nhanh đi!"
Ngồi vào bên trong xe, Tô Đề Lạp dựa vào cửa sổ xe. Nhìn thấy mấy người bạn cũng lần lượt gọi xe, cô thu hồi ánh nhìn.
"Cảm ơn Tưởng tiên sinh, Tưởng phu nhân."
"Không cần khách sáo, tiện đường."
"Thật ngại quá, bọn tôi chơi cùng nhau từ hồi học tiểu học, kể cả ba mẹ tôi cũng coi họ những đứa con gái vậy, cho nên cách nói chuyện... Để mọi người phải chê cười rồi."
Hứa Tình Thâm cười khẽ, đáp lại: "Không sao, rất vui mà."
Xe chạy đi ra ngoài, đi tới khách sạn, Hứa Tình Thâm nhìn về phía Lão Bạch và Tô Đề Lạp, Lão Bạch nhìn theo ánh mắt của cô, có chút xấu hổ.
"Tưởng tiên sinh, đêm nay hai người ở khách sạn thật sao?"
Tưởng Viễn Chu không đáp lại, đi thẳng xuống xe.
Hứa Tình Thâm lại hiểu rõ, cô xuống xe sau đó đứng bên cạnh Tưởng Viễn Chu.
"Anh lừa Lão Bạch à?"
"Lừa cậu ta làm gì?"
"Anh không trở về nhà, còn chạy tới khách sạn?"
Tưởng Viễn Chu ngẩng lên, nhìn về phía nơi cao nhất của khách sạn.
"Đêm nay anh muốn ở khách sạn."
"Vậy anh ở đi, em về nhà." Hứa Tình Thâm nói xong, xoay người muốn rời khỏi đó.
Tưởng Viễn Chu nắm chặt cổ tay của cô, kéo cô lại gần mình, Lão Bạch và Tô Đề Lạp cũng xuống xe, Tô Đề Lạp nhìn, đúng là tới khách sạn thật sao?
"Không được, tại sao phải ở khách sạn?" Hứa Tình Thâm nhăn nhó khó chịu. "Hơn nữa không chuẩn bị thứ gì cả, quần áo cũng không đem theo, dưỡng da cũng không có..."
Nói tóm lại phải chuẩn bị cho cô cả một vali đồ thì cô mới yên tâm ở một đêm đó nha. Tưởng Viễn Chu ôm lấy cánh tay của cô, gần như là ôm chặt lấy cô kéo đi, bước chân của Hứa Tình Thâm càng lúc càng không có giãy dụa nữa, bị Tưởng Viễn Chu mang vào trong đại sảnh rất nhanh.
Lão Bạch liếc nhìn, quay sang nói với Tô Đề Lạp bên cạnh: "Chờ anh một lát, anh vào làm thủ tục cho Tưởng tiên sinh."
"Vâng."
Lão Bạch bước nhanh đi vào trong, Hứa Tình Thâm còn đang nỗ lực thuyết phục Tưởng Viễn Chu về nhà, hai người đứng ở trước quán quầy lễ tân, Lão Bạch đi tới bên cạnh Tưởng Viễn Chu rất nhanh.
"Tưởng tiên sinh, để tôi làm cho."
Tưởng Viễn Chu liếc nhìn anh ấy.
"Cậu không vào?"
"Tưởng tiên sinh, ngài đừng nói đùa nữa."
Tưởng Viễn Chu dựa vào chỗ ở bên cạnh, nở nụ cười như có như không.
"Ai đùa với cậu chứ?"
Lão Bạch nhìn ra ngoài, thấy Tô Đề Lạp đứng ở bên ngoài, lúc này sắc trời đã tối, cô lặng yên đứng ở đó chờ anh, điều này khiến cho anh cảm thấy rất thư thái.
"Tưởng tiên sinh, lát nữa tôi sẽ đưa Đề Lạp về."
"Có phải cậu ngu ngốc thật hay không?" Tưởng Viễn Chu giơ đồng hồ lên, đưa chiếc đồng hồ mang nhãn hiệu nổi tiếng đến trước mặt Lão Bạch.
"Cậu xem một chút mấy giờ rồi?"
"Thật đúng là không còn sớm, đã mười một giờ rồi."
"Vậy nên...?"
Lão Bạch tiếp lời: "Vậy nên ngài mau lên phòng đi, tôi sẽ đưa Đề Lạp về nhà sớm hơn."
"Cậu đi hỏi cô ấy, nói bây giờ đi về quá muộn, cũng quấy rầy người nhà của cậu, hỏi cô ấy có đồng ý ở khách sạn một đêm hay không."
Nếu hỏi câu này thật, nhất định là Tô Đề Lạp xoay người rời đi.
Tưởng Viễn Chu còn đẩy Lão Bạch một cái.
"Đi thôi."
Lão Bạch bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đi ra ngoài, Hứa Tình Thâm nhìn chằm chằm bóng lưng người đàn ông.
"Anh bận tâm như thế làm gì chứ?"
"Nếu cứ theo tốc độ này cùng với sự thận trọng của Lão Bạch, anh đoán bọn họ có thể yêu đương tới tám năm, hơn nữa trong tám năm này có khi Lão Bạch nhiều lắm chỉ ôm hôn, lần đầu tiên tiếp xúc thân mật còn phải chờ tới khi có giấy đăng ký kết hôn mới được."
"Vậy rất tốt mà..." Hứa Tình Thâm cười nói. "Tình yêu tinh thần."
"Vậy có gì tốt?" Tưởng Viễn Chu nhìn cô một lượt. "Thứ gọi là tình yêu, làm được ái, mới có thể có tình phía sau."
Lão Bạch đi ra cánh cửa xoay của khách sạn, quay đầu lại liếc nhìn, thấy Hứa Tình Thâm đẩy Tưởng Viễn Chu, cũng không biết họ đang làm gì.
Tô Đề Lạp nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng lên nhìn thấy bóng dáng Lão Bạch.
"Sắp xếp xong rồi?"
Lão Bạch khẽ nuốt khan, khó khăn lắm mới nói ra được một câu: "Đề Lạp, muộn như thế rồi, hẳn là chú dì đã ngủ?"
"Đúng vậy, em có nói với họ là hôm nay sinh nhật bạn, có thể sẽ đi chơi suốt đêm."
Lão Bạch nghe thế, tựa như bắt được một chút tin tức bên trong, trong lòng anh vẫn có ý nghĩ như vậy, chỉ sợ Tô Đề Lạp sẽ bị dọa sợ chạy mất.
Nhưng anh cũng không cam lòng lúc nào cũng là như vậy, anh thích cô gái này thực sự, đã muốn tiến tới một bước phát triển với cô, anh là đàn ông, tinh lực tràn trề, hơn nữa mỗi ngày nhìn Tưởng Viễn Chu và Hứa Tình Thâm dính lấy nhau như vậy, anh cũng có ý kiến đó nha.
"... Vậy nếu đêm nay em không về thì sao?"
"Không quay về?" Tô Đề Lạp nhìn thẳng vào Lão Bạch. "Vậy em đi đâu?"
Lão Bạch nhìn về phía khách sạn trước mặt.
"Ở khách sạn."
Tô Đề Lạp không nói gì, tựa như đang do dự, Lão Bạch vội vàng nói: "Em yên tâm, em không cần phải suy nghĩ tới vấn đề khác, anh... Anh chỉ đặt một phòng cho em, anh chỉ nghĩ rằng muộn như thế, em về lại đánh thức giấc ngủ của chú dì..."
"Được rồi."
So với Lão Bạch, Tô Đề Lạp lại thoải mái hơn rất nhiều.
Lão Bạch cho là mình nghe lầm.
"Thực sự?"
"Lẽ nào anh nói đùa với em?"
"Dĩ nhiên không phải!"
Lão Bạch đi xuống bậc thang, dặn tài xế về trước đi, anh đưa Tô Đề Lạp vào khách sạn, Tưởng Viễn Chu và Hứa Tình Thâm đã vào trước, không thấy bóng dáng bọn họ đâu nữa, Lão Bạch đặt một phòng, làm thủ tục xong xuôi, cầm thẻ phòng ở trong tay.
Tô Đề Lạp đi theo sau anh, hai người vào thang máy, Lão Bạch hồi hộp nhìn con số không ngừng nhảy lên trên.
"Anh, lát nữa anh phải về nhà sao?" Tô Đề Lạp hỏi.
Lão Bạch ậm ừ trả lời: "Anh đưa em vào phòng trước đã."
Anh khẩn trương, bàn tay cuộc chặt, phát hiện lòng bàn tay vô cùng ẩm ướt, Tô Đề Lạp đứng ở góc thang máy, bên trong không gian lớn như vậy chỉ có hai người họ.
Cô nhìn trên lưng người đàn ông, cũng không dám thở mạnh, cô tự hỏi mình một câu, thực sự chuẩn bị sẵn sàng sao?
Tô Đề Lạp ở cùng Lão Bạch không lâu lắm, nhưng cô rất tin tưởng ánh mắt của mình, tính cách Lão Bạch tốt, cô nhìn lại, gần như là anh không có gì có thể chê, giao mình cho một người đàn ông như vậy...
Tô Đề Lạp nghĩ vậy, trong đầu trở nên ong ong, mặt cũng đỏ bừng, cô đang miên man suy nghĩ cái quái gì vậy?
Người ta còn chưa nói gì, cô đã suy nghĩ tới những chuyện lộn xộn không đâu vào đâu.
Leng keng ——
Cửa thang máy từ từ mở ra, lão Bạch đi ra ngoài trước, Tô Đề Lạp đi theo phía sau.
Hai người một trước một sau, mải mê với suy nghĩ trong lòng mình, đi tới cửa phòng, Lão Bạch lấy thẻ mở cửa phòng.
Mở cửa ra, cũng không ai nói chuyện, lúc Tô Đề Lạp đi vào phòng, Lão Bạch mở phòng trong ra, gian phòng lại rất lớn, Tô Đề Lạp đi vào trong, thấy một chiếc giường lớn xuất hiện trước mắt.
Lão Bạch chỉ chỉ chiếc giường kia.
"Em ngồi một chút, xem có thấy thoải mái không?"
Tô Đề Lạp ngoan ngoãn ngồi xuống mép giường.
"Thoải mái."
Hai người lặng im không nói gì, bầu không khí rơi vào xấu hổ, Lão Bạch nhìn cô gái trước mặt chằm chằm, ngọn đèn êm dịu chiếu trên vai Tô Đề Lạp, cô đan hai tay vào nhau, có chút hồi hộp, có chút ngượng ngùng.
Lão Bạch nghĩ sắp không kìm nén được mình, anh hận không thể cứ thế lao tới như vậy, nhưng anh lại sợ sẽ dọa Tô Đề Lạp.
"Anh..." Tô Đề Lạp ngẩng đầu chăm chú nhìn về phía Lão Bạch."Thời gian cũng không còn sớm, anh phải đi về sao?"
"Anh, anh ngồi một lát." Lão Bạch nói xong, dứt khoát ngồi xuống bên cạnh Tô Đề Lạp.
Hai người ngồi sát nhau, giống như hai quả cầu lửa lớn, độ ấm trong phòng vừa phải, Lão Bạch bỗng nhiên đưa tay nắm lấy tay của Tô Đề Lạp.
Bình thường bọn họ cũng nắm tay nhau, Tô Đề Lạp liếc nhìn, không giãy dụa, hơi thở của Lão Bạch càng ngày càng bất ổn.
"Em có muốn tắm hay không?"
"Anh, anh nói gì thế." Tô Đề Lạp vội rút tay ra.
Phòng cũng đã công khai đặt rồi, cơ hội tốt nhất bày ra trước mắt, Lão Bạch cũng không muốn đợi tới cơ hội tiếp theo nữa, anh chợt ôm vai Tô Đề Lạp, kéo cô ngã vào giường lớn.
Tô Đề Lạp trừng lớn hai mắt, nhìn nhìn Lão Bạch bên cạnh chằm chằm.
"Anh..."
"Anh chỉ ôm em mà thôi, anh không làm gì hết."
"Anh đảm bảo?"
"Anh đảm bảo."
Toàn thân Tô Đề Lạp cứng ngắc, rụt vai lại, cánh tay Lão Bạch ôm ở trước ngực cô, cũng gần như là áp sát hai "đầu" của người ta, Tô Đề Lạp nghe thấy Lão Bạch thở hổn hển, cô cũng không dám động đậy, thế nhưng dần dần... Cô cũng cảm giác có gì đó không thích hợp.
Bàn tay nóng rẫy của người đàn ông áp sát trên hông cô, nóng tới nỗi khiến cô nổi hết da gà.
Tô Đề Lạp vội vàng đè tay Lão Bạch lại.
"Không được lộn xộn."
"Anh không nhúc nhích."
"Chẳng lẽ cánh tay này không phải là của anh?"
Lão Bạch cười gượng hai tiếng: "Sao vậy nhỉ? Hình như là tay của anh thật, nhưng anh lại không ý thức được."
"..."
Lồng ngực Tô Đề Lạp phập phòng kịch liệt kịch liệt, cô là lần đầu tiên, cho tới bây giờ cũng chưa từng tiếp xúc thân mật như vậy, cho nên một cái đụng chạm cũng có thể khiến cô đỏ mặt tới mang tai.
Lão Bạch càng lúc càng không kiềm chế được, dù sao trong ngực anh ôm người con gái anh thích, hơn nữa khoảng cách áp sát gần như vậy. Bàn tay anh đang phát run lên, trong đầu Lão Bạch hoàn trống rỗng, đột nhiên anh chống người lên, đè cô gái xuống dưới người mình.
Tô Đề Lạp trợn tròn mắt.
"Anh, anh, anh..."
Anh cũng không giải thích được là anh muốn làm gì, Lão Bạch dứt khoát hôn lên môi cô.
Củi khô gặp lửa cháy, mới đầu ngọn lửa còn lách tách, đến cuối cùng, "ầm" một cái, thiêu cháy toàn bộ.
Hai tay Lão Bạch đè lại tay của Tô Đề Lạp, hai người đan chặt mười ngón, Tô Đề Lạp cũng cảm thấy đầu óc trống rỗng, cả người còn đang run rẩy, bàn tay Lão Bạch đổi thành ôm khuôn mặt của cô, cuối cùng, hai tay cũng không biết hẳn là nên đặt vào đâu, bắt đầu sờ loạn trên người cô.
Tô Đề Lạp đưa hai tay túm chặt cổ áo.
"Chờ một chút, chờ một chút..."
Lão Bạch không nghe, bàn tay bắt đầu xé rách quần áo cô, Tô Đề Lạp đè lại cổ tay của anh.
"Em, em là lần đầu tiên."
"Em yên tâm, anh... Anh cũng vậy!"
Tô Đề Lạp co vai.
"Vậy anh biết sao?"
"Biết, biết, biết!"
"Chờ một chút!" Tô Đề Lạp áp lòng bàn tay lên hai gò má, vốn là muốn để cho mình tỉnh táo, nhưng toàn thân cô đều nóng hổi.
"Anh... Anh đã nghĩ tới chuyện kết hôn với em sao?"
"Đương nhiên, chỉ cần em đồng ý, ngày mai chúng ta sẽ đi đăng ký."
"Vậy anh... Anh sẽ không muốn có con ngay đấy chứ?"
"Anh muốn, anh muốn, chỉ cần là em sinh, anh đều thích..."
Tô Đề Lạp vốn muốn khiến anh chuẩn bị "mũ áo", nhưng cô không nghĩ tới Lão Bạch không chịu nổi như thế, bàn tay anh run rẩy, vẫn muốn xé rách quần áo của cô.
Tô Đề Lạp không khỏi thốt ra: "Chờ đã, khoan, em, em, em... Em phải về nhà."
Lúc này Lão Bạch mặc kệ cô nói gì, anh có cảm giác mình sắp không thở nổi nữa, nhất là khi nhìn thấy làn da trắng noãn của cô.
Tô Đề Lạp kéo chăn bên cạnh lên, che trên người mình, Lão Bạch thấy thế, cũng vội vã chui vào theo.
"Anh mau đi ra..."
"Anh chỉ ôm em một cái, anh không làm gì nữa." Người đàn ông nói xong, dùng sức ôm lấy Tô Đề Lạp.
"Anh chỉ ôm một lúc rồi buông ra sao?"
"Ừ, anh ôm em một lúc rồi sẽ buông ra, sau đó anh sẽ về nhà."
Tô Đề Lạp không biết anh nói như vậy có thể tin được hay không, cô có chút nửa tin nửa ngờ.
"Vừa nãy còn nói giống y như thật đấy, hỏi cậu một câu, cậu liền giả vờ câm điếc?"
"Ai giả bộ câm chứ?"
"Như vậy đi, dù sao thì hôm nay cũng là sinh nhật tớ, tớ cảm ơn mấy chị em đã khiến tớ rất vui vẻ. Đề Lạp, tớ đi đặt phòng cho cậu nhé? Tớ mời khách!"
Xuyến Xuyến nói xong, lấy túi bỏ lên trên bàn.
"Tớ hào phóng một lần!"
Tô Đề Lạp thấy thế, đẩy túi của cô ấy ra.
"Cần cậu bất chấp như vậy sao?"
"Vậy cậu có ý gì?"
Lão Bạch thấy cô vẫn đỏ mặt, anh vội vàng tiếp lới: "Nếu hôm nay là sinh nhật cô, nên khiến cô được vui vẻ, không cần phải quá bận tâm tới chúng tôi."
"Nghe chưa, nghe chưa? Lấy tư cách bạn trai, có đúng hay không..."
Cô gái còn chưa nói hết nửa câu sau, đã bị Tô Đề Lạp bụm miệng.
"Được rồi, muộn lắm rồi, có phải đều đã uống nhiều rồi hay không?"
"Không uống nhiều mà..."
Hứa Tình Thâm nhìn bọn họ náo loạn một hồi, cuối cùng Tô Đề Lạp phải lôi kéo, lúc này mới được coi là giải tán.
Tưởng Viễn Chu và Hứa Tình Thâm đi ra bên ngoài, tất cả mọi người uống rượu, không thể lái xe, nhất định là Lão Bạch muốn đưa Tô Đề Lạp trở về, Tưởng Viễn Chu thấy tài xế lái xe tới.
"Lão Bạch, cậu để cô Tô ngồi xe về đi."
"Tưởng tiên sinh, không cần, cũng không tiện đường, tôi đón xe là được rồi."
Mấy người bạn của Tô Đề Lạp còn ở bên cạnh đùa giỡn, Tưởng Viễn Chu bỗng nhiên nở nụ cười: "Hôm nay bọn tôi không trở về Hoàng Đỉnh Long Đình, tiện đường với hai người hơn."
"Vậy Tưởng tiên sinh muốn đi đâu?"
"Khách sạn Quốc Tế."
Tô Đề Lạp nghe xong, ngay cả mang tai cũng ửng hồng, cô giả vờ như không nghe thấy vội vàng quay mặt đi, thế nhưng mấy cô bạn toàn là những tên thính tai.
"Đúng đúng đúng, Đề Lạp, cậu tranh thủ đi cùng họ luôn đi!"
Tô Đề Lạp sợ ở đây thêm một lúc nữa, sớm muộn cũng bị mấy cô bạn độc địa này bán đi. Cô kéo cánh tay của Lão Bạch.
"Ngồi xe của Tưởng tiên sinh đi thôi."
"Đúng đúng đúng, đi nhanh đi!"
Ngồi vào bên trong xe, Tô Đề Lạp dựa vào cửa sổ xe. Nhìn thấy mấy người bạn cũng lần lượt gọi xe, cô thu hồi ánh nhìn.
"Cảm ơn Tưởng tiên sinh, Tưởng phu nhân."
"Không cần khách sáo, tiện đường."
"Thật ngại quá, bọn tôi chơi cùng nhau từ hồi học tiểu học, kể cả ba mẹ tôi cũng coi họ những đứa con gái vậy, cho nên cách nói chuyện... Để mọi người phải chê cười rồi."
Hứa Tình Thâm cười khẽ, đáp lại: "Không sao, rất vui mà."
Xe chạy đi ra ngoài, đi tới khách sạn, Hứa Tình Thâm nhìn về phía Lão Bạch và Tô Đề Lạp, Lão Bạch nhìn theo ánh mắt của cô, có chút xấu hổ.
"Tưởng tiên sinh, đêm nay hai người ở khách sạn thật sao?"
Tưởng Viễn Chu không đáp lại, đi thẳng xuống xe.
Hứa Tình Thâm lại hiểu rõ, cô xuống xe sau đó đứng bên cạnh Tưởng Viễn Chu.
"Anh lừa Lão Bạch à?"
"Lừa cậu ta làm gì?"
"Anh không trở về nhà, còn chạy tới khách sạn?"
Tưởng Viễn Chu ngẩng lên, nhìn về phía nơi cao nhất của khách sạn.
"Đêm nay anh muốn ở khách sạn."
"Vậy anh ở đi, em về nhà." Hứa Tình Thâm nói xong, xoay người muốn rời khỏi đó.
Tưởng Viễn Chu nắm chặt cổ tay của cô, kéo cô lại gần mình, Lão Bạch và Tô Đề Lạp cũng xuống xe, Tô Đề Lạp nhìn, đúng là tới khách sạn thật sao?
"Không được, tại sao phải ở khách sạn?" Hứa Tình Thâm nhăn nhó khó chịu. "Hơn nữa không chuẩn bị thứ gì cả, quần áo cũng không đem theo, dưỡng da cũng không có..."
Nói tóm lại phải chuẩn bị cho cô cả một vali đồ thì cô mới yên tâm ở một đêm đó nha. Tưởng Viễn Chu ôm lấy cánh tay của cô, gần như là ôm chặt lấy cô kéo đi, bước chân của Hứa Tình Thâm càng lúc càng không có giãy dụa nữa, bị Tưởng Viễn Chu mang vào trong đại sảnh rất nhanh.
Lão Bạch liếc nhìn, quay sang nói với Tô Đề Lạp bên cạnh: "Chờ anh một lát, anh vào làm thủ tục cho Tưởng tiên sinh."
"Vâng."
Lão Bạch bước nhanh đi vào trong, Hứa Tình Thâm còn đang nỗ lực thuyết phục Tưởng Viễn Chu về nhà, hai người đứng ở trước quán quầy lễ tân, Lão Bạch đi tới bên cạnh Tưởng Viễn Chu rất nhanh.
"Tưởng tiên sinh, để tôi làm cho."
Tưởng Viễn Chu liếc nhìn anh ấy.
"Cậu không vào?"
"Tưởng tiên sinh, ngài đừng nói đùa nữa."
Tưởng Viễn Chu dựa vào chỗ ở bên cạnh, nở nụ cười như có như không.
"Ai đùa với cậu chứ?"
Lão Bạch nhìn ra ngoài, thấy Tô Đề Lạp đứng ở bên ngoài, lúc này sắc trời đã tối, cô lặng yên đứng ở đó chờ anh, điều này khiến cho anh cảm thấy rất thư thái.
"Tưởng tiên sinh, lát nữa tôi sẽ đưa Đề Lạp về."
"Có phải cậu ngu ngốc thật hay không?" Tưởng Viễn Chu giơ đồng hồ lên, đưa chiếc đồng hồ mang nhãn hiệu nổi tiếng đến trước mặt Lão Bạch.
"Cậu xem một chút mấy giờ rồi?"
"Thật đúng là không còn sớm, đã mười một giờ rồi."
"Vậy nên...?"
Lão Bạch tiếp lời: "Vậy nên ngài mau lên phòng đi, tôi sẽ đưa Đề Lạp về nhà sớm hơn."
"Cậu đi hỏi cô ấy, nói bây giờ đi về quá muộn, cũng quấy rầy người nhà của cậu, hỏi cô ấy có đồng ý ở khách sạn một đêm hay không."
Nếu hỏi câu này thật, nhất định là Tô Đề Lạp xoay người rời đi.
Tưởng Viễn Chu còn đẩy Lão Bạch một cái.
"Đi thôi."
Lão Bạch bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đi ra ngoài, Hứa Tình Thâm nhìn chằm chằm bóng lưng người đàn ông.
"Anh bận tâm như thế làm gì chứ?"
"Nếu cứ theo tốc độ này cùng với sự thận trọng của Lão Bạch, anh đoán bọn họ có thể yêu đương tới tám năm, hơn nữa trong tám năm này có khi Lão Bạch nhiều lắm chỉ ôm hôn, lần đầu tiên tiếp xúc thân mật còn phải chờ tới khi có giấy đăng ký kết hôn mới được."
"Vậy rất tốt mà..." Hứa Tình Thâm cười nói. "Tình yêu tinh thần."
"Vậy có gì tốt?" Tưởng Viễn Chu nhìn cô một lượt. "Thứ gọi là tình yêu, làm được ái, mới có thể có tình phía sau."
Lão Bạch đi ra cánh cửa xoay của khách sạn, quay đầu lại liếc nhìn, thấy Hứa Tình Thâm đẩy Tưởng Viễn Chu, cũng không biết họ đang làm gì.
Tô Đề Lạp nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng lên nhìn thấy bóng dáng Lão Bạch.
"Sắp xếp xong rồi?"
Lão Bạch khẽ nuốt khan, khó khăn lắm mới nói ra được một câu: "Đề Lạp, muộn như thế rồi, hẳn là chú dì đã ngủ?"
"Đúng vậy, em có nói với họ là hôm nay sinh nhật bạn, có thể sẽ đi chơi suốt đêm."
Lão Bạch nghe thế, tựa như bắt được một chút tin tức bên trong, trong lòng anh vẫn có ý nghĩ như vậy, chỉ sợ Tô Đề Lạp sẽ bị dọa sợ chạy mất.
Nhưng anh cũng không cam lòng lúc nào cũng là như vậy, anh thích cô gái này thực sự, đã muốn tiến tới một bước phát triển với cô, anh là đàn ông, tinh lực tràn trề, hơn nữa mỗi ngày nhìn Tưởng Viễn Chu và Hứa Tình Thâm dính lấy nhau như vậy, anh cũng có ý kiến đó nha.
"... Vậy nếu đêm nay em không về thì sao?"
"Không quay về?" Tô Đề Lạp nhìn thẳng vào Lão Bạch. "Vậy em đi đâu?"
Lão Bạch nhìn về phía khách sạn trước mặt.
"Ở khách sạn."
Tô Đề Lạp không nói gì, tựa như đang do dự, Lão Bạch vội vàng nói: "Em yên tâm, em không cần phải suy nghĩ tới vấn đề khác, anh... Anh chỉ đặt một phòng cho em, anh chỉ nghĩ rằng muộn như thế, em về lại đánh thức giấc ngủ của chú dì..."
"Được rồi."
So với Lão Bạch, Tô Đề Lạp lại thoải mái hơn rất nhiều.
Lão Bạch cho là mình nghe lầm.
"Thực sự?"
"Lẽ nào anh nói đùa với em?"
"Dĩ nhiên không phải!"
Lão Bạch đi xuống bậc thang, dặn tài xế về trước đi, anh đưa Tô Đề Lạp vào khách sạn, Tưởng Viễn Chu và Hứa Tình Thâm đã vào trước, không thấy bóng dáng bọn họ đâu nữa, Lão Bạch đặt một phòng, làm thủ tục xong xuôi, cầm thẻ phòng ở trong tay.
Tô Đề Lạp đi theo sau anh, hai người vào thang máy, Lão Bạch hồi hộp nhìn con số không ngừng nhảy lên trên.
"Anh, lát nữa anh phải về nhà sao?" Tô Đề Lạp hỏi.
Lão Bạch ậm ừ trả lời: "Anh đưa em vào phòng trước đã."
Anh khẩn trương, bàn tay cuộc chặt, phát hiện lòng bàn tay vô cùng ẩm ướt, Tô Đề Lạp đứng ở góc thang máy, bên trong không gian lớn như vậy chỉ có hai người họ.
Cô nhìn trên lưng người đàn ông, cũng không dám thở mạnh, cô tự hỏi mình một câu, thực sự chuẩn bị sẵn sàng sao?
Tô Đề Lạp ở cùng Lão Bạch không lâu lắm, nhưng cô rất tin tưởng ánh mắt của mình, tính cách Lão Bạch tốt, cô nhìn lại, gần như là anh không có gì có thể chê, giao mình cho một người đàn ông như vậy...
Tô Đề Lạp nghĩ vậy, trong đầu trở nên ong ong, mặt cũng đỏ bừng, cô đang miên man suy nghĩ cái quái gì vậy?
Người ta còn chưa nói gì, cô đã suy nghĩ tới những chuyện lộn xộn không đâu vào đâu.
Leng keng ——
Cửa thang máy từ từ mở ra, lão Bạch đi ra ngoài trước, Tô Đề Lạp đi theo phía sau.
Hai người một trước một sau, mải mê với suy nghĩ trong lòng mình, đi tới cửa phòng, Lão Bạch lấy thẻ mở cửa phòng.
Mở cửa ra, cũng không ai nói chuyện, lúc Tô Đề Lạp đi vào phòng, Lão Bạch mở phòng trong ra, gian phòng lại rất lớn, Tô Đề Lạp đi vào trong, thấy một chiếc giường lớn xuất hiện trước mắt.
Lão Bạch chỉ chỉ chiếc giường kia.
"Em ngồi một chút, xem có thấy thoải mái không?"
Tô Đề Lạp ngoan ngoãn ngồi xuống mép giường.
"Thoải mái."
Hai người lặng im không nói gì, bầu không khí rơi vào xấu hổ, Lão Bạch nhìn cô gái trước mặt chằm chằm, ngọn đèn êm dịu chiếu trên vai Tô Đề Lạp, cô đan hai tay vào nhau, có chút hồi hộp, có chút ngượng ngùng.
Lão Bạch nghĩ sắp không kìm nén được mình, anh hận không thể cứ thế lao tới như vậy, nhưng anh lại sợ sẽ dọa Tô Đề Lạp.
"Anh..." Tô Đề Lạp ngẩng đầu chăm chú nhìn về phía Lão Bạch."Thời gian cũng không còn sớm, anh phải đi về sao?"
"Anh, anh ngồi một lát." Lão Bạch nói xong, dứt khoát ngồi xuống bên cạnh Tô Đề Lạp.
Hai người ngồi sát nhau, giống như hai quả cầu lửa lớn, độ ấm trong phòng vừa phải, Lão Bạch bỗng nhiên đưa tay nắm lấy tay của Tô Đề Lạp.
Bình thường bọn họ cũng nắm tay nhau, Tô Đề Lạp liếc nhìn, không giãy dụa, hơi thở của Lão Bạch càng ngày càng bất ổn.
"Em có muốn tắm hay không?"
"Anh, anh nói gì thế." Tô Đề Lạp vội rút tay ra.
Phòng cũng đã công khai đặt rồi, cơ hội tốt nhất bày ra trước mắt, Lão Bạch cũng không muốn đợi tới cơ hội tiếp theo nữa, anh chợt ôm vai Tô Đề Lạp, kéo cô ngã vào giường lớn.
Tô Đề Lạp trừng lớn hai mắt, nhìn nhìn Lão Bạch bên cạnh chằm chằm.
"Anh..."
"Anh chỉ ôm em mà thôi, anh không làm gì hết."
"Anh đảm bảo?"
"Anh đảm bảo."
Toàn thân Tô Đề Lạp cứng ngắc, rụt vai lại, cánh tay Lão Bạch ôm ở trước ngực cô, cũng gần như là áp sát hai "đầu" của người ta, Tô Đề Lạp nghe thấy Lão Bạch thở hổn hển, cô cũng không dám động đậy, thế nhưng dần dần... Cô cũng cảm giác có gì đó không thích hợp.
Bàn tay nóng rẫy của người đàn ông áp sát trên hông cô, nóng tới nỗi khiến cô nổi hết da gà.
Tô Đề Lạp vội vàng đè tay Lão Bạch lại.
"Không được lộn xộn."
"Anh không nhúc nhích."
"Chẳng lẽ cánh tay này không phải là của anh?"
Lão Bạch cười gượng hai tiếng: "Sao vậy nhỉ? Hình như là tay của anh thật, nhưng anh lại không ý thức được."
"..."
Lồng ngực Tô Đề Lạp phập phòng kịch liệt kịch liệt, cô là lần đầu tiên, cho tới bây giờ cũng chưa từng tiếp xúc thân mật như vậy, cho nên một cái đụng chạm cũng có thể khiến cô đỏ mặt tới mang tai.
Lão Bạch càng lúc càng không kiềm chế được, dù sao trong ngực anh ôm người con gái anh thích, hơn nữa khoảng cách áp sát gần như vậy. Bàn tay anh đang phát run lên, trong đầu Lão Bạch hoàn trống rỗng, đột nhiên anh chống người lên, đè cô gái xuống dưới người mình.
Tô Đề Lạp trợn tròn mắt.
"Anh, anh, anh..."
Anh cũng không giải thích được là anh muốn làm gì, Lão Bạch dứt khoát hôn lên môi cô.
Củi khô gặp lửa cháy, mới đầu ngọn lửa còn lách tách, đến cuối cùng, "ầm" một cái, thiêu cháy toàn bộ.
Hai tay Lão Bạch đè lại tay của Tô Đề Lạp, hai người đan chặt mười ngón, Tô Đề Lạp cũng cảm thấy đầu óc trống rỗng, cả người còn đang run rẩy, bàn tay Lão Bạch đổi thành ôm khuôn mặt của cô, cuối cùng, hai tay cũng không biết hẳn là nên đặt vào đâu, bắt đầu sờ loạn trên người cô.
Tô Đề Lạp đưa hai tay túm chặt cổ áo.
"Chờ một chút, chờ một chút..."
Lão Bạch không nghe, bàn tay bắt đầu xé rách quần áo cô, Tô Đề Lạp đè lại cổ tay của anh.
"Em, em là lần đầu tiên."
"Em yên tâm, anh... Anh cũng vậy!"
Tô Đề Lạp co vai.
"Vậy anh biết sao?"
"Biết, biết, biết!"
"Chờ một chút!" Tô Đề Lạp áp lòng bàn tay lên hai gò má, vốn là muốn để cho mình tỉnh táo, nhưng toàn thân cô đều nóng hổi.
"Anh... Anh đã nghĩ tới chuyện kết hôn với em sao?"
"Đương nhiên, chỉ cần em đồng ý, ngày mai chúng ta sẽ đi đăng ký."
"Vậy anh... Anh sẽ không muốn có con ngay đấy chứ?"
"Anh muốn, anh muốn, chỉ cần là em sinh, anh đều thích..."
Tô Đề Lạp vốn muốn khiến anh chuẩn bị "mũ áo", nhưng cô không nghĩ tới Lão Bạch không chịu nổi như thế, bàn tay anh run rẩy, vẫn muốn xé rách quần áo của cô.
Tô Đề Lạp không khỏi thốt ra: "Chờ đã, khoan, em, em, em... Em phải về nhà."
Lúc này Lão Bạch mặc kệ cô nói gì, anh có cảm giác mình sắp không thở nổi nữa, nhất là khi nhìn thấy làn da trắng noãn của cô.
Tô Đề Lạp kéo chăn bên cạnh lên, che trên người mình, Lão Bạch thấy thế, cũng vội vã chui vào theo.
"Anh mau đi ra..."
"Anh chỉ ôm em một cái, anh không làm gì nữa." Người đàn ông nói xong, dùng sức ôm lấy Tô Đề Lạp.
"Anh chỉ ôm một lúc rồi buông ra sao?"
"Ừ, anh ôm em một lúc rồi sẽ buông ra, sau đó anh sẽ về nhà."
Tô Đề Lạp không biết anh nói như vậy có thể tin được hay không, cô có chút nửa tin nửa ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.