Chương 26: Cầm Tù
Hoành Tân Khai Toả Vương
11/01/2024
Đến khi đi vào phòng rồi cô mới phát hiện điều không đúng, rõ ràng cô đã khoá cửa trước khi đi, tại sao lại có thể trực tiếp mở được?
Phó Hi định xoay người chạy nhưng đã không kịp, có người ôm cô từ phía sau, dùng chiếc khăn bịt miệng cô lại.
Sự việc diễn ra rất bất ngờ khiến cô không kịp phòng bị, rất nhanh đã mất đi ý thức, điện thoại rơi xuống đất gây ra âm thanh không nhẹ.
Thời điểm tỉnh lại trước mắt toàn là màu đen, cô còn cho rằng mình bị mù rồi, muốn duỗi tay sờ mắt nhưng lại không thể cử động được.
“Tỉnh.” Có giọng nam vang lên.
Phó Hi suy nghĩ cẩn thận, nhăn mi: “Lục Hoàn Thần?”
“Đúng vậy.” Anh dựa vào gần một chút.
“Anh làm gì vậy? Muốn chơi trò cầm tù sao?” Phó Hi cũng không tức giận: “Thì ra Lục thiếu gia thích chơi mấy trò như vậy.”
Khoá sườn bị kéo ra, lễ phục trên người ngay tức khắc bị cởi sạch. Lục Hoàn Thần đè trên người nữ sinh, cúi đầu thổi khí vào tai cô: “Tại sao thi đấu lại không nói cho anh biết?”
Phó Hi tự nhiên cảm thấy điều này không cần thiết, chỉ là chơi ở trên giường thôi mà, hiện tại mới chuyển thành quan hệ bạn trai bạn gái, nếu hợp nhau thì về sau hai nhà liên hôn khiến tất cả vui mừng, không hợp thì lại chia tay, trong vòng tròn của bọn họ đều đã có loại quan hệ như vậy.
Thế nhưng không nghĩ tới Lục Hoàn Thần lại để ý đến chuyện nhỏ này.
“Anh bận như vậy, chỉ vì chuyện nhỏ này làm sao dám quấy rầy anh.” Phó Hi co được duỗi được, ý nói muốn giảng hoà.
Lời nói thật cô không dám nói, nhỡ đâu Lục Hoàn Thần tức giận nhốt cô mười ngày nửa tháng thì làm sao?
“Em là bạn gái anh. Bạn gái đi thi đấu, chuyện này coi là chuyện nhỏ?” Anh ung dung kéo miếng dán hoa xuống, tầm mắt đảo qua thân thể thiếu nữ: “Thế nhưng Phó đại tiểu thư chơi dương cầm không tệ, hôm nào trở về đàn cho anh nghe một bản.”
“Được.” Phó Hi đáp ứng: “Thế nhưng không biết Lục thiếu gia có hứng thú với dương cầm từ khi nào?”
“Tại sao không gọi Lục ca ca.” Dương vật cương cứng để ở giữa hai chân cô, Lục Hoàn Thần đem đôi chân thon dài quấn bên hông mình, anh hôn xuống cần cổ của thiếu nữ.
“Xưng hô buồn nôn như vậy mà anh cũng muốn nghe?” Phó Hi cười khẽ, nâng eo không ngừng cọ xát dương vật: “Xem ra Lục thiếu gia thích loại hình bạch liên hoa trà xanh kỹ nữ, như vậy chị em không có hi vọng rồi.”
“Nói đến cô ta làm gì, chúng ta tốt xấu gì cũng đã ở bên nhau, em gọi Lục Hoàn Thần, rồi thì Lục thiếu gia, vậy mặt mũi anh để chỗ nào?”
Nghe giọng anh có chút tức giận, Phó Hi nghĩ rằng anh nghĩ mình không làm đủ chức trách bạn gái, suy nghĩ một chút, thử nói: “Vậy gọi là Thần Thần.”
“Thần cái quỷ, y như là gọi chó con vậy đó!” Lục Hoàn Thần cắn xương quai xanh của cô, bàn tay lưu luyến trên đùi thiếu nữ.
Cũng không phải sao, nữ sinh gợi cảm, bạn trai chó săn.
Thế nhưng cái người này đôi khi thật đúng là giống chó.
Phó Hi định xoay người chạy nhưng đã không kịp, có người ôm cô từ phía sau, dùng chiếc khăn bịt miệng cô lại.
Sự việc diễn ra rất bất ngờ khiến cô không kịp phòng bị, rất nhanh đã mất đi ý thức, điện thoại rơi xuống đất gây ra âm thanh không nhẹ.
Thời điểm tỉnh lại trước mắt toàn là màu đen, cô còn cho rằng mình bị mù rồi, muốn duỗi tay sờ mắt nhưng lại không thể cử động được.
“Tỉnh.” Có giọng nam vang lên.
Phó Hi suy nghĩ cẩn thận, nhăn mi: “Lục Hoàn Thần?”
“Đúng vậy.” Anh dựa vào gần một chút.
“Anh làm gì vậy? Muốn chơi trò cầm tù sao?” Phó Hi cũng không tức giận: “Thì ra Lục thiếu gia thích chơi mấy trò như vậy.”
Khoá sườn bị kéo ra, lễ phục trên người ngay tức khắc bị cởi sạch. Lục Hoàn Thần đè trên người nữ sinh, cúi đầu thổi khí vào tai cô: “Tại sao thi đấu lại không nói cho anh biết?”
Phó Hi tự nhiên cảm thấy điều này không cần thiết, chỉ là chơi ở trên giường thôi mà, hiện tại mới chuyển thành quan hệ bạn trai bạn gái, nếu hợp nhau thì về sau hai nhà liên hôn khiến tất cả vui mừng, không hợp thì lại chia tay, trong vòng tròn của bọn họ đều đã có loại quan hệ như vậy.
Thế nhưng không nghĩ tới Lục Hoàn Thần lại để ý đến chuyện nhỏ này.
“Anh bận như vậy, chỉ vì chuyện nhỏ này làm sao dám quấy rầy anh.” Phó Hi co được duỗi được, ý nói muốn giảng hoà.
Lời nói thật cô không dám nói, nhỡ đâu Lục Hoàn Thần tức giận nhốt cô mười ngày nửa tháng thì làm sao?
“Em là bạn gái anh. Bạn gái đi thi đấu, chuyện này coi là chuyện nhỏ?” Anh ung dung kéo miếng dán hoa xuống, tầm mắt đảo qua thân thể thiếu nữ: “Thế nhưng Phó đại tiểu thư chơi dương cầm không tệ, hôm nào trở về đàn cho anh nghe một bản.”
“Được.” Phó Hi đáp ứng: “Thế nhưng không biết Lục thiếu gia có hứng thú với dương cầm từ khi nào?”
“Tại sao không gọi Lục ca ca.” Dương vật cương cứng để ở giữa hai chân cô, Lục Hoàn Thần đem đôi chân thon dài quấn bên hông mình, anh hôn xuống cần cổ của thiếu nữ.
“Xưng hô buồn nôn như vậy mà anh cũng muốn nghe?” Phó Hi cười khẽ, nâng eo không ngừng cọ xát dương vật: “Xem ra Lục thiếu gia thích loại hình bạch liên hoa trà xanh kỹ nữ, như vậy chị em không có hi vọng rồi.”
“Nói đến cô ta làm gì, chúng ta tốt xấu gì cũng đã ở bên nhau, em gọi Lục Hoàn Thần, rồi thì Lục thiếu gia, vậy mặt mũi anh để chỗ nào?”
Nghe giọng anh có chút tức giận, Phó Hi nghĩ rằng anh nghĩ mình không làm đủ chức trách bạn gái, suy nghĩ một chút, thử nói: “Vậy gọi là Thần Thần.”
“Thần cái quỷ, y như là gọi chó con vậy đó!” Lục Hoàn Thần cắn xương quai xanh của cô, bàn tay lưu luyến trên đùi thiếu nữ.
Cũng không phải sao, nữ sinh gợi cảm, bạn trai chó săn.
Thế nhưng cái người này đôi khi thật đúng là giống chó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.