Chương 25: Người Đánh Dương Cầm
Hoành Tân Khai Toả Vương
11/01/2024
Lục Hoàn Thần đã nghe qua cuộc thi đó rồi, nghĩ lại mình nhìn thấy ở nhà cô có rất nhiều cúp, giải thưởng về dương cầm.
Nhưng để anh ngồi đợi Phó Hi trở về là không có khả năng, vừa mới xác định quan hệ mà cô nhóc này không nói tiếng nào đã chạy, nói sao thì anh cũng không thể nuốt được cục tức này.
Lục Hoàn Thần nói cảm ơn, rồi xoay người đi ra ngoài.
“Thuận buồm xuôi gió nhé!” Ngữ điệu lười biếng của Bạch Đồng vang lên ở phía sau.
Lục Hoàn Thần đi chuyến bay sớm nhất đến nước X nhưng cũng phải ngày mai mới tới được nơi.
Thời gian trôi qua, ngày hôm sau này chính là trận chung kết, Lục Hoàn Thần nhìn nữ sinh ở trên sân khấu, mặt vô cảm.
Phó Hi luyện tập xong lập tức đi ngủ, mặc dù bây giờ cho dù thi đấu nhất định cũng sẽ được giải nhưng cũng không thể quá tự mãn, nên cô vẫn luyện tập rất chăm chỉ, còn phải ngủ đủ để tinh thần thoải mái nhất có thể.
Vì vậy Phó đại tiểu thư mấy ngày nay không thể trả lời tin nhắn của Lục Hoàn Thần.
Thẳng đến ngày thi đấu, nhìn dưới khán đài rất nhiều đôi tình lữ, cô mới chợt nhớ tới, hình như mình đã quên mất bạn trai rồi! Thế nhưng không sao, mấy ngày nữa về nói với anh là được.
Khuôn mặt thiếu nữ chìm trong ánh đèn, nhấc làn váy cúi chào ban giám khảo và khán giả sau đó mới ngồi trước dương cầm.
Mười ngón tay tinh tế thon dài lướt trên phím đàn, tiếng đàn thâm tình vang lên, giống một thiếu nữ yêu say đắm không dính tạp âm, phảng phất bên tai người nghe.
Thi đấu không chỉ chú trọng kỹ xảo mà còn chú ý biểu cảm cũng như thần thái trên gương mặt.
Mà Phó Hi không nghi ngờ gì chính là một trong những người xuất sắc nhất, tốc độ ngón tay của cô nhanh hơn, giống thiếu nữ lấy hết can đảm thổ lộ với chàng trai, tình cảm không ngừng thăng hoa, khiến mọi người ngồi chăm chú xem, tầm mắt tập trung vào quần áo lộng lẫy của người đang diễn tấu.
Ánh đèn sân khấu làm nổi bật sườn mặt tinh xảo, rõ ràng là thiếu nữ gây cảm tình tốt đẹp, lại mơ hồ nhận thấy được vài phần bi ai như là biết rõ sẽ mất đi đoạn tình yêu này nhưng vẫn sa vào nó.
Cô trời sinh nên đứng trên sân khấu, được mọi người yêu thích, khen ngợi.
Đây chính là Phó Hi.
Chàng trai bỗng nở một nụ cười, đứng dậy rời đi.
Tiếng đàn chậm lại, mấy âm thanh cuối cùng rơi xuống, diễn tấu kết thúc.
Khán giả không hẹn mà cùng thở phào, vỗ tay như sấm.
Phó Hi như cũ vẫn cười ôn hoà, khom lưng cúi chào khán giả sau đó đi về phía cánh gà.
Từ hiện trường cùng biểu cảm của mọi người có thể đoán giải thưởng, cô vừa đến hậu trường lập tức nhận được vô số lời khen. Một đống người ngồi nịnh nọt nhau cả ngày, Phó Hi lấy cớ có việc, lúc này mọi người mới tha cho cô.
Ở chỗ này cũng không có gì, chi bằng đi về nghỉ ngơi trước, Phó Hi hạ quyết tâm, đi lên phòng nghỉ dành cho thí sinh để thay quần áo.
Lúc này phần lớn mọi người đều ở hậu trường, hoặc là đã rời đi hết rồi.Trên hành lang trống vắng, Phó Hi một tay nghịch điện thoại, một tay đẩy cửa phòng.
Nhưng để anh ngồi đợi Phó Hi trở về là không có khả năng, vừa mới xác định quan hệ mà cô nhóc này không nói tiếng nào đã chạy, nói sao thì anh cũng không thể nuốt được cục tức này.
Lục Hoàn Thần nói cảm ơn, rồi xoay người đi ra ngoài.
“Thuận buồm xuôi gió nhé!” Ngữ điệu lười biếng của Bạch Đồng vang lên ở phía sau.
Lục Hoàn Thần đi chuyến bay sớm nhất đến nước X nhưng cũng phải ngày mai mới tới được nơi.
Thời gian trôi qua, ngày hôm sau này chính là trận chung kết, Lục Hoàn Thần nhìn nữ sinh ở trên sân khấu, mặt vô cảm.
Phó Hi luyện tập xong lập tức đi ngủ, mặc dù bây giờ cho dù thi đấu nhất định cũng sẽ được giải nhưng cũng không thể quá tự mãn, nên cô vẫn luyện tập rất chăm chỉ, còn phải ngủ đủ để tinh thần thoải mái nhất có thể.
Vì vậy Phó đại tiểu thư mấy ngày nay không thể trả lời tin nhắn của Lục Hoàn Thần.
Thẳng đến ngày thi đấu, nhìn dưới khán đài rất nhiều đôi tình lữ, cô mới chợt nhớ tới, hình như mình đã quên mất bạn trai rồi! Thế nhưng không sao, mấy ngày nữa về nói với anh là được.
Khuôn mặt thiếu nữ chìm trong ánh đèn, nhấc làn váy cúi chào ban giám khảo và khán giả sau đó mới ngồi trước dương cầm.
Mười ngón tay tinh tế thon dài lướt trên phím đàn, tiếng đàn thâm tình vang lên, giống một thiếu nữ yêu say đắm không dính tạp âm, phảng phất bên tai người nghe.
Thi đấu không chỉ chú trọng kỹ xảo mà còn chú ý biểu cảm cũng như thần thái trên gương mặt.
Mà Phó Hi không nghi ngờ gì chính là một trong những người xuất sắc nhất, tốc độ ngón tay của cô nhanh hơn, giống thiếu nữ lấy hết can đảm thổ lộ với chàng trai, tình cảm không ngừng thăng hoa, khiến mọi người ngồi chăm chú xem, tầm mắt tập trung vào quần áo lộng lẫy của người đang diễn tấu.
Ánh đèn sân khấu làm nổi bật sườn mặt tinh xảo, rõ ràng là thiếu nữ gây cảm tình tốt đẹp, lại mơ hồ nhận thấy được vài phần bi ai như là biết rõ sẽ mất đi đoạn tình yêu này nhưng vẫn sa vào nó.
Cô trời sinh nên đứng trên sân khấu, được mọi người yêu thích, khen ngợi.
Đây chính là Phó Hi.
Chàng trai bỗng nở một nụ cười, đứng dậy rời đi.
Tiếng đàn chậm lại, mấy âm thanh cuối cùng rơi xuống, diễn tấu kết thúc.
Khán giả không hẹn mà cùng thở phào, vỗ tay như sấm.
Phó Hi như cũ vẫn cười ôn hoà, khom lưng cúi chào khán giả sau đó đi về phía cánh gà.
Từ hiện trường cùng biểu cảm của mọi người có thể đoán giải thưởng, cô vừa đến hậu trường lập tức nhận được vô số lời khen. Một đống người ngồi nịnh nọt nhau cả ngày, Phó Hi lấy cớ có việc, lúc này mọi người mới tha cho cô.
Ở chỗ này cũng không có gì, chi bằng đi về nghỉ ngơi trước, Phó Hi hạ quyết tâm, đi lên phòng nghỉ dành cho thí sinh để thay quần áo.
Lúc này phần lớn mọi người đều ở hậu trường, hoặc là đã rời đi hết rồi.Trên hành lang trống vắng, Phó Hi một tay nghịch điện thoại, một tay đẩy cửa phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.