Chương 5: Không Ngại
Hoành Tân Khai Toả Vương
11/01/2024
Động tĩnh lớn như vậy, quản gia cùng một số người giúp việc cũng nghe thấy, bọn họ đẩy cửa ra thấy rõ tình huống, tức giận kéo Phó Tuyết ra.
“Có chuyện gì vậy? Tiểu thư cô có sao không?” Phó Hi là do quản gia chăm sóc từ bé cho đến khi lớn lên, bây giờ thấy một màn như vậy cũng không khỏi tức giận nhìn Phó Tuyết.
“Cháu không sao…chú Thẩm mau đi xem chị. Cháu tới hỏi bài chị, sau đó chị giảng rất linh tinh, rồi lại quăng đồ vật, có phải chịu kích thích gì hay không?” Phó Hi che tay mình lại.
“Không cần, mau gọi bác sĩ xem cho con bé đi.”
Phó Tuyết cũng chú trọng mặt mũi, cô ta thu liễm cảm xúc, hung hăng trừng cô.
Quản gia cũng là người nhìn thấu chuyện đời, vẻ mặt không rõ ràng, liếc người hầu một cái đem Phó Tuyết lôi ra ngoài.
Bác sĩ gia đình rất nhanh đến kiểm tra miệng vết thương cho cô.
“Tiểu thư không có việc gì, chỉ là vết thương nhỏ, chỉ cần mỗi ngày nhớ bôi thuốc thì sẽ không để lại sẹo.” Bác sĩ lấy thuốc từ trong hòm ra, rồi nhanh chóng ra ngoài.
Quản gia thấy Phó Hi không sao mới yên tâm, ông cũng không thích Phó Tuyết, chỉ là do ông chủ nên ông không dám quản nhiều. Nhưng mà thật khổ cho Phó Hi, lúc nhỏ thì bị mẹ kế chèn ép, thật vất vả mới tự mình sinh hoạt được thì lại bị Phó Tuyết ghen ghét.
Phó Hi hoàn toàn không biết quản gia đang suy nghĩ một mớ chuyện cẩu huyết, quản gia nhìn ánh mắt của cô thì cảm thẩy đau lòng, tức giận nhưng cuối cùng ông chỉ dặn cô nghỉ ngơi cho tốt rồi liền rời đi.
Cô không nghĩ Phó Tuyết như vậy mà cũng có sức lực rất lớn, khiến cô không động đậy được chút nào.
Vẻ mặt đau buồn của Phó Hi lập tức biến mất, người cũng đã rời đi rồi, cô không cần phải diễn nữa, đem hình ảnh trên máy tính đều cất thật kỹ rồi mới tắt máy.
Cô liếc nhìn di động, Lục Hoàn Thần còn chưa chấp nhận cô, vì vậy cô xuống lầu ăn cơm trước.
Ba Phó đi công tác, mẹ kế trở về nhà mẹ đẻ, mỗi ngày đầu bếp sẽ làm cơm đúng giờ, Phó Tuyết cũng nhốt mình trong phòng suy nghĩ, sẽ không ai quấy rầy cô.
Phí Hi ăn cơm chiều xong, tắm rửa sạch sẽ rồi lăn lộn trên giường.
Lục Hoàn Thần vừa mới chấp nhận cô xong, Phó Hi suy nghĩ, rồi nhảy xuống giường khoá cửa phòng lại, mở video trò chuyện lên.
Bên kia Lục Hoàn Thần đang chơi game, đột nhiên có yêu cầu gọi video, anh định từ chối nhưng lại thấy tên người gọi thì lập tức thoát khỏi trò chơi, chấp nhận cuộc gọi.
“Có chuyện gì vậy? Tiểu thư cô có sao không?” Phó Hi là do quản gia chăm sóc từ bé cho đến khi lớn lên, bây giờ thấy một màn như vậy cũng không khỏi tức giận nhìn Phó Tuyết.
“Cháu không sao…chú Thẩm mau đi xem chị. Cháu tới hỏi bài chị, sau đó chị giảng rất linh tinh, rồi lại quăng đồ vật, có phải chịu kích thích gì hay không?” Phó Hi che tay mình lại.
“Không cần, mau gọi bác sĩ xem cho con bé đi.”
Phó Tuyết cũng chú trọng mặt mũi, cô ta thu liễm cảm xúc, hung hăng trừng cô.
Quản gia cũng là người nhìn thấu chuyện đời, vẻ mặt không rõ ràng, liếc người hầu một cái đem Phó Tuyết lôi ra ngoài.
Bác sĩ gia đình rất nhanh đến kiểm tra miệng vết thương cho cô.
“Tiểu thư không có việc gì, chỉ là vết thương nhỏ, chỉ cần mỗi ngày nhớ bôi thuốc thì sẽ không để lại sẹo.” Bác sĩ lấy thuốc từ trong hòm ra, rồi nhanh chóng ra ngoài.
Quản gia thấy Phó Hi không sao mới yên tâm, ông cũng không thích Phó Tuyết, chỉ là do ông chủ nên ông không dám quản nhiều. Nhưng mà thật khổ cho Phó Hi, lúc nhỏ thì bị mẹ kế chèn ép, thật vất vả mới tự mình sinh hoạt được thì lại bị Phó Tuyết ghen ghét.
Phó Hi hoàn toàn không biết quản gia đang suy nghĩ một mớ chuyện cẩu huyết, quản gia nhìn ánh mắt của cô thì cảm thẩy đau lòng, tức giận nhưng cuối cùng ông chỉ dặn cô nghỉ ngơi cho tốt rồi liền rời đi.
Cô không nghĩ Phó Tuyết như vậy mà cũng có sức lực rất lớn, khiến cô không động đậy được chút nào.
Vẻ mặt đau buồn của Phó Hi lập tức biến mất, người cũng đã rời đi rồi, cô không cần phải diễn nữa, đem hình ảnh trên máy tính đều cất thật kỹ rồi mới tắt máy.
Cô liếc nhìn di động, Lục Hoàn Thần còn chưa chấp nhận cô, vì vậy cô xuống lầu ăn cơm trước.
Ba Phó đi công tác, mẹ kế trở về nhà mẹ đẻ, mỗi ngày đầu bếp sẽ làm cơm đúng giờ, Phó Tuyết cũng nhốt mình trong phòng suy nghĩ, sẽ không ai quấy rầy cô.
Phí Hi ăn cơm chiều xong, tắm rửa sạch sẽ rồi lăn lộn trên giường.
Lục Hoàn Thần vừa mới chấp nhận cô xong, Phó Hi suy nghĩ, rồi nhảy xuống giường khoá cửa phòng lại, mở video trò chuyện lên.
Bên kia Lục Hoàn Thần đang chơi game, đột nhiên có yêu cầu gọi video, anh định từ chối nhưng lại thấy tên người gọi thì lập tức thoát khỏi trò chơi, chấp nhận cuộc gọi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.