Chương 207: Ba vợ muốn cướp người với con?
Yên
01/02/2023
Câu nói của Kiều Dĩ Thương khiến cho sắc mặt của Thường Cẩm Hoa đột nhiên
thay đổi, bà ta nhìn ra đằng sau vẻ mặt bình tĩnh của ông ta là sự trách móc và bất mãn trước sự nhiều chuyện của bà ta. Bà ta tỏ ra vô cùng
đáng thương, nắm lấy tay của ông ta đặt lên mặt mình: “Anh Thương, anh
tức giận rồi sao, trách em tự ý làm chủ có phải không?”
Kiều Dĩ Thương cười, hỏi ngược lại ông ta vì sao phải tức giận, nếu bà ta cảm thấy ông ta sẽ tức giận, vậy thì tại sao còn làm.
Nói về công phu miệng đến tôi cũng không phải là đối thủ của Kiều Dĩ Thương, bà ta càng không thể nào là đối thủ, Thường Cẩm Hoa bị nghẹn một cách khó chịu, bà ta mím chặt môi hai lần, không tìm được lời giải thích nào phù hợp, đôi mắt đỏ hoe nói em chỉ muốn náo nhiệt một chút, để cho mọi người vui vẻ, không biết bản thân đã làm sai chuyện gì.
Kiều Dĩ Thương rút tay ra khỏi lòng bàn tay bà ta, rót cho bà ta một chén trà: “Không có làm sai, ba vợ rất muốn cô Hà đến đây, là anh hỏi không rõ ràng, cho rằng cô ấy hôm nay bận.”
Ông Thường tháo đồng hồ trên cổ tay ra đặt ở góc bàn, đầy ẩn ý nói với Kiều Dĩ Thương: “Tâm tư đàn ông không tỉ mỉ bằng phụ nữ, may mắn thay Cẩm Hoa lại đến hỏi thăm, nếu không hôm nay tôi đã bỏ lỡ cô Hà một cách đáng tiếc.”
Kiều Dĩ Thương cười nói ba vợ cũng không phải vì bữa cơm này, chuyện xin con quan trọng hơn bất cứ điều gì.
“Ai nói tôi không vì bữa cơm này?” Ông Thường cả mặt cười hướng tôi nhìn: “Nếu như không phải vì muốn gặp mặt cô Hà, sắp xếp người đến đón bà hai đến đây, tôi cũng sẽ không bận tâm theo dõi, xin con cũng chưa hẳn có thể thành, nhưng tôi cảm thấy yên tâm.”
Kiều Dĩ Thương nheo nheo mắt, đầu lưỡi chậm rãi liếm lên răng cửa, hành động này cực kỳ nguy hiểm và ngông cuồng, ông ta không mở miệng nữa, uống rượu một mình, chén sứ nhỏ chặn một số khuôn mặt dữ tợn và u ám, chỉ lộ ra một đôi mắt đầy u ám.
Ông Thường không ngừng xoay bàn ăn và bảo tôi ăn thêm, Thường Cẩm Hoa còn chưa gắp được đã bị xoay đi rồi, bà ta thử vài lần đều vô dụng không thể gắp được, liếm liếm đầu đũa, một tay giữ lấy bàn: “Ba, ba đừng chỉ lo cho mỗi một mình cô Hà, cô ấy muốn ăn gì thì sẽ tự mình làm chủ, con bây giờ một miếng cũng chưa được ăn.”
Ông Thường rất bất mãn: “Con so với trước khi kết hôn còn căng tròn hơn, còn muốn ăn cái gì? Cô ấy người gầy đến mức này, con còn muốn tranh giành miếng ăn sao?”
Thường Cẩm Hoa dở khóc dở cười: “Con rốt cuộc cũng biết vì sao ba lại không để cho dì hai qua đây, dỗ bà ấy ở khách sạn nghỉ ngơi, nào có phải sợ bà ấy mệt, nếu như dì hai có ở đây, ba chăm sóc cô Hà như vậy, bà ấy nhất định sẽ ghen tị khóc lóc om sòm.”
Ông Thường tò mò liếc tôi một cái: “Sẽ ư?”
Tôi lắc đầu và nói bản thân mình tự đến đây.
Tôi vừa định gắp, ông ta đã giữ cổ tay tôi xuống, thay tôi gắp thức ăn tôi muốn ăn, bỏ vào trong bát của tôi: “Nhưng tôi thích chăm sóc cô, làm sao đây.”
Tôi gần như nghẹn họng thở phì phò, hồi lâu cũng không có nôn ra, ánh mắt thiêu đốt của ông ta chờ tôi nuốt xuống, tôi cố ý lề mề kéo dài một hồi, cảm thấy bản thân không thoát được, đành phải mỉm cười nuốt xuống thức ăn ông ta gặp cho tôi, ông ta hỏi tôi khẩu vị ăn có quen không, tôi nói vừa miệng.
Sau đó ông ta mới từ bỏ, thu lại ánh mắt và bưng lên một bát canh nấm trắng, một bên uống một bên hỏi Thường Cẩm Hoa hôm nay xin được thẻ gì.
Cô ta ngẩng đầu lên và nói xin được quẻ thượng.
Trên mặt cô ta lộ ra nụ cười ngượng ngùng đỏ bừng: “Trụ trì nói nếu không có bất ngờ thì năm nay sẽ có tin mừng, hơn nữa là giữa người là rồng.”
Ông Thường bồi thêm một câu: “Đó chẳng phải là bé trai sao.”
Ông ta nhìn chằm chằm con gái, thấy cô ta không có phản ứng gì, lập tức cười lớn haha: “Cuối cùng thì cũng không lãng phí quyên góp hàng chục triệu tiền hương khói trên núi một cách vô ích, cho dù dì hai của con không thể mang thai bé trai, nhưng ba có thể ôm cháu trai của mình cũng là một điều tốt.”
Thường Cẩm Hoa mím môi bí mật nhìn Kiều Dĩ Thương, muốn nhìn ông ta có phản ứng và vui mừng gì không, ông ta nhận thấy ánh mắt háo hức của bà ta, nắm lấy tay bà ta nói: “Trai gái đều tốt, anh đều thích.”
Đôi mắt bà ta sáng lên: “Thật sao?”
Kiều Dĩ Thương nói tất nhiên.
Bà ta háo hức đến nỗi muốn tôi ngay lập tức sinh cho Kiều Dĩ Thương một đứa trẻ, một đứa trẻ cực kì giống ông ta.
Ông ta cười khẩy: “Làm gì có chuyện nhanh như vậy, em cho rằng là ấp trứng sao? Mấy ngày liền có thể.”
Thường Cẩm Hoa lắc tay ông ta làm nũng nói bà ta bây giờ lập tức muốn, lẽ nào anh Thương không muốn làm ba.
Kiều Dĩ Thương múc một thìa hải sâm đưa lên môi bà ta, bà ta há miệng nuốt vào, mơ hồ hỏi ông ta có muốn hay không.
Ông Thường gõ gõ vào miệng bát của bà ta: “Tại sao con gái nhà này một chút dè dặt cũng không biết, trên bàn ăn không nói những chuyện xấu hổ. Con xem cô Hà kìa, nhỏ hơn con vài tuổi nhưng lại rất hiểu chuyện. Nếu như có người phụ nữ như này ở nhà họ Thường, nhất định không khí sẽ không ngột ngạt.”
Ông Thường vừa nói xong đột nhiên nhớ ra điều gì đó, ông ta nhướng lông mày: “Luôn xưng hô cô là cô Hà có phải là quá xa lạ rồi không?”
Tôi nói mọi người đều kêu như vậy, nghe quen rồi.
“Người khác là người khác, thân cận xa cách luôn phải phân biệt rõ ràng. Tôi cảm thấy không bằng gọi tên của cô đi.”
Da đầu tôi không khỏi tê dại một trận, mặc dù ông Thường là một trùm xã hội đen nghiêm túc, khách khí không nói, mười phần oai hùng và độc đoán, mạnh hơn bao nhiêu lần so với tên giang hồ cộm cán như ông Rỗ, nhưng dù sao thì cũng là một ông già rồi, tôi vẫn có chút buồn nôn, tôi cười ngượng ngùng, ông ta cho rằng tôi đã ưng thuật, nắm lấy tay tôi và gọi Hà Linh San.
Ông ta vẫn không thể giải thích được: “Lần đầu tiên nghe thấy tên gọi của cô, liền cảm thấy nó rất hay, chỉ là lúc đó không tiện gọi tên cô, chung quy vẫn lo ngại sĩ diện của cục trưởng Chu, bây giờ...”
Ông ta không nói nữa, đôi mắt nhìn tôi mỉm cười, cái không khí xấu hổ và quái đản này khiến nửa người tôi cứng đờ, dường như có một luồng điện cực lớn từ trong xương chảy ra khiến tôi bất giác rùng mình vì lạnh.
“Tôi sớm đã nghe tin cục trưởng Chu hi sinh lâu rồi, dường như đặc khu có ý định che giấu, tôi cũng không đến để chia buồn, chỉ xem như không biết, nhưng trong lòng vô cùng nhớ cô, có những lúc đang làm việc khác, đột nhiên tự hỏi không biết cô có sống tốt không, có đang khóc hay không, trái tim như bị kim đâm.”
Ngón cái của ông ta nhẹ nhàng xoa bàn tay tôi, mười phần xúc động nói: “Hà Linh San, vất vả cho cô rồi.”
Tôi buộc mình phải cười nói không vất vả, những ngày tháng khó khăn đều đã qua rồi, giờ đang gác việc kinh doanh của gia đình cho chồng, tôi cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.
“Tôi biết cô là một người phụ nữ rất mạnh mẽ và thông minh, đây là điều tôi ngưỡng mộ nhất, nhưng dù sao thì một người phụ nữ vẫn nên tìm tổ ấm cho mình, đàn ông mới là chỗ dựa cả đời. Cô vẫn còn rất trẻ, thật tiếc khi lãng phí phần đời còn lại, không bằng vì bản thân mà tìm một con đường tốt hơn.”
Ông ta lắm tay tôi không buông, tôi đã cố gắng vùng vẫy hai lần, ông Thường cũng nhận thấy, thay vào đó ông ta càng siết chặt hơn, không cho tôi có chỗ để thoát ra, như thể đang thăm dò sức chịu đựng cuối cùng của tôi.
Không còn Chu Dung Thành làm hậu thuẫn, tôi thực sự không dám xúc phạm ông ta, làm náo động đến bá vương thì rắc rối rồi, đến đường lui cũng không có, tôi vô thức nhìn về phía bên kia, Kiều Dĩ Thương đang im lặng uống rượu, cũng không biết có nhìn thấy cảnh này hay không.
Thường Cẩm Hoa bình tĩnh liếc nhìn ông Thường, trong mắt bà ta có dao động nhỏ, rất nhanh liền biến mất, Kiều Dĩ Thương lúc này đặt đũa xuống, lấy hai mảnh giấy lau khóe miệng, ông ta gọi một người phục vụ vào, hỏi anh ta có phải là đã đổi hướng phòng vệ sinh không.
Người phục vụ chỉ vào một con đường khác hoàn toàn với trước đây: “Ao cá đã được đổi thành nhà vệ sinh nam.”
Kiều Dĩ Thương đứng dậy nói không cần người dẫn đường, bước ra hành lang vài bước, người phục vụ chuẩn bị đóng cửa, Thường Cẩm Hoa đã ngăn ông ta lại, cô ta cười nói với tôi đi sửa sang trang điểm một chút, hỏi tôi có muốn đi cùng hay không.
Tôi chưa kịp trả lời bà ta, ông Thường khuôn mặt dọa nạt để bà ta tự đi.
Thường Cẩm Hoa cầm lấy túi xách nhanh chóng bước ra khỏi phòng, không gian rộng lớn chỉ còn mỗi mình tôi và ông Thường, ông ta rất chu đáo gắp đồ ăn thức uống cho tôi, khen tôi hôm nay rất ngây thơ và xinh đẹp, thậm chí còn chuyển ghế đến ngồi cạnh tôi, khoảng cách gần như kề sát vai tôi.
Không còn sự hiện diện của con cái, ông ta đến khí thế cũng không giữ được, hành động lỗ mãng rất nhiều, làm cho tôi cảm nhận được sự xúc phạm vô cùng lớn, lại càng không có cách để trở về phạm vi an toàn, ông ta hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi, hơn nữa từng bước ép buộc tôi.
Đôi mắt của ông Thường tuy đã già nhưng lại vô cùng sắc bén, như đôi mắt sắc bén của đại bàng, tùy thời muốn đều có thể xuyên thủng tôi.
Váy của tôi nhanh chóng ướt đẫm mồ hôi lạnh, nếu cứ tiếp tục như này sẽ gây ra một cái rổ lớn hơn, tôi đúng lúc đặt đũa xuống chỉ về phía cửa: “Tôi vào nhà vệ sinh lau giày, ông chờ một chút.”
Ông ta không định buông tha tôi, ông ta cúi đầu nhìn xuống: “Một chút cũng không bẩn, cô nói chuyện với tôi.”
Tôi vặn vẹo người, dồn hết sức vào bàn tay bị ông ta nắm lấy, khó khăn rút ra, tôi cười nói không chỉ là lau giày, bụng có chút không thoải mái.
Tôi không đợi ông ta nói thêm điều gì, hoảng loạn bỏ trốn khỏi phòng riêng.
Tôi không dám dừng lại, bỏ chạy thật xa, dựa lưng vào tường thở dốc, tôi không thể một mình ở cùng với ông ta thêm lần nào nữa, có Thường Cẩm Hoa và Kiều Dĩ Thương ở đó, ông Thường còn lo cho nhân phẩm của bản thân, một lần chỉ có duy nhất tôi, ông ta liền mất kiểm soát.
Tôi muốn đợi cho bọn họ đều trở lại mới đi vào, nhưng đợi một lúc lâu cũng không thấy ai xuất hiện ở hai bên hành lang, tôi nhìn về hướng vừa rồi Kiều Dĩ Thương rời đi vài mét, và thấy hai bóng người ở góc một bức tường bị trũng vào.
Tôi ngay lập tức dừng chân, cẩn thận nhìn hai người đang ở cùng nhau.
Kiều Dĩ Thương kẹp điếu thuốc giữa đầu ngón tay, tàn thuốc rơi xuống chiếc váy màu hồng của Thường Cẩm Hoa, ngữ khí ông ta lạnh nhạt nói: “Ai kêu em tìm cô ta đến.”
“Anh nghĩ em muốn sao? Ba đến đặc khu nhớ nhớ nhung nhung cô Hà, em cũng không còn cách nào, nếu như đề cho ông ấy tự mình tìm, phát hiện ra căn nhà kia là do anh mua, chuyện này lại càng to. Anh cũng không phải không biết ba là người như thế nào, ông ấy không đạt được mục đích thì làm sao có thể từ bỏ.”
“Vậy sao?”
Ánh mắt Kiều Dĩ Thương rất tà ác: “Không có một chút ích kỷ nào sao?”
Thường Cẩm Hoa im lặng một lúc, cô ta hỏi ngược ông ta thì sao, ông ta cũng không có sự ích kỷ sao, tất cả những điều ông ta làm trong khoảng thời gian này, vì sao tôi càng đoán càng bai rối.
Kiều Dĩ Thương khẽ nâng cằm thở ra một làn khói trên không trung, nét cười trên mặt ông ta cố nén lại, dường như thầm buộc tội cô ta nói điều không nên nói, Thường Cẩm Hoa vô cùng buồn bã cúi đầu: “Em không ngờ anh Thương lại mất lòng tin đối với em, em chưa bao giờ vật lộn đấu đá trong xã hội, em không có khả năng phán đoán tình hình, em nghĩ đó chỉ là một bữa cơm mà thôi, căn bản chẳng có gì.”
Kiều Dĩ Thương hít vài hơi thuốc, sau đó điếu thuốc không còn bao nhiêu, chỉ còn đầu lọc màu vàng, ông ta nhìn chằm chằm ngọn lửa hai giây, sau đó dập tắt nó trên bức tường đá cẩm thạch lạnh lẽo.
“Cẩm Hoa, sau này không có lần nữa.”
Ông ta bỏ lại sáu chữ, liền đẩy Thường Cẩm Hoa ra xa ông ta một chút, ông ta từ đầu đến cuối không hề tức giận, càng không có biểu hiện phản bác, chỉ là đang nói về một chuyện rất bình thường, nhưng sắc mặt Thường Cẩm Hoa lại là rất nghiêm trọng.
Khi tôi thấy họ sắp bước ra, tôi lập tức quay lưng về phía họ và đi về phía trước, tiếng bước chân lần lượt vang lên trong hành lang im ắng, không một ai trong bọn họ gọi tôi lại, tôi càng không quay đầu nhìn lại, cứ như vậy khoảng cách là cách vài chục bước chân, ba người như người xa lạ.
Tôi quay lại phòng bao trước, ông Thường lại hướng bát của tôi gắp rất nhiều thức ăn bỏ vào đó, ông ta cười hỏi tôi vì sao đi lâu như vậy.
Tôi ngồi xuống nói tôi lạc đường, đi lòng vòng quanh nhà vệ sinh nam phía bên kia, suýt chút nữa không thể quay về.
Ông ta cười lớn haha: “Người phụ nữ thông minh thỉnh thoảng bai rối một chút càng khiến đàn ông thích hơn, khuyết điểm cũng là một loại vẻ đẹp tốt.”
Kiều Dĩ Thương và Thường Cẩm Hoa lại ngồi vào chỗ, làn sương mù trên khuôn mặt của cô ta như được quét sạch, ngọt ngào cười hỏi tôi có muốn ăn một chút hoa quả và điểm tâm hay không, tôi nói đều tốt, cô ta búng ngón tay, gọi người phục vụ bước vào, gọi một chút đồ ăn ngọt sau khi dùng bữa. Cô ta giới thiệu với tôi nhà hàng Hướng Nguyệt ở Hải Châu không ngon bằng nhà hàng này, cơm nắm lên men là đích thực, vừa mềm vừa thơm ngọt, vài ngày không ăn liền nhớ nhung mất hồn.
Người phục vụ bưng ra hai phần súp ngọt, bên trong là những viên bánh trôi dẻo như trân châu, cô ấy lấy một phần và yêu cầu người phục vụ đưa phần còn lại cho tôi, cô ta vùi đầu vào bát hít một hơi thật sâu, vô cùng hài lòng và ăn một chút, cho Kiều Dĩ Thương nếm thử, trong khi hai người bọn họ một người bón một người tránh, ông Thường đột nhiên hỏi tôi: “Bây giờ cô đang ở đâu, vẫn là chỗ cũ ngày trước sao?”
“Nhà có mấy chỗ, thỉnh thoảng sẽ đổi chỗ ở.” Tôi hiểu lầm ý của ông ta, tôi nói nếu như ông Thường muốn làm khách, không bằng qua vài ngày, tôi bảo người hầu chuẩn bị một chút, quá đường đột chỉ sợ không thuận tiện.
Ông ta hỏi tôi ở một mình không cảm thấy cô đơn sao, có suy nghĩ qua đến một gia đình náo nhiệt chưa.
Tôi không hiểu hỏi ông ta có ý gì.
Ông Thường cười nhẹ nói: “Cách đây không lâu, nhà họ Thường đi gặp một thầy phong thủy, ông ta nói với tôi rằng sân ở phía nam có khí màu tím rất mạnh, phía đông có khí màu tím là điềm tốt, rất có thể là muốn có quý nhân vào ở, tôi đã cho người giúp việc Philippines dọn dẹp nó, chỉ đợi có cơ hội thích hợp, chọn được người thích hợp.”
Tim tôi nhói lên từng đợt, ông ta hỏi tôi đầy ẩn ý liệu tôi có tin vào số mệnh hay không.
Tôi không biết phải trả lời sao, ông Thường nói rằng ông ta rất tin tưởng, nhưng chỉ gần đây mới tin thôi.
Thường Cẩm Hoa nhíu mày thật sâu: “Ba, ba nói những lời này là có ý gì? Dì năm không phải đang ở phòng phía nam sao?”
Ông Thường cười mà không nói lời nào, nhìn tôi với ánh mắt vô cùng đáng sợ.
Khi bầu không khí ngưng trệ sắp đặt lại sụp đổ, Kiều Dĩ Thương đột nhiên ấn cái chén lên bàn, thanh âm rất nhỏ, nhưng không thể bỏ qua, ba người chúng tôi đồng thời hướng về ông ta nhìn, khuôn mặt ông ta nở một nụ cười, mở miệng nói: “Ba vợ, ba muốn cướp người với con sao?”
Kiều Dĩ Thương cười, hỏi ngược lại ông ta vì sao phải tức giận, nếu bà ta cảm thấy ông ta sẽ tức giận, vậy thì tại sao còn làm.
Nói về công phu miệng đến tôi cũng không phải là đối thủ của Kiều Dĩ Thương, bà ta càng không thể nào là đối thủ, Thường Cẩm Hoa bị nghẹn một cách khó chịu, bà ta mím chặt môi hai lần, không tìm được lời giải thích nào phù hợp, đôi mắt đỏ hoe nói em chỉ muốn náo nhiệt một chút, để cho mọi người vui vẻ, không biết bản thân đã làm sai chuyện gì.
Kiều Dĩ Thương rút tay ra khỏi lòng bàn tay bà ta, rót cho bà ta một chén trà: “Không có làm sai, ba vợ rất muốn cô Hà đến đây, là anh hỏi không rõ ràng, cho rằng cô ấy hôm nay bận.”
Ông Thường tháo đồng hồ trên cổ tay ra đặt ở góc bàn, đầy ẩn ý nói với Kiều Dĩ Thương: “Tâm tư đàn ông không tỉ mỉ bằng phụ nữ, may mắn thay Cẩm Hoa lại đến hỏi thăm, nếu không hôm nay tôi đã bỏ lỡ cô Hà một cách đáng tiếc.”
Kiều Dĩ Thương cười nói ba vợ cũng không phải vì bữa cơm này, chuyện xin con quan trọng hơn bất cứ điều gì.
“Ai nói tôi không vì bữa cơm này?” Ông Thường cả mặt cười hướng tôi nhìn: “Nếu như không phải vì muốn gặp mặt cô Hà, sắp xếp người đến đón bà hai đến đây, tôi cũng sẽ không bận tâm theo dõi, xin con cũng chưa hẳn có thể thành, nhưng tôi cảm thấy yên tâm.”
Kiều Dĩ Thương nheo nheo mắt, đầu lưỡi chậm rãi liếm lên răng cửa, hành động này cực kỳ nguy hiểm và ngông cuồng, ông ta không mở miệng nữa, uống rượu một mình, chén sứ nhỏ chặn một số khuôn mặt dữ tợn và u ám, chỉ lộ ra một đôi mắt đầy u ám.
Ông Thường không ngừng xoay bàn ăn và bảo tôi ăn thêm, Thường Cẩm Hoa còn chưa gắp được đã bị xoay đi rồi, bà ta thử vài lần đều vô dụng không thể gắp được, liếm liếm đầu đũa, một tay giữ lấy bàn: “Ba, ba đừng chỉ lo cho mỗi một mình cô Hà, cô ấy muốn ăn gì thì sẽ tự mình làm chủ, con bây giờ một miếng cũng chưa được ăn.”
Ông Thường rất bất mãn: “Con so với trước khi kết hôn còn căng tròn hơn, còn muốn ăn cái gì? Cô ấy người gầy đến mức này, con còn muốn tranh giành miếng ăn sao?”
Thường Cẩm Hoa dở khóc dở cười: “Con rốt cuộc cũng biết vì sao ba lại không để cho dì hai qua đây, dỗ bà ấy ở khách sạn nghỉ ngơi, nào có phải sợ bà ấy mệt, nếu như dì hai có ở đây, ba chăm sóc cô Hà như vậy, bà ấy nhất định sẽ ghen tị khóc lóc om sòm.”
Ông Thường tò mò liếc tôi một cái: “Sẽ ư?”
Tôi lắc đầu và nói bản thân mình tự đến đây.
Tôi vừa định gắp, ông ta đã giữ cổ tay tôi xuống, thay tôi gắp thức ăn tôi muốn ăn, bỏ vào trong bát của tôi: “Nhưng tôi thích chăm sóc cô, làm sao đây.”
Tôi gần như nghẹn họng thở phì phò, hồi lâu cũng không có nôn ra, ánh mắt thiêu đốt của ông ta chờ tôi nuốt xuống, tôi cố ý lề mề kéo dài một hồi, cảm thấy bản thân không thoát được, đành phải mỉm cười nuốt xuống thức ăn ông ta gặp cho tôi, ông ta hỏi tôi khẩu vị ăn có quen không, tôi nói vừa miệng.
Sau đó ông ta mới từ bỏ, thu lại ánh mắt và bưng lên một bát canh nấm trắng, một bên uống một bên hỏi Thường Cẩm Hoa hôm nay xin được thẻ gì.
Cô ta ngẩng đầu lên và nói xin được quẻ thượng.
Trên mặt cô ta lộ ra nụ cười ngượng ngùng đỏ bừng: “Trụ trì nói nếu không có bất ngờ thì năm nay sẽ có tin mừng, hơn nữa là giữa người là rồng.”
Ông Thường bồi thêm một câu: “Đó chẳng phải là bé trai sao.”
Ông ta nhìn chằm chằm con gái, thấy cô ta không có phản ứng gì, lập tức cười lớn haha: “Cuối cùng thì cũng không lãng phí quyên góp hàng chục triệu tiền hương khói trên núi một cách vô ích, cho dù dì hai của con không thể mang thai bé trai, nhưng ba có thể ôm cháu trai của mình cũng là một điều tốt.”
Thường Cẩm Hoa mím môi bí mật nhìn Kiều Dĩ Thương, muốn nhìn ông ta có phản ứng và vui mừng gì không, ông ta nhận thấy ánh mắt háo hức của bà ta, nắm lấy tay bà ta nói: “Trai gái đều tốt, anh đều thích.”
Đôi mắt bà ta sáng lên: “Thật sao?”
Kiều Dĩ Thương nói tất nhiên.
Bà ta háo hức đến nỗi muốn tôi ngay lập tức sinh cho Kiều Dĩ Thương một đứa trẻ, một đứa trẻ cực kì giống ông ta.
Ông ta cười khẩy: “Làm gì có chuyện nhanh như vậy, em cho rằng là ấp trứng sao? Mấy ngày liền có thể.”
Thường Cẩm Hoa lắc tay ông ta làm nũng nói bà ta bây giờ lập tức muốn, lẽ nào anh Thương không muốn làm ba.
Kiều Dĩ Thương múc một thìa hải sâm đưa lên môi bà ta, bà ta há miệng nuốt vào, mơ hồ hỏi ông ta có muốn hay không.
Ông Thường gõ gõ vào miệng bát của bà ta: “Tại sao con gái nhà này một chút dè dặt cũng không biết, trên bàn ăn không nói những chuyện xấu hổ. Con xem cô Hà kìa, nhỏ hơn con vài tuổi nhưng lại rất hiểu chuyện. Nếu như có người phụ nữ như này ở nhà họ Thường, nhất định không khí sẽ không ngột ngạt.”
Ông Thường vừa nói xong đột nhiên nhớ ra điều gì đó, ông ta nhướng lông mày: “Luôn xưng hô cô là cô Hà có phải là quá xa lạ rồi không?”
Tôi nói mọi người đều kêu như vậy, nghe quen rồi.
“Người khác là người khác, thân cận xa cách luôn phải phân biệt rõ ràng. Tôi cảm thấy không bằng gọi tên của cô đi.”
Da đầu tôi không khỏi tê dại một trận, mặc dù ông Thường là một trùm xã hội đen nghiêm túc, khách khí không nói, mười phần oai hùng và độc đoán, mạnh hơn bao nhiêu lần so với tên giang hồ cộm cán như ông Rỗ, nhưng dù sao thì cũng là một ông già rồi, tôi vẫn có chút buồn nôn, tôi cười ngượng ngùng, ông ta cho rằng tôi đã ưng thuật, nắm lấy tay tôi và gọi Hà Linh San.
Ông ta vẫn không thể giải thích được: “Lần đầu tiên nghe thấy tên gọi của cô, liền cảm thấy nó rất hay, chỉ là lúc đó không tiện gọi tên cô, chung quy vẫn lo ngại sĩ diện của cục trưởng Chu, bây giờ...”
Ông ta không nói nữa, đôi mắt nhìn tôi mỉm cười, cái không khí xấu hổ và quái đản này khiến nửa người tôi cứng đờ, dường như có một luồng điện cực lớn từ trong xương chảy ra khiến tôi bất giác rùng mình vì lạnh.
“Tôi sớm đã nghe tin cục trưởng Chu hi sinh lâu rồi, dường như đặc khu có ý định che giấu, tôi cũng không đến để chia buồn, chỉ xem như không biết, nhưng trong lòng vô cùng nhớ cô, có những lúc đang làm việc khác, đột nhiên tự hỏi không biết cô có sống tốt không, có đang khóc hay không, trái tim như bị kim đâm.”
Ngón cái của ông ta nhẹ nhàng xoa bàn tay tôi, mười phần xúc động nói: “Hà Linh San, vất vả cho cô rồi.”
Tôi buộc mình phải cười nói không vất vả, những ngày tháng khó khăn đều đã qua rồi, giờ đang gác việc kinh doanh của gia đình cho chồng, tôi cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.
“Tôi biết cô là một người phụ nữ rất mạnh mẽ và thông minh, đây là điều tôi ngưỡng mộ nhất, nhưng dù sao thì một người phụ nữ vẫn nên tìm tổ ấm cho mình, đàn ông mới là chỗ dựa cả đời. Cô vẫn còn rất trẻ, thật tiếc khi lãng phí phần đời còn lại, không bằng vì bản thân mà tìm một con đường tốt hơn.”
Ông ta lắm tay tôi không buông, tôi đã cố gắng vùng vẫy hai lần, ông Thường cũng nhận thấy, thay vào đó ông ta càng siết chặt hơn, không cho tôi có chỗ để thoát ra, như thể đang thăm dò sức chịu đựng cuối cùng của tôi.
Không còn Chu Dung Thành làm hậu thuẫn, tôi thực sự không dám xúc phạm ông ta, làm náo động đến bá vương thì rắc rối rồi, đến đường lui cũng không có, tôi vô thức nhìn về phía bên kia, Kiều Dĩ Thương đang im lặng uống rượu, cũng không biết có nhìn thấy cảnh này hay không.
Thường Cẩm Hoa bình tĩnh liếc nhìn ông Thường, trong mắt bà ta có dao động nhỏ, rất nhanh liền biến mất, Kiều Dĩ Thương lúc này đặt đũa xuống, lấy hai mảnh giấy lau khóe miệng, ông ta gọi một người phục vụ vào, hỏi anh ta có phải là đã đổi hướng phòng vệ sinh không.
Người phục vụ chỉ vào một con đường khác hoàn toàn với trước đây: “Ao cá đã được đổi thành nhà vệ sinh nam.”
Kiều Dĩ Thương đứng dậy nói không cần người dẫn đường, bước ra hành lang vài bước, người phục vụ chuẩn bị đóng cửa, Thường Cẩm Hoa đã ngăn ông ta lại, cô ta cười nói với tôi đi sửa sang trang điểm một chút, hỏi tôi có muốn đi cùng hay không.
Tôi chưa kịp trả lời bà ta, ông Thường khuôn mặt dọa nạt để bà ta tự đi.
Thường Cẩm Hoa cầm lấy túi xách nhanh chóng bước ra khỏi phòng, không gian rộng lớn chỉ còn mỗi mình tôi và ông Thường, ông ta rất chu đáo gắp đồ ăn thức uống cho tôi, khen tôi hôm nay rất ngây thơ và xinh đẹp, thậm chí còn chuyển ghế đến ngồi cạnh tôi, khoảng cách gần như kề sát vai tôi.
Không còn sự hiện diện của con cái, ông ta đến khí thế cũng không giữ được, hành động lỗ mãng rất nhiều, làm cho tôi cảm nhận được sự xúc phạm vô cùng lớn, lại càng không có cách để trở về phạm vi an toàn, ông ta hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi, hơn nữa từng bước ép buộc tôi.
Đôi mắt của ông Thường tuy đã già nhưng lại vô cùng sắc bén, như đôi mắt sắc bén của đại bàng, tùy thời muốn đều có thể xuyên thủng tôi.
Váy của tôi nhanh chóng ướt đẫm mồ hôi lạnh, nếu cứ tiếp tục như này sẽ gây ra một cái rổ lớn hơn, tôi đúng lúc đặt đũa xuống chỉ về phía cửa: “Tôi vào nhà vệ sinh lau giày, ông chờ một chút.”
Ông ta không định buông tha tôi, ông ta cúi đầu nhìn xuống: “Một chút cũng không bẩn, cô nói chuyện với tôi.”
Tôi vặn vẹo người, dồn hết sức vào bàn tay bị ông ta nắm lấy, khó khăn rút ra, tôi cười nói không chỉ là lau giày, bụng có chút không thoải mái.
Tôi không đợi ông ta nói thêm điều gì, hoảng loạn bỏ trốn khỏi phòng riêng.
Tôi không dám dừng lại, bỏ chạy thật xa, dựa lưng vào tường thở dốc, tôi không thể một mình ở cùng với ông ta thêm lần nào nữa, có Thường Cẩm Hoa và Kiều Dĩ Thương ở đó, ông Thường còn lo cho nhân phẩm của bản thân, một lần chỉ có duy nhất tôi, ông ta liền mất kiểm soát.
Tôi muốn đợi cho bọn họ đều trở lại mới đi vào, nhưng đợi một lúc lâu cũng không thấy ai xuất hiện ở hai bên hành lang, tôi nhìn về hướng vừa rồi Kiều Dĩ Thương rời đi vài mét, và thấy hai bóng người ở góc một bức tường bị trũng vào.
Tôi ngay lập tức dừng chân, cẩn thận nhìn hai người đang ở cùng nhau.
Kiều Dĩ Thương kẹp điếu thuốc giữa đầu ngón tay, tàn thuốc rơi xuống chiếc váy màu hồng của Thường Cẩm Hoa, ngữ khí ông ta lạnh nhạt nói: “Ai kêu em tìm cô ta đến.”
“Anh nghĩ em muốn sao? Ba đến đặc khu nhớ nhớ nhung nhung cô Hà, em cũng không còn cách nào, nếu như đề cho ông ấy tự mình tìm, phát hiện ra căn nhà kia là do anh mua, chuyện này lại càng to. Anh cũng không phải không biết ba là người như thế nào, ông ấy không đạt được mục đích thì làm sao có thể từ bỏ.”
“Vậy sao?”
Ánh mắt Kiều Dĩ Thương rất tà ác: “Không có một chút ích kỷ nào sao?”
Thường Cẩm Hoa im lặng một lúc, cô ta hỏi ngược ông ta thì sao, ông ta cũng không có sự ích kỷ sao, tất cả những điều ông ta làm trong khoảng thời gian này, vì sao tôi càng đoán càng bai rối.
Kiều Dĩ Thương khẽ nâng cằm thở ra một làn khói trên không trung, nét cười trên mặt ông ta cố nén lại, dường như thầm buộc tội cô ta nói điều không nên nói, Thường Cẩm Hoa vô cùng buồn bã cúi đầu: “Em không ngờ anh Thương lại mất lòng tin đối với em, em chưa bao giờ vật lộn đấu đá trong xã hội, em không có khả năng phán đoán tình hình, em nghĩ đó chỉ là một bữa cơm mà thôi, căn bản chẳng có gì.”
Kiều Dĩ Thương hít vài hơi thuốc, sau đó điếu thuốc không còn bao nhiêu, chỉ còn đầu lọc màu vàng, ông ta nhìn chằm chằm ngọn lửa hai giây, sau đó dập tắt nó trên bức tường đá cẩm thạch lạnh lẽo.
“Cẩm Hoa, sau này không có lần nữa.”
Ông ta bỏ lại sáu chữ, liền đẩy Thường Cẩm Hoa ra xa ông ta một chút, ông ta từ đầu đến cuối không hề tức giận, càng không có biểu hiện phản bác, chỉ là đang nói về một chuyện rất bình thường, nhưng sắc mặt Thường Cẩm Hoa lại là rất nghiêm trọng.
Khi tôi thấy họ sắp bước ra, tôi lập tức quay lưng về phía họ và đi về phía trước, tiếng bước chân lần lượt vang lên trong hành lang im ắng, không một ai trong bọn họ gọi tôi lại, tôi càng không quay đầu nhìn lại, cứ như vậy khoảng cách là cách vài chục bước chân, ba người như người xa lạ.
Tôi quay lại phòng bao trước, ông Thường lại hướng bát của tôi gắp rất nhiều thức ăn bỏ vào đó, ông ta cười hỏi tôi vì sao đi lâu như vậy.
Tôi ngồi xuống nói tôi lạc đường, đi lòng vòng quanh nhà vệ sinh nam phía bên kia, suýt chút nữa không thể quay về.
Ông ta cười lớn haha: “Người phụ nữ thông minh thỉnh thoảng bai rối một chút càng khiến đàn ông thích hơn, khuyết điểm cũng là một loại vẻ đẹp tốt.”
Kiều Dĩ Thương và Thường Cẩm Hoa lại ngồi vào chỗ, làn sương mù trên khuôn mặt của cô ta như được quét sạch, ngọt ngào cười hỏi tôi có muốn ăn một chút hoa quả và điểm tâm hay không, tôi nói đều tốt, cô ta búng ngón tay, gọi người phục vụ bước vào, gọi một chút đồ ăn ngọt sau khi dùng bữa. Cô ta giới thiệu với tôi nhà hàng Hướng Nguyệt ở Hải Châu không ngon bằng nhà hàng này, cơm nắm lên men là đích thực, vừa mềm vừa thơm ngọt, vài ngày không ăn liền nhớ nhung mất hồn.
Người phục vụ bưng ra hai phần súp ngọt, bên trong là những viên bánh trôi dẻo như trân châu, cô ấy lấy một phần và yêu cầu người phục vụ đưa phần còn lại cho tôi, cô ta vùi đầu vào bát hít một hơi thật sâu, vô cùng hài lòng và ăn một chút, cho Kiều Dĩ Thương nếm thử, trong khi hai người bọn họ một người bón một người tránh, ông Thường đột nhiên hỏi tôi: “Bây giờ cô đang ở đâu, vẫn là chỗ cũ ngày trước sao?”
“Nhà có mấy chỗ, thỉnh thoảng sẽ đổi chỗ ở.” Tôi hiểu lầm ý của ông ta, tôi nói nếu như ông Thường muốn làm khách, không bằng qua vài ngày, tôi bảo người hầu chuẩn bị một chút, quá đường đột chỉ sợ không thuận tiện.
Ông ta hỏi tôi ở một mình không cảm thấy cô đơn sao, có suy nghĩ qua đến một gia đình náo nhiệt chưa.
Tôi không hiểu hỏi ông ta có ý gì.
Ông Thường cười nhẹ nói: “Cách đây không lâu, nhà họ Thường đi gặp một thầy phong thủy, ông ta nói với tôi rằng sân ở phía nam có khí màu tím rất mạnh, phía đông có khí màu tím là điềm tốt, rất có thể là muốn có quý nhân vào ở, tôi đã cho người giúp việc Philippines dọn dẹp nó, chỉ đợi có cơ hội thích hợp, chọn được người thích hợp.”
Tim tôi nhói lên từng đợt, ông ta hỏi tôi đầy ẩn ý liệu tôi có tin vào số mệnh hay không.
Tôi không biết phải trả lời sao, ông Thường nói rằng ông ta rất tin tưởng, nhưng chỉ gần đây mới tin thôi.
Thường Cẩm Hoa nhíu mày thật sâu: “Ba, ba nói những lời này là có ý gì? Dì năm không phải đang ở phòng phía nam sao?”
Ông Thường cười mà không nói lời nào, nhìn tôi với ánh mắt vô cùng đáng sợ.
Khi bầu không khí ngưng trệ sắp đặt lại sụp đổ, Kiều Dĩ Thương đột nhiên ấn cái chén lên bàn, thanh âm rất nhỏ, nhưng không thể bỏ qua, ba người chúng tôi đồng thời hướng về ông ta nhìn, khuôn mặt ông ta nở một nụ cười, mở miệng nói: “Ba vợ, ba muốn cướp người với con sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.