Sắc Dụ

Chương 208: Sự điên cuồng trong xe

Yên

01/02/2023

Câu nói của Kiều Dĩ Thương khiến tay tôi run lên, ly rượu tôi đang cầm đổ ra khỏi lòng bàn tay, rượu bắn ra làm ướt váy của tôi và Thường Cẩm Hoa, bà ta kêu lên một tiếng, trong vô thức nhảy lên và dậm chân tại chỗ, vén váy khiến, rượu bắn tung tóe trên mặt đất, bà ta nhìn thấy ngực tôi bị ướt sũng, vạch viền dưới của áo ngực và phần ren màu tím lấp ló, ngay lập tức rút khăn giấy ra và che lại, sắc mặt rất không tốt.

Tôi cầm hộp giấy đưa qua xin lỗi bà ta, bà ta không có thời gian để ý những điều này, vừa lau vừa kéo tay áo của Kiều Dĩ Thương: “Quần áo của cô Hà bị bẩn rồi, anh tìm phục vụ lấy khăn và sấy khô cho cô ấy, viền cổ áo của cô ấy không tốt để đi ra ngoài, phải hong khô mới được.”

Thường Cẩm Hoa thấy Kiều Dĩ Thương bất động, vô cùng lo lắng muốn kéo ông ta rời khỏi, trước tiên phải chuyển đổi tình thế, nhưng bà ta còn chưa kịp nắm lấy tay ông ta di chuyển, ông Thường bất ngờ đặt đũa xuống bàn một cách nặng nề. Sắc mặt ông ta u ám đáng sợ đến dọa người, như thể bầu trời trước khi một trận mưa giông ập đến, bầu trời bao phủ bởi bóng tối, không có ánh sáng, đến bầu trời cũng không nhìn thấy, chỉ là một đám khói, có thể nuốt chửng con người bất cứ lúc nào.

“Anh nói lại một lần nữa xem.”

Ánh mắt ông ta lướt qua tôi một cách sắc bén, cuối cùng dán chặt lên mặt Kiều Dĩ Thương: “Cướp cái gì của anh?”

Kiều Dĩ Thương bình tĩnh gạt Thường Cẩm Hoa ra khỏi tay mình, tự ông ta rót một ly rượu trắng, mùi thơm êm dịu nồng nặc thoảng qua, ông ta ngửi được mùi rồi cau mày hỏi: “Ba vợ là có ý gì?”

Ông Thường hung hăng nói: “Tôi bây giờ đang hỏi anh.”

Kiều Dĩ Thương nghịch cái chén sứ nhỏ nở nụ cười: “Nếu ba vợ không có ý gì, con tự nhiên cái gì cũng sẽ không có.”

“Ồ?” Ông Thường nhướng mày: “Anh muốn cùng tôi chơi trò câu đố, tôi làm sao lại nhớ rằng anh không phải là loại người không thẳng thắn, có lời gì trực tiếp nói, tôi không thích đoán.”

Kiều Dĩ Thương nhìn chằm chằm rượu trong ly: “Ba vợ ở Hải Châu không có chuyện gì là không làm được, nhưng ở đặc khu, ba không quen, nước ở đây sâu bao nhiêu, ba cũng không biết.”

Ông Thường nói đầy ẩn ý: “Nước sâu hay không sâu, không phải đều do anh sao? Anh có bản lĩnh hô mưa gọi gió, ở Quảng Đà có ai là không biết. Anh nhất định vì tôi mà chèo thuyền, dù có sâu thêm nữa, cũng sẽ không bị lật cái thuyền này.”

“Con cũng không phải là toàn năng, có thể làm được cho ba con đều không từ chối, dì năm không phải là con vì ba mà hết lòng hiếu thảo đó sao?”

Ông Thường lấy một chuỗi hạt Thiên Nam từ cổ tay của mình, các hạt có màu sắc rất đẹp, to và tròn và có màu đỏ tím trong suốt, chúng là loại hạt Thiên Nam tốt nhất, phải mất vài thập kỷ trưởng thành để tạo ra hàng trăm hạt, có hơn một chục trong chuỗi của ông ta, cực kỳ hiếm trên thị trường.

Ông ta chậm rãi sờ soạng các đầu ngón tay: “Bà ấy không hài lòng về tôi lắm, tôi luôn cho rằng anh có sự dè dặt đối với tôi, nếu như thật sự hết lòng hiếu thảo với tôi, hà cớ gì phải lên mặt thay tôi. Đứa con gái duy nhất của tôi gả cho anh, tương đương với một nửa giang sơn của tôi, tôi cả một đời lăn lộn giang hồ, đồ có thể lấy ra còn không đủ hấp dẫn để anh trung thành với tôi sao? Anh thậm chí có chút việc nhỏ nhặt này mà cũng không sẵn sàng làm vì tôi.”

Kiều Dĩ Thương bật cười: “Ba vợ, ba ở đặc khu cũng là một nhân vật tàn nhẫn, hi sinh rất nhiều thuộc hạ mới đem anh ta bỏ vào chậu, chút bản lĩnh của anh ta cũng không bằng con chỉ điểm, ba nghĩ rằng ba là đối thủ sao? Anh ta ở đây càng không phải là một chỉ huy tài năng, ý tưởng này của ba không nên có.”

Sắc mặt của ông Thường âm u, ông ta nghe ra được Kiều Dĩ Thương đang cảnh cáo mình, lúc này cơn tức giận đang kìm nén ban đầu lại bùng nổ: “Nghe nói gần đây anh làm chuyện có lỗi với Cẩm Hoa.”

Nụ cười thủy chung giữ trên khuôn mặt của Kiều Dĩ Thương lúc này ảm đạm đi vài phần, Thường Cẩm Hoa đảo mắt, bà ta cúi người, vòng tay qua vai Kiều Dĩ Thương và giải thích: “Anh Thương, ba không có ý gì khác, ba chỉ là thuận miệng hỏi một câu, em chưa bao giờ phàn nàn với ba mẹ điều gì, anh đối tốt với em như vậy, em đã vô cùng hài lòng rồi.”

Bà ta đỏ mặt tía tai nói xong, không dấu vết nháy mắt với ông Thường, buộc ông ta có chừng mực, cô ta vô cùng khó khăn nắm lấy cánh tay Kiều Dĩ Thương, hận không thể lập tức lôi ông ta ra để thoát khỏi nơi không có thuốc súng này.

Ông Thường không hề cảm kích sự giải vây của con gái, ông ta lạnh lùng hỏi có phải thật sự đã làm ra chuyện khiến Cẩm Châu ủy khuất hay không, bao gồm người con gái khác.

Kiều Dĩ Thương uống rượu trong sự im lặng, ông Thường hung dữ đập bàn: “Anh dám phản bội con gái tôi.”

Ông ta nhíu mày, ánh mắt rất dữ tợn: “Anh còn biết bản thân mình rốt cuộc là họ gì không! Tôi nuôi dưỡng anh nhiều năm như vậy, vì anh mà bảo vệ hộ tống, đưa anh từng bước đến vị trí ngày hôm nay, anh bây giờ cứng cánh rồi, muốn lật mặt với tôi phải không?”

Ông Thường vô cùng tức giận, vung tay đánh úp bát đĩa trước mặt, có tiếng răng rắc, người phục vụ nghe thấy tiếng động liền mở cửa, giật mình vì hỗn chiến trước mặt, theo bản năng muốn mở miệng để hét lên gọi người Thường Cẩm Hoa nói những đồ vật bị đập vỡ sẽ trả gấp đôi tiền bồi thường, không cần đi vào quấy rối.

Bà ta nói xong liền cầm một ly rượu đập mạnh về phía cửa, mảnh vỡ rơi trên cửa, người phục vụ sợ hãi đóng cửa.

Tôi ngồi giữa cuộc giao tranh giữa hai bên nín thở, không nói một lời.

Tranh chấp giữa ba vợ và con rể, đến Thường Cẩm Hoa cũng không đến ngăn cản, tôi là nguyên nhân nếu mở miệng thì càng đổ thêm dầu vào lửa.

Ông Thường cười nói nếu đã không làm việc vì ông ta, bây giờ không giống những ngày trước, trở ngại lớn nhất đã được loại bỏ, ông ta tự mình làm.

Sau khi ông Thường chuẩn bị đưa tay ra với tôi, sắc mặt Kiều Dĩ Thương hoàn toàn u ám, tay bóp chặt ly rượu, cổ tay đột nhiên ra sức, ly rượu trực tiếp vỡ ra khỏi lòng bàn tay, phát ra tiếng nổ mạnh, Thường Cẩm Hoa kinh hãi, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch.

Đôi mắt rũ xuống của Kiều Dĩ Thương hơi nhếch lên, ông ta và ông Thường nhìn nhau, với khí chất lạnh lùng và không chút sợ hãi: “Ba vợ, người của con ba không thể động.”

“Láo xược!”

Ông Thường thật sự tức giận, trên trán và mu bàn tay của ông ta nổi lên những đường gân xanh, từng sợi ngoằn ngoèo hung dữ, dường như muốn bộc phát ra khỏi da thịt, và khuôn mặt đó càng thêm hỗn loạn, ông ta trừng mắt nhìn Kiều Dĩ Thương: “Cái gì là người của anh, ai là người của anh?”

“Cái gì cũng có thể nhường, ngoại trừ lần này thì không thể.”



Ông Thường cười lớn: “Tôi nhất định muốn thì sao nào.”

Kiều Dĩ Thương cười lạnh: “Không được.”

Ông Thường dùng tay phải đỡ lấy góc bàn, đứng dậy đá vào cái bàn vuông trước mặt, chân bàn đập vào mắt cá chân tôi, tôi đau đến mặt biến sắc, loạng choạng lùi lại mấy bước, bát đũa bay lên không trung, sau đó đạt được độ cao nhất định, chúng tranh nhau rơi xuống đất, như thể trời đổ mưa, âm thanh giòn tan lần lượt nổ ra vang bên tai, khiến cho người ta tê dại da đầu.

“Anh tạo phản rồi! Hôm nay anh còn thèm muốn người phụ nữ mà tôi muốn, ngày mai anh thèm muốn tài sản của tôi, ngày mốt không phải là muốn cái mạng của tôi sao!”

Đối mặt với tiếng gầm của ông Thường, Kiều Dĩ Thương vẫn ngồi trên ghế, bình tĩnh giữa đống hỗn độn suy tàn, mặt không chút biểu cảm buông lỏng dây cà vạt: “Ba vợ, con cũng nhìn trúng rồi, nếu không con cũng sẽ không làm mọi cách để anh ta một đi không trở lại như vậy, con bất kể như thế nào đều không cho qua.”

Tôi đã không dám nhìn mặt ông Thường, một ông giang hồ cả đời đánh đánh giết giết, rất hiếm khi nổi giận một lần, không ngoa khi nói rằng đáng sợ nhất trên thế giới cũng không qua.

“Kiều Dĩ Thương, anh đừng tự đào mồ chôn mình.”

Kiều Dĩ Thương chậm rãi đứng dậy, ông ta từ trong túi lấy ra một bao thuốc lá, ở khóe môi lấy ra một điếu, dùng bật lửa đốt lên, làn khói xanh nhạt tản ra, trôi dạt trong căn phòng riêng ngột ngạt, nhanh chóng nhấn chìm lông mày ông ta.

“Ba vợ, ba đã không còn là bá chủ duy nhất ở Quảng Đà nữa rồi. Con sẽ trung thành với ba, đối xử tử tế với Cẩm Hoa, miễn là ba đừng động đến giới hạn cuối cùng của con, mọi người đều vui vẻ không phải là tốt hơn sao.”

Kiều Dĩ Thương không cho phép tình nhân của mình bị người khác cướp mất, ngoài việc không lỡ rời bỏ tôi, càng nhiều hơn là điểm dừng của người đàn ông đang quấy phá, đồ chơi trong tay bản thân làm sao có thể giao cho người khác trước khi mất hứng thú, càng không nói đến ông Thường đã phạm phải điều cấm kỵ của Kiều Dĩ Thương, ngữ khí của ông ta yêu cầu đầy mạnh mẽ, Kiều Dĩ Thương đáp ứng lần này, sẽ có vô số lần sau. Giống như làm con ngựa của ông Thường, để ông ta la hét uống rượu, sau này muốn thống trị Quảng Đà cũng không thể cúi đầu, ngồi ngang hàng đã là cực hạn rồi.

Thông qua ván cờ này, giữa ông Thường và Kiều Dĩ Thương thiết lập một rào cản ngăn cách, một rào cản rất lớn, khiến cho mối quan hệ ban đầu lợi dụng nhau vì lợi ích càng trở lên khó hiểu và không chắc chắn.

Kiều Dĩ Thương vẩy nửa điếu thuốc đang cháy dở, bước qua chiếc ghế trước mặt, đi ngang qua bên cạnh tôi, ông ta nói nhỏ một câu, tôi chỉ còn đang ngẩn ngơ, ông ta đã biến mất ở cửa, tôi có chút không chắc chắn có phải là ông ta đang gọi tôi hay không. Nhưng ở lại nơi này càng không thích hợp, tôi đối mặt với sắc mặt u ám của ông Thường nói mình còn chút chuyện, hẹn cùng uống trà với ông ta vào ngày khác.

Tôi vội vàng xoay người chạy ra, Kiều Dĩ Thương đã đi xa rồi, tôi gọi ông ta một tiếng, ông ta không hề dừng lại, tấm lưng cao và thẳng của ông ta bị ánh sáng che khuất trong ảo ảnh, dường như chỉ là bụi phấn màu vàng, như một giấc mơ viển vông.

Sau lưng tôi một cơn gió thổi qua, Thường Cẩm Hoa chạy vụt qua tôi như điên, cô ta sống chết nắm chặt lấy cánh tay của Kiều Dĩ Thương, trong một khắc cô ta không thể đứng vững, bị lực quán tính tác động và trượt về phía trước mấy bước, sắc mặt cô ta tái nhợt, bất lực và bai rối: “Anh Thương! Anh làm sao có thể gây rắc rối với ba thành ra như vậy, ông ấy luôn vô cùng ngưỡng mộ anh, đối với bạn bè và chú bác đều riêng tư khen anh, anh vừa nãy đúng thật là quá vô lý rồi.”

Kiều Dĩ Thương dừng chân, ông ta quay đầu lại như cười nhìn Thường Cẩm Hoa: “Em làm trái ý anh, mục đích không phải vì điều này sao?”

Cô ta sửng sốt: “Em không có.”

Kiều Dĩ Thương nheo mắt không nói gì, bà ta mở miệng nói không ngừng, dưới ánh mắt thiêu đốt của ông ta, bà ta bắt đầu không nói lên lời.

Kiều Dĩ Thương đưa tay vuốt mái tóc của bà ta đang bị tán loạn vì đuổi theo, động tác của ông ta mười phần dịu dàng, khiến cho Thường Cẩm Hoa cũng phải lo lắng thấp thỏm theo.

Ông ta cứ lặng im vuốt tóc bà ta một hồi lâu như vậy, đột nhiên mở miệng hỏi: “Buổi tối ăn gì?”

Kiều Dĩ Thương hỏi về một vấn đề khác mà không báo trước, bà ta đều không kịp phản ứng lại, đôi lông mày cau lại, ông ta nói chi bằng ông ta mua chút vịt quay mang về, ông ta nhớ là bà ta thích ăn, muốn ăn cháy cạnh hay là xốp giòn.

Thường Cẩm Hoa nhỏ giọng hỏi không trách bà ta sao.

Ông ta cười một tiếng: “Nếu em đã nói không phải, anh tại sao phải trách em.”

Bà ta thử bước tới hai bước, ngả người vào vòng tay của ông ta, ông ta không từ chối, để cho bà ta bám vào mình.

Khi bà ta thật sự ôm ông ta, phát hiện ông ta không hề kháng cự, vẫn luôn dịu dàng và hào phóng, trái tim của Thường Cẩm Hoa đang nhấc lên cuối cùng cũng hạ xuống, bà ta biết rõ bước đi này của bà ta có bao nhiêu mạo hiểm, bà ta gọi tôi đến, bản thân nó chính là một kế hoạch, thậm chí tiệc hồng môn.

Đầu tiên bà ta hiểu rõ thái độ của ông Thường đối với tôi, bà ta càng hiểu rõ hơn rằng tôi không thể ngoan ngoãn thuận theo người đàn ông mạnh mẽ chiếm đoạt mình, tôi sẽ phản kháng đến cá chết rách lưới, bị ông Thường thẹn quá hóa giận trừng phạt người không ra người quỷ không ra quỷ, một màn đáng thương sau, tôi đã đánh mất đi vẻ đẹp căn bản không thể thu hút được Kiều Dĩ Thương rồi.

Thứ hai, ông Thường sẽ đau lòng con gái mình luôn dính lấy Kiều Dĩ Thương, Kiều Dĩ Thương nếu như vẫn còn muốn đồ vật nhà họ Thường, nhất định sẽ nhượng bộ một bước, ngay cả khi không cắt đứt liên lạc thì cũng sẽ dần dần xa lánh tôi, loại tình cảm này càng ít tiếp xúc càng lạnh nhạt, đến lúc đó không cần cô ta phải phí công, tôi tự nhiên sẽ mất đi tình cảm của ông ta.

Bà ta đã tính toán thiếu sót Kiều Dĩ Thương vậy mà vì bảo vệ tôi mà lại cùng ông Thường làm to chuyện, không ngần ngại trở mặt, ông ta đặt cười nhiều như vậy, bà ta căn bản không có đường đi.

Mặc dù hai bên bà ta đều không thành công, nhưng tôi có thể nhìn ra được sự ác độc và kĩ năng diễn xuất vượt trội hơn người bình thường, chỉ có bà ta luôn làm cho tôi gặp khó khăn hết lần này đến này khác, đoán không ra rốt cuộc là vì điều gì.

Vừa có thủ đoạn vừa có gan mạnh bạo, Thường Cẩm Hoa chắc chắn sẽ trở thành một chướng ngại cho tôi trong tương lai, và tôi không được coi thường nó.

Kiều Dĩ Thương đẩy bà ta ra khỏi tay mình, sờ lên mặt bà ta đầy thương hại: “Được rồi, mấy ngày nữa anh sẽ giải thích với ba vợ, em nói với anh trước đi đã, em muốn ăn vịt quay cháy cạnh hay xốp giòn.”

Thường Cẩm Hoa cười nói vẫn là như cũ, muốn cháy cạnh, bà ta thích vị thịt cháy cạnh.

“Cháy cạnh em đã ăn nhiều năm như vậy.” Kiều Dĩ Thương dừng lại: “Nếu như trái tim của em cùng với khẩu vị của em đều giữ nguyên như ban đầu không thay đổi, như vậy sẽ càng tốt.”



Nói xong, ông ta thu tay khỏi khuôn mặt cứng đờ đột ngột của Thường Cẩm Hoa, không nói lời nào rời khỏi hành lang, tôi liền theo phía sau đuổi ra ngoài, khi xuống cầu thang tôi đặt biệt liếc mắt nhìn, Thường Cẩm Hoa đứng trên mặt đất, đáy mắt là sự oán hận mạnh mẽ nhưng không dấu ấn đối với tôi.

Trên đường trở về biệt thự, tôi và Kiều Dĩ Thương không ai nói lời nào, ông ta nhắm mắt tập trung, không biết đang suy nghĩ gì, vẻ mặt tàn bạo.

Tôi không cam lòng mà vươn hai tay nắm lấy cổ áo ông ta, giống như rắn nước bò dọc theo thân ông ta từng chút một, quấn lấy, vặn vẹo, Kiều Dĩ Thương chậm rãi mở ra khe hở dưới sự trêu chọc của tôi, vẻ lạnh lùng của ông ta cũng giảm đi rất nhiều, nhìn chằm chằm vào tôi một cách thích thú.

Tôi nằm ở trên ngực của ông ta, ngẩng đầu nháy mắt như tơ: “Anh có phải muốn đem tôi tặng cho ông ta không?”

Ông ta nhướng mày nói: “Nếu như cô nghe lời, đương nhiên sẽ không.”

“Anh đánh lại được ông Thường không?”

Ông ta cười hỏi tôi nghĩ thế nào.

Tôi xoa nhẹ ngón tay lên cổ họng ông ta, biến làn da lạnh lẽo của ông ta trở nên nóng bỏng: “Tôi đoán anh đánh không lại.”

Khuỷu tay của ông ta hơi chạm vào một bên, ấn xuống nút bấm cửa sổ xe, cửa kính được kéo lên, tôi càng ôm chặt lấy ông ta hơn: “Anh có phải là thích tôi rồi không?”

Ông ta rũ mắt xuống nhìn tôi: “Cô nói trước cho tôi biết, có bao nhiêu đàn ông lấy được sự chú ý của cô.”

Tôi khó nhọc leo lên cho đến khi môi tôi chạm vào tai ông ta: “Quá nhiều, nhưng bây giờ tôi là của anh.”

Lời nói cuối cùng của tôi rơi xuống, nhắm ngay ốc tai của ông ta thổi luồng khí nóng, thân thể của ông ta trở lên chặt chẽ, ngón tay của tôi khéo léo cởi cúc áo ông ta, để ông ta tận mắt nhìn thấy chiếc lưỡi đỏ hồng của tôi, giữ lấy cái đầu nhỏ của ông ta.

Lý trí của Kiều Dĩ Thương sụp đổ dưới nụ hôn của tôi, ông ta xé rách gấu váy của tôi, tôi cảm nhận được bên dưới lạnh lẽo, da thịt tôi tiếp xúc với không khí, lộ ra nội y màu trắng.

Đôi mắt ông ta đỏ bừng lên vì ham muốn, lệnh cho tài xế tấp vào lề và dừng lại, tài xế giấu xe vào góc khuất sau gốc cây, nâng vách ngăn rồi đẩy cửa xe xuống.

Ông ta cởi thắt lưng một cách thô lỗ và hỏi tôi muốn đi theo ông Thường hay ông ta.

Tôi cười và nói ai có thể để tôi trả thù cho chồng tôi, tôi liền theo người đó.

Ông ta ném chiếc thắt lưng về phía trước, kéo quần đến đầu gối, đỡ lấy tôi ngồi xuống, tôi mới vào được một nửa, lơ lửng trên người ông ta, cúi đầu nhìn xuống, ông ta còn khó chịu hơn tôi, người đàn ông muốn làm nhưng làm không thành, đối với họ mà nói đó mới chính là đau khổ, tôi chống ghế bằng hai chân và giữ một khoảng cách nhất định mặc cho ông ta đẩy eo và cố gắng xâm nhập.

Ông ta toát mồ hôi hột, khàn giọng mắng tôi là yêu tinh, là dâm phụ, tôi nâng mặt ông ta lên, hôn ông ta thật sâu, vươn đầu lưỡi vào cổ họng ông ta, giống như ông ta điên cuồng hôn tôi, cứ như vậy quên hết tất cả.

Ông ta vì ẩn nhẫn mà cứng rắn và run rẩy, chỉ chôn được một phần ba thằng nhỏ càng ngày càng nóng, tôi bị nhét đầy đến trướng bụng, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: “Ai có thể đem mọi thứ giao đến tay tôi, tôi cũng sẽ theo người đó.”

“Tôi đã nói qua, ngoại trừ tôi, ai cũng không thể thỏa mãn được cô. Có bản lĩnh khiến cho tôi thích cô mười phần, cái mạng này của tôi đều là của cô.”

Ông ta vừa nói vừa mạnh mẽ đâm vào, lần này không có màn dạo đầu nào cả, hoàn toàn là ông ta đang phát tiết dục vọng, tôi vẫn chưa có cảm giác gì, vì vậy vô cùng đau. Tôi choàng tay qua cổ ông ta, chịu đựng cú va chạm thấu tim và bỏng rát, cả chiếc xe trong tầm mắt đều lộn xộn và dữ dội.

Tôi biết tôi không thể hét lên, tiếng rên rỉ của tôi khi Kiều Dĩ Thương giao hoan sẽ khiến ông ta càng phát điên hơn. Nhưng dưới sự chiếm đóng khốc liệt của ông ta, tôi không thể không kêu lên, tôi lại phải hôn ông ta thật sâu và để đôi môi ông ta chặn tiếng rên rỉ của tôi.

Nhưng cứ hôn vài lần là ông ta lại đẩy tôi ra, tôi kiên trì làm việc này, ông ta không bao giờ mệt mỏi tránh hết lần này đến lần khác.

Tôi biết dáng vẻ của mình lúc này, mê hoặc, quyến rũ, quyến rũ, phải hấp dẫn khiến đàn ông không nhịn được, khiến đàn bà trên thế giới này đều chán ghét, tôi không thể hôn được môi của ông ta, vì vậy tôi đã giữ các ngón tay của ông ta, ông ta véo phần mặt còn lại của tôi, buộc tôi phải nhìn ông ta, nhìn bộ dạng ông ta chiếm hữu tôi, nhìn bộ dạng tôi bị ông ta chiếm hữu.

“Khiến cho tôi chết có rất nhiều cách, không chỉ có một cách.”

Tôi nói còn có cách gì.

Ông ta đột ngột đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cơ thể ưỡn người lên đâm tôi một cách dũng mãnh, tôi không còn kìm nén được tiếng khản đặc trong cổ họng nữa. Chúng tôi không có bất kỳ sự hỗ trợ nào, thậm chí lắc lư từ bên này sang bên kia trong sự vướng mắc.

Chiều sâu của những hành động trước đó khốc liệt chưa từng có, tôi trong khoảnh khắc đó đã nghĩ rằng chiếc xe này sẽ lăn bánh, nó rung chuyển đến mức kinh hoàng.

Kiều Dĩ Thương toàn thân giống như được gột sạch nước, tôi lúc trước trong xe cũng không biết có thể có tư thế ngông cuồng như vậy, khi ông ta sắp phóng thích thì mười đầu ngón tay nhéo eo tôi, hàm răng vô cùng dùng lực cắn chặt vai tôi. Tôi không thể thốt nên lời giữa nỗi đau và niềm vui sướng, tôi nghe thấy tiếng gầm nghẹt thở của ông ta vô cùng thoải mái.

Mồ hôi của ông ta thấm đẫm lồng ngực của tôi, trên người chúng tôi đều là mùi mồ hôi của nhau, trong khoang miệng là mùi của rượu. Ông ta vén mái tóc ẩm ướt của tôi, ông ta vẫn đang tận hưởng dư vị run rẩy, con ngươi sâu thẳm của ông ta dán lên cơ thể trần trụi của tôi, làn da mịn màng để lại nhiều vết hằn và dấu răng.

“Để tôi cả ngày lẫn đêm không ngừng lại, chết cạnh cô, là cách trả thù tốt nhất đối với tôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sắc Dụ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook