Chương 146: Em không muốn anh chết
Yên
04/01/2023
Đường phía trước càng ngày càng trống trải, tài xế chưa từng đi qua nên hoàn
toàn không quen, chiếc Mercedes chỉ điên cuồng đi thẳng, dường như xe
đang bị rò rỉ dầu, đằng sau bốc lên những mảng khói lớn, xuyên qua cửa
sổ xe mà tiến vào, có chút sặc mũi.
Xe chống đạn bên kía cũng không tốt lắm, tài xế kia đâm cực kỳ hung ác, cửa xe bị nứt, đầu xe cũng bị biến dạng
Chu Dung Thành chịu đựng sự đau đớn nơi bả vai, nhắm ngay súng vào cốp xe Santana mà bắn hai lần, tôi che lỗ tai lại cả người đều run rẩy, xe Santana phát ra tiếng phanh bén nhọn, tài xế ló đầu ra rống to với xe chống đạn: “Mẹ nó bình xăng bị thằng chó Chu Dung Thành kia bắn thủng rồi!"
Chu Dung Thành giơ cánh tay lên, nhắm chuẩn vào lốp bánh xe đang lắc lư tán loạn trên đường trống trải, tên tay sai ở ghế phụ phát hiện ra lập tức khảy tay lái để trốn tránh: “Đều mẹ nó mắt mù hay sao mà một đám người không trị được hai người mang theo một con đàn bà."
Xe bắt đầu điên cuồng dữ dội, Chu Dung Thành từ bỏ việc bắn nó, cùng lúc đó bốn người trên xe Santana cầm súng thò ra ngoài cửa sổ, nhắm ngay vào chiếc xe Mercedes đang chạy ở phía trước, tiếng đùng đoàn vang lên liên tiếp không ngừng, bắn không biết bao nhiêu phát, chỉ có chiếc xe lao vun vút để giãy giụa trong cơn bão đạn.
Chu Dung Thành vừa phản kích vừa đè ở phía trên rồi ôm lấy tôi đang rẩy để tránh né, bảo vệ tôi đến nỗi kín không một kẽ hở, lấy cơ thể để tìm lấy cơ hội sống sót cho tôi.
Tôi có thể nghe được tiếng viên đạn xuyên qua thân xe cùng tiếng cửa kính bị nứt giòn vang, đây là lần đầu tiên trong đời này khoảng cách tới cái chết gần với tôi như vậy. Dường như thần chết đang ở trước mắt vẫy tay với tôi, mỉm cười, lộ ra khuôn mặt dữ tợn.
Nếu không phải có Chu Dung Thành liều chết bảo vệ tôi, căn bản tôi đã không sống được.
Hơn mười phút sau tiếng súng từ xe Santana dừng lại, khoảng cách hai xe cách nhau không đến 1 mét, đầu ngón tay Chu Dung Thành xoay tròn, Browning màu trắng bạc bắn ra một độ cong cực kỳ xinh đẹp, ông bóp cò súng một cái, thậm chí còn không quay đầu lại mà chỉ dựa vào thính giác để bắn ra.
Santana trúng đạn.
Cửa sổ pha lê bị vỡ nát, trên mặt tài xế bị thổi qua vô vàn vụn kính nhỏ, phát ra tiếng gào thê lương thảm thiết, tài thiện xạ của Chu Dung Thành có bao nhiêu chuẩn, ở trong thị cục thậm chí ở tỉnh không ai không phục, có thể từ một cơ sở nhỏ đến cục trường thị cục thì không thể nào không có tài.
Mọi người sợ hãi tên tuổi của Chu Dung Thành, thật ra chính là sợ súng trong tay ông, năm đó ông nằm vùng trong đường dây buôn lậu ma túy, Triệu Long còn chưa đi lên từ Tam Giác Vàng, mà chỉ là ông chủ của một đám xã hội đen, phương pháp bắn súng của Chu Dung Thành được đánh giá rất cao, ông dựa vào việc này mà nhanh chóng trở thành nòng cốt của tổ chức, nằm vùng mấy năm cũng chưa gặp qua mặt ông chủ xã hội đen, trong hai tháng Chu Dung Thành liền trở thành chủ của một đại sảnh.
Bản lĩnh của ông cũng không phải chuyện đùa, Chu Dung Thành tuyệt đối là đỉnh nhất trên con đường đặc khu công an này, nếu ông có muốn làm xã hội đen thì cũng không kém Kiều Dĩ Thương là bao.
Tài xế vốn định nhấn ga lao về rào chắn phía trước cách đó không xa, nhưng mà tốc độ không có nhanh hơn nhiều lắm, ông ta quay đầu nhìn thoáng qua hai chiếc xe đang đuổi theo: “Cục trưởng Chu, xe gần hết xăng rồi, chỉ sợ không trụ nổi mười phút nữa. Nếu mười phút nữa cảnh sát chi viện không tới, chúng ta..."
Chu Dung Thành thong thả thu súng, ông ấy vén mái tóc dài đang che mặt tôi lên, nhìn vào mắt tôi nói: “Trong chốc nữa nếu có cơ hội thì hãy tìm chỗ trốn đi, mặc kệ dù có xảy ra chuyện gì cũng không cần đi ra, chờ cảnh sát tới, hiểu không?"
Ông ấy nói giống như đang nói di ngôn, tôi sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, run rẩy nắm nắm chặt tay ông: “Anh muốn làm gì? Cho dù anh có lợi hại hơn cũng có thể lấy một chọi mười sao?”
Chu Dung Thành nhẹ nhàng bình tĩnh vuốt ve mặt tôi trong nhiệt độ đang không ngừng phập phồng giữa xóc nảy và va chạm, dường như không có chút hoảng loạn dao động nào, như việc đang xảy ra ngoài xe gần như huỷ diệt đều không có liên quan đến ông và tôi.
“Nhớ chờ chi viện, xe sắp hết xăng rồi, chúng ta ở trên xe đều không có đường sống. Linh San, anh nhớ rõ anh nói anh thích em nghe lời, hiểu chuyện.”
“Anh không cần nói với em mấy lời chó má hiểu chuyện gì nữa, em đã sớm chịu đủ rồi, căn bản bây giờ em sẽ không nghe anh nữa!”
Tôi khóc lóc tru lên, tôi biết chính mình trong mắt ông lúc này có bao nhiêu hư hỏng dữ tợn, tôi không dám nghĩ tới chuyện một mình ông đối mặt với đám người đó rồi bỏ mạng sẽ như thế nào, bọn chúng có ý muốn đồng quy vu tận, nhưng tôi muốn Chu Dung Thành bình an, tôi muốn ông ấy thoát khỏi trận ác chiến này mà không bị gì.
Nếu không thể, tôi cũng sẽ không sống nữa, tôi không có cách nào đối mặt với thế gian rung chuyển phức tạp này, mất đi Chu Dung Thành, thì cuộc sống này ở trong mắt tôi không có chút màu sắc nào nữa, chỉ là màu đen tối vô hạn, mà Linh San tôi không muốn đen tối.
Đầu ngón tay ông ấy lau nước mắt trên mặt tôi, hôn thật sâu vào đôi môi đang khô nứt của tôi, đầu lưỡi ông tiến vào trong dây dưa vài giây, liền dùng lòng bàn tay khép đôi mắt tôi lại, tôi ý thức được có gì không hay, nhưng tôi chưa kịp ôm lấy ông ấy, ông ấy đã bay vọt ra khỏi cửa xe, chớp mắt biến mất ở trên người tôi.
Tay sai trên chiếc Santana thấy Chu Dung Thành nhảy khỏi xe, căn bản không rảnh lo trong xe còn có tôi, như mũi tên rời khỏi cung và bắn trúng ông ấy, Chu Dung thành đã trải qua trường hợp này vô số lần, đương nhiên ông cũng hiểu nên né tránh như thế nào, đối phương tuy rằng hung mãnh, nhưng Chu Dung Thành cũng rất mạnh mẽ, rất nhiều lần tránh thoát thành công lúc hai chiếc xe mạo hiểm tấn công.
Tài xế xe Santana mắng một tiếng: “Hắn ta đang kéo dài thời gian, hắn là cảnh sát, chơi như vậy thì chúng ta không thắng được hắn, trực tiếp làm hắn bị thương đi.”
Bốn tên tay sai bước xuống trước, chiếc xe chống đạn thì đang dừng ở bụi cây ven đường, sáu người cũng cầm gậy sắt gậy gỗ từ bốn phương tám hướng che trời lấp đất vây quanh Chu Dung Thành.
Vừa rồi giằng co và vật lộn, đối phương nổ súng mãnh liệt nên đã sớm không còn đạn, mà Chu Dung Thành nổ súng có mục đích, ông lại không bắn trượt phát nào, vẫn còn một nửa số đạn nhưng mà vừa mới móc súng ra đã bị một tên tay sai mai phục phía sau rồi đá bay đi.
Ông xoay người bóp chặt cổ đối phương một phen, cánh tay đầy cơ bắp cực kỳ hung hãn, dùng sức hung hăng bóp, cổ tên tay sai phát ra một tiếng giòn vang, thiếu chút nữa đầu với mình hai nơi, liền không kịp kêu tiếng nào mà trực tiếp hôn mê trên mặt đất.
Những người khác không nghĩ tới Chu Dung Thành lại mạnh như vậy, cứng đờ sửng sốt một giây, gào rống xông lên cùng nhau chém giết với ông.
Xe Mercedes chạy chậm lại rồi ngừng ở ven đường, tôi không màng tất cả nhảy xuống đi, tài xế vội vàng kéo tôi: “Bà chủ, ngài đi vào chính là chịu chết, cục trưởng Chu muốn bảo vệ cho ngài mà không quan tâm đến tính mạng của mình, ngài tới chỉ khiến ngài ấy thêm phân tâm mà thôi.”
Thân thế tôi cứng đờ, những cây gậy áp đáo che trời đánh xuống người Chu Dung Thành, tuy rằng chật vật nhưng ông cũng không rơi vào thế hạ phong, phòng thủ cực kỳ tốt. Tôi dần dần bình tĩnh lại, tài xế thấy tôi không hề giãy giụa nữa, anh ta đứng ở trước mặt tôi nắm chặt thanh gậy gỗ không biết đã nhặt lên từ lúc nào: “Thân thủ của cục trưởng Chu rất tốt, đơn đả độc đấu không ai thắng được ngài ấy, một địch chín cũng chưa chắc đã phải ăn mệt, hiện tại kéo dài thời gian một giây cũng là một giây.”
Chu Dung Thành lần đượt đánh những người đó, bọn họ lại lần lượt bò dậy, đám tay sai được phái tới này rất tàn nhẫn, đều như là làm bằng sắt vậy, có vết xe đổ là bị gãy cổ thì bọn họ vẫn cứ tấn công từ các hướng khác, rõ ràng là muốn làm mệt chết ông.
Sắc mặt ông trở nên cực kỳ tái nhợt, động tác cũng không hung ác bằng lúc bắt đầu nữa, trên áo sơ mi trừ máu của ông thì còn có cả máu của bọn chúng, mới cũ chồng chéo lên nhau, có khô, có ẩm ướt chảy xuôi.
Ông ấy bỗng nhoáng lên trong tầm mắt tôi, đối phương nhìn chuẩn thời cơ đạp một cái, Chu Dung Thành lấy cánh tay ngăn cản, hai người cùng nhau ngã xuống đất, ông ấy lấy từ trong túi ra một khẩu súng, nhắm ngay vào yết hầu tên tay sai đầu tiên mà bắn một cái, ngay lập tức máu tươi từ yết hầu văng ra khắp nơi.
Chu Dung Thành quay lại để tránh đi thanh côn sắt chuẩn bị đánh vào đầu, nhảy lên không trung rồi dùng hai chân kẹp lấy đầu tên tay sai, đá một cách tàn nhẫn về phía lề đường, tên tay sai lập tức bay từ không trung ra ngoài, ngã vào trên thân cây rồi rơi xuống đất hung hăng run rẩy.
Tất cả mọi người đã ngã xuống, tiếng gió gào thét, tiếng mòng biển lao xuống phía chân trời, tôi mơ hồ nghe được tiếng còi cảnh sát bén nhọn, Chu Dung Thành dùng chút sức lực cuối cùng xoay người nhìn tôi một cái, ông ấy thấy tôi bình an không sao, cũng đánh mất ý chí chiến đấu, che ngực lại quỳ thật mạnh xuống đất.
“Dung Thành!!!"
Tôi hoảng sợ kêu to chạy vội qua, tôi ngã xuống ở bên cạnh rồi ôm lấy ông, cả người ông đầy máu, hô hấp dồn dập, tôi dùng tay muốn lau bớt máu cho ông, nhưng khuôn mặt anh tuấn kia cũng không thể sạch sẽ lại.
Trước mắt tôi là một mảnh mơ hồ, như là lọt vào hầm nước, và tiếng khóc đau thấu tim của tôi vang lên trên con đường dài yên tĩnh, ông ấy ngã vào trong lòng tôi, tay ngừng ở trên mặt tôi: “Đừng khóc.”
Hai chữ này giống như vạn tiễn xuyên tâm, giống như một cái dùi tàn nhẫn, tôi khóc lóc năn nỉ ông không được chết, tôi còn muốn sinh con cho ông.
Đám tay sai nằm trên mặt đất ngo ngoe rục rịch, giãy giụa muộn cử động thân thể, trong đó một tên đàn ông cường tráng dũng mãnh nhất chống gậy gộc dậy, lung lay đứng lên, lao thẳng đến phía Chu Dung Thành.
Chu Dung Thành chiến đấu lâu như vậy nên đã sớm sức cùng lực kiệt, cánh tay bị thương đến nỗi lực giơ súng lên cũng không có, ông ấy ra lệnh cho tôi chạy nhanh đi, một bàn tay khác của tôi đặt trên lưng ông, một tay khác rút khẩu súng ở trong tay ông ra, đứng dậy nhắm thẳng súng vào ngay trán của tên tay sai đang nhào tới hướng chúng tôi.
Tên đó sửng sốt, dưới chân không tự chủ được mà tạm dừng lại. Trên mặt tôi bình tĩnh, trừ máu và tro bụi thì cái gì cũng không có, không có sợ hãi, không có hoảng loạn.
Tên đồng phạm phía sau đang hấp hối hô to với hắn ta: “Giết Chu Dung Thành đi, chúng ta đã lộ mặt, về cũng không sống được nữa, mày đừng quên vợ và con mày đang nằm trong tay đại ca!"
Tên kia nghe thấy thế thì cắn chặt răng, đáy mắt hiện lên một tia máu đỏ tươi, giơ côn sắt lên hung hăng nện xuống ngực Chu Dung Thành, hắn không ngừng đong đưa, tôi lục tìm trong trí nhớ tư thế bắn súng của Chu Dung Thành, học theo, nhắm chuẩn giữa mày hắn ta rồi bóp cò súng.
Xe chống đạn bên kía cũng không tốt lắm, tài xế kia đâm cực kỳ hung ác, cửa xe bị nứt, đầu xe cũng bị biến dạng
Chu Dung Thành chịu đựng sự đau đớn nơi bả vai, nhắm ngay súng vào cốp xe Santana mà bắn hai lần, tôi che lỗ tai lại cả người đều run rẩy, xe Santana phát ra tiếng phanh bén nhọn, tài xế ló đầu ra rống to với xe chống đạn: “Mẹ nó bình xăng bị thằng chó Chu Dung Thành kia bắn thủng rồi!"
Chu Dung Thành giơ cánh tay lên, nhắm chuẩn vào lốp bánh xe đang lắc lư tán loạn trên đường trống trải, tên tay sai ở ghế phụ phát hiện ra lập tức khảy tay lái để trốn tránh: “Đều mẹ nó mắt mù hay sao mà một đám người không trị được hai người mang theo một con đàn bà."
Xe bắt đầu điên cuồng dữ dội, Chu Dung Thành từ bỏ việc bắn nó, cùng lúc đó bốn người trên xe Santana cầm súng thò ra ngoài cửa sổ, nhắm ngay vào chiếc xe Mercedes đang chạy ở phía trước, tiếng đùng đoàn vang lên liên tiếp không ngừng, bắn không biết bao nhiêu phát, chỉ có chiếc xe lao vun vút để giãy giụa trong cơn bão đạn.
Chu Dung Thành vừa phản kích vừa đè ở phía trên rồi ôm lấy tôi đang rẩy để tránh né, bảo vệ tôi đến nỗi kín không một kẽ hở, lấy cơ thể để tìm lấy cơ hội sống sót cho tôi.
Tôi có thể nghe được tiếng viên đạn xuyên qua thân xe cùng tiếng cửa kính bị nứt giòn vang, đây là lần đầu tiên trong đời này khoảng cách tới cái chết gần với tôi như vậy. Dường như thần chết đang ở trước mắt vẫy tay với tôi, mỉm cười, lộ ra khuôn mặt dữ tợn.
Nếu không phải có Chu Dung Thành liều chết bảo vệ tôi, căn bản tôi đã không sống được.
Hơn mười phút sau tiếng súng từ xe Santana dừng lại, khoảng cách hai xe cách nhau không đến 1 mét, đầu ngón tay Chu Dung Thành xoay tròn, Browning màu trắng bạc bắn ra một độ cong cực kỳ xinh đẹp, ông bóp cò súng một cái, thậm chí còn không quay đầu lại mà chỉ dựa vào thính giác để bắn ra.
Santana trúng đạn.
Cửa sổ pha lê bị vỡ nát, trên mặt tài xế bị thổi qua vô vàn vụn kính nhỏ, phát ra tiếng gào thê lương thảm thiết, tài thiện xạ của Chu Dung Thành có bao nhiêu chuẩn, ở trong thị cục thậm chí ở tỉnh không ai không phục, có thể từ một cơ sở nhỏ đến cục trường thị cục thì không thể nào không có tài.
Mọi người sợ hãi tên tuổi của Chu Dung Thành, thật ra chính là sợ súng trong tay ông, năm đó ông nằm vùng trong đường dây buôn lậu ma túy, Triệu Long còn chưa đi lên từ Tam Giác Vàng, mà chỉ là ông chủ của một đám xã hội đen, phương pháp bắn súng của Chu Dung Thành được đánh giá rất cao, ông dựa vào việc này mà nhanh chóng trở thành nòng cốt của tổ chức, nằm vùng mấy năm cũng chưa gặp qua mặt ông chủ xã hội đen, trong hai tháng Chu Dung Thành liền trở thành chủ của một đại sảnh.
Bản lĩnh của ông cũng không phải chuyện đùa, Chu Dung Thành tuyệt đối là đỉnh nhất trên con đường đặc khu công an này, nếu ông có muốn làm xã hội đen thì cũng không kém Kiều Dĩ Thương là bao.
Tài xế vốn định nhấn ga lao về rào chắn phía trước cách đó không xa, nhưng mà tốc độ không có nhanh hơn nhiều lắm, ông ta quay đầu nhìn thoáng qua hai chiếc xe đang đuổi theo: “Cục trưởng Chu, xe gần hết xăng rồi, chỉ sợ không trụ nổi mười phút nữa. Nếu mười phút nữa cảnh sát chi viện không tới, chúng ta..."
Chu Dung Thành thong thả thu súng, ông ấy vén mái tóc dài đang che mặt tôi lên, nhìn vào mắt tôi nói: “Trong chốc nữa nếu có cơ hội thì hãy tìm chỗ trốn đi, mặc kệ dù có xảy ra chuyện gì cũng không cần đi ra, chờ cảnh sát tới, hiểu không?"
Ông ấy nói giống như đang nói di ngôn, tôi sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, run rẩy nắm nắm chặt tay ông: “Anh muốn làm gì? Cho dù anh có lợi hại hơn cũng có thể lấy một chọi mười sao?”
Chu Dung Thành nhẹ nhàng bình tĩnh vuốt ve mặt tôi trong nhiệt độ đang không ngừng phập phồng giữa xóc nảy và va chạm, dường như không có chút hoảng loạn dao động nào, như việc đang xảy ra ngoài xe gần như huỷ diệt đều không có liên quan đến ông và tôi.
“Nhớ chờ chi viện, xe sắp hết xăng rồi, chúng ta ở trên xe đều không có đường sống. Linh San, anh nhớ rõ anh nói anh thích em nghe lời, hiểu chuyện.”
“Anh không cần nói với em mấy lời chó má hiểu chuyện gì nữa, em đã sớm chịu đủ rồi, căn bản bây giờ em sẽ không nghe anh nữa!”
Tôi khóc lóc tru lên, tôi biết chính mình trong mắt ông lúc này có bao nhiêu hư hỏng dữ tợn, tôi không dám nghĩ tới chuyện một mình ông đối mặt với đám người đó rồi bỏ mạng sẽ như thế nào, bọn chúng có ý muốn đồng quy vu tận, nhưng tôi muốn Chu Dung Thành bình an, tôi muốn ông ấy thoát khỏi trận ác chiến này mà không bị gì.
Nếu không thể, tôi cũng sẽ không sống nữa, tôi không có cách nào đối mặt với thế gian rung chuyển phức tạp này, mất đi Chu Dung Thành, thì cuộc sống này ở trong mắt tôi không có chút màu sắc nào nữa, chỉ là màu đen tối vô hạn, mà Linh San tôi không muốn đen tối.
Đầu ngón tay ông ấy lau nước mắt trên mặt tôi, hôn thật sâu vào đôi môi đang khô nứt của tôi, đầu lưỡi ông tiến vào trong dây dưa vài giây, liền dùng lòng bàn tay khép đôi mắt tôi lại, tôi ý thức được có gì không hay, nhưng tôi chưa kịp ôm lấy ông ấy, ông ấy đã bay vọt ra khỏi cửa xe, chớp mắt biến mất ở trên người tôi.
Tay sai trên chiếc Santana thấy Chu Dung Thành nhảy khỏi xe, căn bản không rảnh lo trong xe còn có tôi, như mũi tên rời khỏi cung và bắn trúng ông ấy, Chu Dung thành đã trải qua trường hợp này vô số lần, đương nhiên ông cũng hiểu nên né tránh như thế nào, đối phương tuy rằng hung mãnh, nhưng Chu Dung Thành cũng rất mạnh mẽ, rất nhiều lần tránh thoát thành công lúc hai chiếc xe mạo hiểm tấn công.
Tài xế xe Santana mắng một tiếng: “Hắn ta đang kéo dài thời gian, hắn là cảnh sát, chơi như vậy thì chúng ta không thắng được hắn, trực tiếp làm hắn bị thương đi.”
Bốn tên tay sai bước xuống trước, chiếc xe chống đạn thì đang dừng ở bụi cây ven đường, sáu người cũng cầm gậy sắt gậy gỗ từ bốn phương tám hướng che trời lấp đất vây quanh Chu Dung Thành.
Vừa rồi giằng co và vật lộn, đối phương nổ súng mãnh liệt nên đã sớm không còn đạn, mà Chu Dung Thành nổ súng có mục đích, ông lại không bắn trượt phát nào, vẫn còn một nửa số đạn nhưng mà vừa mới móc súng ra đã bị một tên tay sai mai phục phía sau rồi đá bay đi.
Ông xoay người bóp chặt cổ đối phương một phen, cánh tay đầy cơ bắp cực kỳ hung hãn, dùng sức hung hăng bóp, cổ tên tay sai phát ra một tiếng giòn vang, thiếu chút nữa đầu với mình hai nơi, liền không kịp kêu tiếng nào mà trực tiếp hôn mê trên mặt đất.
Những người khác không nghĩ tới Chu Dung Thành lại mạnh như vậy, cứng đờ sửng sốt một giây, gào rống xông lên cùng nhau chém giết với ông.
Xe Mercedes chạy chậm lại rồi ngừng ở ven đường, tôi không màng tất cả nhảy xuống đi, tài xế vội vàng kéo tôi: “Bà chủ, ngài đi vào chính là chịu chết, cục trưởng Chu muốn bảo vệ cho ngài mà không quan tâm đến tính mạng của mình, ngài tới chỉ khiến ngài ấy thêm phân tâm mà thôi.”
Thân thế tôi cứng đờ, những cây gậy áp đáo che trời đánh xuống người Chu Dung Thành, tuy rằng chật vật nhưng ông cũng không rơi vào thế hạ phong, phòng thủ cực kỳ tốt. Tôi dần dần bình tĩnh lại, tài xế thấy tôi không hề giãy giụa nữa, anh ta đứng ở trước mặt tôi nắm chặt thanh gậy gỗ không biết đã nhặt lên từ lúc nào: “Thân thủ của cục trưởng Chu rất tốt, đơn đả độc đấu không ai thắng được ngài ấy, một địch chín cũng chưa chắc đã phải ăn mệt, hiện tại kéo dài thời gian một giây cũng là một giây.”
Chu Dung Thành lần đượt đánh những người đó, bọn họ lại lần lượt bò dậy, đám tay sai được phái tới này rất tàn nhẫn, đều như là làm bằng sắt vậy, có vết xe đổ là bị gãy cổ thì bọn họ vẫn cứ tấn công từ các hướng khác, rõ ràng là muốn làm mệt chết ông.
Sắc mặt ông trở nên cực kỳ tái nhợt, động tác cũng không hung ác bằng lúc bắt đầu nữa, trên áo sơ mi trừ máu của ông thì còn có cả máu của bọn chúng, mới cũ chồng chéo lên nhau, có khô, có ẩm ướt chảy xuôi.
Ông ấy bỗng nhoáng lên trong tầm mắt tôi, đối phương nhìn chuẩn thời cơ đạp một cái, Chu Dung Thành lấy cánh tay ngăn cản, hai người cùng nhau ngã xuống đất, ông ấy lấy từ trong túi ra một khẩu súng, nhắm ngay vào yết hầu tên tay sai đầu tiên mà bắn một cái, ngay lập tức máu tươi từ yết hầu văng ra khắp nơi.
Chu Dung Thành quay lại để tránh đi thanh côn sắt chuẩn bị đánh vào đầu, nhảy lên không trung rồi dùng hai chân kẹp lấy đầu tên tay sai, đá một cách tàn nhẫn về phía lề đường, tên tay sai lập tức bay từ không trung ra ngoài, ngã vào trên thân cây rồi rơi xuống đất hung hăng run rẩy.
Tất cả mọi người đã ngã xuống, tiếng gió gào thét, tiếng mòng biển lao xuống phía chân trời, tôi mơ hồ nghe được tiếng còi cảnh sát bén nhọn, Chu Dung Thành dùng chút sức lực cuối cùng xoay người nhìn tôi một cái, ông ấy thấy tôi bình an không sao, cũng đánh mất ý chí chiến đấu, che ngực lại quỳ thật mạnh xuống đất.
“Dung Thành!!!"
Tôi hoảng sợ kêu to chạy vội qua, tôi ngã xuống ở bên cạnh rồi ôm lấy ông, cả người ông đầy máu, hô hấp dồn dập, tôi dùng tay muốn lau bớt máu cho ông, nhưng khuôn mặt anh tuấn kia cũng không thể sạch sẽ lại.
Trước mắt tôi là một mảnh mơ hồ, như là lọt vào hầm nước, và tiếng khóc đau thấu tim của tôi vang lên trên con đường dài yên tĩnh, ông ấy ngã vào trong lòng tôi, tay ngừng ở trên mặt tôi: “Đừng khóc.”
Hai chữ này giống như vạn tiễn xuyên tâm, giống như một cái dùi tàn nhẫn, tôi khóc lóc năn nỉ ông không được chết, tôi còn muốn sinh con cho ông.
Đám tay sai nằm trên mặt đất ngo ngoe rục rịch, giãy giụa muộn cử động thân thể, trong đó một tên đàn ông cường tráng dũng mãnh nhất chống gậy gộc dậy, lung lay đứng lên, lao thẳng đến phía Chu Dung Thành.
Chu Dung Thành chiến đấu lâu như vậy nên đã sớm sức cùng lực kiệt, cánh tay bị thương đến nỗi lực giơ súng lên cũng không có, ông ấy ra lệnh cho tôi chạy nhanh đi, một bàn tay khác của tôi đặt trên lưng ông, một tay khác rút khẩu súng ở trong tay ông ra, đứng dậy nhắm thẳng súng vào ngay trán của tên tay sai đang nhào tới hướng chúng tôi.
Tên đó sửng sốt, dưới chân không tự chủ được mà tạm dừng lại. Trên mặt tôi bình tĩnh, trừ máu và tro bụi thì cái gì cũng không có, không có sợ hãi, không có hoảng loạn.
Tên đồng phạm phía sau đang hấp hối hô to với hắn ta: “Giết Chu Dung Thành đi, chúng ta đã lộ mặt, về cũng không sống được nữa, mày đừng quên vợ và con mày đang nằm trong tay đại ca!"
Tên kia nghe thấy thế thì cắn chặt răng, đáy mắt hiện lên một tia máu đỏ tươi, giơ côn sắt lên hung hăng nện xuống ngực Chu Dung Thành, hắn không ngừng đong đưa, tôi lục tìm trong trí nhớ tư thế bắn súng của Chu Dung Thành, học theo, nhắm chuẩn giữa mày hắn ta rồi bóp cò súng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.