Chương 145: Ông ấy dùng tính mạng để bảo vệ tôi
Yên
04/01/2023
Kiều Dĩ Thương kết hôn.
Tất cả những chuyện này xảy ra quá nhanh làm tôi trở tay không kịp, nếu không phải ngực bị một tia đau đớn nặng nề thì tôi còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Có lẽ những chuyện có liên quan đến ông ta, trước nay đều không nằm trong tầm kiểm soát của tôi.
Tôi có thể khống chế Chu Dung Thành, khống chế mọi đàn ông, nhưng dù có chết cũng không phải đối thủ của ông ta.
Ông ta đã đẩy lùi lý trí của tôi, đánh bại tôi, đã từng thấy vẻ mặt phóng đãng nhất của tôi, và cũng đã từng được nếm điểm quyến rũ nhất của tôi.
Ông ta cứ im lặng, không một dấu vết.
Mấy chữ Kiều Dĩ Thương đã khắc vào năm tháng sông dài của tôi.
Ông ta tới muộn và đi cũng rất nhanh, ký ức về dấu vết của ông ta sẽ không có người nào có thể sâu hơn.
Lúc ông ta nói lời âu yếm, sự ôn nhu trong mắt ông ta, độ ấm mà ông ta mang đến, giống như một bông hoa điên cuồng nở rộ nhưng khi không nhìn thấy ánh mặt trời cũng sẽ khô héo hoàn toàn.
Từ đây chúng tôi từng người làm vợ, làm chồng.
Ông ta có chân thật sao.
Sự tồn tại của ông ta là chân thật sao.
Tôi cảm thấy tôi đã từng ở trong một thế giới có liên quan tới ông ta, đã từng một say không tỉnh.
Thường Cẩm Lệ kiên nhẫn chờ trong chốc lát, thấy tôi vẫn thất thần như cũ, cô ta nghi hoặc nói bà Chu có chuyện gì sao?
Tôi lấy lại tinh thần miễn cưỡng nở nụ cười, vươn tay nhận thiệp mời, dùng sức siết chặt một góc của nó, tôi không biết vì sao mình lại có cảm xúc như vậy, trong ngực có áp lực trầm trọng, rất không thoải mái, hận không thể xé nát nó.
“Tôi cho rằng tôi và Dung Thành đã nhanh rồi, không nghĩ tới lại bị bà Kiều đuổi kịp, đám cưới lớn như vậy nhất định tôi sẽ có mặt.”
Thường Cẩm Lệ cười cực kỳ vui vẻ, cô ta cực kỳ tự nhiên khoác cánh tay Kiều Dĩ Thương, vẻ mặt chuẩn dáng hạnh phúc của một cô dâu mới: “Nước chảy thành sông, tôi và anh Thương ở bên nhau thì cứ tuỳ thời mà chuẩn bị kết hôn thôi. Chờ hôn lễ thì bà Chu không thể tới một mình được đâu nha, nhất định phải giúp tôi kéo cục trưởng Chu đến đó, thân phận của anh ấy tôn quý như vậy thì có thể giúp tôi chống đỡ một vài trường hợp, coi như tôi nợ bà Chu một ân tình.”
Tôi mở thiệp mời ra nhìn thoáng qua, tên của Kiều Dĩ Thương và Thường Cẩm Lệ viết cực kỳ đẹp và tinh tế, đây không phải chữ của ông ta, hẳn là do Thường Cẩm Lệ tự tay viết, phụ nữ mà, được gả cho người đàn ông mình yêu nhất thì đương nhiên cái gì cũng muốn phải hoàn mỹ.
“Nhà hàng Oanh Hoàng ở Hải Châu, bà Kiều không mở tiệc ở đặc khu sao.”
“Nhà tôi ở Hải Châu, rất nhiều cô chú đều ở bên đó, ba tôi muốn tôi tổ chức đám cưới tại nhà, anh Thương cũng nguyện ý nhường một bước vì tôi, chuyển hôn lễ sang tổ chức ở Hải Châu.”
Tôi nhìn nhìn về phía bóng tối trong xe, gương mặt của Kiều Dĩ Thương vẫn mơ hồ như cũ, thân thể của ông ta dựa trên lưng ghế, tựa như nhìn về phía ngoài cửa sổ bên ông ta, tôi nói chúc mừng anh Kiều và vợ tân hôn vui vẻ.
Cô ta nhếch môi cười cảm ơn tôi, Kiều Dĩ Thương không nói gì cả.
“Tôi còn có một việc muốn hỏi bà Chu, khi cục trưởng Chu trao nhẫn cho bà thì có cầu hôn không.”
Tôi nói có.
Cô ta à một tiếng, khuôn mặt nhỏ có chút sụp đổ, cô ta buông tay ra đánh vào bả vai Kiều Dĩ Thương, giọng điệu tràn đầy oán khí: “Anh cũng không có cầu hôn em, em gả cho anh có phải quá rẻ rồi hay không?”
Kiều Dĩ Thương cười nói sao lại rẻ, em không biết chính mình có bao nhiêu quý báu rồi sao.
Thường Cẩm Lệ nói em mặc kệ, em cũng muốn cầu hôn.
Kiều Dĩ Thương nói có chút bất đắc dĩ, ông ta nói về tìm thời gian rồi cầu hôn.
Tôi phất tay tạm biệt bọn họ qua cánh cửa xe, bọn họ lái xe đi trước, Thường Cẩm Lệ rúc vào bả vai Kiều Dĩ Thương, khi ông ta hơi hơi nghiêng đầu nghe cô ta nói chuyện thì ánh mắt có nhìn qua phía sau, nhưng chỉ ngắn ngủi một giây rồi thôi.
Tôi về đến nhà thì như mất hồn, ngồi trên cầu thang mà não trống rỗng, phảng phất như những đồ gì thuộc về tôi bị người ta cướp đi khỏi lòng bàn tay, hơn nữa còn đoạt một cách danh chính ngôn thuận, rõ rõ ràng ràng.
Tôi không thèm để ý, tôi không có để trong lòng, đến khi ông ta thật sự rời bỏ tôi mà đi, tôi mới biết thì ra chính mình cũng không có thoải mái như vậy.
Tôi cực kỳ ích kỷ, cực kỳ tham lam, tôi cố gắng để có một cuộc sống ổn định, một danh phận, lại không muốn từ bỏ những cảm xúc mãnh liệt thuộc về mình.
Bảo mẫu mang rau dưa vào phòng bếp, bà ấy thấy tôi ngồi ở cầu thang nên cho rằng tôi không thoải mái, muốn nâng tôi vào phòng ngủ nghỉ ngơi, tôi liền duỗi tay đẩy bà ấy ra, nhìn chằm chằm vào gương mặt có chút già nua của bà ấy rồi hỏi: “Bà có biết tình yêu là gì không?"
Bà ấy sửng sốt, bà ấy nói cục trưởng Chu và bà chủ chính là tình yêu.
Tôi hỏi bà ấy trừ cái này ra, sẽ còn có tình yêu sao.
Tôi không biết Chu Dung Thành tìm được người giúp việc ở đâu mà rất thông minh nhạy bén, bà ấy nói tất nhiên những người khác sẽ có, nhưng mà cục trưởng Chu và bà chủ chỉ có lẫn nhau.
Tôi ngửa mặt cảm nhận được ánh đèn chói mắt trong phòng khách, tôi nói tôi đã biết.
Bà ấy khom lưng với tôi rồi xoay người tiến vào phòng bếp đóng cửa lại.
Trước khi tan làm Chu Dung Thành có gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi ngồi xe đến một nhà hàng kiểu Pháp trước để chờ ông ấy, tôi thay quần áo và tẩy trang, đem chính mình biến thành hình tượng thanh thuần sạch sẽ, ông ấy rất mê luyến một tôi như vậy, đương nhiên ông ấy cũng thích tôi quyến rũ, nhưng chỉ cần ở trên giường, xuống giường thì ông ấy rất không thích người khác nhìn thấy tôi như vậy.
Tôi không bảo tài xế đưa tôi đi, tôi tự bắt xe tới nhà hàng, phát hiện ông ấy đã ngồi ở tới vị trí gần cửa sổ chờ tôi, tôi có chút kinh ngạc nhìn thời gian, mới 40 phút mà thôi: “Sao anh tới nhanh vậy.”
Ông ấy cười nói anh làm sao dám để bà chủ chờ, lúc trở về không cho anh lên giường thì phải làm sao bây giờ.
Tôi nhìn thoáng qua bốn phía, chỉ có một ít người nước ngoài, bọn họ cực kỳ thân thiện mà cười với tôi, nhưng cái gì cũng nghe không hiểu.
Tôi ngồi xuống, phục vụ mang đồ ăn lên, một bàn thức ăn cực kỳ phong phú, tôi hỏi ông ấy hôm nay là ngày mấy.
Ông ấy nói nhanh như vậy liền không nhớ rõ sao.
Đúng thật là tôi không có ấn tượng gì, hôm nay không phải ngày kỉ niệm, cũng không phải là ngày kết hôn, càng không phải sinh nhật.
Ông ấy nhìn tôi không hiểu ra sao mà nhịn cười rồi nói: “Hôm nay là thứ sáu.”
Tôi hỏi thì sao.
Ông ấy nói ngày này không đáng vui vẻ sao, ngày mai anh có thể ở nhà cùng em xem phim, ngủ một giấc lười biếng rồi sau đó làm tình đón ánh mặt trời.
Tôi vừa buồn cười vừa tức giận, Chu Dung Thành khi ở bên cạnh tôi là một con người hoàn toàn khác, ông ấy không nghiêm túc, cũng không tích cực, nhưng sự hài hước lại khiến tôi cảm thấy có vô vàn dư vị.
Ông ấy rất khoan dung với tôi, cho dù tôi có sai bao nhiêu thì ông ấy đều cực kỳ dịu dàng và ấm áp rồi nói cho tôi biết tôi nên làm gì, tuy rằng có đôi khi tôi cảm thấy không nhẹ nhàng bằng ở cạnh Kiều Dĩ Thương nhưng ông ấy vẫn là một người chồng rất tốt.
Trong quá trình ăn cơm, tôi có hỏi ông ấy nếu anh chuyển về bộ công an thì việc làm ăn có thể bị ảnh hưởng hay không.
Ông ấy bóc một con tôm rồi để vào bát của tôi: “Nếu có thể làm được phó bộ, bất luận là kẻ nào cũng không dám tố giác, trừ khi là quan chức cấp trên tự mình điều tra, nhưng khả năng rất ít, bọn họ không lo.”
Ông ấy cười hỏi tôi rằng bà Chu muốn làm vợ bộ trưởng không.
Tôi nghiêm túc nói em chỉ muốn bình an cả đời với anh.
Ông ấy bình tĩnh nhìn tôi chăm chú, tôi bảo ông ấy đồng ý không cần làm bất cứ chuyện gì mạo hiểm, ông ấy nhấp môi trầm mặc hồi lâu: “Ăn cơm đi.”
Bữa tối kết thúc, Chu Dung Thành bảo dàn nhạc chơi một bản nhạc, ông ấy cũng hát theo hai câu, ông hát cực kỳ êm tai, giọng nói trầm thấp, muốn bao nhiêu gợi cảm liền có bấy nhiêu gợi cảm.
Trên đường ngồi xe trở về biệt thự tôi nhớ tới buổi chiều lúc có gặp được Thường Cẩm Lệ, tôi kể cho Chu Dung Thành rằng hôn lễ của bọn họ sẽ cử hành vào cuối tuần thứ nhất của hai tháng sau, nếu không có thời gian chúng ta liền không đi, nhờ người bạn của anh mang quà tới là được.
Chu Dung Thành nói nếu nghỉ ba ngày cũng có thể được.
Tôi nhìn ông ấy một cái, dường như ông không có biểu hiện gì nhưng thật ra tôi không muốn đi, tôi không biết nên đối mặt với Kiều Dĩ Thương như thế nào, chắc chắn Triệu Long cũng sẽ đi, những kẻ nguy hiểm biết rõ đầu đuôi câu chuyện tựa như một quả bom hẹn giờ, lúc nào cũng có thể nổ ngay để phá hoại đi cuộc sống của tôi.
Còn có cả ông Thường, cái lão đông tây kia làm tôi cảm thấy rất không được tự nhiên, không gặp mặt là tốt nhất. Tôi biết mình là người như thế nào, lăn lộn ở trong nghề nhiều năm như vậy, thường thường những ánh mắt và cảm giác của tôi mà tôi không cảm thấy lại là sự câu dẫn đối với đàn ông.
Tôi kéo tay ông ấy nói: “Con gái của ông Thường kết hôn, thế lực của ông ta lớn như vậy, xã hội đen sẽ tới rất đông, nếu anh trộn lẫn vào chẳng may bị làm sao thì sao, chúng ta đừng đi nữa, được không.”
Chu Dung Thành nhíu mày không biết nhìn cái gì, ông ấy không có nghe lời tôi nói, tôi lại nói một ít lý do, ông ấy bỗng nhiên nâng tay lên ngăn tôi lại, ông ấy hỏi tài xế rằng có phải đằng sau có hai chiếc xe đang đi theo phải không.
Sắc mặt tài xế có chút khó coi: “Tôi cũng phát hiện ra, đúng thật là theo đuôi, từ khi đi vào giao lộ thì đại khái là đã đi theo khoảng năm sáu phút rồi."
Hai chiếc xe nhanh chóng vượt lên, chạy song song ở hai bên sườn, chúng tôi đi nhanh bọn họ cũng đi nhanh, chúng tôi đi chậm bọn họ cũng đi chậm, thật rõ ràng là người tới không có ý tốt.
Chu Dung Thành lấy điện thoại ra gọi cho đội trưởng Vương, nói cho anh ta địa chỉ cụ thể, để anh ta cùng đội trưởng Trịnh nhanh chóng mang đặc cảnh tới đây chi viện, đội trưởng Vương nghe thấy ông bị bao vây, giọng nói cũng thay đổi: “Cục trưởng Chu, chỉ có mình ngài sao, không có cảnh sát sao?”
Chu Dung Thành nói vừa ra ngoài ăn cơm cùng vợ nên cũng không nghĩ lại gặp chuyện như vậy.
“Bà chủ cũng ở đó sao?”
Đội trưởng Vương chấn động: “Tôi lập tức sắp xếp ngay đây, theo định vị hiện tại thì ngài đang không ngừng chạy về phía Tây Nam, cách thị cục quá xa, cục ở khu Linh Điền có thể nhanh chóng chi viện, ngài cố kéo dài đến nửa tiếng, nhiều nhất là 40 phút.”
“Đừng nói lung tung.”
Chu Dung Thành nói xong liền nhanh chóng cúp điện thoại.
Vào lúc này tài xế nôn nóng hô to: “Không xong rồi, cục trưởng Chu, bọn họ đang tấn công sang bên này, chúng ta cũng không có cách nào vượt qua, cũng không có cách nào đi đường vòng, chỉ có thể lái xe đi thẳng về phía trước, đường phía trước chính là đường đang sửa, dường như không có bóng người.”
Lúc này tôi cực kỳ bình tĩnh, tôi nhìn qua kính chiếu hậu cẩn thận đánh giá tình huống của hai xe, bên phải là xe thương vụ chống đạn, từ cửa kính phản chiếu ra khoảng sáu đến bảy bóng dáng mơ hồ, xe bên trái là chiếc Santana màu trắng rất cổ xưa, trên xe nhiều nhất không vượt quá bốn người, cơ bản tôi đã đoán ra được ý đồ của đám người này.
Tôi phân phó với tài xế: “Chuẩn bị đi, nghe tôi phân phó, đâm vào xe thương vụ chống đạn bên phải.”
Tài xế sửng sốt: “Bà chủ, chiếc xe đó bất khả xâm phạm nên không bị thương được đâu, rất có khả năng tạo thành tai nạn xe cộ nghiêm trọng, nếu cục trưởng Chu xảy ra chuyện gì thì không phải thời tiết ở đặc khu thay đổi sao?”
“Chuyện tới hiện giờ ông còn có cách nào khác sao! Ông cho rằng chúng ta có ba người, còn có một phụ nữ thì có thể đấu lại với đám tay sai bọn họ sao?”
Tôi lớn tiếng quát xong, tài xế không phản bác nữa, nhanh chóng chạy xe như bay, chờ đợi mệnh lệnh của tôi.
Chu Dung Thành lấy súng lục từ trong túi ra, ông ấy thường mang theo để tùy thân hai khẩu, một khẩu súng lục Browning đẳng cấp ở trong chiến tranh thế giới thứ hai mà tôi từng thấy qua ở chỗ Kiều Dĩ Thương, một khẩu là kiểu 64 của cảnh sát nội địa chuyên dụng, trong lòng súng đã có sẵn đạn.
Tôi chỉ chỉ chiếc Santana với Chu Dung Thành: “Đám người đó muốn đồng quy vu tận với chúng ta, nếu bình thường mà muốn phá vòng vây thì chúng ta sẽ chọn chiếc xe đó, nhưng khi một trong hai chiếc xe va chạm với nhau, trong tay bọn họ nhất định có xăng hoặc là kíp nổ đạn, biển lửa sẽ nhấn chìm rồi nuốt hết chúng ta.”
Tôi lại chỉ chỉ một chiếc xe khác: “Bọn họ dùng xe chống đạn giả để lừa chúng ta, cũng để lừa cảnh sát điều tra, chúng muốn cho chúng ta biết khó mà lui, quấy nhiễu tầm mắt của cảnh sát, nếu chúng ta thật sự làm như vậy thì đã trúng bẫy, tôi đoán trên chiếc xe này ngay cả súng cũng không có.”
Chu Dung Thành nheo nheo mắt: “Dương đông kích tây là con đường của xã hội đen.”
Tài xế thử vài lần: “Không có cách nào đi đường bình thường, bọn họ ngăn chặn chúng ta, chỉ có thể đi thẳng về phía ngoại ô.”
“Giả vờ như muốn phá vòng vây từ chiếc Santana đi, thật một chút.”
Tài xế làm theo phân phó mà lái sang bên trái, lái thật sự mạnh, ngón trỏ Chu Dung Thành đặt vào cò súng, đúng lúc này tôi nắm chặt tay: “Đâm đi!”
Nháy mắt tài xế đánh tay lái, đang ở gần chiếc Santana thì đột nhiên bẻ lái sang một bên khác, tài xế xe chống đạn không có nghĩ tới nên trong nháy mắt luống cuống tay chân.
Tôi và Chu Dung Thành lắc lư dữ dội theo chuyển động của xe, ông ấy vươn tay đem tôi ôm vào trong ngực, tôi đặt mình trong sự bảo vệ cứng rắn nghiêm ngặt của ông, không có đụng vào bất cứ chỗ nào, càng không cảm thấy đau đớn. Mà tôi ý thức được rõ ràng rằng đầu và bả vai của Chu Dung Thành chạm vào trên nóc xe, một giọt máu chảy từ trán chảy ra, nhỏ giọt ở trước mắt tôi.
Chiếc xe đang chạy băng băng hung hăng đâm tới hướng xe chống đạn, hai chiếc xe đồng thời sụp đổ, trời đất quay cuồng, Chu Dung Thành nhìn cửa kính xe hạ xuống thành một khe hở, đem họng súng nhắm ngay vào tài xế của đối phương, chỉ nghe đoàng mà một tiếng, tài xế của đối phương trúng đạn, ngay lập tức xe bị loạn, lao thẳng tới bên này.
Tài xế nhấn chân ga dưới tình huống nghìn cân treo sợi tóc xông ra ngoài, tiếp theo lại là hai tiếng súng vang lên, cửa sổ xe đang chạy băng băng thì bị vỡ nát, một miếng kính pha lê xẹt qua đỉnh đầu tôi, người đàn ông ngồi ở ghế phụ xe bên phải đã khống chế được tay lái, rất nhanh liền ổn định cân bằng lại, rồi lần nữa cùng xe Santana điên cuồng đánh tới đây.
Xe va chạm kịch liệt xóc nảy, tôi nghe được bên tai có tiếng gầm rú nổ tung và cọ xát bén nhọn hết lần đợt này đến đợt khác, đó là một loại va đập dường như muốn đem ngũ tạng lục phủ dập nát ra, tôi sợ hãi mà gắt gao nắm lấy cổ áo Chu Dung Thành, nhưng khi đầu ngón tay tôi chạm đến thì là một mảnh ấm áp cùng thấm ướt.
Tôi kinh ngạc phát hiện ông ấy bị thương, bờ vai của ông bị trúng đạn, máu tươi chảy đầy áo sơ mi trắng tinh, mà cánh tay bị thương kia của ông vẫn không màng đau đớn mà ôm chặt lấy tôi, không chịu buông tôi ra chút nào.
Tất cả những chuyện này xảy ra quá nhanh làm tôi trở tay không kịp, nếu không phải ngực bị một tia đau đớn nặng nề thì tôi còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Có lẽ những chuyện có liên quan đến ông ta, trước nay đều không nằm trong tầm kiểm soát của tôi.
Tôi có thể khống chế Chu Dung Thành, khống chế mọi đàn ông, nhưng dù có chết cũng không phải đối thủ của ông ta.
Ông ta đã đẩy lùi lý trí của tôi, đánh bại tôi, đã từng thấy vẻ mặt phóng đãng nhất của tôi, và cũng đã từng được nếm điểm quyến rũ nhất của tôi.
Ông ta cứ im lặng, không một dấu vết.
Mấy chữ Kiều Dĩ Thương đã khắc vào năm tháng sông dài của tôi.
Ông ta tới muộn và đi cũng rất nhanh, ký ức về dấu vết của ông ta sẽ không có người nào có thể sâu hơn.
Lúc ông ta nói lời âu yếm, sự ôn nhu trong mắt ông ta, độ ấm mà ông ta mang đến, giống như một bông hoa điên cuồng nở rộ nhưng khi không nhìn thấy ánh mặt trời cũng sẽ khô héo hoàn toàn.
Từ đây chúng tôi từng người làm vợ, làm chồng.
Ông ta có chân thật sao.
Sự tồn tại của ông ta là chân thật sao.
Tôi cảm thấy tôi đã từng ở trong một thế giới có liên quan tới ông ta, đã từng một say không tỉnh.
Thường Cẩm Lệ kiên nhẫn chờ trong chốc lát, thấy tôi vẫn thất thần như cũ, cô ta nghi hoặc nói bà Chu có chuyện gì sao?
Tôi lấy lại tinh thần miễn cưỡng nở nụ cười, vươn tay nhận thiệp mời, dùng sức siết chặt một góc của nó, tôi không biết vì sao mình lại có cảm xúc như vậy, trong ngực có áp lực trầm trọng, rất không thoải mái, hận không thể xé nát nó.
“Tôi cho rằng tôi và Dung Thành đã nhanh rồi, không nghĩ tới lại bị bà Kiều đuổi kịp, đám cưới lớn như vậy nhất định tôi sẽ có mặt.”
Thường Cẩm Lệ cười cực kỳ vui vẻ, cô ta cực kỳ tự nhiên khoác cánh tay Kiều Dĩ Thương, vẻ mặt chuẩn dáng hạnh phúc của một cô dâu mới: “Nước chảy thành sông, tôi và anh Thương ở bên nhau thì cứ tuỳ thời mà chuẩn bị kết hôn thôi. Chờ hôn lễ thì bà Chu không thể tới một mình được đâu nha, nhất định phải giúp tôi kéo cục trưởng Chu đến đó, thân phận của anh ấy tôn quý như vậy thì có thể giúp tôi chống đỡ một vài trường hợp, coi như tôi nợ bà Chu một ân tình.”
Tôi mở thiệp mời ra nhìn thoáng qua, tên của Kiều Dĩ Thương và Thường Cẩm Lệ viết cực kỳ đẹp và tinh tế, đây không phải chữ của ông ta, hẳn là do Thường Cẩm Lệ tự tay viết, phụ nữ mà, được gả cho người đàn ông mình yêu nhất thì đương nhiên cái gì cũng muốn phải hoàn mỹ.
“Nhà hàng Oanh Hoàng ở Hải Châu, bà Kiều không mở tiệc ở đặc khu sao.”
“Nhà tôi ở Hải Châu, rất nhiều cô chú đều ở bên đó, ba tôi muốn tôi tổ chức đám cưới tại nhà, anh Thương cũng nguyện ý nhường một bước vì tôi, chuyển hôn lễ sang tổ chức ở Hải Châu.”
Tôi nhìn nhìn về phía bóng tối trong xe, gương mặt của Kiều Dĩ Thương vẫn mơ hồ như cũ, thân thể của ông ta dựa trên lưng ghế, tựa như nhìn về phía ngoài cửa sổ bên ông ta, tôi nói chúc mừng anh Kiều và vợ tân hôn vui vẻ.
Cô ta nhếch môi cười cảm ơn tôi, Kiều Dĩ Thương không nói gì cả.
“Tôi còn có một việc muốn hỏi bà Chu, khi cục trưởng Chu trao nhẫn cho bà thì có cầu hôn không.”
Tôi nói có.
Cô ta à một tiếng, khuôn mặt nhỏ có chút sụp đổ, cô ta buông tay ra đánh vào bả vai Kiều Dĩ Thương, giọng điệu tràn đầy oán khí: “Anh cũng không có cầu hôn em, em gả cho anh có phải quá rẻ rồi hay không?”
Kiều Dĩ Thương cười nói sao lại rẻ, em không biết chính mình có bao nhiêu quý báu rồi sao.
Thường Cẩm Lệ nói em mặc kệ, em cũng muốn cầu hôn.
Kiều Dĩ Thương nói có chút bất đắc dĩ, ông ta nói về tìm thời gian rồi cầu hôn.
Tôi phất tay tạm biệt bọn họ qua cánh cửa xe, bọn họ lái xe đi trước, Thường Cẩm Lệ rúc vào bả vai Kiều Dĩ Thương, khi ông ta hơi hơi nghiêng đầu nghe cô ta nói chuyện thì ánh mắt có nhìn qua phía sau, nhưng chỉ ngắn ngủi một giây rồi thôi.
Tôi về đến nhà thì như mất hồn, ngồi trên cầu thang mà não trống rỗng, phảng phất như những đồ gì thuộc về tôi bị người ta cướp đi khỏi lòng bàn tay, hơn nữa còn đoạt một cách danh chính ngôn thuận, rõ rõ ràng ràng.
Tôi không thèm để ý, tôi không có để trong lòng, đến khi ông ta thật sự rời bỏ tôi mà đi, tôi mới biết thì ra chính mình cũng không có thoải mái như vậy.
Tôi cực kỳ ích kỷ, cực kỳ tham lam, tôi cố gắng để có một cuộc sống ổn định, một danh phận, lại không muốn từ bỏ những cảm xúc mãnh liệt thuộc về mình.
Bảo mẫu mang rau dưa vào phòng bếp, bà ấy thấy tôi ngồi ở cầu thang nên cho rằng tôi không thoải mái, muốn nâng tôi vào phòng ngủ nghỉ ngơi, tôi liền duỗi tay đẩy bà ấy ra, nhìn chằm chằm vào gương mặt có chút già nua của bà ấy rồi hỏi: “Bà có biết tình yêu là gì không?"
Bà ấy sửng sốt, bà ấy nói cục trưởng Chu và bà chủ chính là tình yêu.
Tôi hỏi bà ấy trừ cái này ra, sẽ còn có tình yêu sao.
Tôi không biết Chu Dung Thành tìm được người giúp việc ở đâu mà rất thông minh nhạy bén, bà ấy nói tất nhiên những người khác sẽ có, nhưng mà cục trưởng Chu và bà chủ chỉ có lẫn nhau.
Tôi ngửa mặt cảm nhận được ánh đèn chói mắt trong phòng khách, tôi nói tôi đã biết.
Bà ấy khom lưng với tôi rồi xoay người tiến vào phòng bếp đóng cửa lại.
Trước khi tan làm Chu Dung Thành có gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi ngồi xe đến một nhà hàng kiểu Pháp trước để chờ ông ấy, tôi thay quần áo và tẩy trang, đem chính mình biến thành hình tượng thanh thuần sạch sẽ, ông ấy rất mê luyến một tôi như vậy, đương nhiên ông ấy cũng thích tôi quyến rũ, nhưng chỉ cần ở trên giường, xuống giường thì ông ấy rất không thích người khác nhìn thấy tôi như vậy.
Tôi không bảo tài xế đưa tôi đi, tôi tự bắt xe tới nhà hàng, phát hiện ông ấy đã ngồi ở tới vị trí gần cửa sổ chờ tôi, tôi có chút kinh ngạc nhìn thời gian, mới 40 phút mà thôi: “Sao anh tới nhanh vậy.”
Ông ấy cười nói anh làm sao dám để bà chủ chờ, lúc trở về không cho anh lên giường thì phải làm sao bây giờ.
Tôi nhìn thoáng qua bốn phía, chỉ có một ít người nước ngoài, bọn họ cực kỳ thân thiện mà cười với tôi, nhưng cái gì cũng nghe không hiểu.
Tôi ngồi xuống, phục vụ mang đồ ăn lên, một bàn thức ăn cực kỳ phong phú, tôi hỏi ông ấy hôm nay là ngày mấy.
Ông ấy nói nhanh như vậy liền không nhớ rõ sao.
Đúng thật là tôi không có ấn tượng gì, hôm nay không phải ngày kỉ niệm, cũng không phải là ngày kết hôn, càng không phải sinh nhật.
Ông ấy nhìn tôi không hiểu ra sao mà nhịn cười rồi nói: “Hôm nay là thứ sáu.”
Tôi hỏi thì sao.
Ông ấy nói ngày này không đáng vui vẻ sao, ngày mai anh có thể ở nhà cùng em xem phim, ngủ một giấc lười biếng rồi sau đó làm tình đón ánh mặt trời.
Tôi vừa buồn cười vừa tức giận, Chu Dung Thành khi ở bên cạnh tôi là một con người hoàn toàn khác, ông ấy không nghiêm túc, cũng không tích cực, nhưng sự hài hước lại khiến tôi cảm thấy có vô vàn dư vị.
Ông ấy rất khoan dung với tôi, cho dù tôi có sai bao nhiêu thì ông ấy đều cực kỳ dịu dàng và ấm áp rồi nói cho tôi biết tôi nên làm gì, tuy rằng có đôi khi tôi cảm thấy không nhẹ nhàng bằng ở cạnh Kiều Dĩ Thương nhưng ông ấy vẫn là một người chồng rất tốt.
Trong quá trình ăn cơm, tôi có hỏi ông ấy nếu anh chuyển về bộ công an thì việc làm ăn có thể bị ảnh hưởng hay không.
Ông ấy bóc một con tôm rồi để vào bát của tôi: “Nếu có thể làm được phó bộ, bất luận là kẻ nào cũng không dám tố giác, trừ khi là quan chức cấp trên tự mình điều tra, nhưng khả năng rất ít, bọn họ không lo.”
Ông ấy cười hỏi tôi rằng bà Chu muốn làm vợ bộ trưởng không.
Tôi nghiêm túc nói em chỉ muốn bình an cả đời với anh.
Ông ấy bình tĩnh nhìn tôi chăm chú, tôi bảo ông ấy đồng ý không cần làm bất cứ chuyện gì mạo hiểm, ông ấy nhấp môi trầm mặc hồi lâu: “Ăn cơm đi.”
Bữa tối kết thúc, Chu Dung Thành bảo dàn nhạc chơi một bản nhạc, ông ấy cũng hát theo hai câu, ông hát cực kỳ êm tai, giọng nói trầm thấp, muốn bao nhiêu gợi cảm liền có bấy nhiêu gợi cảm.
Trên đường ngồi xe trở về biệt thự tôi nhớ tới buổi chiều lúc có gặp được Thường Cẩm Lệ, tôi kể cho Chu Dung Thành rằng hôn lễ của bọn họ sẽ cử hành vào cuối tuần thứ nhất của hai tháng sau, nếu không có thời gian chúng ta liền không đi, nhờ người bạn của anh mang quà tới là được.
Chu Dung Thành nói nếu nghỉ ba ngày cũng có thể được.
Tôi nhìn ông ấy một cái, dường như ông không có biểu hiện gì nhưng thật ra tôi không muốn đi, tôi không biết nên đối mặt với Kiều Dĩ Thương như thế nào, chắc chắn Triệu Long cũng sẽ đi, những kẻ nguy hiểm biết rõ đầu đuôi câu chuyện tựa như một quả bom hẹn giờ, lúc nào cũng có thể nổ ngay để phá hoại đi cuộc sống của tôi.
Còn có cả ông Thường, cái lão đông tây kia làm tôi cảm thấy rất không được tự nhiên, không gặp mặt là tốt nhất. Tôi biết mình là người như thế nào, lăn lộn ở trong nghề nhiều năm như vậy, thường thường những ánh mắt và cảm giác của tôi mà tôi không cảm thấy lại là sự câu dẫn đối với đàn ông.
Tôi kéo tay ông ấy nói: “Con gái của ông Thường kết hôn, thế lực của ông ta lớn như vậy, xã hội đen sẽ tới rất đông, nếu anh trộn lẫn vào chẳng may bị làm sao thì sao, chúng ta đừng đi nữa, được không.”
Chu Dung Thành nhíu mày không biết nhìn cái gì, ông ấy không có nghe lời tôi nói, tôi lại nói một ít lý do, ông ấy bỗng nhiên nâng tay lên ngăn tôi lại, ông ấy hỏi tài xế rằng có phải đằng sau có hai chiếc xe đang đi theo phải không.
Sắc mặt tài xế có chút khó coi: “Tôi cũng phát hiện ra, đúng thật là theo đuôi, từ khi đi vào giao lộ thì đại khái là đã đi theo khoảng năm sáu phút rồi."
Hai chiếc xe nhanh chóng vượt lên, chạy song song ở hai bên sườn, chúng tôi đi nhanh bọn họ cũng đi nhanh, chúng tôi đi chậm bọn họ cũng đi chậm, thật rõ ràng là người tới không có ý tốt.
Chu Dung Thành lấy điện thoại ra gọi cho đội trưởng Vương, nói cho anh ta địa chỉ cụ thể, để anh ta cùng đội trưởng Trịnh nhanh chóng mang đặc cảnh tới đây chi viện, đội trưởng Vương nghe thấy ông bị bao vây, giọng nói cũng thay đổi: “Cục trưởng Chu, chỉ có mình ngài sao, không có cảnh sát sao?”
Chu Dung Thành nói vừa ra ngoài ăn cơm cùng vợ nên cũng không nghĩ lại gặp chuyện như vậy.
“Bà chủ cũng ở đó sao?”
Đội trưởng Vương chấn động: “Tôi lập tức sắp xếp ngay đây, theo định vị hiện tại thì ngài đang không ngừng chạy về phía Tây Nam, cách thị cục quá xa, cục ở khu Linh Điền có thể nhanh chóng chi viện, ngài cố kéo dài đến nửa tiếng, nhiều nhất là 40 phút.”
“Đừng nói lung tung.”
Chu Dung Thành nói xong liền nhanh chóng cúp điện thoại.
Vào lúc này tài xế nôn nóng hô to: “Không xong rồi, cục trưởng Chu, bọn họ đang tấn công sang bên này, chúng ta cũng không có cách nào vượt qua, cũng không có cách nào đi đường vòng, chỉ có thể lái xe đi thẳng về phía trước, đường phía trước chính là đường đang sửa, dường như không có bóng người.”
Lúc này tôi cực kỳ bình tĩnh, tôi nhìn qua kính chiếu hậu cẩn thận đánh giá tình huống của hai xe, bên phải là xe thương vụ chống đạn, từ cửa kính phản chiếu ra khoảng sáu đến bảy bóng dáng mơ hồ, xe bên trái là chiếc Santana màu trắng rất cổ xưa, trên xe nhiều nhất không vượt quá bốn người, cơ bản tôi đã đoán ra được ý đồ của đám người này.
Tôi phân phó với tài xế: “Chuẩn bị đi, nghe tôi phân phó, đâm vào xe thương vụ chống đạn bên phải.”
Tài xế sửng sốt: “Bà chủ, chiếc xe đó bất khả xâm phạm nên không bị thương được đâu, rất có khả năng tạo thành tai nạn xe cộ nghiêm trọng, nếu cục trưởng Chu xảy ra chuyện gì thì không phải thời tiết ở đặc khu thay đổi sao?”
“Chuyện tới hiện giờ ông còn có cách nào khác sao! Ông cho rằng chúng ta có ba người, còn có một phụ nữ thì có thể đấu lại với đám tay sai bọn họ sao?”
Tôi lớn tiếng quát xong, tài xế không phản bác nữa, nhanh chóng chạy xe như bay, chờ đợi mệnh lệnh của tôi.
Chu Dung Thành lấy súng lục từ trong túi ra, ông ấy thường mang theo để tùy thân hai khẩu, một khẩu súng lục Browning đẳng cấp ở trong chiến tranh thế giới thứ hai mà tôi từng thấy qua ở chỗ Kiều Dĩ Thương, một khẩu là kiểu 64 của cảnh sát nội địa chuyên dụng, trong lòng súng đã có sẵn đạn.
Tôi chỉ chỉ chiếc Santana với Chu Dung Thành: “Đám người đó muốn đồng quy vu tận với chúng ta, nếu bình thường mà muốn phá vòng vây thì chúng ta sẽ chọn chiếc xe đó, nhưng khi một trong hai chiếc xe va chạm với nhau, trong tay bọn họ nhất định có xăng hoặc là kíp nổ đạn, biển lửa sẽ nhấn chìm rồi nuốt hết chúng ta.”
Tôi lại chỉ chỉ một chiếc xe khác: “Bọn họ dùng xe chống đạn giả để lừa chúng ta, cũng để lừa cảnh sát điều tra, chúng muốn cho chúng ta biết khó mà lui, quấy nhiễu tầm mắt của cảnh sát, nếu chúng ta thật sự làm như vậy thì đã trúng bẫy, tôi đoán trên chiếc xe này ngay cả súng cũng không có.”
Chu Dung Thành nheo nheo mắt: “Dương đông kích tây là con đường của xã hội đen.”
Tài xế thử vài lần: “Không có cách nào đi đường bình thường, bọn họ ngăn chặn chúng ta, chỉ có thể đi thẳng về phía ngoại ô.”
“Giả vờ như muốn phá vòng vây từ chiếc Santana đi, thật một chút.”
Tài xế làm theo phân phó mà lái sang bên trái, lái thật sự mạnh, ngón trỏ Chu Dung Thành đặt vào cò súng, đúng lúc này tôi nắm chặt tay: “Đâm đi!”
Nháy mắt tài xế đánh tay lái, đang ở gần chiếc Santana thì đột nhiên bẻ lái sang một bên khác, tài xế xe chống đạn không có nghĩ tới nên trong nháy mắt luống cuống tay chân.
Tôi và Chu Dung Thành lắc lư dữ dội theo chuyển động của xe, ông ấy vươn tay đem tôi ôm vào trong ngực, tôi đặt mình trong sự bảo vệ cứng rắn nghiêm ngặt của ông, không có đụng vào bất cứ chỗ nào, càng không cảm thấy đau đớn. Mà tôi ý thức được rõ ràng rằng đầu và bả vai của Chu Dung Thành chạm vào trên nóc xe, một giọt máu chảy từ trán chảy ra, nhỏ giọt ở trước mắt tôi.
Chiếc xe đang chạy băng băng hung hăng đâm tới hướng xe chống đạn, hai chiếc xe đồng thời sụp đổ, trời đất quay cuồng, Chu Dung Thành nhìn cửa kính xe hạ xuống thành một khe hở, đem họng súng nhắm ngay vào tài xế của đối phương, chỉ nghe đoàng mà một tiếng, tài xế của đối phương trúng đạn, ngay lập tức xe bị loạn, lao thẳng tới bên này.
Tài xế nhấn chân ga dưới tình huống nghìn cân treo sợi tóc xông ra ngoài, tiếp theo lại là hai tiếng súng vang lên, cửa sổ xe đang chạy băng băng thì bị vỡ nát, một miếng kính pha lê xẹt qua đỉnh đầu tôi, người đàn ông ngồi ở ghế phụ xe bên phải đã khống chế được tay lái, rất nhanh liền ổn định cân bằng lại, rồi lần nữa cùng xe Santana điên cuồng đánh tới đây.
Xe va chạm kịch liệt xóc nảy, tôi nghe được bên tai có tiếng gầm rú nổ tung và cọ xát bén nhọn hết lần đợt này đến đợt khác, đó là một loại va đập dường như muốn đem ngũ tạng lục phủ dập nát ra, tôi sợ hãi mà gắt gao nắm lấy cổ áo Chu Dung Thành, nhưng khi đầu ngón tay tôi chạm đến thì là một mảnh ấm áp cùng thấm ướt.
Tôi kinh ngạc phát hiện ông ấy bị thương, bờ vai của ông bị trúng đạn, máu tươi chảy đầy áo sơ mi trắng tinh, mà cánh tay bị thương kia của ông vẫn không màng đau đớn mà ôm chặt lấy tôi, không chịu buông tôi ra chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.