Sắc Dụ

Chương 161: Nguyện ý chờ người đàn ông của tôi

Yên

05/01/2023

Tôi nói tôi không phải là Kim ốc tàng kiều của ông ấy, mà là vợ danh chính ngôn thuận của ông ấy, lúc này đã không giống như trước nữa, trước đó tôi ham muốn kích thích, lúc này đây tôi đã hoàn toàn phản bội.

Tôi ở một khắc này đột nhiên hiểu được, Chu Dung Thành vì sao tha thứ cho tôi, tôi không đề cập đến mặt mũi mà nói chuyện của ông ấy, ông ấy lúc đó chưa hề lấy tôi, ông ấy can thiệp vào cuộc sống của tôi, làm tôi triền miên trong tình yêu, ông ấy chỉ phản bội chính người vợ của mình,

Tôi nghĩ đến Thẩm Quỳnh Tư, nghĩ đến bộ dạng cô ấy lúc ngoại tình làm tôi chán ghét đến mức nào, tôi cảm thấy bộ dạng nhếch nhác của tôi có khác gì bộ dạng lúc ấy của cô ấy. Thậm chí tôi càng tồi tệ hơn.

Cô ấy ít nhất còn có cớ, Chu Dung Thành vẻ mặt lạnh nhạt nhìn cô ấy phòng không gối chiếc, cô ấy có một đoạn hôn nhân đau buồn, nên trong bước đường cùng mà tìm lối thoát, tìm kiếm bằng âm thanh cảm xúc mãnh liệt. Mà tôi lại có những năm tháng tốt đẹp như vậy, một người chồng ôn nhu dịu dàng như vậy, tôi lại không biết liêm sỉ rơi vào bể dục mà Kiều Dĩ Thương kích thích.

Chu Dung Thành là người đã cứu chuộc tôi, Kiều Dĩ Thương là người hủy diệt tôi, phụ nữ tại sao lại không buông được người phá hủy chính mình.

Tay của Kiều Dĩ Thương ở trong khe ngực tôi, ông ta dùng giấy đem chất lỏng còn dính trên đó cẩn thận mà lau chùi, cho đến khi cơ thể tôi đều sạch sẽ, trên mặt đất đống giấy đó làm tôi thật chói mắt.

“Tôi là người phụ nữ có chồng, cho nên tôi sẽ xuống âm phủ trước anh.”

Ông ta mặc vào áo lót và váy cho tôi, đem mái tóc dài hỗn loạn của tôi chải chuốt chỉnh tề, âm thanh của ông ta mang theo độc hòa tan lòng người: “Tôi là người đàn ông xấu xa, so với sự xấu xa của em thì hơn rất nhiều, cho nên em nói là báo ứng, tôi không cảm thấy được.”

Tôi cười lạnh nói tôi rốt cuộc biết vì sao lại bị gọi là một dâm phụ, trong xương cốt tôi vẫn như trước không đổi được phong đãng trong chuyện nam nữ, chân của tôi có thể dễ dàng mở, quần áo cũng tùy tiện mà cởi, tôi như vậy không xứng với Chu Dung Thành.

Ông ta cười nói em xứng đôi với tôi.

Tôi mặt không thay đổi đẩy cánh tay giam cầm của ông ta ra, đứng lên trong chốc lát mặt bỗng nhiên tối sầm, lung lay vài cái mới đứng vững: “Chuyện của hôm nay anh hãy quên đi.”

Ông ta trần trụi nằm trên sô pha, xoa xoa mặt của chính mình, vẻ mặt vô cùng vô lại: “Trở về vị trí là tước bỏ mọi quyền lực à.”

Tôi không nói gì, lập tức đi ra khỏi phòng, hành lang có vài tên tay sai, dường như đều là người của Kiều Dĩ Thương, mà cung kính cúi đầu với tôi, tôi nhìn theo bức tường đá cẩm thạch trơn bóng, Kiều Dĩ Thương không để lại dấu vết trên người tôi, anh ta thực sự cũng không bức người đến ngỏ cụt.

Tôi rời đi đến xe và đi đến một cửa hàng vật phẩm mà Chu Dung Thành rất thích, lựa chọn một bộ, tôi trả thêm gấp hai lần để tài xế đưa tôi về bệnh viện một cách nhanh nhất.

Tôi đẩy của tiến vào phòng bệnh nhìn thấy Chu Dung Thành ngồi trên ghế đọc sách, ông ấy nghe thấy động tĩnh nhìn về phía tôi, tôi tươi cười lấy ra cho ông ấy quần áo mới mua: “Xuật viện nên mặc đẹp một chút, anh bình thường làm rất nghiêm túc, nhìn đi, ngã bệnh cũng không cho anh dễ chịu.”

Ông ấy hỏi tôi sao lại không trả lời điện thoại.

Tôi phiền muộn: “Anh có biết không em tình cờ gặp lại bạn, là đối thủ một mất một còn với em. Cô ta lái một chiếc xe thể thao màu đỏ, dừng ở trước công ty không cho em đi, Em cũng không phải loại người có thể chịu được thua thiệt.”

Ông ấy cười hỏi tôi có phải đã lấy thân phận vợ cục trưởng làm cô ta sợ.

“Đương nhiên, nhân lúc cô ta đắc ý, em nói cho cô ta biết chồng em là cục trưởng cục công an, nhìn sắc mặt trắng bệch của cô ta thực sự là hả giận.”

Ông ấy khép sách lại chỉ chỉ vào thức ăn ở đầu giường: “Ăn cơm trưa chưa?”

Tôi lập tức sửng sốt: “Anh còn chưa ăn sao.”

Ông ấy nói không có tôi ở bên.

Đồ ăn đã lạnh, cả thảy đều không có hứng thú, Chu Dung Thành nhìn vào bát cháo tôi đem đến với vẻ mặt vui vẻ, ông cười nói thật là đói bụng, nếu tôi không quay lại chắc ông ấy đã phải dũng cảm hi sinh rồi.

Tôi đem thêm món ăn kèm, nhìn thấy dáng vẻ ăn ngon lành của Chu Dung Thành, trong ngực như có thứ gì hung hăng nhéo, cảm giác đau và khó chịu không nói nên lời.

Cổ họng tôi nuốt chặn lại, hốc mắt phiếm hồng, loại cảm giác thống khổ muốn khóc không dám khóc, đem tôi quấn chặt lại.

Chu Dung Thành rất cố chấp, rất nghiêm túc, không hiểu chuyện tình cảm, cuộc sống của ông ấy sớm đã không còn cảm giác lãng mạn.

Ông ấy luôn thực tế và thiết thực, vai dày rộng, lòng tựa như biển.

Ông ấy liều chết với vỏ bọc vui vẻ.

Ông ấy nguyện ý đợi tôi, cho dù là chỉ để ăn cùng nhau.

Ông ấy rõ ràng có thể ăn đồ ăn nóng, mà đợi tôi đến mức phải ăn thức ăn đã lạnh.



Cảm giác có một người luôn chờ đợi, cũng giống như có một thanh kiếm, hung hăng đâm vào tâm can tôi.

Tôi bỏ bát xuống ôm lấy ông, ông ấy đang nuốt thì dừng lại, hỏi tôi làm sao vậy.

Tôi chịu đựng không khóc nói tôi muốn làm trâu làm ngựa cho ông ấy.

Ông ấy hơi giật mình, lập tức buồn cười nói không cần làm trâu làm ngựa, làm bà xã là tốt rồi.

Tôi chôn khuôn mặt sâu trong lòng ngực của Chu Dung Thành, ngực ông ấy phập phồng, độ ấm này tôi rất thích, không quá nóng cũng không quá lạnh làm tôi sợ hãi.

Tôi chưa từng cảm thấy chính mình dơ bẩn đến như vậy.

Từ đầu đến cuối là tôi nợ ông ấy, e rằng đến vĩnh viễn như trời đất không thể nào trả hết cho ông ấy.

Sáng sớm ngày hôm sau Chu Dung Thành xuất viện, tôi định tính toán rằng để bọn họ lỡ một chút, để Chu Dung Thành ở lại điều trị thêm.

Ở phòng tắm hôn lấy tôi, ông ấy làm sao chịu đựng được tôi, hôn liền quên lấy thời gian.

Không ngờ tôi tính toán đến vậy mà cũng có sai sót, Thẩm Quỳnh Tư không thấy ông ấy là không bỏ qua, cuối cùng là ở cửa gặp phải. Tôi chỉ có thể bày ra bộ dáng trước tiên nên về nhà, nhưng cánh tay công khai chủ quyền, để cô ấy biết được tình thế đã thay đổi, cuối cùng ai mới là vợ chính thức.

Chu Dung Thành đối với cô ấy có lẽ lòng có chút không đành, tôi đưa ra tiễn ông ấy cũng không từ chối, Thẩm Quỳnh Tư ngồi trên xe nhìn ra cửa sổ nở nụ cười lạnh lùng nhìn tôi, căn bản không dám đối mặt với Chu Dung Thành.

Phụ nữ đều là diễn trò tranh giành tình cảm, nếu như muốn tiến vào giới nghệ sĩ, đã sớm đoạt được giả thưởng xuất sắc, giải nữ diễn viên diễn giỏi làm tình nhân.

Thân phận bà hai này phải ham học hỏi một chút.

Chu Dung Thành sau khi hết bệnh liền điện thoại cho bạn bè, để bọn họ trả lại đứa trẻ, tôi nghĩ thật lâu, cảm thấy đây là cơ hội tốt để tẩy trắng bản thân trước mặt người ngoài. Vì để thể hiện ra tôi là có tư cách làm mẹ kế xem trọng con riêng, diệt trừ những kẻ mắng tôi là kẻ lòng dạ rắn rết bức ép chính thế, nên tôi cố ý mượn miệng mấy vị bà chủ nói ra tin tức tôi tự mình đi đến Hải Châu đón con của chồng về nhà.

Cô ấy ngày đó đúng lúc nhìn thấy tôi cùng vài quý bà đến một spa mới khai trương, tôi tiện tay đẩy thuyền đem tình tiết lộ cho cô ấy, quả nhiên với tốc độ ánh sáng truyền khắp giới thượng lưu, dù không đến mức làm dịu đi thanh danh bà hai cướp ngôi vợ cả, nhưng thực sự có lợi rất lớn.

Tôi đi thuyền đến Hải Châu là hơn 10 giờ sáng, Chu Dung Thành và bạn bè ở bến đón tôi, ông ấy hỏi tôi khỏe lại chưa, tôi nói cho ông ấy biết tất cả đều tốt, ông ấy nói Chu Lâm mỗi ngày đều rất nhớ nhà, ăn uống đều được phục vụ, nhưng vẫn mang bộ dạng kiêu ngạo không hề biết nói đến câu cảm ơn.

Tôi cùng ông ấy băng qua biển người để ngồi lên xe, lúc vừa xoay người đi vào trong thì bóp da bị kéo ra, chỗ khóa bị cắt một đường.

Tôi vội vàng nhìn xem, quả nhiên là không tìm thấy túi tiền đâu.

Bên trong chỉ có giấy chứng nhận và vé tàu trở về, tôi bổ sung cũng không kịp, bạn Chu Dung Thành lập tức đưa tôi đến cục tố giác, cảnh sát ngại chuyện rắc rối, kêu tôi đi đến đồn khác, tôi bất đắc dĩ nói ra thân phận của chính mình, đối phương vừa nghe đến danh tiếng của Chu Dung Thành lập tức thay đổi sắc mặt kiêu tôi trở lại cung cấp thông tin, cục sẽ đặc biệt phái một đội giải quyết chuyện này.

Tôi cùng bạn bè của Chu Dung Thành trở về biệt thự, cũng không nhìn thấy Chu Lâm, bảo mẫu nói người hầu đem Chu Lâm ra ngoài mua thức ăn, đoán chút nữa mới trở lại.

Chúng tôi đang ăn cơm trưa ở nhà ăn, đang lúc nói chuyện phiếm thì bảo mẫu nói có một người đàn ông mặc đồ đen đến tìm tôi.

Tôi ở Hải Châu không quen biết ai, chỉ có vài năm trước có buôn bán e rằng cũng đã sớm quên mất, tôi đi theo bảo mẫu đến cửa, một người đàn ông cao to hết sức nho nhã cúi đầu với tôi: “Ông Thường biết cô đến Hải Châu, đặc biệt dặn dò tôi đến mời cô đến biệt thự nhà họ Thường ngồi một chút.”

Ông Thường? Tôi sửng sốt, vô cùng ngờ vực nhìn qua bạn của Chu Dung Thành, ông ta hướng lại tôi lắc đầu, tỏ vè không phải điều tốt. Tôi lại nói lại với người đàn ông kia tôi đến đây là có việc riêng, sao có thể phiền đến sự tiếp đãi của ông Thường. Tâm ý thì tôi xin nhận.

“Ông Thường là muốn tận tình hữu nghị, cô không cần từ chối, những vị bà chủ trong nhà đều ở đó.”

Người đàn ông sợ tôi cảm thấy bất tiện, cố ý chỉ ra rằng những vị bà chủ đều ở đó, để xua đi nỗi lo lắng của tôi, làm tôi an tâm mà đi đến cuộc hẹn.

Đến đây thì tôi không có khả năng từ chối, cũng không dám bác bỏ mặt mũi của ông Thường, tôi chỉ có thể chấp nhận và đi cùng người đàn ông đó một chuyến.

Xe đi đến khoảng chừng 40 phút thì dừng lại, người đàn ông mở cửa xe nghênh đón tôi xuống, tôi đưa tay nắm lấy cổ tay anh ta bước xuống, nói lời cảm ơn, anh ta tươi cười nói có thể phục vụ cho cô chủ là vinh hạnh của tôi.

Tôi đi vào bên trong vài bước, của chính được sơn quét màu đỏ thắm vô cùng vui tươi, đèn lồng treo trên cao màu vàng kim, cũng không biết là loại giấy này tìm ở đâu, giống như có một tầng phấn vàng.

Tôi hỏi người đàn ông này vì sao phải thay đổi như vậy, anh ta cười nói bà hai đang chuẩn bị tiễn Quan Âm, này đều là đại sư dặn dò



Tôi không nói gì nữa, bà hai bị ngốc hay sao mà không biết đến Đa Tử Hoàn, cái đó so với loại thuốc nào cũng linh hơn. Mậc dù có tổn thương thân thể và tổn thương thai nhi, phần lớn đều sinh ra con cái yêu ớt, còn bị ngu ngốc nhưng lại gần như chắc chắn sinh ra được con trai. Mang thai là quan trọng nhất, trong nhà quyền thế có một đứa con thông minh lanh lợi cũng không bằng một đứa con trai ngốc nghếch.

Đương nhiên là Đa Tử Hoàn sẽ có tác dụng đối với tinh trùng của đàn ông, ông Thường ở tuổi tác này, lúc còn trẻ nếu như chơi đùa quá nhiều, châu bạch cũng sẽ không sáng như vậy, bà hai có đủ thiên thời địa lợi, mấu then chốt vẫn là người kia không lên đỉnh, dù công dã tràng, bà ta cũng vui vẻ.

Người đàn ông đưa tôi vào phòng khách, ông Thường đang từ ban công đi ra, tay phải chống gậy, tay trái mang theo lồng chim được làm bằng vàng, bên trong là hai con chim kêu chim chip, thanh âm vừa trong trẻo vừa êm tai.

Tôi với khuôn mặt vui vẻ chủ động khom lưng chào hỏi, ông ta buông xuống cây gậy mà đỡ tôi: “Cô Hà đi đường vất vả, chúng ta đều là cùng một nhà với nhau, không cần phải khách sáo như thế. Tôi đây cũng rất biết thương hoa tiếc ngọc.”

Hai người cùng nhau cười, ông ta mời tôi ngồi xuống, dặn dò người hầu đem trà trái cây, ông ta hỏi tôi tin tức nhanh như vậy có phải là ngoài ý muốn không.

Tôi theo sự thực nói có một chút.

“Bên này bến tàu, sân bay, nhà ga đều là người của tôi, chỉ cần là người có mặt mũi, bọn họ đều nhận ra, cô Hà vừa đến bến tàu là người của tôi đã nhận ra cô.”

Tôi lộ ra biểu cảm không thể tưởng tượng nổi: “Ông Thường đúng là người từng trải, làm cho tôi phải mở mang kiến thức.”

Ông ta chìa tay ý bảo mời tôi uống trà: “Về sau cô Hà ở Hải Châu gặp phiền phức gì, chỉ cần một câu, bốn phía bên này còn nể mặt tôi vài phần.”

Tôi đang vừa muốn lấy chén trà, nghe ông ta nói như vậy, lập tức hỏi ông ta có bắt kẻ trộm được không.

Ông ta hỏi tôi chuyện là như thế nào, tôi đem tình huống nói ra cho ông ta, ông ta mắng mỏ, còn có chuyện vô sỉ như vậy, ông ta dặn dò quản gia lại đây, âm thanh rất phẫn nộ: “Ở địa bàn của tôi làm sao lại có kẻ cắp như vậy.”

“Hẳn là không biết được thân phận của cô chủ, nên mới mạo phạm cô ấy.”

Ông Thường liền hỏi tôi đồ vật quan trọng ra sao.

“Tiền bạc của cải thì không hề gì, chỉ là vài triệu, mấu chốt là giấy chứng nhận của tôi ở bên trong, rời khỏi Hải Châu mà không có giấy chứng nhận thực sự rất khó khăn. Tôi đã đến cục bên này, để bên đó điều nhóm kiểm tra camera giao lộ giúp tôi, nhưng vẫn không có tin tức.”

Ông Thường giễu cợt: “Đám cớm đó thì tính là gì, đợi bọn chúng làm việc món ăn cũng lạnh rồi, nhưng mà vào tay tôi thì chỉ cần thổi một hơi, không có chuyện gì mà tôi không giải quyết được. Kẻ nào dám trộm đồ của cô Hà, tôi giết cả nhà của hắn.”

Ông Thường dặn dò phản gia đi xuống, tất cả người của ông ở Hải Châu này, lập tức dốc toàn lực, đem tất cả bọn côn đồ gom lại một chỗ, ai đem giao nộp được việc này ra thì có thể che đậy được quá khứ, nếu không tìm ra, vậy mọi người tiếp theo hãy chờ gặp tai ương.

Thế lực của ông Thường không phải khoác lác, một câu nói làm bốn phía khiếp sợ. Tay sai vừa với tung tin, chỉ một lúc, cả người cả vật đều tóm được.

Quản gia đem túi màu đỏ của tôi giao cho ông Thường, ông ta cười tủm tỉm đưa đến trước mặt tôi: “Cô Hà nhìn xem đây có thiếu món gì không, để cho thuộc hạ tôi đi đánh gãy chân hắn, để đem đến làm cô chủ hả giận.”

Tôi nhận lấy kiểm tra một chút, ngay cả kẹp tóc trân châu vẫn còn nguyên, tôi cười nói với ông Thường, ông ta ra tay đúng là không thể nào không giải quyết được chuyện, ông ở Hải Châu đúng là một tay che trời.

Ông ta cười ha ha: “Nói cho cùng tôi ở xã hội này lăn lộn cả đời, điểm đó vẫn phải có, nếu không thì sao dám ở trước mặt cô chủ mà nói được.”

Tôi nâng chén trà lên: “Tôi xin lấy trà thay rượu, đa tạ ông Thường ra tay tương trợ.”

Ông ta cao hứng tiếp nhận, thuận tiện sờ sờ lấy tay của tôi, tôi liền cảm giác được, nhưng mà ông ta biết có chừng mực, sờ một chút rồi buông ra, tôi cũng làm như không biết.

Ông ta uống hết chén trà, nhìn qua đỉnh đầu tôi bảo bảo mẫu mang một bồn hoa Hồng Mai đến. Ông ta bảo bảo mẫu mang đến phòng khách, ở phía Nam không thể thấy được Hồng Mai, còn ở phía Bắc vào mùa đông mới nổ rộ. Tôi từng xăm một hình xăm Hồng Mai ở ngực, nhưng mà Chu Dung Thành không thích tôi để nó ở đó, trong một trăm loài hoa tôi thích hoa mai nhất.

Bởi nó phẩm tính cao khiết của nó, loại đàn bà bẩn thỉu như chúng tôi cả đời này cũng không có được.

Thiếu cái gì yêu cái đó, khoe khoang cái đó, đó là bản tính của con người.

Ông Thường cười tít mắt nhìn đám hoa Hồng Mai, hỏi: “Cô Hà nhìn thấy nó thì nghĩ tới gì.”

“Thơ khen ngợi hoa mai.”

“Ồ, cô Hà còn biết làm thơ.”

Tôi khiêm tốn nói là chỉ ngẫu nhiên nhìn qua, tránh lúc nói ra lại lộ ra cái dốt.

Trên mặt ông Thường cười lộ ra rất nhiều nếp nhăn, ông ta chuyển ánh mắt từ hoa mai nhìn lên mặt tôi, cảm khái nói: “Cô còn diễm lệ hơn hoa, hoa Hồng Mai ở trước nhan sắc của cô Hà còn phai mờ đi nhiều phần.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sắc Dụ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook