Chương 160: Tôi hận
Yên
05/01/2023
Kiều Dĩ Thương lột bỏ cạp váy tôi, bả vai trắng nõn tròn trịa của tôi lộ ra
dưới ánh mắt màu đỏ tươi của ông ta, một chút tỳ vết cúng không có,
phảng phất như một khối ngọc sáng tỏ, như một vầng trăng sáng mờ ảo.
Nội y ren màu đen như ẩn như hiện, không bao vây được sóng gió mãnh liệt mượt mà, không tiếng động mà đem một đêm này biến thành một đêm hạnh phúc.
Hơi thở của ông ta nồng nặc mùi rượu và thuốc lá khiến cho người ta mê say mà chết lặng, tôi nhìn chăm chú ngơ ngác thẳng gương mặt nằm ở phía trên tôi, gương mặt làm người ta điên cuồng đó cũng không có tỳ vết giống như thân thể của tôi vậy.
Ông ta yêu thương tôi, tôi hết thảy đều dụ hoặc ông ta, ông ta cũng thống hận tôi, trên đời này không có bất luận người phụ nữ nào có thể kháng cự lại ông ta, chỉ có tôi, tôi lấy bề ngoài thanh thuần đến cực điểm chơi trò trốn tìm đơn giản nhất với ông ta, thủ đoạn của tôi cao siêu, ý chí sắt đá, ông ta thận trọng không tiếng động mà bước từng bước, nhìn thì có vẻ như đã thắng, nhưng thật ra mỗi một lần ông ta đều thua.
Thứ tôi mất là thể xác và lý trí, thứ ông ta mất có thể là tương lai rực rỡ của mình.
Tôi nhếch môi cười đến nỗi phong tình vạn chủng: “Anh Thương cứu tôi, cũng là cứu chính mình rồi.”
Ông ta à một tiếng, ánh mắt như lửa nóng dừng ở trên môi tôi, tôi kéo lấy cổ áo ông ta, làm động tác như kéo, nhưng thật ra là đẩy ông ta ra.
“Nếu tôi chết ở trong tay Triệu Long, Dung Thành sẽ không bỏ qua, hơn nữa lấy sự ác độc của tôi, cho dù biến thành quỷ thì tôi cũng sẽ trả thù, anh Thương và Triệu Long đều cùng một đám người thì có thể sống yên ổn sao, ngày ngày đêm đêm đều sẽ bị tôi dây dưa không thôi.”
Ông ta buồn cười, không nghĩ tới tôi sẽ nói vớ vẩn như vậy, ngón tay ông ta mềm mại phất qua đôi mắt sáng ngời của tôi: “Nữ quỷ thì sao, cho dù em có làm nữ quỷ, tôi cũng sẽ đem em cột vào trên giường của tôi, làm em mỗi đêm rồi biến em thành của tôi.”
“Anh Thương muốn chơi quỷ sao?”
Biểu cảm ông ta tự phụ nói: “Nếu là em, người hay quỷ tôi cũng làm.”
Một câu đó của Kiều Dĩ Thương tôi cũng không nghe vào, bởi vì lực chú ý của tôi đang bị dồn vào cánh tay tuỳ ý mò vào dưới váy tôi của ông ta.
Đó không phải tay, mà là một quả bom, thâm nhập vào trong cơ thể tôi, đem tôi nổ đến nỗi hồn phi phách tán.
Đầu ngón tay ông ta nhiễm độc làm tôi đánh mất đi lý trí, tôi biết ở trước mặt ông ta sự tự chủ của tôi quá yếu ớt, nhịn không được sự dụ hoặc và khiêu khích của ông ta, tôi cố gắng khép chân lại để đuổi ông ta đi nhưng không nghĩ tới đó lại thành lấy sức kẹp lấy ông ta.
Ông ta cười, đầu lưỡi cuốn lên vành tai tôi, cố ý phát ra tiếng vệt nước mút vào liếm láp: “Thân thể dâm đãng lại phản bội lại bộ não. Lâu rồi anh ta không cho em, so với tìm người khác thì không bằng tìm tôi, rốt cuộc thì đã từng dùng qua rồi, tôi rất quen với những thứ em thích.”
Ông ta vùi đầu ở ngực tôi mà hô hấp thật sâu, hàm răng cắn vào xương quai xanh tôi, tôi đau tới nỗi rên rỉ ra, tôi muốn từ dưới thân ông ta chạy thoát, ông ta nhận thấy được ý đồ của tôi nên vây tôi càng chặt.
“Vì em mà tôi đã đắc tội với Triệu Long, ông ta là người tính toán chi li, ông ta sẽ dùng cách khác để đòi lại mặt mũi ở chỗ tôi, em nói cho tôi xem, hôm nay tôi nên làm sao mới không tính là bị thiệt.”
Tôi liếm liếm đôi môi có chút khô nứt, vừa rồi uống hai ly rượu vang đỏ quá mạnh nên đầu óc tôi đã bắt đầu mù mờ, thân thể cũng mềm như bông, hoàn toàn không làm chủ được mình, gương mặt yêu chiều đẹp trai của Kiều Dĩ Thương chồng chéo ở trong tầm mắt tôi, tôi nhìn chằm chằm bóng dáng hư vô kia: “Hơn một triệu bảy, tính phí bởi vì anh đã tới.”
Anh ta liếc mắt một cái rồi cực kỳ buồn cười đem mặt nhìn thẳng nhau để tôi nhìn về mặt anh ta: “Hơn một triệu bảy, em đuổi vịt đấy à?”
“Nếu anh Thương muốn làm vịt, căn bản là không khai trương nổi, có khách nữ nào dám gọi sao. Lại nói vịt mà tự lực cánh sinh thì có cái gì không tốt chứ, còn hơn lời anh Thương nói chính mình là kẻ ngoại tình.”
Đây mắt anh ta đầy ý cười nồng đậm: “Có thể ở chỗ vui thú này mà tìm được một người có kỹ thuật tốt giống tôi mà chỉ mất hơn một triệu bảy, hàng ngon giá rẻ đánh vỡ đầu, thân thể nhỏ nhắn này của cô Hà thậm chí có khi không khiêng nổi tôi một lần, còn có thể đoạt được sao.”
Tôi tựa như say, say đến choáng váng, tôi nói với ông ta chính là vậy.
Ông ta ừ một tiếng: “Vậy cũng là vịt của một mình em.”
Một tay khác của ông ta lót ở dưới thân tôi rút ra, đè ở bộ ngực cao ngất của tôi, đem váy cởi ra, thân thể tôi không nhịn được mà rùng mình, ông ta nói mấy câu hạ lưu, tôi như thấy được bờ biển đẹp nhất trên đời khi hôn đôi môi ông ta.
“Em biết tôi nhớ em nhiều không, muốn em cấu hoan ở dưới thân tôi.” Ông ta buồn cười: “Chỉ là hiện tại, em không biết em có bao nhiêu câu người.”
Đầu lưỡi ông ta luồn theo cổ tôi xuống phía dưới, những chỗ đi qua để lại sự thấm ướt nhợt nhạt, ông ta hôn đến chỗ tinh tế nhạy cảm nhất rồi tạm dừng lại, ngẩng đầu nói: “Trong lịch sử Bắc Tề, Hậu Chủ Cao Vĩ cực kỳ yêu Phùng Tiểu Liên, không có gì có thể mê người hơn thân thể ngọc ngà của nàng, cùng là đàn ông nên tôi cũng có thể hiểu cho ông ấy, nếu cho tôi lựa chọn, tôi cũng nguyện ý vì cô Hà mà từ bỏ giang sơn.”
Ông ta nói xong câu này thì cúi đầu, hung hăng ngậm lấy tôi, sự khoái cảm khiến cơ thể tôi phập phồng kịch liệt, khó có thể kiềm chế tiếng thở hổn hển mạnh, hai tay gắt gao nắm lấy sô pha, tôi cảm giác được tôi đã cào rách lớp da đó, móng tay rất đau, nhưng cơn đau làm cho thân thể tôi càng vui thích mãnh liệt hơn.
Tôi hô hấp càng ngày càng gian nan, ông ta hôn và vuốt ve xâm lược, cuồng dã tới cực điểm, tôi đã mất đi nhiệt độ ổn định, trở nên khô nóng, thiếu oxy, thậm chí mê đắm.
Mê đắm là thứ đáng sợ nhất, nó sẽ làm cho kẻ thù yêu nhau, làm người yêu trở thành hận, tôi cũng không dám chạm đến sự hận thù với Kiều Dĩ Thương, nếu biến thành yêu thì tất cả đã bị huỷ hoại.
Không biết qua đi bao lâu tôi hung hăng run rẩy lên giữa một trận pháo hoa tuỳ ý nở rộ, Kiểu Dĩ Thương liếm dấu vết mới lưu lại trên môi: “Vì sao không dám thừa nhận rằng em vẫn còn tham lam tôi, tham lam khoái cảm tôi mang đến cho em, tham lam chính là yêu.”
Những lời trong miệng ông ta khiến tôi cảm thấy kinh hãi bằng mọi cách.
Tôi ấm ức nói không có, ông ta hỏi tôi không có sao.
Đầu lưỡi ông ta nhẹ nhàng càn quét trong miệng tôi một vòng: “Có phải hương vị của em hay không. Em sẽ chảy ra chất lỏng như vậy đối với người đàn ông mà em hay sao?”
Ông ta cũng không hề nói thêm cái gì, ngồi ở trên người tôi, đem áo sơ mi kéo xuống, sau đó là quần, cuối cùng trần như nhộng, chùm tia sáng không ngừng lập loè, lay động, trong tầm mắt tôi là nhan sắc mê ly, là thân hình dụ hoặc gợi cảm của Kiều Dĩ Thương.
Ông ta đâm vào trong chốc lát, tôi và ông ta cùng tràn ra một tiếng gầm rú, tôi liều mạng kích thích thân thể buộc ông ta đi ra ngoài, ông ta lại đem chính mình chôn càng sâu hơn, tôi hiểu rõ ràng rốt cuộc thì tôi và ông ta không có cách nào chia lìa.
Sau chiều này chúng tôi đều điên rồi.
Ông ta còn điên hơn cả tôi, ít nhất tôi còn khổ sở, còn giãy giụa, cuối cùng tôi cứ việc thỏa hiệp.
Từ đầu đến cuối ông ta đều khống chế được tôi, ức hiếp tôi hết lần này đến lần khác.
Như là sáng sớm ngày hôm sau sẽ không đến, chúng tôi đều sống trong tận thế, cuồng hoan lần cuối cùng.
Như là hải dương khô kiệt, đại địa chìm nghỉm, thiên địa hủy trong chớp mắt.
Bạn đã từng trải qua việc không còn sức lực mà vẫn phải căng người lên, mồ hôi ngâm giữa hai người, liều mạng va chạm gào rống hoan ái.
Không có ai từng trải qua.
Hoặc là yêu một người, hoặc là hận một người, vừa yêu vừa hận, tự trách lại sa đọa, hối hận lại tham lam, chỉ có mâu thuẫn này đồng thời xảy ra thì mới biết được cảm giác đó là như thế nào.
Tôi cảm thấy tôi như đã chết.
Chết ở trong lồng ngực Kiều Dĩ Thương, người chưa ăn đủ.
Sau một hồi kịch liệt kết thúc, ông ta mệt nên ghé vào trên người tôi, tôi nghe được trên hành lang truyền đến tiếng cười duyên của phụ nữ, ngay tức khắc tôi thanh tỉnh, nghĩ tới thời gian, tôi đẩy ông ta ra mà không hề đoán trước, từ sô pha quay cuồng đi xuống.
Tôi loay hoay tìm điện thoại trong một mớ hỗn độn, đã qua hai tiếng, Chu Dung Thành gọi nhỡ 7 cuộc cho tôi, mà điện thoại này vừa nằm ngay dưới chân tôi, nếu vừa rồi trùng hợp một tí, có lẽ tôi sẽ không biết gì mà chạm vào rồi ấn nghe máy.
Như vậy Chu Dung Thành sẽ nghe được tiếng vợ ông ấy hoan ái cùng với người đàn ông khác, nghe được tiếng tôi rên rỉ kêu to, nghe được tiếng ông ta gầm gừ cùng cuồng dã, sắc mặt tôi trắng bệch té ngã trên mặt đất, cảm thấy lại một lần tìm thấy đường sống trong chỗ chết.
Tôi nhìn chính mình trần truồng, không nhịn được mà hung hăng tát chính mình một cái, lúc tôi cảm thấy không giải được hận mà chuẩn bị tát cái thứ hai thì Kiều Dĩ Thương bóp chặt cổ tay của tôi.
Tôi quay gương mặt tràn đầy nước mắt và hối hận lại, thất thanh nghẹn ngào: “Tôi lại phản bội ông ấy.”
Kiều Dĩ Thương kéo lấy tôi một phen, tôi rơi vào trong lồng ngực ông ta một lần nữa, thân thể tôi cứng đờ, cũng không có ôm ông ta, ông ta cực kỳ nhẹ nhàng vuốt ve thân thể đẫm mồ hôi của tôi: “Em không có phản bội anh ta, là tôi dụ dỗ em, cho dù có xuống địa ngục thì cũng có tôi thay thế cho em.”
Nội y ren màu đen như ẩn như hiện, không bao vây được sóng gió mãnh liệt mượt mà, không tiếng động mà đem một đêm này biến thành một đêm hạnh phúc.
Hơi thở của ông ta nồng nặc mùi rượu và thuốc lá khiến cho người ta mê say mà chết lặng, tôi nhìn chăm chú ngơ ngác thẳng gương mặt nằm ở phía trên tôi, gương mặt làm người ta điên cuồng đó cũng không có tỳ vết giống như thân thể của tôi vậy.
Ông ta yêu thương tôi, tôi hết thảy đều dụ hoặc ông ta, ông ta cũng thống hận tôi, trên đời này không có bất luận người phụ nữ nào có thể kháng cự lại ông ta, chỉ có tôi, tôi lấy bề ngoài thanh thuần đến cực điểm chơi trò trốn tìm đơn giản nhất với ông ta, thủ đoạn của tôi cao siêu, ý chí sắt đá, ông ta thận trọng không tiếng động mà bước từng bước, nhìn thì có vẻ như đã thắng, nhưng thật ra mỗi một lần ông ta đều thua.
Thứ tôi mất là thể xác và lý trí, thứ ông ta mất có thể là tương lai rực rỡ của mình.
Tôi nhếch môi cười đến nỗi phong tình vạn chủng: “Anh Thương cứu tôi, cũng là cứu chính mình rồi.”
Ông ta à một tiếng, ánh mắt như lửa nóng dừng ở trên môi tôi, tôi kéo lấy cổ áo ông ta, làm động tác như kéo, nhưng thật ra là đẩy ông ta ra.
“Nếu tôi chết ở trong tay Triệu Long, Dung Thành sẽ không bỏ qua, hơn nữa lấy sự ác độc của tôi, cho dù biến thành quỷ thì tôi cũng sẽ trả thù, anh Thương và Triệu Long đều cùng một đám người thì có thể sống yên ổn sao, ngày ngày đêm đêm đều sẽ bị tôi dây dưa không thôi.”
Ông ta buồn cười, không nghĩ tới tôi sẽ nói vớ vẩn như vậy, ngón tay ông ta mềm mại phất qua đôi mắt sáng ngời của tôi: “Nữ quỷ thì sao, cho dù em có làm nữ quỷ, tôi cũng sẽ đem em cột vào trên giường của tôi, làm em mỗi đêm rồi biến em thành của tôi.”
“Anh Thương muốn chơi quỷ sao?”
Biểu cảm ông ta tự phụ nói: “Nếu là em, người hay quỷ tôi cũng làm.”
Một câu đó của Kiều Dĩ Thương tôi cũng không nghe vào, bởi vì lực chú ý của tôi đang bị dồn vào cánh tay tuỳ ý mò vào dưới váy tôi của ông ta.
Đó không phải tay, mà là một quả bom, thâm nhập vào trong cơ thể tôi, đem tôi nổ đến nỗi hồn phi phách tán.
Đầu ngón tay ông ta nhiễm độc làm tôi đánh mất đi lý trí, tôi biết ở trước mặt ông ta sự tự chủ của tôi quá yếu ớt, nhịn không được sự dụ hoặc và khiêu khích của ông ta, tôi cố gắng khép chân lại để đuổi ông ta đi nhưng không nghĩ tới đó lại thành lấy sức kẹp lấy ông ta.
Ông ta cười, đầu lưỡi cuốn lên vành tai tôi, cố ý phát ra tiếng vệt nước mút vào liếm láp: “Thân thể dâm đãng lại phản bội lại bộ não. Lâu rồi anh ta không cho em, so với tìm người khác thì không bằng tìm tôi, rốt cuộc thì đã từng dùng qua rồi, tôi rất quen với những thứ em thích.”
Ông ta vùi đầu ở ngực tôi mà hô hấp thật sâu, hàm răng cắn vào xương quai xanh tôi, tôi đau tới nỗi rên rỉ ra, tôi muốn từ dưới thân ông ta chạy thoát, ông ta nhận thấy được ý đồ của tôi nên vây tôi càng chặt.
“Vì em mà tôi đã đắc tội với Triệu Long, ông ta là người tính toán chi li, ông ta sẽ dùng cách khác để đòi lại mặt mũi ở chỗ tôi, em nói cho tôi xem, hôm nay tôi nên làm sao mới không tính là bị thiệt.”
Tôi liếm liếm đôi môi có chút khô nứt, vừa rồi uống hai ly rượu vang đỏ quá mạnh nên đầu óc tôi đã bắt đầu mù mờ, thân thể cũng mềm như bông, hoàn toàn không làm chủ được mình, gương mặt yêu chiều đẹp trai của Kiều Dĩ Thương chồng chéo ở trong tầm mắt tôi, tôi nhìn chằm chằm bóng dáng hư vô kia: “Hơn một triệu bảy, tính phí bởi vì anh đã tới.”
Anh ta liếc mắt một cái rồi cực kỳ buồn cười đem mặt nhìn thẳng nhau để tôi nhìn về mặt anh ta: “Hơn một triệu bảy, em đuổi vịt đấy à?”
“Nếu anh Thương muốn làm vịt, căn bản là không khai trương nổi, có khách nữ nào dám gọi sao. Lại nói vịt mà tự lực cánh sinh thì có cái gì không tốt chứ, còn hơn lời anh Thương nói chính mình là kẻ ngoại tình.”
Đây mắt anh ta đầy ý cười nồng đậm: “Có thể ở chỗ vui thú này mà tìm được một người có kỹ thuật tốt giống tôi mà chỉ mất hơn một triệu bảy, hàng ngon giá rẻ đánh vỡ đầu, thân thể nhỏ nhắn này của cô Hà thậm chí có khi không khiêng nổi tôi một lần, còn có thể đoạt được sao.”
Tôi tựa như say, say đến choáng váng, tôi nói với ông ta chính là vậy.
Ông ta ừ một tiếng: “Vậy cũng là vịt của một mình em.”
Một tay khác của ông ta lót ở dưới thân tôi rút ra, đè ở bộ ngực cao ngất của tôi, đem váy cởi ra, thân thể tôi không nhịn được mà rùng mình, ông ta nói mấy câu hạ lưu, tôi như thấy được bờ biển đẹp nhất trên đời khi hôn đôi môi ông ta.
“Em biết tôi nhớ em nhiều không, muốn em cấu hoan ở dưới thân tôi.” Ông ta buồn cười: “Chỉ là hiện tại, em không biết em có bao nhiêu câu người.”
Đầu lưỡi ông ta luồn theo cổ tôi xuống phía dưới, những chỗ đi qua để lại sự thấm ướt nhợt nhạt, ông ta hôn đến chỗ tinh tế nhạy cảm nhất rồi tạm dừng lại, ngẩng đầu nói: “Trong lịch sử Bắc Tề, Hậu Chủ Cao Vĩ cực kỳ yêu Phùng Tiểu Liên, không có gì có thể mê người hơn thân thể ngọc ngà của nàng, cùng là đàn ông nên tôi cũng có thể hiểu cho ông ấy, nếu cho tôi lựa chọn, tôi cũng nguyện ý vì cô Hà mà từ bỏ giang sơn.”
Ông ta nói xong câu này thì cúi đầu, hung hăng ngậm lấy tôi, sự khoái cảm khiến cơ thể tôi phập phồng kịch liệt, khó có thể kiềm chế tiếng thở hổn hển mạnh, hai tay gắt gao nắm lấy sô pha, tôi cảm giác được tôi đã cào rách lớp da đó, móng tay rất đau, nhưng cơn đau làm cho thân thể tôi càng vui thích mãnh liệt hơn.
Tôi hô hấp càng ngày càng gian nan, ông ta hôn và vuốt ve xâm lược, cuồng dã tới cực điểm, tôi đã mất đi nhiệt độ ổn định, trở nên khô nóng, thiếu oxy, thậm chí mê đắm.
Mê đắm là thứ đáng sợ nhất, nó sẽ làm cho kẻ thù yêu nhau, làm người yêu trở thành hận, tôi cũng không dám chạm đến sự hận thù với Kiều Dĩ Thương, nếu biến thành yêu thì tất cả đã bị huỷ hoại.
Không biết qua đi bao lâu tôi hung hăng run rẩy lên giữa một trận pháo hoa tuỳ ý nở rộ, Kiểu Dĩ Thương liếm dấu vết mới lưu lại trên môi: “Vì sao không dám thừa nhận rằng em vẫn còn tham lam tôi, tham lam khoái cảm tôi mang đến cho em, tham lam chính là yêu.”
Những lời trong miệng ông ta khiến tôi cảm thấy kinh hãi bằng mọi cách.
Tôi ấm ức nói không có, ông ta hỏi tôi không có sao.
Đầu lưỡi ông ta nhẹ nhàng càn quét trong miệng tôi một vòng: “Có phải hương vị của em hay không. Em sẽ chảy ra chất lỏng như vậy đối với người đàn ông mà em hay sao?”
Ông ta cũng không hề nói thêm cái gì, ngồi ở trên người tôi, đem áo sơ mi kéo xuống, sau đó là quần, cuối cùng trần như nhộng, chùm tia sáng không ngừng lập loè, lay động, trong tầm mắt tôi là nhan sắc mê ly, là thân hình dụ hoặc gợi cảm của Kiều Dĩ Thương.
Ông ta đâm vào trong chốc lát, tôi và ông ta cùng tràn ra một tiếng gầm rú, tôi liều mạng kích thích thân thể buộc ông ta đi ra ngoài, ông ta lại đem chính mình chôn càng sâu hơn, tôi hiểu rõ ràng rốt cuộc thì tôi và ông ta không có cách nào chia lìa.
Sau chiều này chúng tôi đều điên rồi.
Ông ta còn điên hơn cả tôi, ít nhất tôi còn khổ sở, còn giãy giụa, cuối cùng tôi cứ việc thỏa hiệp.
Từ đầu đến cuối ông ta đều khống chế được tôi, ức hiếp tôi hết lần này đến lần khác.
Như là sáng sớm ngày hôm sau sẽ không đến, chúng tôi đều sống trong tận thế, cuồng hoan lần cuối cùng.
Như là hải dương khô kiệt, đại địa chìm nghỉm, thiên địa hủy trong chớp mắt.
Bạn đã từng trải qua việc không còn sức lực mà vẫn phải căng người lên, mồ hôi ngâm giữa hai người, liều mạng va chạm gào rống hoan ái.
Không có ai từng trải qua.
Hoặc là yêu một người, hoặc là hận một người, vừa yêu vừa hận, tự trách lại sa đọa, hối hận lại tham lam, chỉ có mâu thuẫn này đồng thời xảy ra thì mới biết được cảm giác đó là như thế nào.
Tôi cảm thấy tôi như đã chết.
Chết ở trong lồng ngực Kiều Dĩ Thương, người chưa ăn đủ.
Sau một hồi kịch liệt kết thúc, ông ta mệt nên ghé vào trên người tôi, tôi nghe được trên hành lang truyền đến tiếng cười duyên của phụ nữ, ngay tức khắc tôi thanh tỉnh, nghĩ tới thời gian, tôi đẩy ông ta ra mà không hề đoán trước, từ sô pha quay cuồng đi xuống.
Tôi loay hoay tìm điện thoại trong một mớ hỗn độn, đã qua hai tiếng, Chu Dung Thành gọi nhỡ 7 cuộc cho tôi, mà điện thoại này vừa nằm ngay dưới chân tôi, nếu vừa rồi trùng hợp một tí, có lẽ tôi sẽ không biết gì mà chạm vào rồi ấn nghe máy.
Như vậy Chu Dung Thành sẽ nghe được tiếng vợ ông ấy hoan ái cùng với người đàn ông khác, nghe được tiếng tôi rên rỉ kêu to, nghe được tiếng ông ta gầm gừ cùng cuồng dã, sắc mặt tôi trắng bệch té ngã trên mặt đất, cảm thấy lại một lần tìm thấy đường sống trong chỗ chết.
Tôi nhìn chính mình trần truồng, không nhịn được mà hung hăng tát chính mình một cái, lúc tôi cảm thấy không giải được hận mà chuẩn bị tát cái thứ hai thì Kiều Dĩ Thương bóp chặt cổ tay của tôi.
Tôi quay gương mặt tràn đầy nước mắt và hối hận lại, thất thanh nghẹn ngào: “Tôi lại phản bội ông ấy.”
Kiều Dĩ Thương kéo lấy tôi một phen, tôi rơi vào trong lồng ngực ông ta một lần nữa, thân thể tôi cứng đờ, cũng không có ôm ông ta, ông ta cực kỳ nhẹ nhàng vuốt ve thân thể đẫm mồ hôi của tôi: “Em không có phản bội anh ta, là tôi dụ dỗ em, cho dù có xuống địa ngục thì cũng có tôi thay thế cho em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.