Chương 15
Thúy Vy06032008
22/05/2023
Một ngày mới lại bắt đầu, hôm nay tiểu Phong lại phải đi học còn Tôn Dật
Thần cũng phải đến công ty, Tầm Vũ lại phải ở nhà một cách nhàm chán,
vậy là anh đã nghĩ ra một ý.
"Mình nhất quyết sẽ học nấu ăn cho bằng được, lúc trước anh ta chê đồ ăn do mình nấu, hôm nay mình sẽ khiến cho anh ta lé mắt."
Người ta nói rảnh rỗi sinh nông nổi đúng là không sai tí nào, Tầm Vũ vậy mà thật sự muốn học nấu ăn, cũng không biết là khi nấu xong thì căn bếp có còn nguyên vẹn không nữa.
...----------------...
Tầm Vũ vẫn đang thử từ những món đơn giản nhất như là chiên cơm, trứng xào cà chua và thịt kho, nhưng không hiểu sao nó cứ lạ lạ, không làm ra được món nào ra hồn cả.
- Rốt cuộc vấn đề là ở đâu chứ?
Lúc này, đột nhiên tiếng chuông cửa lại vang lên.
Ting toong!
Tầm Vũ còn định ra ngoài mở cửa thì quản gia đã nhanh hơn một bước. Chỉ là anh có chút tò mò rốt cuộc là ai lại đến đây? Trước giờ anh chưa từng thấy Dật Thần có vị khách nào. Thế là Tầm Vũ đã bước đến phòng khách.
- Quản gia... đây là???
- Nhìn thấy phu nhân còn không mau chào!
"Phu nhân? Mẹ của Tôn Dật Thần sao?"
- À, phu nhân!
Mẹ của Dật Thần - Tôn phu nhân liếc mắt nhìn Tầm Vũ một lượt từ trên xuống dưới rồi đưa mắt nhìn quản gia. Cũng không hiểu là bà ấy muốn nói gì với quản gia mà ông ấy lại gật đầu.
- Cậu là... bảo mẫu của tiểu Phong sao?
- Đúng... đúng vậy. - Lo lắng.
- Ha ha ha! Nhìn kìa, tôi cũng đâu có đáng sợ như vậy, cậu thả lỏng chút đi. Tôi đã nghe quản gia nhắc nhiều về cậu rồi, cậu là Đới Tầm Vũ phải không? Nghe nói ngoài việc làm bảo mẫu cho tiểu Phong cậu còn rất thân thiết với con trai của tôi. Thiết nghĩ... có phải là thân theo kiểu mờ ám kia không?
Tầm Vũ nghe phu nhân hỏi vậy liền giật mình, anh... dường như đã hiểu được ý của bà ấy nhưng tại sao bà ấy lại hỏi vậy thì anh thật sự không biết, điều đó khiến anh vô cùng hoang mang.
- Tôn... Tôn phu nhân, có phải bà đã hiểu lầm gì rồi không? Tôi là chỉ là một bảo mẫu được anh ấy thuê về thôi, sao... sao lại có thể xảy ra chuyện đó chứ.
- Có xảy ra hay không thì trong lòng cậu là rõ nhất. Tôi cũng không phải là một người cổ hủ, dù sao bây giờ Dật Thần cũng đã có tiểu Phong rồi. Nếu nó thật sự vui vẻ thì hạnh phúc tôi cũng không cấm cản, Dật Thần từ nhỏ đã luôn phải thuận theo ý của chúng tôi, vã lại giờ nó cũng đã lớn rồi, chúng tôi cũng không thể ở mãi bên nó được nên nếu có thể tìm được một người bạn đời đồng hành sau này thì vô cùng tốt. Chỉ là... ba của nó quá xem trọng mặt mũi. Nên tôi chỉ muốn nói với cậu...
Tôn phu nhân vẫn đang nói chuyện thì đột nhiên Tầm Vũ chợt nhớ ra.
"Chết rồi, mình đang chiên cá mà!!!"
- Tôn phu nhân, chúng ta nói chuyện sau đi!
Khi Tầm Vũ chạy xuống bếp thì cũng là lúc Tôn phu nhân nhận ra gì đó rồi đưa mắt nhìn quản gia.
- Hình như là có mùi khét thì phải.
...
Tầm Vũ chạy xuống bếp và nhanh chống tắt lửa nhưng mọi chuyện đã không thể cứu vãn được nữa rồi..
- Hu hu cá của mình, có phải mình thật sự không hợp với nấu ăn không vậy?
Tôn phu nhân vừa bước xuống bếp thì Tầm Vũ đã vội vàng che đi bãi chiến trường do anh bày ra.
- Hơ hơ, phu nhân! - Khó xử.
- Không cần che, tôi thấy cả rồi. Cậu đang học nấu ăn à?
- Ừm, đúng là vậy, nhưng... nhưng...
- Đang muốn học... để nấu cho Dật Thần sao?
Tầm Vũ vội vàng lắc đầu nhưng Tôn phu nhân vẫn khăng khăng cho rằng là vậy.
- Nào! Con trai của tôi không thích những món dầu mỡ đâu, tôi sẽ chỉ cho cậu vài món mà con trai tôi thích. Thằng nhóc đó nó rất thích ăn thịt, chẳng hạn ngư thịt hầm, thịt kho, thịt xào chua ngọt. Nhưng cậu phải nhớ kĩ, nó không thích ăn cay đâu.
- ... - Ngơ người ra.
- Còn đứng đó làm gì, mau lại đây, tôi sẽ chỉ cho cậu.
Không ngờ Tôn phu nhân lại tự tay chỉ cho Tầm Vũ nấu ăn, điều này làm cho Tầm Vũ còn tưởng là mình đang bằm mơ. Anh không thể nào tưởng tượng được là Tôn phu nhân lại dễ gần đến vậy, rất cởi mở và thân thiện. Thậm chí đối với chuyện tình cảm đồng giới cũng không hề suy nghĩ tiêu cực. Cũng vì vậy mà... bà ấy đã hiểu lầm quá sâu sắc về mối quan hệ của Tầm Vũ và Dật Thần.
- Phu nhân, thật ra... tôi và Tôn tổng chỉ có quan hệ chủ tớ thôi, không hề có chút tư tình nào.
- Suỵt! Đừng vội khẳng định ngư vậy, thời gian sẽ cho cậu biết kết quả chính xác. Hơn nữa tôi rất hiểu con trai của mình, nó sẽ không đối xử đặc biệt hay giở trò trêu ghẹo với một người mà nó không để tâm đâu. Người trẻ các cậu ấy à... vẫn là ngại mở lời, không chịu đối mặt với lòng mình. Tôi cũng biết rõ cậu đang nghĩ gì. Có phải cậu lo ngại về thân phận của hai đứa không? Vậy thì càng không cần nghĩ, tình yêu... có thể vượt qua tất cả.
Tầm Vũ nghe xong lời của Tôn phu nhân nói, thật sự có chút thấm thía, chỉ là anh vẫn còn đang do dự, không biết là bản thân có thật sự thích người đàn ông đáng ghét đó không nữa.
"Mình nhất quyết sẽ học nấu ăn cho bằng được, lúc trước anh ta chê đồ ăn do mình nấu, hôm nay mình sẽ khiến cho anh ta lé mắt."
Người ta nói rảnh rỗi sinh nông nổi đúng là không sai tí nào, Tầm Vũ vậy mà thật sự muốn học nấu ăn, cũng không biết là khi nấu xong thì căn bếp có còn nguyên vẹn không nữa.
...----------------...
Tầm Vũ vẫn đang thử từ những món đơn giản nhất như là chiên cơm, trứng xào cà chua và thịt kho, nhưng không hiểu sao nó cứ lạ lạ, không làm ra được món nào ra hồn cả.
- Rốt cuộc vấn đề là ở đâu chứ?
Lúc này, đột nhiên tiếng chuông cửa lại vang lên.
Ting toong!
Tầm Vũ còn định ra ngoài mở cửa thì quản gia đã nhanh hơn một bước. Chỉ là anh có chút tò mò rốt cuộc là ai lại đến đây? Trước giờ anh chưa từng thấy Dật Thần có vị khách nào. Thế là Tầm Vũ đã bước đến phòng khách.
- Quản gia... đây là???
- Nhìn thấy phu nhân còn không mau chào!
"Phu nhân? Mẹ của Tôn Dật Thần sao?"
- À, phu nhân!
Mẹ của Dật Thần - Tôn phu nhân liếc mắt nhìn Tầm Vũ một lượt từ trên xuống dưới rồi đưa mắt nhìn quản gia. Cũng không hiểu là bà ấy muốn nói gì với quản gia mà ông ấy lại gật đầu.
- Cậu là... bảo mẫu của tiểu Phong sao?
- Đúng... đúng vậy. - Lo lắng.
- Ha ha ha! Nhìn kìa, tôi cũng đâu có đáng sợ như vậy, cậu thả lỏng chút đi. Tôi đã nghe quản gia nhắc nhiều về cậu rồi, cậu là Đới Tầm Vũ phải không? Nghe nói ngoài việc làm bảo mẫu cho tiểu Phong cậu còn rất thân thiết với con trai của tôi. Thiết nghĩ... có phải là thân theo kiểu mờ ám kia không?
Tầm Vũ nghe phu nhân hỏi vậy liền giật mình, anh... dường như đã hiểu được ý của bà ấy nhưng tại sao bà ấy lại hỏi vậy thì anh thật sự không biết, điều đó khiến anh vô cùng hoang mang.
- Tôn... Tôn phu nhân, có phải bà đã hiểu lầm gì rồi không? Tôi là chỉ là một bảo mẫu được anh ấy thuê về thôi, sao... sao lại có thể xảy ra chuyện đó chứ.
- Có xảy ra hay không thì trong lòng cậu là rõ nhất. Tôi cũng không phải là một người cổ hủ, dù sao bây giờ Dật Thần cũng đã có tiểu Phong rồi. Nếu nó thật sự vui vẻ thì hạnh phúc tôi cũng không cấm cản, Dật Thần từ nhỏ đã luôn phải thuận theo ý của chúng tôi, vã lại giờ nó cũng đã lớn rồi, chúng tôi cũng không thể ở mãi bên nó được nên nếu có thể tìm được một người bạn đời đồng hành sau này thì vô cùng tốt. Chỉ là... ba của nó quá xem trọng mặt mũi. Nên tôi chỉ muốn nói với cậu...
Tôn phu nhân vẫn đang nói chuyện thì đột nhiên Tầm Vũ chợt nhớ ra.
"Chết rồi, mình đang chiên cá mà!!!"
- Tôn phu nhân, chúng ta nói chuyện sau đi!
Khi Tầm Vũ chạy xuống bếp thì cũng là lúc Tôn phu nhân nhận ra gì đó rồi đưa mắt nhìn quản gia.
- Hình như là có mùi khét thì phải.
...
Tầm Vũ chạy xuống bếp và nhanh chống tắt lửa nhưng mọi chuyện đã không thể cứu vãn được nữa rồi..
- Hu hu cá của mình, có phải mình thật sự không hợp với nấu ăn không vậy?
Tôn phu nhân vừa bước xuống bếp thì Tầm Vũ đã vội vàng che đi bãi chiến trường do anh bày ra.
- Hơ hơ, phu nhân! - Khó xử.
- Không cần che, tôi thấy cả rồi. Cậu đang học nấu ăn à?
- Ừm, đúng là vậy, nhưng... nhưng...
- Đang muốn học... để nấu cho Dật Thần sao?
Tầm Vũ vội vàng lắc đầu nhưng Tôn phu nhân vẫn khăng khăng cho rằng là vậy.
- Nào! Con trai của tôi không thích những món dầu mỡ đâu, tôi sẽ chỉ cho cậu vài món mà con trai tôi thích. Thằng nhóc đó nó rất thích ăn thịt, chẳng hạn ngư thịt hầm, thịt kho, thịt xào chua ngọt. Nhưng cậu phải nhớ kĩ, nó không thích ăn cay đâu.
- ... - Ngơ người ra.
- Còn đứng đó làm gì, mau lại đây, tôi sẽ chỉ cho cậu.
Không ngờ Tôn phu nhân lại tự tay chỉ cho Tầm Vũ nấu ăn, điều này làm cho Tầm Vũ còn tưởng là mình đang bằm mơ. Anh không thể nào tưởng tượng được là Tôn phu nhân lại dễ gần đến vậy, rất cởi mở và thân thiện. Thậm chí đối với chuyện tình cảm đồng giới cũng không hề suy nghĩ tiêu cực. Cũng vì vậy mà... bà ấy đã hiểu lầm quá sâu sắc về mối quan hệ của Tầm Vũ và Dật Thần.
- Phu nhân, thật ra... tôi và Tôn tổng chỉ có quan hệ chủ tớ thôi, không hề có chút tư tình nào.
- Suỵt! Đừng vội khẳng định ngư vậy, thời gian sẽ cho cậu biết kết quả chính xác. Hơn nữa tôi rất hiểu con trai của mình, nó sẽ không đối xử đặc biệt hay giở trò trêu ghẹo với một người mà nó không để tâm đâu. Người trẻ các cậu ấy à... vẫn là ngại mở lời, không chịu đối mặt với lòng mình. Tôi cũng biết rõ cậu đang nghĩ gì. Có phải cậu lo ngại về thân phận của hai đứa không? Vậy thì càng không cần nghĩ, tình yêu... có thể vượt qua tất cả.
Tầm Vũ nghe xong lời của Tôn phu nhân nói, thật sự có chút thấm thía, chỉ là anh vẫn còn đang do dự, không biết là bản thân có thật sự thích người đàn ông đáng ghét đó không nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.