Chương 16
Thúy Vy06032008
22/05/2023
Hôm nay Tầm Vũ đã thật sự rất vui vì không những được Tôn phu nhân dạy nấu
ăn mà còn được trò chuyện rất thú vị. Nhưng... thật ra vẫn có chút
ngượng ngùng.
Và không biết trùng hợp thế nào mà hôm nay Dật Thần lại trở về vào bữa trưa, thế là... cả ba đã có một buổi cơm... khá gượng gạo.
- Dật Thần, nào! Nếm thử miếng thịt xào chua ngọt này đi, ngon lắm đấy! Con biết không, tất cả là do Tầm Vũ nấu cả đó, còn đặc biệt nấu những món con thích.
Không ngờ Tôn phu nhân lại thêm mắm thêm muối vào khiến cho Tầm Vũ ngại ngùng đến chính mặt. Rõ ràng là anh chỉ muốn học nấu ăn vậy mà bây lại trở thành một câu chuyện chứa đầy tình ý như vậy.
- Cậu ấy nấu? Mẹ đùa sao? Cậu ấy không đốt nhà là may lắm rồi.
- Đúng vậy, sao tôi có thể nấu được chứ, tất cả là nhờ có Tôn phu nhân cả. - Có chút không vui.
Tôn phu nhân nhìn hai người, không nói gì mà chỉ mỉm cười.
...----------------...
Sau bữa ăn trưa, Tôn phu nhân đã vào phòng làm việc của Dật Thần và nói chuyện riêng với anh.
- Có phải con... thích cậu trai Tầm Vũ đó rồi không?
- Mẹ! Mẹ nói gì vậy? Con sao lại đi thích cậu ta chứ???
Dật Thần vội vàng phũ nhận nhưng ánh mắt lại né tránh, hơn nữa lỗ tai cũng đỏ bừng hết lên, vừa nhìn là Tôn phu nhân đã biết anh đang nói dối, chỉ là... không muốn vạch trần.
- Mẹ cũng chỉ tiện miệng hỏi vậy thôi, nếu phải thì mẹ sẽ cố thuyết phục ba của con, còn không... thì cứ vậy đi.
- Thuyết phục ba? Ý mẹ là sao? - Có chút động tâm.
- Là một người mẹ thì mẹ luôn muốn con của mình được hạnh phúc. Hơn nữa... chuyện yêu đương đồng giới bây giờ cũng đâu còn xa lạ gì nữa, có gì mà mất mặt chứ. Dù sao bây giờ con cũng có tiểu Phong để nối dõi tông đường rồi, những chuyện còn lại đều không quan trọng.
Tôn Dật Thần thận trọng suy nghĩ một lúc rồi mới đưa ra quyết định.
- Chuyện này... vẫn là để sau này rồi nói thì hơn, tương lai của con, con sẽ tự biết sắp xếp nó, mẹ không cần lo đâu. Còn bây giờ... con cũng không rõ là bản thân mình muốn gì nữa, con... vẫn chưa sẵn sàng để đón nhận thử thách mới.
Mẹ của Dật Thần luôn là một người biết lắng nghe và thấu hiểu vì vậy bà ấy luôn tôn trọng ý kiến của anh nếu nó thật sự đúng đắn.
...----------------...
Cả ngày hôm nay Tầm Vũ vẫn luôn nghĩ về việc mà Tôn phu nhân nói, bây giờ cũng đã khuya nhưng anh vẫn còn đứng ở sân thượng mà nghĩ ngợi vu vơ, không ngủ được.
"Mình đương nhiên sẽ không vì một lần làm tình mà thích anh ta, nhưng mà... tại sao mình lại có cảm giác thích đó? Anh ta vốn là một người độc mồm độc miệng, còn hay chọc cho mình giận, sao mà mình lại có thể động lòng. Thật sự thích một người sẽ không cần lí do sao? Hay là... do mình đã tự sinh ra ảo giác?"
- Lại ở đây hóng gió à???
- Tôn Dật Thần??? Sao anh cũng lên đây?
- Có chuyện phiền não, không ngủ được.
Cả hai cùng đứng nhìn về phía bầu trời xa xăm, nhịp tim cùng đập rộn ràng và thổn thức nhưng không hiểu vì sao lại không có gì để nói cả..Im lặng đến mức khiến người ta phải ngượng nghịu.
- Anh... anh... anh... có thích tôi không? - Đới Tầm Vũ bạo dạn hỏi.
"Nếu bây giờ anh trả lời là không thì tôi sẽ ngay lập tức không nghĩ lung tung nữa, tôi sẽ bỏ những suy nghĩ vớ va vớ vẩn đó ra khỏi đầu."
- Anh... anh đừng nhìn tôi chằm chằm như vậy, tôi... tôi hỏi anh đấy, mau trả lời đi! - Xấu hổ, né tránh.
Đột nhiên...
- Ưmm... anh... ha...
Đột nhiên Tôn Dật Thần không nói gì cả mà chiếm lấy đôi môi đang ngập ngừng, e thẹn của Tầm Vũ, gấp gáp đến mức như muốn nuốt chửng lấy thân thể của Tầm Vũ khiến anh nghẹt thở.
- Hộc! Hộc! Hộc! Anh... anh đang làm gì vậy!? Tôi đang rất nghiêm túc. - Hoảng.
- Tôi cũng rất nghiêm túc. - Bế Tầm Vũ lên trực tiếp đi thẳng về phòng.
...----------------...
Cạch lạch!
Á!!!
Dật Thần bế anh về đến phòng liền đóng cửa lại rồi thả anh xuống giường rồi...
- Anh... anh đang muốn làm gì? Sao lại cởi áo?
Anh ta không trả lời câu hỏi của Tầm Vũ mà đang muốn làm chuyện bậy bạ sao? Liệu đó có phải là câu trả lời?
- Cởi áo mới không bị vướng víu, là mất hứng, hiểu không?
Cái body tám múi này của Dật Thần có nhìn vao nhiêu Tầm Vũ cũng cảm thấy ngượng ngùng, không thể nào quen được, cứ nghĩ đến cái thân thể to lớn này sẽ đè lên người anh, bao trùm cả cơ thể anh là anh lại đỏ hết cả mặt.
"Thật sự là quá cuồng nhiệt rồi, mình... "
Dật Thần từ từ tiến đến rồi lòn tay vào trong áo Tầm Vũ.
- Nhìn vẻ mặt *** **** của cậu kìa, đang tưởng tượng đến chuyện đó sao? Vậy thì đừng tưởng tượng nữa, tôi sẽ biến nó thành sự thật ngay thôi. - Nhếch mép.
- Ưmmm... ư....
"Nụ hôn này... sao lại ngọt ngào đến vậy? Ngọt lịm đến mức khiến cả cơ thể mình như trở nên tê dại, không còn khả năng chống cự. Lẽ nào mình đã bị anh ta bỏ bùa rồi?"
Chiếc tay hư của Dật Thần đã nhân cơ hội này mà sờ soạng khắp cơ thể Tầm Vũ, càng lúc càng tiến sâu xuống phía dưới.
- Ưm... không... đừng chạm vào nó... hự!
- Ô! Chỉ mới không thôi mà đã ***** **** thế rồi à? Có lẽ cậu đang khao khát, đang muốn tôi chiếm lấy cơ thể cậu lắm rồi đúng không??? Nếu cậu đã gọi chào tôi đến vậy, được thôi, tôi sẽ giúp cậu thoả mãn..
- Đừng, đừng liếm nó, tôi không chịu được mất. - Rùng mình, co giật.
- Không chịu được? Vậy thì cứ bùng nổ đi! Tôi muốn thấy gương mặt gợi tình của cậu, cả tiếng rên rỉ đó nữa, tôi đều muốn hết.
Phải thức mới biết đêm dài, nhưng hôm nay dường như buổi đêm lại dài hơn thường ngày rất nhiều. Không biết bọn họ đã lên đỉnh bao nhiêu lần, đã cùng nhau vật lộn bao lâu nhưng màn đêm vẫn chưa được vén màn.
Và không biết trùng hợp thế nào mà hôm nay Dật Thần lại trở về vào bữa trưa, thế là... cả ba đã có một buổi cơm... khá gượng gạo.
- Dật Thần, nào! Nếm thử miếng thịt xào chua ngọt này đi, ngon lắm đấy! Con biết không, tất cả là do Tầm Vũ nấu cả đó, còn đặc biệt nấu những món con thích.
Không ngờ Tôn phu nhân lại thêm mắm thêm muối vào khiến cho Tầm Vũ ngại ngùng đến chính mặt. Rõ ràng là anh chỉ muốn học nấu ăn vậy mà bây lại trở thành một câu chuyện chứa đầy tình ý như vậy.
- Cậu ấy nấu? Mẹ đùa sao? Cậu ấy không đốt nhà là may lắm rồi.
- Đúng vậy, sao tôi có thể nấu được chứ, tất cả là nhờ có Tôn phu nhân cả. - Có chút không vui.
Tôn phu nhân nhìn hai người, không nói gì mà chỉ mỉm cười.
...----------------...
Sau bữa ăn trưa, Tôn phu nhân đã vào phòng làm việc của Dật Thần và nói chuyện riêng với anh.
- Có phải con... thích cậu trai Tầm Vũ đó rồi không?
- Mẹ! Mẹ nói gì vậy? Con sao lại đi thích cậu ta chứ???
Dật Thần vội vàng phũ nhận nhưng ánh mắt lại né tránh, hơn nữa lỗ tai cũng đỏ bừng hết lên, vừa nhìn là Tôn phu nhân đã biết anh đang nói dối, chỉ là... không muốn vạch trần.
- Mẹ cũng chỉ tiện miệng hỏi vậy thôi, nếu phải thì mẹ sẽ cố thuyết phục ba của con, còn không... thì cứ vậy đi.
- Thuyết phục ba? Ý mẹ là sao? - Có chút động tâm.
- Là một người mẹ thì mẹ luôn muốn con của mình được hạnh phúc. Hơn nữa... chuyện yêu đương đồng giới bây giờ cũng đâu còn xa lạ gì nữa, có gì mà mất mặt chứ. Dù sao bây giờ con cũng có tiểu Phong để nối dõi tông đường rồi, những chuyện còn lại đều không quan trọng.
Tôn Dật Thần thận trọng suy nghĩ một lúc rồi mới đưa ra quyết định.
- Chuyện này... vẫn là để sau này rồi nói thì hơn, tương lai của con, con sẽ tự biết sắp xếp nó, mẹ không cần lo đâu. Còn bây giờ... con cũng không rõ là bản thân mình muốn gì nữa, con... vẫn chưa sẵn sàng để đón nhận thử thách mới.
Mẹ của Dật Thần luôn là một người biết lắng nghe và thấu hiểu vì vậy bà ấy luôn tôn trọng ý kiến của anh nếu nó thật sự đúng đắn.
...----------------...
Cả ngày hôm nay Tầm Vũ vẫn luôn nghĩ về việc mà Tôn phu nhân nói, bây giờ cũng đã khuya nhưng anh vẫn còn đứng ở sân thượng mà nghĩ ngợi vu vơ, không ngủ được.
"Mình đương nhiên sẽ không vì một lần làm tình mà thích anh ta, nhưng mà... tại sao mình lại có cảm giác thích đó? Anh ta vốn là một người độc mồm độc miệng, còn hay chọc cho mình giận, sao mà mình lại có thể động lòng. Thật sự thích một người sẽ không cần lí do sao? Hay là... do mình đã tự sinh ra ảo giác?"
- Lại ở đây hóng gió à???
- Tôn Dật Thần??? Sao anh cũng lên đây?
- Có chuyện phiền não, không ngủ được.
Cả hai cùng đứng nhìn về phía bầu trời xa xăm, nhịp tim cùng đập rộn ràng và thổn thức nhưng không hiểu vì sao lại không có gì để nói cả..Im lặng đến mức khiến người ta phải ngượng nghịu.
- Anh... anh... anh... có thích tôi không? - Đới Tầm Vũ bạo dạn hỏi.
"Nếu bây giờ anh trả lời là không thì tôi sẽ ngay lập tức không nghĩ lung tung nữa, tôi sẽ bỏ những suy nghĩ vớ va vớ vẩn đó ra khỏi đầu."
- Anh... anh đừng nhìn tôi chằm chằm như vậy, tôi... tôi hỏi anh đấy, mau trả lời đi! - Xấu hổ, né tránh.
Đột nhiên...
- Ưmm... anh... ha...
Đột nhiên Tôn Dật Thần không nói gì cả mà chiếm lấy đôi môi đang ngập ngừng, e thẹn của Tầm Vũ, gấp gáp đến mức như muốn nuốt chửng lấy thân thể của Tầm Vũ khiến anh nghẹt thở.
- Hộc! Hộc! Hộc! Anh... anh đang làm gì vậy!? Tôi đang rất nghiêm túc. - Hoảng.
- Tôi cũng rất nghiêm túc. - Bế Tầm Vũ lên trực tiếp đi thẳng về phòng.
...----------------...
Cạch lạch!
Á!!!
Dật Thần bế anh về đến phòng liền đóng cửa lại rồi thả anh xuống giường rồi...
- Anh... anh đang muốn làm gì? Sao lại cởi áo?
Anh ta không trả lời câu hỏi của Tầm Vũ mà đang muốn làm chuyện bậy bạ sao? Liệu đó có phải là câu trả lời?
- Cởi áo mới không bị vướng víu, là mất hứng, hiểu không?
Cái body tám múi này của Dật Thần có nhìn vao nhiêu Tầm Vũ cũng cảm thấy ngượng ngùng, không thể nào quen được, cứ nghĩ đến cái thân thể to lớn này sẽ đè lên người anh, bao trùm cả cơ thể anh là anh lại đỏ hết cả mặt.
"Thật sự là quá cuồng nhiệt rồi, mình... "
Dật Thần từ từ tiến đến rồi lòn tay vào trong áo Tầm Vũ.
- Nhìn vẻ mặt *** **** của cậu kìa, đang tưởng tượng đến chuyện đó sao? Vậy thì đừng tưởng tượng nữa, tôi sẽ biến nó thành sự thật ngay thôi. - Nhếch mép.
- Ưmmm... ư....
"Nụ hôn này... sao lại ngọt ngào đến vậy? Ngọt lịm đến mức khiến cả cơ thể mình như trở nên tê dại, không còn khả năng chống cự. Lẽ nào mình đã bị anh ta bỏ bùa rồi?"
Chiếc tay hư của Dật Thần đã nhân cơ hội này mà sờ soạng khắp cơ thể Tầm Vũ, càng lúc càng tiến sâu xuống phía dưới.
- Ưm... không... đừng chạm vào nó... hự!
- Ô! Chỉ mới không thôi mà đã ***** **** thế rồi à? Có lẽ cậu đang khao khát, đang muốn tôi chiếm lấy cơ thể cậu lắm rồi đúng không??? Nếu cậu đã gọi chào tôi đến vậy, được thôi, tôi sẽ giúp cậu thoả mãn..
- Đừng, đừng liếm nó, tôi không chịu được mất. - Rùng mình, co giật.
- Không chịu được? Vậy thì cứ bùng nổ đi! Tôi muốn thấy gương mặt gợi tình của cậu, cả tiếng rên rỉ đó nữa, tôi đều muốn hết.
Phải thức mới biết đêm dài, nhưng hôm nay dường như buổi đêm lại dài hơn thường ngày rất nhiều. Không biết bọn họ đã lên đỉnh bao nhiêu lần, đã cùng nhau vật lộn bao lâu nhưng màn đêm vẫn chưa được vén màn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.