Chương 36
Sherrilyn Kenyon
05/06/2013
Điệp ra cửa hàng mua một vài thứ đồ
cần thiết cho việc theo dõi Bảo như máy ghi âm, camera theo dõi,… Cô
không quên ghé qua siêu thị mua một vài bộ quần áo chuyên dụng như kiểu
của quân đội và thức ăn dự trữ. Điệp không muốn trận chiến giữa cô và
Bảo phải kéo dài quá lâu bởi cô hiểu cô càng chậm khắc nào thì những
người bạn của cô sẽ gặp nguy hiểm khắc đó. Chưa vội về chung cư, Điệp
ghé trở lại phòng trọ của Tazzan để cốt lấy lại những tài liệu cậu mất
bao lâu mới tìm hiểu được về công ty The Ghost. Cô không mấy ngạc nhiên
khi mọi thứ trong phòng trọ đều bị bới tung cả lên. Bảo lại ra tay trước cô một bước. Điệp cố gắng tìm kiếm coi xem còn chút manh mối gì đó còn
sót lại của The Ghost ở đây hay không. Chuông điện thoại bỗng đổ dồn làm Điệp giật mình. Bởi lẽ tiếng chuông điện thoại không phải chuông điện
thoại của cô mua mà là điện thoại Bảo đưa cho cô. Điệp nhăn trán lại
nhấc máy một cách không mấy vui vẻ:
-A lô? Cô muốn gì? Mau thả các bạn của tôi ra
-“ Lâu rồi không nói chuyện hình như chị đã thay đổi thì phải “
-Điều này làm cô không vui sao? Rất tiếc phải thông báo với cô rằng Hồng Điệp ngày xưa đã chết theo những người bạn của tôi bị cô hại chết rồi, bây giờ tôi đã hoàn toàn sẵn sàng đối diện với cô để chơi ván cờ cuối cùng.
-“ Giọng nói cũng cứng cỏi hơn rồi. Chị không hổ là chị song sinh với tôi. Mà thôi, chẳng dông dài nữa. Tôi muốn thông báo cho chị một tin vui. Tôi sẽ cho chị gặp một người mà tôi tin khi tôi nói ra cái tên chị sẽ rất hứng thú. Đó là Mặt Sắt “
“Mặt Sắt ư?” Điệp như không tin vào tai mình khi nghe Bảo nói vậy. Cô nói với giọng đề phòng:
-Cô đã từng nói với tôi cô đã giết ông ta. Giờ lại mọc ra một Mặt Sắt ở đâu cho tôi gặp mặt vậy? Cô định lừa tôi sao?
-“ Tin hay không tùy chị. Ông ta cũng đã yếu rồi. Nếu không gặp được thì chắc sẽ không còn cơ hội nào đoàn tụ nữa đâu ha ha ha ha ha….”
-Thôi được. Dù sao bây giờ tôi cũng không còn gì để mất nữa. Tôi muốn coi xem Mặt Sắt mà cô muốn tôi gặp là ai.
Điệp cảm thấy vừa hoang mang vừa lo sợ không hiểu tại sao Bảo lại cho cô gặp Mặt Sắt. Rốt cuộc Bảo đang có âm mưu gì? Chẳng lẽ cô ta lại chịu nhường cho cô một nước cờ ư? Gặp Mặt Sắt cô sẽ có thể hỏi ông ta những chuyện trước đây về hoạt động của The Ghost. Chẳng lẽ Bảo không lường tới tình huống này hay sao? Điệp vẫn không tài nào hiểu được tại sao Bảo lại muốn cô gặp MS. Điệp đi đi lại lại trong phòng trọ của Tazzan mà vẫn không tài nào lí giải được lí do là gì. Cô biết lần đi gặp mặt MS lần này lành ít dữ nhiều bởi cô chỉ có một mình. Hơn nữa người chủ động đưa ra lời hẹn lại là Bảo_Tử thần đội lốt một cô gái với gương mặt ngây thơ. Đang đi lại trong phòng của Tazzan Điệp bỗng phát hiện ra một viên gạch trông không được ngay ngắn cho lắm. Cô vội cúi xuống thử bậy nó ra. Không ngoài dự đoán của Điệp, dường như Tazzan đã lường trước tình huống bị đột nhập nên cậu đã làm một hộp bí mật và giấu dưới sàn nhà. Điệp vui mừng nhấc chiếc hộp đó ra và nhanh chóng trở về khu chung cư. Cô biết cô chỉ cần lộ một chút sơ hở thôi là chiếc hộp manh mối duy nhất Tazzan để lại có thể bị lấy mất. Vừa về tới nới Điệp đã đi tìm ngay một chiếc búa nhỏ để phá khóa hộp bí mật của Tazzan. Những thông tin quan trọng về The Ghost hầu như được Tazzan cất giấu ở trong chiếc hộp này. Điệp mỉm cười và thầm cám ơn sự cẩn thận đó của Tazzan. Thu dọn đống giấy tờ về The Ghost Điệp bỗng làm rơi ra một tấm ảnh. Cô nhặt lên và khẽ giật mình. Người trong bức ảnh chẳng phải là cô khi chưa phẫu thuật thẩm mĩ hay sao? Tại sao Tazzan lại giữ bức ảnh này về cô? Lật mặt sau tấm ảnh Điệp như cảm nhận được tình cảm từ những chữ viết trên đó của Tazzan.
“ Người con gái kì lạ đã cướp đi trái tim tôi….<3 “
“ Cướp đi trái tim ư? Chẳng lẽ anh ta…anh ta.. thích mình? Không thể nào. Anh ta với mình chỉ là bạn bè mà thôi. Hơn nữa chúng mình mới ở cùng nhau có vài ngày. Làm sao có thể nảy sinh tình cảm nhanh như vậy được chứ? Aishi đau đầu quá đi mất” Điệp vội vàng đứng dậy chạy vào nhà tắm mà không cả thu dọn đống tài liệu lại.
Trong khi đó tại một căn phòng tối tăm ẩm thấp…
Tazzan vẫn cố gắng dùng hết tài năng mở khóa để tháo cái còng tay khốn khiếp đang siết chặt lấy cánh tay cậu cũng như chân. Tazzan biết cậu không thể để ảnh hưởng tới Điệp. Cậu rõ nhất Điệp là người hành động theo cảm tính. Nếu cậu không mau chóng tự mình thoát khỏi nơi đây để trở về hỗ trợ Điệp. Bảo là con người tàn bạo và có quyền lực. Tazzan hiểu một mình Điệp không phải là đối thủ của cô ta. Sau khi đã tự mình làm mình bị thương tới độ rách cả tay thì Tazzan cũng đã mở được một chiếc còng khóa tay. Tazzan không biết những người còn lại được giam ở đâu bởi khi cậu tỉnh lại thì đã thấy chỉ có một mình trong phòng giam tối tăm. Không có nhiều thời gian để suy nghĩ. Tazzan cố gắng mở thật nhanh khóa chân nhưng cậu chưa kịp thực hiện xong thì cánh cửa phòng giam bật mở khiến Tazzan buộc phải thu tay ra sau vờ như vẫn bị xích. Bảo bước vào với nụ cười đáng sợ quen thuộc:
-Tôi có nên báo cho anh một tin mừng không nhỉ? Chị Điệp đã quyết định sẽ cùng tôi chơi ván cờ cuối cùng rồi. Tôi mới gọi cho chị ta. Có vẻ như Điệp yếu đuối của ngày nào đã không còn. Xem ra trò chơi sẽ tới hồi gay cấn rồi đây
-Cô muốn gì? Tại sao lại nhốt bọn tôi riêng rẽ ra như vậy?
Tazzan gằn giọng lại cố gườm gườm đôi mắt cho Bảo phải đề phòng và e sợ. Vẫn giữ nguyên nụ cười ban đầu, Bảo tiến lại gần chỗ Tazzan:
- Anh thông minh lắm tại sao lại không nghĩ ra được điều đó? Bọn người đó chẳng qua chỉ là những con tốt trong bàn cờ của tôi mà thôi. Còn anh mới là quân át chủ bài. Anh có khả năng cứu được bố mẹ nuôi chị ta liệu lần này anh có cứu được chị ta hay không? Ha ha ha ha
Bảo định rời khỏi phòng giam thì bị Tazzan nhanh như cắt túm lại khống chế:
- Mau bảo bọn đàn em của cô tháo dây xích chân tôi ra mau lên
Bảo không lấy gì làm e sợ chỉ khẽ nhếch mép cười khinh khỉnh:
- Anh quả thật làm tôi rất bất ngờ. Có thể tự tháo xích trong thời gian ngắn như vậy. Được tôi sẽ thả anh
Tazzan không dám tin vào những gì Bảo nói nên vẫn cố giữ cô ta làm con tin cho tới khi lên được taxi rời khỏi khu giam cầm. Cậu không hiểu Bảo có ý đồ gì khi lại dễ dàng thả cậu đi như vậy nên có chút hoang mang. Cậu rất muốn đi tìm các bạn bị giam ở đâu nhưng phần lại sợ không thoát được đi hỗ trợ Điệp nên lại thôi. Không biết âm mưu của Bảo là gì nhưng cô ta đã thả cậu ra tức là cậu càng có cơ hội giúp Điệp thắng ván cờ cuối cùng này với cô ta. Không nghĩ nhiều về Bảo, Tazzan vội trờ về phòng trọ tìm Điệp. Bảo đứng trên lầu cao nhìn chiếc taxi đưa Tazzan đi khuất khỏi khu biệt thự của mình khẽ nhếch mép cười. Dường như việc làm của cô ta khiến bọn thuộc hạ cấp dưới không tài nào hiểu nổi. Người quản gia cũng thấy làm lạ nên bèn thắc mắc:
- Cô chủ sao cô chủ lại thả tên đó đi. Cô không sợ hắn về sẽ liên kết với cô gái đó mà đấu lại với cô ư?
- Điều này ông không cần phải lo đâu. Tôi cố tình để anh ta đi về giúp đỡ Điệp. Tôi không muốn chị ta gục ngã trước khi tới đấu với tôi
Nói rồi Bảo rời gót. Mặc dù không hiểu ý đồ của cô chủ mình là gì song thấy vị chủ nhân trẻ tuồi nhiều mưu lược của mình nói vậy thì lão quản gia cũng không dám nói gì nhiều. Riêng Bảo lại có chút tâm sự khác. Cô về phòng riêng đóng chặt cửa và lại lôi rượu vang đỏ hòa với chút máu ra uống liền một hơi. Phòng Bảo hơi tối bởi bố cục cũng như màu sắc. Chủ yếu là màu đen. Có lẽ màu đen giúp cô cảm thấy an toàn hơn. Giống như một nơi có thể ngụy trang vậy. Khi một con mèo cần ẩn nấp nó sẽ tìm một góc khuất tối không ai có thể phát hiện ra. Bảo ngồi xuống chiếc ghế làm việc quen thuộc khẽ cầm tấm ảnh của gia đình Mặt Sắt trước khi có cô và Điệp lên rồi khẽ chạm vào đó như vô thức:
- Các người rất hạnh phúc đúng không? Tại sao tôi lại không được hạnh phúc như vậy?
Khi vuốt qua khuôn mặt của người phụ nữ trong ảnh Bảo khẽ cười nhưng cái cười có một chút gì như là căm giận như là phẫn uất:
- Tại sao lại là tôi? Tại sao ???
...........
Về phía Tazzan sau khi hỏi thăm chán chê ở phòng trọ của Điệp cậu nhận được tin rằng Điệp đã đi khỏi đây từ lâu chưa thấy về. Không nản lòng cậu quyết định sẽ quay lại phòng trọ cũ của mình để lấy chút tài liệu mà cậu đã cất công cất giấu. Mong là Bảo chưa kịp ra tay. Nhưng khi vừa về tới nơi cậu đã như đứng sững lại. Mọi thứ đều bị đảo tung lên giống như có hàng chục người đã lục tung phòng trọ của cậu lên vậy. Không nản lòng Tazzan cố tìm kiếm xem chiếc hộp cậu đã giấu phía dưới viên gạch cậu đánh giấu xem còn không. Quả nhiên chiếc hộp đã bị lấy đi. Song Tazzan không biết ai là người đã lấy chiếc hộp đi. Cậu cầu mong người đó là Điệp. Bởi nếu Bảo có được chiếc hộp đó thì bao nhiêu công sức cậu tìm hiểu về TG sẽ đổ xuống sông xuống biển hết. Tazzan cố gắng trấn tĩnh lại bởi cậu nhớ có lần cậu đã dặn Điệp về nơi cất giấu bí mật này. Không nghĩ nhiều Tazzan vội rời khỏi phòng trọ của mình và đi tìm Điệp. Cậu tới chỗ làm thêm cũ của cô để hỏi thăm nhưng cũng vẫn nhận được cùng một tin rằng Điệp không tới làm đã vài ngày rồi. Đang không biết đi đâu tìm thì Tazzan chợt nhìn thấy một đứa bé đang bị mẹ mắng vì tội dám trèo ra lan can chơi đùa. Như có được thuốc tỉnh ngủ Tazzan nhảy cẫng lên như đứa trẻ khiến người đi đường đều nhìn với ánh mắt ái ngại. Nghĩ tới khu chung cư cũ của mình Tazzan đánh liều đi tới đó một phen. Biết đâu Điệp sẽ tới đó để lánh nạn và tìm cách cứu cậu với mọi người. Trong lúc này Điệp đang cùng Hoàn lắp ráp những phụ kiện linh tinh để mong biến laptop của Hoàn trờ thành chiếc máy tính công nghệ cao hơn. Vừa lắp vừa chỉnh xong chưa kịp truy cập gì thì đường dây đã bị trục chặc. Điệp thở dài khi công việc lắp ráp thiết bị khó hơn cô tưởng. Hoàn gãi gãi đầu:
- Tớ chỉ biết chút ít phần mềm thôi còn phần lắp ráp linh tinh này thì tớ cũng bó tay. Đừng nản Điệp ạ, tớ nghĩ rồi chúng ta sẽ lắp được chúng thôi
- Ừ. Cậu cứ tìm tòi xem. Tớ đi pha chút nước cam uống cho tỉnh táo nhé.
Điệp cười ấm và đi vào bếp chuẩn bị đồ uống cho bạn. Đang pha chế bỗng nhiên có tiếng chuông cửa khiến cô giật mình. Điệp hơi hoang mang bởi cô sợ đó là người của Bảo tới để gây chuyện. Khẽ ra giấu cho Hoàn phải nấp đi Điệp cầm con dao thái hoa quả thận trọng tiến ra cửa:
- Ai?
- Là Điệp phải không? Tôi_ Tazzan đây
Nhận ra giọng nói quen thuộc của Tazzan Điệp vội mở cửa. Vừa nhìn thấy nhau cả hai đã như hai đứa trẻ bắt được quà ôm nhau mà nhảy tưng tưng quên cả ngại ngùng. Phải tới khi Hoàn hắng giọng cả hai mới nhớ ra mình đang ôm người khác giới. Cả Điệp và Tazzan vội buông tay. Điệp vẫn còn cầm con dao nên khi buông tay cô quên thả dao rơi đánh chát xuống đất suýt thì rơi trúng chân Tazzan. Tazzan vội nhảy lùi lại một bước không quên trêu trọc Điệp:
- Không chết trong hang cọp lại bị quân ta hành thích thế này à?
- Ai cố tình làm anh sợ đâu
Vừa nhặt dao lên Điệp vừa lôi Tazzan vào bên trong và khóa cửa lại ngay. Cô vui mừng ra mặt khi thấy Tazzan trở về mà quên cả giới thiệu Tazzan với Hoàn khiến Tazzan phải tự giới thiệu:
- Chào cậu. Tôi là Tazzan, bạn của Điệp. Xin lỗi cậu là...?
- À vâng chào anh. Tôi là Hoàn. Tôi cũng là bạn của Điệp. Hồi trước chúng tôi học chung trường
- Hai người làm quen xong chưa? Tazzan anh có thể nói cho tôi biết tại sao anh lại thoát được ra khỏi hang ổ của Bảo không? Những người khác đâu?
Điệp sốt sắng gặng hỏi. Tazzan ngồi xuống ghế sô pha khẽ thở dài:
- Anh cũng không hiểu tại sao Bảo lại dễ dàng thả anh ra như vậy nhưng anh biết cô ta đang có âm mưu gì đó. Còn những người khác sau hôm bị đánh thuốc mê cùng với em anh cũng không biết họ đang bị giam ở đâu.
Điệp khẽ nén tiếng thở dài. Hoàn cảm thấy cậu như người thừa trong cuộc nói chuyện nên đành quay ra tiếp tục lắp lắp ráp ráp. Điệp lúc này mới nhớ ra mọi chuyện còn chưa làm xong nên vội nhờ Tazzan:
- Anh chắc rành về đồ này hơn bọn tôi nên anh giúp Hoàn ráp chúng lại đi.
- Ừ được thôi. Mà anh muốn hỏi em một chuyện. Cái hộp anh giấu dưới viên gạch là em lấy đi phải không?
- Ừm
Điệp gật đầu xác nhận và đi lấy chiếc hộp đó trao cho Tazzan. Cậu nhận lấy chiếc hộp và chợt nhớ ra bức ảnh mà cậu luôn giữ bí mật về tình cảm của mình với Điệp cậu cũng cất ở đây. Tazzan nhìn Điệp mặt bất giác cứ thể đỏ ửng lên như ăn ớt. Cậu không dám hỏi Điệp đã nhìn thấy bức ảnh chưa nên vội đi ra giúp Hoàn lắp ráp nốt. Vừa lúc này Điệp nhận được điện thoại từ Bảo. Không muốn làm phiền tới hai người bạn bên cạnh nên Điệp vào phòng riêng nghe điện thoại:
- A lô?
- " Đoàn tụ rồi phải không?"
- Tại sao cô lại làm vậy? Cô lại muốn giở trò gì đây?
-" Chị cũng đoán ra rằng mình quá yếu kém đúng không? Tìm một người để giúp đỡ chí ít thì cũng tìm một ai đó chuyên gia một chút chứ sao lại đi tìm một kẻ còn ngu ngốc hơn cả chị thế? Tôi không muốn chị thua một cách quá nhanh chóng nên mới thả anh ta ra. May ra có Tazzan bên cạnh chị mới có thể đấu lại với tôi trong ván cờ cuối cùng vào ngày rằm tháng sau. Chị biết đấy. Đó là ngày sinh của chúng ta mà. Tôi muốn tổ chức sinh nhật cùng bữa tiệc đoàn viên luôn. Chắc là chị cũng sẵn lòng đi chứ?"
- Ngày rằm tháng sau ư? Được. Tôi sẽ chơi với cô tới cùng
-" Vậy hẹn chị ngày đó. Tạm biệt "
Cúp máy lòng Điệp không khỏi lo âu. Liệu ván cờ cuối cùng này cô có giành được phần thắng trước một Bảo ác quỷ hay không?
-A lô? Cô muốn gì? Mau thả các bạn của tôi ra
-“ Lâu rồi không nói chuyện hình như chị đã thay đổi thì phải “
-Điều này làm cô không vui sao? Rất tiếc phải thông báo với cô rằng Hồng Điệp ngày xưa đã chết theo những người bạn của tôi bị cô hại chết rồi, bây giờ tôi đã hoàn toàn sẵn sàng đối diện với cô để chơi ván cờ cuối cùng.
-“ Giọng nói cũng cứng cỏi hơn rồi. Chị không hổ là chị song sinh với tôi. Mà thôi, chẳng dông dài nữa. Tôi muốn thông báo cho chị một tin vui. Tôi sẽ cho chị gặp một người mà tôi tin khi tôi nói ra cái tên chị sẽ rất hứng thú. Đó là Mặt Sắt “
“Mặt Sắt ư?” Điệp như không tin vào tai mình khi nghe Bảo nói vậy. Cô nói với giọng đề phòng:
-Cô đã từng nói với tôi cô đã giết ông ta. Giờ lại mọc ra một Mặt Sắt ở đâu cho tôi gặp mặt vậy? Cô định lừa tôi sao?
-“ Tin hay không tùy chị. Ông ta cũng đã yếu rồi. Nếu không gặp được thì chắc sẽ không còn cơ hội nào đoàn tụ nữa đâu ha ha ha ha ha….”
-Thôi được. Dù sao bây giờ tôi cũng không còn gì để mất nữa. Tôi muốn coi xem Mặt Sắt mà cô muốn tôi gặp là ai.
Điệp cảm thấy vừa hoang mang vừa lo sợ không hiểu tại sao Bảo lại cho cô gặp Mặt Sắt. Rốt cuộc Bảo đang có âm mưu gì? Chẳng lẽ cô ta lại chịu nhường cho cô một nước cờ ư? Gặp Mặt Sắt cô sẽ có thể hỏi ông ta những chuyện trước đây về hoạt động của The Ghost. Chẳng lẽ Bảo không lường tới tình huống này hay sao? Điệp vẫn không tài nào hiểu được tại sao Bảo lại muốn cô gặp MS. Điệp đi đi lại lại trong phòng trọ của Tazzan mà vẫn không tài nào lí giải được lí do là gì. Cô biết lần đi gặp mặt MS lần này lành ít dữ nhiều bởi cô chỉ có một mình. Hơn nữa người chủ động đưa ra lời hẹn lại là Bảo_Tử thần đội lốt một cô gái với gương mặt ngây thơ. Đang đi lại trong phòng của Tazzan Điệp bỗng phát hiện ra một viên gạch trông không được ngay ngắn cho lắm. Cô vội cúi xuống thử bậy nó ra. Không ngoài dự đoán của Điệp, dường như Tazzan đã lường trước tình huống bị đột nhập nên cậu đã làm một hộp bí mật và giấu dưới sàn nhà. Điệp vui mừng nhấc chiếc hộp đó ra và nhanh chóng trở về khu chung cư. Cô biết cô chỉ cần lộ một chút sơ hở thôi là chiếc hộp manh mối duy nhất Tazzan để lại có thể bị lấy mất. Vừa về tới nới Điệp đã đi tìm ngay một chiếc búa nhỏ để phá khóa hộp bí mật của Tazzan. Những thông tin quan trọng về The Ghost hầu như được Tazzan cất giấu ở trong chiếc hộp này. Điệp mỉm cười và thầm cám ơn sự cẩn thận đó của Tazzan. Thu dọn đống giấy tờ về The Ghost Điệp bỗng làm rơi ra một tấm ảnh. Cô nhặt lên và khẽ giật mình. Người trong bức ảnh chẳng phải là cô khi chưa phẫu thuật thẩm mĩ hay sao? Tại sao Tazzan lại giữ bức ảnh này về cô? Lật mặt sau tấm ảnh Điệp như cảm nhận được tình cảm từ những chữ viết trên đó của Tazzan.
“ Người con gái kì lạ đã cướp đi trái tim tôi….<3 “
“ Cướp đi trái tim ư? Chẳng lẽ anh ta…anh ta.. thích mình? Không thể nào. Anh ta với mình chỉ là bạn bè mà thôi. Hơn nữa chúng mình mới ở cùng nhau có vài ngày. Làm sao có thể nảy sinh tình cảm nhanh như vậy được chứ? Aishi đau đầu quá đi mất” Điệp vội vàng đứng dậy chạy vào nhà tắm mà không cả thu dọn đống tài liệu lại.
Trong khi đó tại một căn phòng tối tăm ẩm thấp…
Tazzan vẫn cố gắng dùng hết tài năng mở khóa để tháo cái còng tay khốn khiếp đang siết chặt lấy cánh tay cậu cũng như chân. Tazzan biết cậu không thể để ảnh hưởng tới Điệp. Cậu rõ nhất Điệp là người hành động theo cảm tính. Nếu cậu không mau chóng tự mình thoát khỏi nơi đây để trở về hỗ trợ Điệp. Bảo là con người tàn bạo và có quyền lực. Tazzan hiểu một mình Điệp không phải là đối thủ của cô ta. Sau khi đã tự mình làm mình bị thương tới độ rách cả tay thì Tazzan cũng đã mở được một chiếc còng khóa tay. Tazzan không biết những người còn lại được giam ở đâu bởi khi cậu tỉnh lại thì đã thấy chỉ có một mình trong phòng giam tối tăm. Không có nhiều thời gian để suy nghĩ. Tazzan cố gắng mở thật nhanh khóa chân nhưng cậu chưa kịp thực hiện xong thì cánh cửa phòng giam bật mở khiến Tazzan buộc phải thu tay ra sau vờ như vẫn bị xích. Bảo bước vào với nụ cười đáng sợ quen thuộc:
-Tôi có nên báo cho anh một tin mừng không nhỉ? Chị Điệp đã quyết định sẽ cùng tôi chơi ván cờ cuối cùng rồi. Tôi mới gọi cho chị ta. Có vẻ như Điệp yếu đuối của ngày nào đã không còn. Xem ra trò chơi sẽ tới hồi gay cấn rồi đây
-Cô muốn gì? Tại sao lại nhốt bọn tôi riêng rẽ ra như vậy?
Tazzan gằn giọng lại cố gườm gườm đôi mắt cho Bảo phải đề phòng và e sợ. Vẫn giữ nguyên nụ cười ban đầu, Bảo tiến lại gần chỗ Tazzan:
- Anh thông minh lắm tại sao lại không nghĩ ra được điều đó? Bọn người đó chẳng qua chỉ là những con tốt trong bàn cờ của tôi mà thôi. Còn anh mới là quân át chủ bài. Anh có khả năng cứu được bố mẹ nuôi chị ta liệu lần này anh có cứu được chị ta hay không? Ha ha ha ha
Bảo định rời khỏi phòng giam thì bị Tazzan nhanh như cắt túm lại khống chế:
- Mau bảo bọn đàn em của cô tháo dây xích chân tôi ra mau lên
Bảo không lấy gì làm e sợ chỉ khẽ nhếch mép cười khinh khỉnh:
- Anh quả thật làm tôi rất bất ngờ. Có thể tự tháo xích trong thời gian ngắn như vậy. Được tôi sẽ thả anh
Tazzan không dám tin vào những gì Bảo nói nên vẫn cố giữ cô ta làm con tin cho tới khi lên được taxi rời khỏi khu giam cầm. Cậu không hiểu Bảo có ý đồ gì khi lại dễ dàng thả cậu đi như vậy nên có chút hoang mang. Cậu rất muốn đi tìm các bạn bị giam ở đâu nhưng phần lại sợ không thoát được đi hỗ trợ Điệp nên lại thôi. Không biết âm mưu của Bảo là gì nhưng cô ta đã thả cậu ra tức là cậu càng có cơ hội giúp Điệp thắng ván cờ cuối cùng này với cô ta. Không nghĩ nhiều về Bảo, Tazzan vội trờ về phòng trọ tìm Điệp. Bảo đứng trên lầu cao nhìn chiếc taxi đưa Tazzan đi khuất khỏi khu biệt thự của mình khẽ nhếch mép cười. Dường như việc làm của cô ta khiến bọn thuộc hạ cấp dưới không tài nào hiểu nổi. Người quản gia cũng thấy làm lạ nên bèn thắc mắc:
- Cô chủ sao cô chủ lại thả tên đó đi. Cô không sợ hắn về sẽ liên kết với cô gái đó mà đấu lại với cô ư?
- Điều này ông không cần phải lo đâu. Tôi cố tình để anh ta đi về giúp đỡ Điệp. Tôi không muốn chị ta gục ngã trước khi tới đấu với tôi
Nói rồi Bảo rời gót. Mặc dù không hiểu ý đồ của cô chủ mình là gì song thấy vị chủ nhân trẻ tuồi nhiều mưu lược của mình nói vậy thì lão quản gia cũng không dám nói gì nhiều. Riêng Bảo lại có chút tâm sự khác. Cô về phòng riêng đóng chặt cửa và lại lôi rượu vang đỏ hòa với chút máu ra uống liền một hơi. Phòng Bảo hơi tối bởi bố cục cũng như màu sắc. Chủ yếu là màu đen. Có lẽ màu đen giúp cô cảm thấy an toàn hơn. Giống như một nơi có thể ngụy trang vậy. Khi một con mèo cần ẩn nấp nó sẽ tìm một góc khuất tối không ai có thể phát hiện ra. Bảo ngồi xuống chiếc ghế làm việc quen thuộc khẽ cầm tấm ảnh của gia đình Mặt Sắt trước khi có cô và Điệp lên rồi khẽ chạm vào đó như vô thức:
- Các người rất hạnh phúc đúng không? Tại sao tôi lại không được hạnh phúc như vậy?
Khi vuốt qua khuôn mặt của người phụ nữ trong ảnh Bảo khẽ cười nhưng cái cười có một chút gì như là căm giận như là phẫn uất:
- Tại sao lại là tôi? Tại sao ???
...........
Về phía Tazzan sau khi hỏi thăm chán chê ở phòng trọ của Điệp cậu nhận được tin rằng Điệp đã đi khỏi đây từ lâu chưa thấy về. Không nản lòng cậu quyết định sẽ quay lại phòng trọ cũ của mình để lấy chút tài liệu mà cậu đã cất công cất giấu. Mong là Bảo chưa kịp ra tay. Nhưng khi vừa về tới nơi cậu đã như đứng sững lại. Mọi thứ đều bị đảo tung lên giống như có hàng chục người đã lục tung phòng trọ của cậu lên vậy. Không nản lòng Tazzan cố tìm kiếm xem chiếc hộp cậu đã giấu phía dưới viên gạch cậu đánh giấu xem còn không. Quả nhiên chiếc hộp đã bị lấy đi. Song Tazzan không biết ai là người đã lấy chiếc hộp đi. Cậu cầu mong người đó là Điệp. Bởi nếu Bảo có được chiếc hộp đó thì bao nhiêu công sức cậu tìm hiểu về TG sẽ đổ xuống sông xuống biển hết. Tazzan cố gắng trấn tĩnh lại bởi cậu nhớ có lần cậu đã dặn Điệp về nơi cất giấu bí mật này. Không nghĩ nhiều Tazzan vội rời khỏi phòng trọ của mình và đi tìm Điệp. Cậu tới chỗ làm thêm cũ của cô để hỏi thăm nhưng cũng vẫn nhận được cùng một tin rằng Điệp không tới làm đã vài ngày rồi. Đang không biết đi đâu tìm thì Tazzan chợt nhìn thấy một đứa bé đang bị mẹ mắng vì tội dám trèo ra lan can chơi đùa. Như có được thuốc tỉnh ngủ Tazzan nhảy cẫng lên như đứa trẻ khiến người đi đường đều nhìn với ánh mắt ái ngại. Nghĩ tới khu chung cư cũ của mình Tazzan đánh liều đi tới đó một phen. Biết đâu Điệp sẽ tới đó để lánh nạn và tìm cách cứu cậu với mọi người. Trong lúc này Điệp đang cùng Hoàn lắp ráp những phụ kiện linh tinh để mong biến laptop của Hoàn trờ thành chiếc máy tính công nghệ cao hơn. Vừa lắp vừa chỉnh xong chưa kịp truy cập gì thì đường dây đã bị trục chặc. Điệp thở dài khi công việc lắp ráp thiết bị khó hơn cô tưởng. Hoàn gãi gãi đầu:
- Tớ chỉ biết chút ít phần mềm thôi còn phần lắp ráp linh tinh này thì tớ cũng bó tay. Đừng nản Điệp ạ, tớ nghĩ rồi chúng ta sẽ lắp được chúng thôi
- Ừ. Cậu cứ tìm tòi xem. Tớ đi pha chút nước cam uống cho tỉnh táo nhé.
Điệp cười ấm và đi vào bếp chuẩn bị đồ uống cho bạn. Đang pha chế bỗng nhiên có tiếng chuông cửa khiến cô giật mình. Điệp hơi hoang mang bởi cô sợ đó là người của Bảo tới để gây chuyện. Khẽ ra giấu cho Hoàn phải nấp đi Điệp cầm con dao thái hoa quả thận trọng tiến ra cửa:
- Ai?
- Là Điệp phải không? Tôi_ Tazzan đây
Nhận ra giọng nói quen thuộc của Tazzan Điệp vội mở cửa. Vừa nhìn thấy nhau cả hai đã như hai đứa trẻ bắt được quà ôm nhau mà nhảy tưng tưng quên cả ngại ngùng. Phải tới khi Hoàn hắng giọng cả hai mới nhớ ra mình đang ôm người khác giới. Cả Điệp và Tazzan vội buông tay. Điệp vẫn còn cầm con dao nên khi buông tay cô quên thả dao rơi đánh chát xuống đất suýt thì rơi trúng chân Tazzan. Tazzan vội nhảy lùi lại một bước không quên trêu trọc Điệp:
- Không chết trong hang cọp lại bị quân ta hành thích thế này à?
- Ai cố tình làm anh sợ đâu
Vừa nhặt dao lên Điệp vừa lôi Tazzan vào bên trong và khóa cửa lại ngay. Cô vui mừng ra mặt khi thấy Tazzan trở về mà quên cả giới thiệu Tazzan với Hoàn khiến Tazzan phải tự giới thiệu:
- Chào cậu. Tôi là Tazzan, bạn của Điệp. Xin lỗi cậu là...?
- À vâng chào anh. Tôi là Hoàn. Tôi cũng là bạn của Điệp. Hồi trước chúng tôi học chung trường
- Hai người làm quen xong chưa? Tazzan anh có thể nói cho tôi biết tại sao anh lại thoát được ra khỏi hang ổ của Bảo không? Những người khác đâu?
Điệp sốt sắng gặng hỏi. Tazzan ngồi xuống ghế sô pha khẽ thở dài:
- Anh cũng không hiểu tại sao Bảo lại dễ dàng thả anh ra như vậy nhưng anh biết cô ta đang có âm mưu gì đó. Còn những người khác sau hôm bị đánh thuốc mê cùng với em anh cũng không biết họ đang bị giam ở đâu.
Điệp khẽ nén tiếng thở dài. Hoàn cảm thấy cậu như người thừa trong cuộc nói chuyện nên đành quay ra tiếp tục lắp lắp ráp ráp. Điệp lúc này mới nhớ ra mọi chuyện còn chưa làm xong nên vội nhờ Tazzan:
- Anh chắc rành về đồ này hơn bọn tôi nên anh giúp Hoàn ráp chúng lại đi.
- Ừ được thôi. Mà anh muốn hỏi em một chuyện. Cái hộp anh giấu dưới viên gạch là em lấy đi phải không?
- Ừm
Điệp gật đầu xác nhận và đi lấy chiếc hộp đó trao cho Tazzan. Cậu nhận lấy chiếc hộp và chợt nhớ ra bức ảnh mà cậu luôn giữ bí mật về tình cảm của mình với Điệp cậu cũng cất ở đây. Tazzan nhìn Điệp mặt bất giác cứ thể đỏ ửng lên như ăn ớt. Cậu không dám hỏi Điệp đã nhìn thấy bức ảnh chưa nên vội đi ra giúp Hoàn lắp ráp nốt. Vừa lúc này Điệp nhận được điện thoại từ Bảo. Không muốn làm phiền tới hai người bạn bên cạnh nên Điệp vào phòng riêng nghe điện thoại:
- A lô?
- " Đoàn tụ rồi phải không?"
- Tại sao cô lại làm vậy? Cô lại muốn giở trò gì đây?
-" Chị cũng đoán ra rằng mình quá yếu kém đúng không? Tìm một người để giúp đỡ chí ít thì cũng tìm một ai đó chuyên gia một chút chứ sao lại đi tìm một kẻ còn ngu ngốc hơn cả chị thế? Tôi không muốn chị thua một cách quá nhanh chóng nên mới thả anh ta ra. May ra có Tazzan bên cạnh chị mới có thể đấu lại với tôi trong ván cờ cuối cùng vào ngày rằm tháng sau. Chị biết đấy. Đó là ngày sinh của chúng ta mà. Tôi muốn tổ chức sinh nhật cùng bữa tiệc đoàn viên luôn. Chắc là chị cũng sẵn lòng đi chứ?"
- Ngày rằm tháng sau ư? Được. Tôi sẽ chơi với cô tới cùng
-" Vậy hẹn chị ngày đó. Tạm biệt "
Cúp máy lòng Điệp không khỏi lo âu. Liệu ván cờ cuối cùng này cô có giành được phần thắng trước một Bảo ác quỷ hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.