Chương 37
Sherrilyn Kenyon
05/06/2013
Công cuộc lắp ráp thiết bị trở nên khá dễ dàng khi có sự hỗ trợ của Tazzan. Dù gì so với Điệp hay Hoàn anh có
những 4 năm kinh nghiệm làm việc trên máy tính nên những thiết bị tiên
tiến hơn nhiều anh cũng từng đã được lắp đặt qua. Sau một hồi lạch cạch
bấm các thông tin về The Ghost lên máy tính để tìm kiếm thì Hoàn cũng đã đột nhập được vào trang web bảo mật của TG. Chỉ có điều không dễ dàng
để lấy thông tin của TG như vậy. Hoàn mới chỉ giúp Điệp vào được trang
chủ của The Ghost mà thôi. Những thông tin bảo mật của TG thì cần có mật khẩu mới có thể truy cập được. Tazzan cũng ngồi bên cạnh hì hục lắp ráp những mảng về TG mà anh đã cất công tìm kiếm từ lâu. Điệp chợt nhớ ra
ngày thàng năm sinh của mình và Bảo. Chẳng phải họ là chị em song sinh
hay sao. Như vậy ngày rằm tháng tới có thể chính là mật khẩu cần tìm. Cô vội nói cho Hoàn về điều đó. Cậu vội gõ ngay nhưng không may đó cũng
chẳng phải mật khẩu. Điệp ngồi ngẫm nghĩ hồi lâu nhưng không nghĩ ra Bảo sẽ dùng con số nào để làm mật khẩu. Cô đang cảm thấy thật nản thì một
lon nước mát áp vào má khiến cô tỉnh táo hẳn. Tazzan ngồi bên cạnh với
nụ cười tỏa nắng:
- Uống chút nước mát sẽ giúp em chút ít đấy. Thử nghĩ xem, còn ngày sinh của ai hay còn con số nào mà có liên quan tới em hay Bảo không?
- Ngày liên quan?
Như nhớ ra điều gì đó Điệp vội vã chạy qua chỗ Hoàn nhờ cậu viết lại mật khẩu. Không biết có phải thần may mắn đang mỉm cười với cô hay không mà ngay ở lần thử thứ hai này Điệp đã bẻ được mật khẩu của TG. Những thông tin về các vụ buôn bán vũ khí lạnh của TG lần lượt phơi bày ra trước mắt ba người như một bằng chứng xác thực nhất để lôi TG ra ánh sáng. Quá mừng vì bước đầu tiếp cận với TG đã thành công Điệp lại quên mất mà quay sang ôm chặt lấy hai anh chàng bên cạnh khiến cả hai đều trở thành hai trái cà chua chín lựng. Điệp hào hứng:
- Mọi người thật vất vả. Hôm nay tớ sẽ vào bếp nấu cho mọi người những món thật ngon để chúc mừng chúng ta sắp phá được ván cờ của Bảo rồi.
Điệp đi vào bếp để lại hai anh chàng vẫn còn lâng lâng vì cái quàng vai vừa rồi của Điệp. Phải tới khi thức ăn dọn ra đầy bàn và nghe tiếng Điệp gọi í ới thì họ mới giật mình tỉnh mộng. Điệp vui vẻ gắp thức ăn cho mọi người:
- Chúng ta sắp thành công rồi. Bảo và bọn người của cô ta sẽ phải trả giá vì đã quá tàn ác. Mọi người hãy ăn no vào để lấy sức ngày mai tiếp tục công việc.
- Ừm
Bữa ăn tối ấm cúng diễn ra thật nhanh. Theo thói quen Hoàn cáo lỗi hai người bạn rồi đi về phòng nghỉ trước. Ngồi thưởng thức tách cà phê vừa pha Tazzan khẽ quay sang ngắm Điệp. Giờ cô đang ngồi trước màn hình máy tính mà cóp hết những dữ liệu của TG vào USB. Cô không muốn lãng phí công sức của mọi người bao lâu qua. Tazzan tuy hơi bất ngờ khi thấy Điệp đã xuống tóc nhưng cậu lại thấy cô có vẻ đẹp mạnh mẽ hơn trước. Sau khi hoàn thành công việc cô thấy Tazzan đã ngủ tự bao giờ trên sô pha. Cô khẽ mỉm cười:
-" Có lẽ anh đã vất vả nhiều trong suốt mấy ngày qua rồi"
Cô nhẹ nhàng lấy chăn đắp cho anh thật cẩn thận. Tazzan bất chợt nắm chặt lấy tay cô khiến Điệp phải ngồi lại bên cạnh anh. Hình như Tazzan đang gặp ác mộng nên mồ hôi bắt đầu túa ra trên trán miệng không ngớt lẩm bẩm:
- Hãy tha thứ cho anh..xin em.....hãy tha lỗi cho anh....xin em....
- Anh đang mê cái gì mà nói linh tinh vậy? Này Tazzan mau trở dậy. Này....
Điệp vội lay Tazzan dậy. Choàng tỉnh sau cơn ác mộng Tazzan nhận ra Điệp đang ngồi ngay bên cạnh mình. Dường như cậu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo nên vội ôm chầm lấy cô mà luôn mồm xin lỗi. Điệp không hiểu tại sao Tazzan lại như vậy nên chỉ vỗ vỗ vai an ủi anh mong anh sẽ bình tĩnh lại.Sau khi Tazzan có vẻ bình ổn hơn cô vội đi lấy cốc nước cho anh:
- Uống đi. Nước mát có lẽ sẽ giúp cho anh tỉnh táo đôi chút đấy.
Tazzan nhận lấy cốc nước tu liền một hơi rồi quay sang nhìn Điệp vẻ nghiêm trọng:
- Điệp, nghe anh nói đây. Em sẽ tha thứ cho anh nếu như anh làm không tốt mọi chuyện chứ?
- Anh nói gì mà có vẻ đáng sợ như vậy chứ?
Điệp cười xòa cho qua nhưng Tazzan lại giữ chặt lấy hai vai cô mà rằng:
- Anh không hề nói đùa. Chuyện này...anh không biết nên bắt đầu từ đâu nhưng em cần phải hết sức bình tĩnh khi anh báo tin này
Tazzan nén thở dài. Anh đã quyết định sẽ tiết lộ bí mật mẹ của Điệp đã qua đời bởi đòn tra tấn từ Bảo cho cô biết bởi nếu ngày nào anh còn giữ kín bí mật này thì ngày đó anh không thể ngủ yên. Anh đang định nói thì chuông điện thoại của Điệp đổ dồn. Điệp gỡ tay Tazzan khỏi vai mình và đi nghe máy. Tazzan tĩnh tâm lại. Anh chợt nghĩ ra cuộc chiến của Điệp chưa kết thúc. Nếu như cô ấy biết tin này thì liệu còn có đủ dũng khí mà chiến đấu với Bảo. Điệp là một người yếu đuối. Trước đây cái chết của bà anh cùng Mai đã làm cô suy sụp như vậy. Nếu như biết chính mẹ của mình bị giết một cách tàn bạo như vậy có lẽ Điệp sẽ khụy mất. Tới lúc đó thì không cần ra tay Bảo cũng dễ dàng giành phần thắng trước Điệp. Khi thấy nét mặt kém vui của cô sau khi nghe điện Tazzan vội lại gần hỏi thăm:
- Là Bảo? Cô ta muốn gì?
- Cô ta nói chúng ta phải tới The Ghost vào ngày mai để hốt xác những người bạn của chúng ta.
- Cái gì? Chẳng phải cô ta cần người để uy hiếp hay sao tại sao lại giết bọn họ chứ?
- Tôi không biết nữa nhưng tôi thực sự muốn kết thúc bàn cờ này của cô ta ngay lập tức. Tôi phải làm gì? Tại sao những người vô tội đều bị cô ta sát hại một cách trắng trợn như vậy chứ?
Điệp khụy xuống và bắt đầu khóc. Tazzan càng thêm bối rối. Cũng may anh chưa tiết lộ bí mật rằng mẹ của Điệp đã qua đời nếu không không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Anh ôm Điệp khẽ động viên:
- Nếu chưa nhìn thấy họ bị giết thì em không nên bị những lời công kích của Bảo làm xao động. Cô ta chủ yếu chỉ muốn làm cho em dao động tinh thần mà thôi. Ngày mai nếu cô ta muốn gặp mặt thì chúng ta sẽ tiếp. Đừng khóc nữa...
- Cảm ơn anh. Nếu không có anh bên cạnh chắc tôi không trụ nổi mất
- Vẫn còn xưng là tôi với anh sao?
- Tôi...à...em quen miệng rồi. Thay đổi rất khó
Điệp lúng túng định đứng dậy thì Tazzan vẫn giữ chặt cô lại. Gương mặt Điệp bắt đầu chuyển sang màu đỏ vì ngại ngùng. Tazzan khẽ vuốt tóc cô cười ấm:
- Khi trận chiến này kết thúc kể cả thua hay thắng em vẫn sẽ mãi là người anh yêu. Điều đó không thể thay đổi được. Em đồng ý làm bạn gái anh chứ?
-.....
* thình thịch, thình thịch* Mắt Điệp mở to bởi cô không tin nổi Tazzan đã ngỏ lời yêu cô. Ngay lúc này Điệp không còn nói được gì bởi tiếng trống ngực của cô đã vang dội. Tazzan chủ động tấn công thêm:
- Anh biết tỏ tình lúc này là không hợp lí lắm nhưng anh muốn trước khi " ra trận" em sẽ biết rõ tình cảm của anh dành cho em. Anh không muốn khi mình chẳng may không còn trên cõi đời này anh không kịp nói lời yêu em.
- Anh đừng nói gở như vậy. Anh sẽ không sao. Chúng ta sẽ giành chiến thắng trong ván cờ cuối cùng với Bảo
Điệp không che giấu cảm xúc nữa. Cô cũng có cảm tình với Tazzan từ lâu. Chỉ có điều cô không dám thổ lộ bởi cô dẫu sao vẫn là một cô gái yếu đuối. Tazzan đột nhiên nhìn Điệp một cách say đắm khiến cô càng thêm bối rối. Anh tiến tới sát hơn sát hơn nữa. Nụ hôn nhẹ nhàng khiến Điệp khá bất ngờ. Cô ngây người không kịp phản ứng thì Tazzan đã buông cô ra và khẽ búng vào mũi cô một cái:
- Tỉnh lại đi em yêu
- Ờ...ờ...tôi...ờ...em đi tắm đây....
Mặt Điệp đỏ dần lên một cách mất kiểm soát. Cô vội đứng dậy chạy về phòng để che bớt đi gương mặt đỏ lựng cũng như ổn định lại nhịp tim. Tazzan chỉ mỉm cười vì sự ngây ngô của Điệp " Này, tôi yêu em rồi đấy"
--------------
"- Tại sao? tại sao Điệp lại để gã đó hôn mà không phản ứng lại? Tại sao chứ?"
Hoàn xoay đi xoay lại mà không tài nào hiểu nổi. Vừa rồi khi cậu trở dậy uống nước cậu đã vô tình nhìn thấy cảnh lãng mạn giữa Điệp và Tazzan. Hoàn cũng mến Điệp nên cậu cảm thấy khá tức tối khi thấy cô bên người khác. Trằn trọc mãi không ngủ lại được Hoàn ra khỏi căn hộ để đi dạo cho đầu óc tĩnh tâm lại. Cậu chỉ không ngờ có người đang chờ mình ở ngoài đó. Cậu không thể mường tượng được ra người con gái mặc váy trắng đang đứng trước mặt cậu là ai nữa. Một Điệp ở trong phòng, giờ lại có thêm một Điệp ở ngoài này sao? Gương mặt quả thực không lẫn đi đâu được. Nhưng Điệp chẳng phải đã bị tạt axit và đã đi phẫu thuật rồi sao? Sao ở đây lại có một Điệp xinh đẹp và nguyên vẹn như vậy? Hàng mớ câu hỏi cứ xoáy sâu vào tâm trí khiến Hoàn không còn biết đâu là thực đâu là ảo nữa. Cô gái váy trắng với gương mặt của Điệp khẽ tiến lại gần mỉm cười thân thiện:
- Tôi nói chuyện với cậu được chứ?
- Nhưng cô là ai?
- Tôi là bản sao của Điệp. Hay nói cách khác, tôi chính là chị ấy. Chúng ta ra chỗ khác nói chuyện nhé
- Nhưng... nhưng...._ Giọng Hoàn có vẻ hoài nghi. Bảo cười mỉm một cách đáng sợ:
- Tôi nghĩ chắc anh cũng muốn cứu bố mẹ của mình_vừa nói cô ta vừa giơ lên một chiếc điện thoại đang quay cảnh bố mẹ Hoàn bị bắt cóc và bị nhốt vào phòng tối. Vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, Bảo khẽ tiến lại gần chỗ Hoàn_ Anh đủ thông minh để hiểu mình phải làm gì để cứu họ chứ?
- Cô...cô...
- Nếu như anh làm theo lời của tôi thì bố mẹ anh sẽ an toàn. Vậy quyết định sau cùng của anh là gì? Giúp tôi hoặc sẽ tự kết liễu cuộc đời của chính bố mẹ anh?
- Cô dám sao? Tôi...tôi sẽ báo cảnh sát tố cáo cô tội bắt cóc người trái phép
Hoàn cố nói cứng mong sẽ dọa được cô gái đó. Nhưng cậu thật ngây thơ. Hoàn không biết đứng trước mặt cậu chính là ác quỷ với gương mặt thiên thần. Bảo khẽ nhếch mép:
- Nếu cảnh sát giúp được việc thì tôi nghĩ chị Điệp sẽ không phải tốn nhiều công sức như vậy đâu.
- Chẳng lẽ mọi vụ liên quan tới Điệp đều do cô làm ư?
- Anh bắt đầu thông minh lên rồi đấy. Số điện thoại của tôi ở trong này. Tôi nghĩ anh đủ thông minh để biết phải làm gì. Tôi sẽ chờ tin của anh. À suýt quên, bố mẹ anh đã hơn một ngày chưa ăn uống gì rồi. Nếu anh không liên lạc nhanh thì có lẽ họ không cầm cự nổi lâu đâu
Trở về phòng lòng Hoàn trở nên hỗn loạn. Cậu không biết nên làm gì nữa. Dường như phải chọn giữa gia đình và người yêu mến là điều thật khó khăn với Hoàn. Chợt cậu nhìn thấy Tazzan đang ngủ trên sô pha. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu cậu: " Phải rồi, ngoài mình Điệp còn có anh chàng Tazzan kia bảo vệ. Anh ta giỏi hơn mình cơ mà. Chắc có thể bảo vệ an toàn cho cô ấy. Điệp tớ xin lỗi. Tớ cũng không muốn phản bội cậu nhưng bố mẹ tớ đang ở trong tay cô gái lạ mặt bản sao của cậu. Hãy tha thứ cho tớ.." Nghĩ rồi Hoàn về phòng khẽ nhấc máy và quay số của Bảo....
- Uống chút nước mát sẽ giúp em chút ít đấy. Thử nghĩ xem, còn ngày sinh của ai hay còn con số nào mà có liên quan tới em hay Bảo không?
- Ngày liên quan?
Như nhớ ra điều gì đó Điệp vội vã chạy qua chỗ Hoàn nhờ cậu viết lại mật khẩu. Không biết có phải thần may mắn đang mỉm cười với cô hay không mà ngay ở lần thử thứ hai này Điệp đã bẻ được mật khẩu của TG. Những thông tin về các vụ buôn bán vũ khí lạnh của TG lần lượt phơi bày ra trước mắt ba người như một bằng chứng xác thực nhất để lôi TG ra ánh sáng. Quá mừng vì bước đầu tiếp cận với TG đã thành công Điệp lại quên mất mà quay sang ôm chặt lấy hai anh chàng bên cạnh khiến cả hai đều trở thành hai trái cà chua chín lựng. Điệp hào hứng:
- Mọi người thật vất vả. Hôm nay tớ sẽ vào bếp nấu cho mọi người những món thật ngon để chúc mừng chúng ta sắp phá được ván cờ của Bảo rồi.
Điệp đi vào bếp để lại hai anh chàng vẫn còn lâng lâng vì cái quàng vai vừa rồi của Điệp. Phải tới khi thức ăn dọn ra đầy bàn và nghe tiếng Điệp gọi í ới thì họ mới giật mình tỉnh mộng. Điệp vui vẻ gắp thức ăn cho mọi người:
- Chúng ta sắp thành công rồi. Bảo và bọn người của cô ta sẽ phải trả giá vì đã quá tàn ác. Mọi người hãy ăn no vào để lấy sức ngày mai tiếp tục công việc.
- Ừm
Bữa ăn tối ấm cúng diễn ra thật nhanh. Theo thói quen Hoàn cáo lỗi hai người bạn rồi đi về phòng nghỉ trước. Ngồi thưởng thức tách cà phê vừa pha Tazzan khẽ quay sang ngắm Điệp. Giờ cô đang ngồi trước màn hình máy tính mà cóp hết những dữ liệu của TG vào USB. Cô không muốn lãng phí công sức của mọi người bao lâu qua. Tazzan tuy hơi bất ngờ khi thấy Điệp đã xuống tóc nhưng cậu lại thấy cô có vẻ đẹp mạnh mẽ hơn trước. Sau khi hoàn thành công việc cô thấy Tazzan đã ngủ tự bao giờ trên sô pha. Cô khẽ mỉm cười:
-" Có lẽ anh đã vất vả nhiều trong suốt mấy ngày qua rồi"
Cô nhẹ nhàng lấy chăn đắp cho anh thật cẩn thận. Tazzan bất chợt nắm chặt lấy tay cô khiến Điệp phải ngồi lại bên cạnh anh. Hình như Tazzan đang gặp ác mộng nên mồ hôi bắt đầu túa ra trên trán miệng không ngớt lẩm bẩm:
- Hãy tha thứ cho anh..xin em.....hãy tha lỗi cho anh....xin em....
- Anh đang mê cái gì mà nói linh tinh vậy? Này Tazzan mau trở dậy. Này....
Điệp vội lay Tazzan dậy. Choàng tỉnh sau cơn ác mộng Tazzan nhận ra Điệp đang ngồi ngay bên cạnh mình. Dường như cậu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo nên vội ôm chầm lấy cô mà luôn mồm xin lỗi. Điệp không hiểu tại sao Tazzan lại như vậy nên chỉ vỗ vỗ vai an ủi anh mong anh sẽ bình tĩnh lại.Sau khi Tazzan có vẻ bình ổn hơn cô vội đi lấy cốc nước cho anh:
- Uống đi. Nước mát có lẽ sẽ giúp cho anh tỉnh táo đôi chút đấy.
Tazzan nhận lấy cốc nước tu liền một hơi rồi quay sang nhìn Điệp vẻ nghiêm trọng:
- Điệp, nghe anh nói đây. Em sẽ tha thứ cho anh nếu như anh làm không tốt mọi chuyện chứ?
- Anh nói gì mà có vẻ đáng sợ như vậy chứ?
Điệp cười xòa cho qua nhưng Tazzan lại giữ chặt lấy hai vai cô mà rằng:
- Anh không hề nói đùa. Chuyện này...anh không biết nên bắt đầu từ đâu nhưng em cần phải hết sức bình tĩnh khi anh báo tin này
Tazzan nén thở dài. Anh đã quyết định sẽ tiết lộ bí mật mẹ của Điệp đã qua đời bởi đòn tra tấn từ Bảo cho cô biết bởi nếu ngày nào anh còn giữ kín bí mật này thì ngày đó anh không thể ngủ yên. Anh đang định nói thì chuông điện thoại của Điệp đổ dồn. Điệp gỡ tay Tazzan khỏi vai mình và đi nghe máy. Tazzan tĩnh tâm lại. Anh chợt nghĩ ra cuộc chiến của Điệp chưa kết thúc. Nếu như cô ấy biết tin này thì liệu còn có đủ dũng khí mà chiến đấu với Bảo. Điệp là một người yếu đuối. Trước đây cái chết của bà anh cùng Mai đã làm cô suy sụp như vậy. Nếu như biết chính mẹ của mình bị giết một cách tàn bạo như vậy có lẽ Điệp sẽ khụy mất. Tới lúc đó thì không cần ra tay Bảo cũng dễ dàng giành phần thắng trước Điệp. Khi thấy nét mặt kém vui của cô sau khi nghe điện Tazzan vội lại gần hỏi thăm:
- Là Bảo? Cô ta muốn gì?
- Cô ta nói chúng ta phải tới The Ghost vào ngày mai để hốt xác những người bạn của chúng ta.
- Cái gì? Chẳng phải cô ta cần người để uy hiếp hay sao tại sao lại giết bọn họ chứ?
- Tôi không biết nữa nhưng tôi thực sự muốn kết thúc bàn cờ này của cô ta ngay lập tức. Tôi phải làm gì? Tại sao những người vô tội đều bị cô ta sát hại một cách trắng trợn như vậy chứ?
Điệp khụy xuống và bắt đầu khóc. Tazzan càng thêm bối rối. Cũng may anh chưa tiết lộ bí mật rằng mẹ của Điệp đã qua đời nếu không không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Anh ôm Điệp khẽ động viên:
- Nếu chưa nhìn thấy họ bị giết thì em không nên bị những lời công kích của Bảo làm xao động. Cô ta chủ yếu chỉ muốn làm cho em dao động tinh thần mà thôi. Ngày mai nếu cô ta muốn gặp mặt thì chúng ta sẽ tiếp. Đừng khóc nữa...
- Cảm ơn anh. Nếu không có anh bên cạnh chắc tôi không trụ nổi mất
- Vẫn còn xưng là tôi với anh sao?
- Tôi...à...em quen miệng rồi. Thay đổi rất khó
Điệp lúng túng định đứng dậy thì Tazzan vẫn giữ chặt cô lại. Gương mặt Điệp bắt đầu chuyển sang màu đỏ vì ngại ngùng. Tazzan khẽ vuốt tóc cô cười ấm:
- Khi trận chiến này kết thúc kể cả thua hay thắng em vẫn sẽ mãi là người anh yêu. Điều đó không thể thay đổi được. Em đồng ý làm bạn gái anh chứ?
-.....
* thình thịch, thình thịch* Mắt Điệp mở to bởi cô không tin nổi Tazzan đã ngỏ lời yêu cô. Ngay lúc này Điệp không còn nói được gì bởi tiếng trống ngực của cô đã vang dội. Tazzan chủ động tấn công thêm:
- Anh biết tỏ tình lúc này là không hợp lí lắm nhưng anh muốn trước khi " ra trận" em sẽ biết rõ tình cảm của anh dành cho em. Anh không muốn khi mình chẳng may không còn trên cõi đời này anh không kịp nói lời yêu em.
- Anh đừng nói gở như vậy. Anh sẽ không sao. Chúng ta sẽ giành chiến thắng trong ván cờ cuối cùng với Bảo
Điệp không che giấu cảm xúc nữa. Cô cũng có cảm tình với Tazzan từ lâu. Chỉ có điều cô không dám thổ lộ bởi cô dẫu sao vẫn là một cô gái yếu đuối. Tazzan đột nhiên nhìn Điệp một cách say đắm khiến cô càng thêm bối rối. Anh tiến tới sát hơn sát hơn nữa. Nụ hôn nhẹ nhàng khiến Điệp khá bất ngờ. Cô ngây người không kịp phản ứng thì Tazzan đã buông cô ra và khẽ búng vào mũi cô một cái:
- Tỉnh lại đi em yêu
- Ờ...ờ...tôi...ờ...em đi tắm đây....
Mặt Điệp đỏ dần lên một cách mất kiểm soát. Cô vội đứng dậy chạy về phòng để che bớt đi gương mặt đỏ lựng cũng như ổn định lại nhịp tim. Tazzan chỉ mỉm cười vì sự ngây ngô của Điệp " Này, tôi yêu em rồi đấy"
--------------
"- Tại sao? tại sao Điệp lại để gã đó hôn mà không phản ứng lại? Tại sao chứ?"
Hoàn xoay đi xoay lại mà không tài nào hiểu nổi. Vừa rồi khi cậu trở dậy uống nước cậu đã vô tình nhìn thấy cảnh lãng mạn giữa Điệp và Tazzan. Hoàn cũng mến Điệp nên cậu cảm thấy khá tức tối khi thấy cô bên người khác. Trằn trọc mãi không ngủ lại được Hoàn ra khỏi căn hộ để đi dạo cho đầu óc tĩnh tâm lại. Cậu chỉ không ngờ có người đang chờ mình ở ngoài đó. Cậu không thể mường tượng được ra người con gái mặc váy trắng đang đứng trước mặt cậu là ai nữa. Một Điệp ở trong phòng, giờ lại có thêm một Điệp ở ngoài này sao? Gương mặt quả thực không lẫn đi đâu được. Nhưng Điệp chẳng phải đã bị tạt axit và đã đi phẫu thuật rồi sao? Sao ở đây lại có một Điệp xinh đẹp và nguyên vẹn như vậy? Hàng mớ câu hỏi cứ xoáy sâu vào tâm trí khiến Hoàn không còn biết đâu là thực đâu là ảo nữa. Cô gái váy trắng với gương mặt của Điệp khẽ tiến lại gần mỉm cười thân thiện:
- Tôi nói chuyện với cậu được chứ?
- Nhưng cô là ai?
- Tôi là bản sao của Điệp. Hay nói cách khác, tôi chính là chị ấy. Chúng ta ra chỗ khác nói chuyện nhé
- Nhưng... nhưng...._ Giọng Hoàn có vẻ hoài nghi. Bảo cười mỉm một cách đáng sợ:
- Tôi nghĩ chắc anh cũng muốn cứu bố mẹ của mình_vừa nói cô ta vừa giơ lên một chiếc điện thoại đang quay cảnh bố mẹ Hoàn bị bắt cóc và bị nhốt vào phòng tối. Vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, Bảo khẽ tiến lại gần chỗ Hoàn_ Anh đủ thông minh để hiểu mình phải làm gì để cứu họ chứ?
- Cô...cô...
- Nếu như anh làm theo lời của tôi thì bố mẹ anh sẽ an toàn. Vậy quyết định sau cùng của anh là gì? Giúp tôi hoặc sẽ tự kết liễu cuộc đời của chính bố mẹ anh?
- Cô dám sao? Tôi...tôi sẽ báo cảnh sát tố cáo cô tội bắt cóc người trái phép
Hoàn cố nói cứng mong sẽ dọa được cô gái đó. Nhưng cậu thật ngây thơ. Hoàn không biết đứng trước mặt cậu chính là ác quỷ với gương mặt thiên thần. Bảo khẽ nhếch mép:
- Nếu cảnh sát giúp được việc thì tôi nghĩ chị Điệp sẽ không phải tốn nhiều công sức như vậy đâu.
- Chẳng lẽ mọi vụ liên quan tới Điệp đều do cô làm ư?
- Anh bắt đầu thông minh lên rồi đấy. Số điện thoại của tôi ở trong này. Tôi nghĩ anh đủ thông minh để biết phải làm gì. Tôi sẽ chờ tin của anh. À suýt quên, bố mẹ anh đã hơn một ngày chưa ăn uống gì rồi. Nếu anh không liên lạc nhanh thì có lẽ họ không cầm cự nổi lâu đâu
Trở về phòng lòng Hoàn trở nên hỗn loạn. Cậu không biết nên làm gì nữa. Dường như phải chọn giữa gia đình và người yêu mến là điều thật khó khăn với Hoàn. Chợt cậu nhìn thấy Tazzan đang ngủ trên sô pha. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu cậu: " Phải rồi, ngoài mình Điệp còn có anh chàng Tazzan kia bảo vệ. Anh ta giỏi hơn mình cơ mà. Chắc có thể bảo vệ an toàn cho cô ấy. Điệp tớ xin lỗi. Tớ cũng không muốn phản bội cậu nhưng bố mẹ tớ đang ở trong tay cô gái lạ mặt bản sao của cậu. Hãy tha thứ cho tớ.." Nghĩ rồi Hoàn về phòng khẽ nhấc máy và quay số của Bảo....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.