Chương 18: Anh Rốt Cuộc Có Làm Hay Không?
Vô Tội Quốc Độ
27/07/2023
Chỉ cần nghĩ về nó, côn thịt Phùng Tề càng sưng to lên, các cơ ngón tay và lòng bàn tay của anh càng siết thật chặt.
Phùng Tề nhắm mắt lại, tiếng hít thở bắt đầu dồn dập, hành động vuốt ve càng lúc càng lớn, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh.
Cảm giác hưng phấn nhanh chóng tăng lên theo sự ma sát, quy đầu bắt đầu rỉ nước nhớp nháp, sau đó bị nước lạnh dội lên người rửa sạch.
Khi chất lỏng màu trắng cuối cùng xuyên qua quy đầu và bắn ra ngoài, một cảm giác sung sướng như chết ập đến sau gáy, Phùng Tề nghiến răng và phát ra tiếng rên rỉ nghẹn ngào.
Một lúc sau, anh nặng nề thở dài một hơi rồi mở mắt ra, tay nắm gậy thịt dần dần di chuyển để kéo dài khoái cảm khiến sống lưng tê dại.
Chờ cho dư vị tan biến hết, đầu óc thanh tỉnh trở lại thì Phùng Tề đột nhiên phát hiện ra phòng tắm bên cạnh anh đã im lặng.
Thực sự còn nhanh hơn anh!
Trần Chí Hưng còn nhanh hơn anh, anh ta đã xuất tinh trong khi anh nhắm mắt, chìm đắm trong suy nghĩ.
Cơn hứng tình của Lưu Giai vừa mới được gợi nên, cô ta còn chưa thỏa mãn nên trong lòng có chút thất vọng. Trần Chí Hưng ném chiếc bao cao su bắn đầy một nửa vào thùng rác, rồi lôi cô ta đi xả nước một cách qua loa, sau đó kéo cô ta đến giường để làm lần thứ hai.
Anh ta đã bắn một lần rồi, Trần Chí Hưng đúng là càng đánh càng hăng, anh ta vác chân của Lưu Giai lên vai, côn thịt đút vào khiến nước chảy ra, âm thanh phía sau lớn hơn âm thanh phía trước.
Ngô Thiến đang dựa vào đầu giường châm điếu thuốc thứ hai thì bị âm thanh yếu ớt từ phòng bên cạnh làm phiền, bụng dưới có cảm giác khó chịu, nước trong quần lót cũng chảy ra không ít.
Cô ta nuốt nước bọt xuống cổ họng khô khốc của mình, nhìn về phía góc giường, cụp mi mắt xuống, cầm điếu thuốc trên tay lên hít một hơi thật sâu.
Anh ta đang làm gì thế? Tắm rửa mà hết nửa ngày!
Ngô Thiến đang nghĩ ngợi lung tung thì nghe thấy tiếng “két”, cô ta giật mình nhanh chóng nhổm người dậy, sau đó Phùng Tề bước ra từ trong góc với mái tóc ướt sũng.
Phùng Tề thấy Ngô Thiến nhìn mình như vậy thì dừng chân lại, sau đó hai người lại nhìn nhau vài giây. Phùng Tề cúi đầu, đi đến cuối giường bên kia rồi ngồi xuống, anh quay lưng về phía cô ta, lấy hộp thuốc lá ra, rút một điếu và châm lửa.
Ngô Thiến nhất thời không nói nên lời, bởi vì Phùng Tề đi vào như thế nào thì đi ra như thế đó, chưa nói đến quần ngay đến tất anh cũng chưa động vào, bây giờ lại thành ra thế này, anh đang muốn làm gì?
Cô ta đợi một lúc thấy Phùng Tề vẫn ngồi im lặng, khom lưng về phía cô ta thig rốt cuộc không chịu được nữa mà mở miệng.
“Này, rốt cuộc anh có làm hay không?”
Phùng Tề vừa mới hút một hơi thuốc, nhả khói, quay lại nhìn Ngô Thiến và lắc đầu.
Mẹ kiếp! Anh ta không làm mà để cô đợi nửa ngày!
Phùng Tề trả lời quá thẳng thắn, thẳng thắn đến mức khiến Ngô Thiến cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng khi cô ta nghĩ đến lời hứa với Trần Chí Hưng, nhất là nghĩ đến ba ngàn kia, hơn nữa mọi người đều đã đến thì không thể đi một chuyến vô ích được.
Vì vậy, cô ta hít một hơi thật sâu và dừng lại hai giây trước khi nói lại: “Nhưng anh Hưng đã thỏa thuận trước với tôi rồi.”
“Không sao.” Phùng Tề trầm giọng thốt ra hai từ, trên mặt không có cảm xúc gì, sau đó quay người lại hút một hơi thuốc và nhìn vào chiếc tivi đã tắt.
Không sao?
Khóe miệng Ngô Thiến khẽ giật, rất nghi ngờ Phùng Tề không hiểu ý của cô ta vừa nói.
“À thì, ý tôi là, anh Hưng đã thương lượng giá cả với tôi rồi. Ba ngàn, được chứ?”
Lúc trước cô ta còn do dự, nhưng bây giờ đã đến nước này, nghĩ đến ba ngàn sắp bay mất thì Ngô Thiến cảm thấy đau đớn vô cùng.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ nói với anh ta.” Phùng Tề đã sớm nghe hiểu lời của Ngô Thiến nhưng chỉ là anh không có mặt mũi để nói thẳng ra mà thôi.
“…”
“Cô cứ đi trước đi, mình tôi ở tại đây chờ anh ta là được.”
Ngô Thiến nhìn Phùng Tề mà không biết phải nói gì.
Phùng Tề nhắm mắt lại, tiếng hít thở bắt đầu dồn dập, hành động vuốt ve càng lúc càng lớn, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh.
Cảm giác hưng phấn nhanh chóng tăng lên theo sự ma sát, quy đầu bắt đầu rỉ nước nhớp nháp, sau đó bị nước lạnh dội lên người rửa sạch.
Khi chất lỏng màu trắng cuối cùng xuyên qua quy đầu và bắn ra ngoài, một cảm giác sung sướng như chết ập đến sau gáy, Phùng Tề nghiến răng và phát ra tiếng rên rỉ nghẹn ngào.
Một lúc sau, anh nặng nề thở dài một hơi rồi mở mắt ra, tay nắm gậy thịt dần dần di chuyển để kéo dài khoái cảm khiến sống lưng tê dại.
Chờ cho dư vị tan biến hết, đầu óc thanh tỉnh trở lại thì Phùng Tề đột nhiên phát hiện ra phòng tắm bên cạnh anh đã im lặng.
Thực sự còn nhanh hơn anh!
Trần Chí Hưng còn nhanh hơn anh, anh ta đã xuất tinh trong khi anh nhắm mắt, chìm đắm trong suy nghĩ.
Cơn hứng tình của Lưu Giai vừa mới được gợi nên, cô ta còn chưa thỏa mãn nên trong lòng có chút thất vọng. Trần Chí Hưng ném chiếc bao cao su bắn đầy một nửa vào thùng rác, rồi lôi cô ta đi xả nước một cách qua loa, sau đó kéo cô ta đến giường để làm lần thứ hai.
Anh ta đã bắn một lần rồi, Trần Chí Hưng đúng là càng đánh càng hăng, anh ta vác chân của Lưu Giai lên vai, côn thịt đút vào khiến nước chảy ra, âm thanh phía sau lớn hơn âm thanh phía trước.
Ngô Thiến đang dựa vào đầu giường châm điếu thuốc thứ hai thì bị âm thanh yếu ớt từ phòng bên cạnh làm phiền, bụng dưới có cảm giác khó chịu, nước trong quần lót cũng chảy ra không ít.
Cô ta nuốt nước bọt xuống cổ họng khô khốc của mình, nhìn về phía góc giường, cụp mi mắt xuống, cầm điếu thuốc trên tay lên hít một hơi thật sâu.
Anh ta đang làm gì thế? Tắm rửa mà hết nửa ngày!
Ngô Thiến đang nghĩ ngợi lung tung thì nghe thấy tiếng “két”, cô ta giật mình nhanh chóng nhổm người dậy, sau đó Phùng Tề bước ra từ trong góc với mái tóc ướt sũng.
Phùng Tề thấy Ngô Thiến nhìn mình như vậy thì dừng chân lại, sau đó hai người lại nhìn nhau vài giây. Phùng Tề cúi đầu, đi đến cuối giường bên kia rồi ngồi xuống, anh quay lưng về phía cô ta, lấy hộp thuốc lá ra, rút một điếu và châm lửa.
Ngô Thiến nhất thời không nói nên lời, bởi vì Phùng Tề đi vào như thế nào thì đi ra như thế đó, chưa nói đến quần ngay đến tất anh cũng chưa động vào, bây giờ lại thành ra thế này, anh đang muốn làm gì?
Cô ta đợi một lúc thấy Phùng Tề vẫn ngồi im lặng, khom lưng về phía cô ta thig rốt cuộc không chịu được nữa mà mở miệng.
“Này, rốt cuộc anh có làm hay không?”
Phùng Tề vừa mới hút một hơi thuốc, nhả khói, quay lại nhìn Ngô Thiến và lắc đầu.
Mẹ kiếp! Anh ta không làm mà để cô đợi nửa ngày!
Phùng Tề trả lời quá thẳng thắn, thẳng thắn đến mức khiến Ngô Thiến cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng khi cô ta nghĩ đến lời hứa với Trần Chí Hưng, nhất là nghĩ đến ba ngàn kia, hơn nữa mọi người đều đã đến thì không thể đi một chuyến vô ích được.
Vì vậy, cô ta hít một hơi thật sâu và dừng lại hai giây trước khi nói lại: “Nhưng anh Hưng đã thỏa thuận trước với tôi rồi.”
“Không sao.” Phùng Tề trầm giọng thốt ra hai từ, trên mặt không có cảm xúc gì, sau đó quay người lại hút một hơi thuốc và nhìn vào chiếc tivi đã tắt.
Không sao?
Khóe miệng Ngô Thiến khẽ giật, rất nghi ngờ Phùng Tề không hiểu ý của cô ta vừa nói.
“À thì, ý tôi là, anh Hưng đã thương lượng giá cả với tôi rồi. Ba ngàn, được chứ?”
Lúc trước cô ta còn do dự, nhưng bây giờ đã đến nước này, nghĩ đến ba ngàn sắp bay mất thì Ngô Thiến cảm thấy đau đớn vô cùng.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ nói với anh ta.” Phùng Tề đã sớm nghe hiểu lời của Ngô Thiến nhưng chỉ là anh không có mặt mũi để nói thẳng ra mà thôi.
“…”
“Cô cứ đi trước đi, mình tôi ở tại đây chờ anh ta là được.”
Ngô Thiến nhìn Phùng Tề mà không biết phải nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.