Sắc Vực

Chương 17: Không Thể Cầm Bằng Một Tay (H)

Vô Tội Quốc Độ

27/07/2023

Thứ kia của Trần Chí Hưng không nhỏ lại thêm không có màn dạo đầu nên ngay cả khi có chất bôi trơn trên bao cao su thì cũng không dễ dàng đi vào.

Hơn nữa anh ta rất vội vàng, đặc biệt là khi chạm phải xúc cảm mềm mại này thì khao khát muốn cắm vào trong càng khó kìm nén được. Trần Chí Hưng nhấp vừa nhanh vừa mạnh, quy đầu khổng lồ tiến thẳng vào trong cửa huyệt từng chút một.

Lưu Giai bị anh ta làm cho vừa đau đớn và tê dại, dâm thủy của cô ta bắt đầu chảy ra ngoài.

“A… ưm anh làm nhẹ thôi nào, a a…”

“Đừng kẹp! Lối vào đã chật rồi, còn kẹp nữa thì làm sao mà ông đây vào được?”

“Ưm… ưm… a…”

“Vào được rồi! Fuck!” Trần Chí Hưng phấn khích rút dương vật chỉ mới đâm vào được một nửa đã bị kẹt ra tới cửa âm hộ rồi anh ta hạ thấp hông xuống đút vào lút cán.

“A… quá, quá sâu, a… a…”

“Vào sâu như thế thì mới có thể làm em sướng được!”

“Á á á…”

Lưu Giai bị Trần Chí Hưng đâm đến dâm thủy chảy ròng ròng, cánh tay nắm chặt lấy vai anh ta, tiếng kêu càng lúc càng cao hơn.

Côn thịt thô cứng được mút rất thoải mái trong âm hộ ướt át, Trần Chí Hưng cầm lấy đôi chân cô đào móc vào khuỷu tay, một tay chống vào thành bồn, anh ta đẩy vào mỗi lúc một mạnh hơn, tay còn lại thì nắm lấy đầu nhũ hoa to đã bị anh ta lắc đến hoa cả mắt, vừa xoa vừa bóp.

“Đau! Làm nhẹ thôi, a, a a… Chậm… Chậm một chút a… Chậm một chút… Không được…”



Trần Chí Hưng không thể chịu được khi Lưu Giai cứ kêu lên như vậy, anh ta biết nếu cứ đâm thúc liên tục như thế sẽ xuất tinh rất nhanh, nhưng anh ta vẫn làm tình một cách thô bạo và chỉ muốn làm cho đến chết.

Phùng Tề đợi một lúc thấy giọng nói không có dấu hiệu dừng lại thì mở mắt ra, quay đầu nhìn vào bức tường có treo vòi hoa sen, anh dừng lại vài giây trước khi đứng thẳng dậy sau đó lại nhìn xuống đũng quần căng phồng của mình một lần nữa. Phùng Tề đi đến trước vòi hoa sen, vặn nước và chuyển sang chế độ lạnh.

Nước bắn tung tóe trên mặt đất, tiếng rào rào làm loãng đi âm thanh làm tình bên cạnh, nhưng nó chỉ mờ đi chứ không biến mất, âm thanh ấy vẫn còn truyền đến một cách yếu ớt như trước.

Phùng Tề cắn điếu thuốc của mình, bước trở lại bồn rửa, cởi thắt lưng da và cúc quần, kéo khóa xuống sau đó cúi người và cởi quần, dương vật của anh còn lớn hơn Trần Chí Hưng một vòng, nó nhảy ra khỏi lớp vải thì ngay lập tức đứng thẳng giữa hai chân.

Anh cau mày, cởi giày và tất, rít một hơi thật sâu, ném điếu thuốc vào bồn cầu rồi xả nước, sau đó mới cởi quần áo và đứng dưới vòi hoa sen.

Nước thì lạnh đấy nhưng không thể dập tắt ngọn lửa dâm tà trong lòng anh, đặc biệt là tiếng làm tình bên kia càng khiến Phùng Tề lại nghĩ đến Chu Khê.

Vật nam tính sưng tấy càng lúc càng phồng to, cái đầu mập mạp do ứ huyết tím tái lại, những đường gân màu xanh phình to giống như dây leo chằng chịt bám vào cây cột, trông vô cùng hung dữ.

Anh hơi cau mày, giơ tay phải lên cầm lấy cây hàng của mình và bắt đầu mân mê nó lên xuống.

Không thể nói là rất thoải mái, nhưng lại có thể khiến sự bồn chồn không yên leo lên phía trên, bụng dưới càng ngày càng căng chặt, đường cơ bụng cũng ngày càng sâu, gân xanh thuận theo mu bàn tay bò thẳng một đường lên trên cánh tay, cần cổ, rồi tới huyệt thái dương.

Đôi môi hơi sưng lên dưới lớp son đỏ tươi của Chu Khê lại hiện ra trước mắt anh, sau đó là bàn tay gầy gò đang cầm một điếu thuốc.

Rất nhỏ, rất trắng, rất mềm.

Chắc chắn cô không thể cầm dương vật anh bằng một tay, dù sao anh cũng khó khăn lắm mới giữ được nó, bàn tay cô nhỏ như vậy thì phải dùng cả hai tay mới có thể cầm chắc.

Phùng Tề cúi đầu nhìn côn thịt giữa hai chân trướng thành màu đỏ tím, tưởng tượng ra hình ảnh Chu Khê đang dùng đôi tay trắng nõn kia mà nắm lấy nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sắc Vực

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook