Chương 50: Dẫn Sói Vào Nhà
Vô Tội Quốc Độ
14/07/2024
Chu Khê cạn lời, chứ giờ cô còn có thể nói gì đây? Sau khi nói địa chỉ xong, cô lấy hộp thuốc lá trong túi ra, rút một điếu rồi châm lửa.
Thật ra bây giờ cô đã tỉnh táo lại rồi, thậm chí có thể tự mình lái xe trở về, cô cũng biết nếu mình bắt taxi thì Phùng Tề chắc chắn sẽ đi theo sau, đuổi cũng không chịu đi, thế những cô vẫn lựa chọn ngồi taxi.
Chu Khê cũng không biết vì sao, rõ ràng cô rất hối hận vì đã xảy ra quan hệ với Phùng Tề, trong lòng muốn tránh xa anh để phủi sạch quan hệ, thế nhưng hành động lại giống như rất thích cảm giác anh khom lưng cúi đầu vì mình.
Chu Khê hút một hơi thuốc, quay mặt ra ngoài cửa sổ để nhả khói, cô nhìn thấy ánh đèn neon vụt nhanh bên ngoài cửa sổ, môi dưới lại nhếch lên nụ cười tự giễu.
Trước đây cô chỉ cảm thấy mình thực dụng, bây giờ còn cả không biết xấu hổ nữa!
Nơi ở của Chu Khê cách Thuyền Lan không xa, đi xe chỉ mất khoảng mười phút, xe taxi tiến vào khu dân cư, đến khi dừng trước một tòa nhà mới dừng lại.
Chu Khê vừa mở túi xách ra thì Phùng Tề đã nhanh hơn một bước móc tiền ra đưa cho tài xế, cô nhìn anh một cái rồi đeo lại túi xách lên vai: "Tôi tự mình lên được, anh về Thuyền Lan đi."
"Tôi đưa em lên."
"Không cần đâu."
Phùng Tề không đáp, anh nhận tiền thối từ tài xế xong thì mở cửa xe bước xuống.
Chu Khê không nhịn được trợn tròn mắt, cô cũng mở cửa xe bước xuống, lại không nói gì với anh mà đi lướt qua tiến vào tòa nhà.
Phùng Tề nhìn trái nhìn phải một lúc rồi đuổi kịp Chu Khê đi vào thang máy.
Chu Khê ở tầng sáu, khi bước ra khỏi thang máy, cô mở túi xách ra, móc chìa khóa, bước tới trước cửa thì mới quay đầu nhìn Phùng Tề.
"Đến trước cửa nhà tôi chắc là được rồi chứ?"
Phùng Tề không mở miệng, anh mím môi dời mắt sang chỗ khác.
Chu Khê hít một hơi thật sâu, cô xoay người mở cửa phòng ra rồi bước vào trong, sau khi ấn công tắc bật đèn, vừa định đóng cửa lại thì Phùng Tề tiến lên một bước, chân phải chắn ngang khung cửa.
"Anh làm cái…"
Chu Khê còn chưa nói dứt câu thì Phùng Tề đã nhấc tay lên, bàn tay to khẽ đẩy trước ngực cô một cái, cô hít hà một hơi rồi lùi về phía sau vài bước.
Chờ đến khi cô đứng vững lại thì Phùng Tề đã bước vào trong nhà, trở tay đóng cửa lại, mọi việc diễn ra không quá hai giây.
Chu Khê: (*⊙_⊙)
Chu Khê nhìn người đàn ông đứng vững vàng trước cửa nhà mình thì sửng sốt, ngay sau đó cô lại bị dục vọng không chút che giấu nào trong mắt anh dọa tới ngẩn người.
Đây không phải lần đầu tiên cô cảm giác được loại nguy hiểm này, chỉ là trước kia có chút mơ hồ, lúc có lúc không, mà giờ đây cảm giác này lại vô cùng mãnh liệt.
"Anh, anh muốn làm gì?"
"Muốn ‘chơi’ em." Phùng Tề đáp rất tự nhiên.
Khóe môi Chu Khê giật giật, cô lùi về sau vài bước, giả bộ bình tĩnh, tức giận nói: "Đừng nói là anh nghiện rồi đấy nhá!"
"Đúng vậy."
Không chỉ có nghiện rồi, mà thậm chí anh còn không thể đè nén xuống giống như trước đây nữa.
"Thế nhưng tôi lại không muốn!" Chu Khê có hơi sợ, cô cố ý tức giận đẩy anh: "Anh đi ra ngoài!"
Dáng vẻ như cọp giấy lúc này của Chu Khê khiến Phùng Tề muốn bật cười, anh dễ dàng nắm lấy cổ tay cô bắt tréo ra sau, chỉ cần một bàn tay đã có thể giữ lấy chúng. Anh chỉ hơi kéo nhẹ đã làm cho đôi gò bồng của cô dán lên trước ngực anh.
Mềm quá…
"Anh mau buông ra! Nếu không…" Chu Khê muốn đe dọa anh, nhưng cuối cùng lại không tìm được lời nào để uy hiếp, lời nói mắc kẹt ngay cổ họng.
Ánh mắt Phùng Tề nhìn cô bất giác nhuộm lên một tầng ý cười: "Nếu không thì sao?"
Khuôn mặt Chu Khê nóng lên, cô có chút xấu hổ, nghẹn tầm hai giây, sau đó thẹn quá thành giận hét lên: "Con mẹ nó! Rốt cuộc anh muốn thế nào đây?"
Ý cười trong mắt Phùng Tề rút đi: "Vừa nãy tôi đã nói rồi mà, muốn ‘chơi’ em."
"Bà đây không muốn!"
"Là do em dụ dỗ tôi trước."
Thật ra bây giờ cô đã tỉnh táo lại rồi, thậm chí có thể tự mình lái xe trở về, cô cũng biết nếu mình bắt taxi thì Phùng Tề chắc chắn sẽ đi theo sau, đuổi cũng không chịu đi, thế những cô vẫn lựa chọn ngồi taxi.
Chu Khê cũng không biết vì sao, rõ ràng cô rất hối hận vì đã xảy ra quan hệ với Phùng Tề, trong lòng muốn tránh xa anh để phủi sạch quan hệ, thế nhưng hành động lại giống như rất thích cảm giác anh khom lưng cúi đầu vì mình.
Chu Khê hút một hơi thuốc, quay mặt ra ngoài cửa sổ để nhả khói, cô nhìn thấy ánh đèn neon vụt nhanh bên ngoài cửa sổ, môi dưới lại nhếch lên nụ cười tự giễu.
Trước đây cô chỉ cảm thấy mình thực dụng, bây giờ còn cả không biết xấu hổ nữa!
Nơi ở của Chu Khê cách Thuyền Lan không xa, đi xe chỉ mất khoảng mười phút, xe taxi tiến vào khu dân cư, đến khi dừng trước một tòa nhà mới dừng lại.
Chu Khê vừa mở túi xách ra thì Phùng Tề đã nhanh hơn một bước móc tiền ra đưa cho tài xế, cô nhìn anh một cái rồi đeo lại túi xách lên vai: "Tôi tự mình lên được, anh về Thuyền Lan đi."
"Tôi đưa em lên."
"Không cần đâu."
Phùng Tề không đáp, anh nhận tiền thối từ tài xế xong thì mở cửa xe bước xuống.
Chu Khê không nhịn được trợn tròn mắt, cô cũng mở cửa xe bước xuống, lại không nói gì với anh mà đi lướt qua tiến vào tòa nhà.
Phùng Tề nhìn trái nhìn phải một lúc rồi đuổi kịp Chu Khê đi vào thang máy.
Chu Khê ở tầng sáu, khi bước ra khỏi thang máy, cô mở túi xách ra, móc chìa khóa, bước tới trước cửa thì mới quay đầu nhìn Phùng Tề.
"Đến trước cửa nhà tôi chắc là được rồi chứ?"
Phùng Tề không mở miệng, anh mím môi dời mắt sang chỗ khác.
Chu Khê hít một hơi thật sâu, cô xoay người mở cửa phòng ra rồi bước vào trong, sau khi ấn công tắc bật đèn, vừa định đóng cửa lại thì Phùng Tề tiến lên một bước, chân phải chắn ngang khung cửa.
"Anh làm cái…"
Chu Khê còn chưa nói dứt câu thì Phùng Tề đã nhấc tay lên, bàn tay to khẽ đẩy trước ngực cô một cái, cô hít hà một hơi rồi lùi về phía sau vài bước.
Chờ đến khi cô đứng vững lại thì Phùng Tề đã bước vào trong nhà, trở tay đóng cửa lại, mọi việc diễn ra không quá hai giây.
Chu Khê: (*⊙_⊙)
Chu Khê nhìn người đàn ông đứng vững vàng trước cửa nhà mình thì sửng sốt, ngay sau đó cô lại bị dục vọng không chút che giấu nào trong mắt anh dọa tới ngẩn người.
Đây không phải lần đầu tiên cô cảm giác được loại nguy hiểm này, chỉ là trước kia có chút mơ hồ, lúc có lúc không, mà giờ đây cảm giác này lại vô cùng mãnh liệt.
"Anh, anh muốn làm gì?"
"Muốn ‘chơi’ em." Phùng Tề đáp rất tự nhiên.
Khóe môi Chu Khê giật giật, cô lùi về sau vài bước, giả bộ bình tĩnh, tức giận nói: "Đừng nói là anh nghiện rồi đấy nhá!"
"Đúng vậy."
Không chỉ có nghiện rồi, mà thậm chí anh còn không thể đè nén xuống giống như trước đây nữa.
"Thế nhưng tôi lại không muốn!" Chu Khê có hơi sợ, cô cố ý tức giận đẩy anh: "Anh đi ra ngoài!"
Dáng vẻ như cọp giấy lúc này của Chu Khê khiến Phùng Tề muốn bật cười, anh dễ dàng nắm lấy cổ tay cô bắt tréo ra sau, chỉ cần một bàn tay đã có thể giữ lấy chúng. Anh chỉ hơi kéo nhẹ đã làm cho đôi gò bồng của cô dán lên trước ngực anh.
Mềm quá…
"Anh mau buông ra! Nếu không…" Chu Khê muốn đe dọa anh, nhưng cuối cùng lại không tìm được lời nào để uy hiếp, lời nói mắc kẹt ngay cổ họng.
Ánh mắt Phùng Tề nhìn cô bất giác nhuộm lên một tầng ý cười: "Nếu không thì sao?"
Khuôn mặt Chu Khê nóng lên, cô có chút xấu hổ, nghẹn tầm hai giây, sau đó thẹn quá thành giận hét lên: "Con mẹ nó! Rốt cuộc anh muốn thế nào đây?"
Ý cười trong mắt Phùng Tề rút đi: "Vừa nãy tôi đã nói rồi mà, muốn ‘chơi’ em."
"Bà đây không muốn!"
"Là do em dụ dỗ tôi trước."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.