Sắc Vực

Chương 49: Lại Cứng Rồi

Vô Tội Quốc Độ

14/07/2024

Trần Chí Hưng lại nói: "Anh không thích hai người này à? Vậy còn người trên lầu thì sao? Nghe nói bạn của Tiểu Bạch cũng không tệ, cô ấy nói người ta thường hỏi thăm về anh đấy, hẳn là cũng có ý gì đó với anh à nha."

Tiểu Bạch trong miệng Trần Chí Hưng là người đứng ở quầy thu ngân trên lầu, mà bạn của cô ta chính là người mà anh ta đã trêu chọc ngay lần đầu gặp mặt, khiến người ta sợ đến mức trốn ra phía sau lưng Tiểu Bạch.

Phùng Tề biết Trần Chí Hưng đang nói đến ai, thế nhưng anh vẫn cố tình hỏi lại: "Anh nói người nào?"

"Anh cứ tiếp tục làm bộ đi!" Trần Chí Hưng thẳng thừng liếc anh một cái.

Phùng Tề lại cụp mắt xuống, nâng điếu thuốc trên tay lên hút một ngụm, quay đầu nhìn về phía phòng thay quần áo.

Trần Chí Hưng trầm mặc một lúc lại nói tiếp: "Vậy còn những người đẹp thường xuyên tới đây thì sao?"

"Anh nói những người nào?"

"Mẹ nó! Ông đây sợ anh cô đơn sẽ gây rắc rối, còn anh thì hay rồi! Cứ phải làm bộ ngu ngơ cơ đấy!"

"Tôi thì có thể gây rắc rối gì chứ?"

"Vậy để tôi hỏi anh!" Trần Chí Hưng một bụng xấu xa nói, còn không quên cắn một miếng chân gà: "Đừng có mà hỏi lại hay im lặng cho qua chuyện."

Phùng Tề phun một ngụm khói thuốc ra, nhìn về phía anh ta nói: "Tôi không thành vấn đề."



Trần Chí Hưng vẫn im lặng, lông mày hơi nhướng lên.

"Tôi biết anh đang nghĩ gì, thế nhưng thật sự là anh Đông nhờ tôi chứ không phải tôi xung phong nhận việc." Phùng Tề nói xong, xoay người đi về phía phòng thay quần áo.

Trần Chí Hưng nhìn theo bóng lưng anh thật lâu, sau đó hít một hơi thật sâu rồi thở ra.

Anh ta theo Lương Chấn Đông đã nhiều năm nên đương nhiên hiểu rất rõ tính tình gã, người này có bệnh đa nghi rất nặng, hơn nữa quả thật là gã rất để ý đến Chu Khê. Vậy nên anh ta thật sự lo lắng Phùng Tề chủ động yêu cầu đưa Chu Khê về, nếu là vậy thì không biết anh Đông sẽ nghĩ thế nào.

Trên thực tế, Phùng Tề cũng đã phần nào đoán được tính cách của Lương Chấn Đông, nếu không thì anh cần gì phải làm bộ ra vẻ khó xử khi gã nhờ mình đưa Chu Khê trở về, sự lo lắng của Trần Chí Hưng là hoàn toàn không cần thiết.

Phùng Tề bước đến trước cửa phòng thay quần áo thì khẽ dựa vào tường đứng đợi một lát, ngay khi anh vừa ném điếu thuốc vào thùng rác, Chu Khê cũng bước ra ngoài, bộ sườn xám màu trắng ban đầu được thay bằng một chiếc váy liền áo màu xanh đậm.

Áo tay lỡ, cổ chữ V rộng, chất liệu vải dệt mềm mại ôm sát vào vai lưng và eo mông, tôn lên đường cong cơ thể hoàn mỹ tuyệt đẹp của cô.

Cánh mông mượt mà bóng loáng không có một tia vết hằn, Phùng Tề biết rõ, đó là do Chu Khê không có mặc quần lót.

Khi Phùng Tề nghĩ đến phong cảnh trống trơn dưới váy, chỉ cần khẽ nhấc làn váy kia lên là có thể cắm vào huyệt nhỏ vừa ướt vừa chặt của cô thì anh lại cứng lên…

"Anh nhìn cái gì đấy?" Chu Khê bị ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn đến mức khó chịu, cô tức giận nói.

Phùng Tề cụp mắt xuống, yết hầu khô khốc nhúc nhích: "Không có gì."



Chu Khê khẽ mím môi, cô cầm túi xách đi về phía cửa sau, dù sao cũng không lái xe được nên cô cũng lười đi vòng qua bãi giữ xe.

Phùng Tề vẫn im lặng đi theo phía sau cô ra khỏi phòng karaoke giống như lúc nãy, cùng cô đến bên đường.

Bên cạnh chỗ ăn chơi có rất nhiều xe taxi, chỉ cần đứng bên đường đã thấy vài chiếc.

Chu Khê đi thẳng đến một chiếc xe trống trước mặt, cô kéo cửa xe sau ra, xoay người nói với Phùng Tề: "Được rồi, tôi tự mình trở về."

"Anh Đông bảo tôi đưa em về."

"Anh đừng có sống chết nghe lời như vậy có được không hả?"

"Em đi một mình không an toàn."

"Để anh đi theo thì an toàn hơn chắc?" Chu Khê như có điều ám chỉ.

Phùng Tề vốn dĩ cũng có ý đồ nên không cãi lại, anh cụp mắt xuống.

Lại là cái dáng vẻ này!

Chu Khê liếc anh một cái, xoay người bước lên xe, Phùng Tề lập tức kéo cửa ghế phụ ra, đi theo ngồi lên xe.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sắc Vực

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook