Sắc Vực

Chương 21: Hương Vị Nguy Hiểm

Vô Tội Quốc Độ

14/07/2024

Phùng Tề gật đầu không nói gì, Trần Chí Hưng chỉ vào lối đi ngắn bên phải được trải thảm sạch sẽ: “Bên kia là đại sảnh ở tầng một, đi tới phía trước có thể nhìn thấy ngã rẽ cầu thang.”

Phùng Tề lại gật đầu, Trần Chí Hưng tiếp tục chỉ sang bên trái: “Đây chính là lối đi vào phòng karaoke.”

Sau khi Trần Chí Hưng nói xong, Chu Khê lập tức đi về phía lối đi bên trái, Trần Chí Hưng quàng tay qua vai Phùng Tề vừa đi vừa nói: “Này, có một cánh cửa bí mật phía trước, bên trong cửa có người canh giữ, chỉ khi nào người quen đến mới mở…”

Trần Chí Hưng nói đến đây thì dừng lại, sau đó quay đầu nhìn Chu Khê: “Chị Chu, chị định sắp xếp vị trí nào cho lão Tề của chúng ta?”

“Quyền Mao và Trần Thương đang làm gì vậy?”

“…Canh cửa.”

Chu Khê hơi nhướng mày không nói gì nữa, nhưng cô cũng nhận thấy rằng Trần Chí Hưng đối xử với Phùng Tề không giống với những người khác.

Anh ta sẵn sàng bỏ ra ba ngàn gọi đào cho Phùng Tề thì cũng thôi đi, bây giờ còn quan tâm đến việc Phùng Tề muốn làm gì, trước đây anh ta mang người tới đều có thể tự thu xếp, anh ta cũng không hỏi đến làm gì.

Trần Chí Hưng cau mày, dừng lại không đi thêm nữa, anh ta lấy hộp thuốc lá ra, rút ​​một điếu đưa cho Chu Khê: “Chị Chu, chị có thể đổi lão Tề đến quầy bar bên kia được không?”

Trên thực tế, cho dù canh cửa hay ở quầy bar, chỉ cần không có gì đặc biệt thì cũng không phải làm việc gì nặng nhọc, mọi người chủ yếu là ngồi nghịch điện thoại di động, đọc tạp chí và nói khoác mà thôi.

Nhưng tiền lương ở quầy bar cao hơn một ngàn không nói, lại dễ làm quen với ông chủ đến chơi, chờ quen rồi thì có thể nhận thêm tiền boa.

Chu Khê cầm lấy điếu thuốc, cười nhẹ: “Còn làm ra vẻ với tôi hả?”

“Làm ra vẻ cái gì chứ? Tôi hút thuốc có quên chị sao?” Trần Chí Hưng cười đáp, anh lấy ra hai điếu nữa, đưa một điếu cho Phùng Tề, sau đó bỏ điếu còn lại vào miệng và lấy chiếc bật lửa ra.



Phùng Tề cầm điếu thuốc nhìn Chu Khê, không ngờ Chu Khê cũng đột nhiên quay sang nhìn anh, ánh mắt chạm nhau, lồng ngực Phùng Tề nảy lên, anh quay đầu đi theo bản năng.

“Ha ha.” Chu Khê không nhịn được cười khúc khích, quay đầu nhìn Trần Chí Hưng: “Anh có cảm thấy anh ấy thích hợp với quầy bar bên kia không?”

Lời này được cô nói ra rất rõ ràng, ngay cả tiếng cười cũng không có chút khinh thường nào, thậm chí có chút bất đắc dĩ.

Lỗ tai Phùng Tể lại cảm thấy hơi nóng, Trần Chí Hưng cau mày: “Vậy thì… để lão Tề làm quen một thời gian rồi chuyển qua?”

Chu Khê sảng khoái gật đầu: “Việc này đương nhiên không thành vấn đề, khi nào thích hợp tôi sẽ chuyển anh ấy qua.”

“ y cha! Vậy cảm ơn chị Chu trước!”

“Anh không cần khách sáo với tôi.” Chu Khê cong môi: “Đi thôi, cũng không còn sớm nữa, chúng ta cần làm quen với hoàn cảnh ở đây.”

“Ừm.” Trần Chí Hưng trả lời, vừa đi vừa nói với Phùng Tề: “Đến cảm ơn mà anh cũng không nói được sao?”

Phùng Tề quay đầu nhìn Chu Khê, Chu khê cũng nhìn anh, lần này, anh không trốn tránh ánh mắt của cô, anh khẽ mím môi, nhỏ giọng nói hai từ: “Cảm ơn.”

Chu Khê vốn cho rằng Phùng Tề sẽ lại cúi đầu, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ngượng ngùng của Phùng Tề, trái tim cô khẽ run lên, sau một giây, cô hơi cong môi dưới một cách mất tự nhiên, im lặng quay đầu đi.

Ánh mắt người đàn ông không có dục vọng nhưng có những thứ khác, cô không biết làm thế nào để diễn tả nó, một cảm giác nguy hiểm.

Đi đến cửa bí mật, Trần Chí Hưng giơ tay gõ cửa khiến cho Trần Thượng đang nằm trên ghế sô pha xem điện thoại ngồi dậy, đứng lên đi đến chỗ mắt mèo nhìn ra bên ngoài thấy đó là Trần Chí Hưng và Chu Khê thì ngay lập tức mở cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sắc Vực

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook