Chương 22: Bối Rối
Vô Tội Quốc Độ
14/07/2024
Lối đi sau cửa rất rộng rãi, có một chiếc ghế sofa dài dựa vào tường, bên cạnh tay vịn của ghế sofa là một cái bàn trà nhỏ hình vuông, bên trên có một cái gạt tàn và một ít tạp chí, bên cạnh đó là một máy lọc nước.
“Chu Khê! Anh Hưng! Hai người trở về khi nào vậy?”
Chu Khê không hiểu tại sao vừa rồi mình lại ngượng ngùng trước anh mắt của anh, khẽ cắn nhẹ môi dưới, còn Trần Chí Hưng lại vừa mỉm cười và khoác vai của Trần Thượng: “Chúng tôi mới về chiều nay! Đúng rồi, giới thiệu với cậu một người anh em mới, Phùng Tề, cứ gọi anh ấy là lão Tề!”
Phùng Tề đi phía sau, đang nhẹ nhàng đóng cánh cửa chống trộm nặng nề lại, anh quay đầu lại nhìn về phía Trần Thượng và gật đầu nhẹ với anh ta.
Mọi người đứng trước sô pha trò chuyện vài câu, sau đó Chu Khê hỏi: “Tóc Xoăn đâu rồi?”
Nụ cười trên khóe môi Trần Thượng hơi cứng lại, anh ta dừng một giây rồi quay lại nói: “Anh ấy đi vệ sinh rồi.”
Thực ra Tóc Xoăn sang phòng bên kia xem tối nay có cái gì hay không.
Chu Khê nhìn thấy vẻ mặt kia thì biết Tóc Xoăn không phải đi vệ sinh, nhưng cô cũng không lật tẩy nó, mà xoay người ngồi xuống ghế sô pha.
Cô ngả người ra sau theo thói quen, vắt chéo hai chân, Chu Khê gạt tàn thuốc vào chiếc gạt tàn pha lê đặt trên chiếc bàn trà nhỏ.
Phùng Tề đang đứng ở cửa, với góc nghiêng này thì có thể nói rằng đây là vị trí khá tốt, anh hoàn toàn có thể nhìn thấy đôi chân trắng nõn và thon thả của Chu Khê.
Nhưng anh chỉ nhìn lướt qua, rồi yên lặng lui vào bức tường đối diện ghế sô pha mà xem như không nhìn thấy gì, sau đó cúi đầu hút thuốc.
Thấy Chu Khê hoàn toàn không có ý định đi vào, Trần Thượng có chút nghi ngờ hỏi: “Chị Chu, có chuyện gì sao?”
Đôi môi của Chu Khê hơi cong lên: “Cũng không phải là chuyện gì quan trọng, chờ Tóc Xoăn đến rồi nói sau.”
Trần Thượng khịt mũi, vô ý liếc nhìn Trần Chí Hưng nhưng thấy Trần Chí Hưng cụp mắt xuống và không nói gì, trong lòng anh ta cảm thấy có gì đó không ổn, âm thầm nói: “Chị Chu, em đi xem Tóc Xoăn đang làm gì, sao mà lâu thế?”
Chu Khê gật đầu, Trần Thượng quay người và bước vào lối đi đầu tiên, Trần Chí Hưng ngẩng đầu lên nhìn Chu Khê và thấy cô đang nháy mắt với anh ta.
Làm sao Trần Chí Hưng có thể không hiểu ý của Chu Khê chứ?
Cô là người đưa anh ta vào, cô cũng là người sẽ đưa anh ta ra khỏi đây, nhưng cô là Chu Khê, cô không muốn đắc tội với bất cứ ai, nhưng nếu đã là anh em thì hãy báo trước cho anh ta biết về điều đó.
Trần Chí Hưng thầm thở dài, quay lại và hét lên với Trần Thượng: “Đợi một chút, tôi cũng đi vệ sinh.”
Phùng Tề có chút không tập trung nghe thấy điều này, vừa ngẩng đầu lên với đôi mắt đen láy đã thấy Trần Chí Hưng chạy lon ton đuổi theo Trần Thượng, anh muốn đuổi theo cũng không được mà tiếp tục đứng ở đây cũng không ổn.
Trần Chí Hưng và Trần Thượng nhanh chóng đi đến chỗ rẽ của lối đi, giọng nói của họ trở nên nhỏ hơn và không khí trở nên im lặng, điều này khiến Phùng Tề cảm thấy lối đi ban đầu rộng rãi bỗng trở nên chật hẹp.
Anh mất tự nhiên mà cúi đầu xuống, vừa định rít một hơi thuốc thì phát hiện điếu thuốc đã cháy gần hết, mà cái gạt tàn duy nhất đang ở bên cạnh Chu Khê.
Anh không muốn đến đó, nhưng thảm trải sàn này khác với bên ngoài, nó sạch sẽ và mới tinh, giống như ở tầng hai, vì vậy anh nhả khói, hít một hơi thật sâu, bước đến chiếc bàn trà nhỏ, không dám nhìn, cúi người dập điếu thuốc.
Từ lúc Trần Chí Hưng đuổi theo Trần Thượng, Chu Khê đã nhìn thấy hết sự bối rối của anh, bây giờ anh chỉ đến đây để dập một điếu thuốc mà lỗ tai cũng đỏ lên.
Chu Khê nhịn không được mà khẽ cười, Phùng Tề vẫn không dám nhìn cô, anh quay lại bức tường và đứng cúi đầu xuống, vị trí đó chính xác là nơi anh vừa đứng, nó không lệch một phân.
“Chu Khê! Anh Hưng! Hai người trở về khi nào vậy?”
Chu Khê không hiểu tại sao vừa rồi mình lại ngượng ngùng trước anh mắt của anh, khẽ cắn nhẹ môi dưới, còn Trần Chí Hưng lại vừa mỉm cười và khoác vai của Trần Thượng: “Chúng tôi mới về chiều nay! Đúng rồi, giới thiệu với cậu một người anh em mới, Phùng Tề, cứ gọi anh ấy là lão Tề!”
Phùng Tề đi phía sau, đang nhẹ nhàng đóng cánh cửa chống trộm nặng nề lại, anh quay đầu lại nhìn về phía Trần Thượng và gật đầu nhẹ với anh ta.
Mọi người đứng trước sô pha trò chuyện vài câu, sau đó Chu Khê hỏi: “Tóc Xoăn đâu rồi?”
Nụ cười trên khóe môi Trần Thượng hơi cứng lại, anh ta dừng một giây rồi quay lại nói: “Anh ấy đi vệ sinh rồi.”
Thực ra Tóc Xoăn sang phòng bên kia xem tối nay có cái gì hay không.
Chu Khê nhìn thấy vẻ mặt kia thì biết Tóc Xoăn không phải đi vệ sinh, nhưng cô cũng không lật tẩy nó, mà xoay người ngồi xuống ghế sô pha.
Cô ngả người ra sau theo thói quen, vắt chéo hai chân, Chu Khê gạt tàn thuốc vào chiếc gạt tàn pha lê đặt trên chiếc bàn trà nhỏ.
Phùng Tề đang đứng ở cửa, với góc nghiêng này thì có thể nói rằng đây là vị trí khá tốt, anh hoàn toàn có thể nhìn thấy đôi chân trắng nõn và thon thả của Chu Khê.
Nhưng anh chỉ nhìn lướt qua, rồi yên lặng lui vào bức tường đối diện ghế sô pha mà xem như không nhìn thấy gì, sau đó cúi đầu hút thuốc.
Thấy Chu Khê hoàn toàn không có ý định đi vào, Trần Thượng có chút nghi ngờ hỏi: “Chị Chu, có chuyện gì sao?”
Đôi môi của Chu Khê hơi cong lên: “Cũng không phải là chuyện gì quan trọng, chờ Tóc Xoăn đến rồi nói sau.”
Trần Thượng khịt mũi, vô ý liếc nhìn Trần Chí Hưng nhưng thấy Trần Chí Hưng cụp mắt xuống và không nói gì, trong lòng anh ta cảm thấy có gì đó không ổn, âm thầm nói: “Chị Chu, em đi xem Tóc Xoăn đang làm gì, sao mà lâu thế?”
Chu Khê gật đầu, Trần Thượng quay người và bước vào lối đi đầu tiên, Trần Chí Hưng ngẩng đầu lên nhìn Chu Khê và thấy cô đang nháy mắt với anh ta.
Làm sao Trần Chí Hưng có thể không hiểu ý của Chu Khê chứ?
Cô là người đưa anh ta vào, cô cũng là người sẽ đưa anh ta ra khỏi đây, nhưng cô là Chu Khê, cô không muốn đắc tội với bất cứ ai, nhưng nếu đã là anh em thì hãy báo trước cho anh ta biết về điều đó.
Trần Chí Hưng thầm thở dài, quay lại và hét lên với Trần Thượng: “Đợi một chút, tôi cũng đi vệ sinh.”
Phùng Tề có chút không tập trung nghe thấy điều này, vừa ngẩng đầu lên với đôi mắt đen láy đã thấy Trần Chí Hưng chạy lon ton đuổi theo Trần Thượng, anh muốn đuổi theo cũng không được mà tiếp tục đứng ở đây cũng không ổn.
Trần Chí Hưng và Trần Thượng nhanh chóng đi đến chỗ rẽ của lối đi, giọng nói của họ trở nên nhỏ hơn và không khí trở nên im lặng, điều này khiến Phùng Tề cảm thấy lối đi ban đầu rộng rãi bỗng trở nên chật hẹp.
Anh mất tự nhiên mà cúi đầu xuống, vừa định rít một hơi thuốc thì phát hiện điếu thuốc đã cháy gần hết, mà cái gạt tàn duy nhất đang ở bên cạnh Chu Khê.
Anh không muốn đến đó, nhưng thảm trải sàn này khác với bên ngoài, nó sạch sẽ và mới tinh, giống như ở tầng hai, vì vậy anh nhả khói, hít một hơi thật sâu, bước đến chiếc bàn trà nhỏ, không dám nhìn, cúi người dập điếu thuốc.
Từ lúc Trần Chí Hưng đuổi theo Trần Thượng, Chu Khê đã nhìn thấy hết sự bối rối của anh, bây giờ anh chỉ đến đây để dập một điếu thuốc mà lỗ tai cũng đỏ lên.
Chu Khê nhịn không được mà khẽ cười, Phùng Tề vẫn không dám nhìn cô, anh quay lại bức tường và đứng cúi đầu xuống, vị trí đó chính xác là nơi anh vừa đứng, nó không lệch một phân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.