Chương 45: Quần Lót Bị Anh Cầm Đi
Vô Tội Quốc Độ
14/07/2024
“Em không trở về à?” Phùng Tề đã đoán được nội dung tin nhắn từ phản ứng của Chu Khê sau khi xem tin nhắn vừa rồi, cùng với câu “Anh cũng muốn đuổi tôi” của cô.
Anh vừa dứt lời, Chu Khê mới nhớ tới tin nhắn vừa rồi của Lương Chấn Đông, cũng với việc tại sao cô lại xảy ra quan hệ với Phùng Tề.
Cho rằng Phùng Tề đang châm chọc cô, trong nháy mắt mặt Chu Khê liền lạnh xuống: “Vậy thì sao?”
Người phụ nữ này sao lại lật mặt nhanh còn hơn lật bánh tráng thế, vừa rồi ở thang máy kia cũng vậy, bây giờ cũng vậy.
Phùng Tề thở dài trong lòng: “Em dùng đỡ cái này lau một chút, tôi lên lầu lấy đồ giúp em, sẵn tiện mang cho em khăn giấy.”
Chu Khê không nói gì, bởi vì nếu như Phùng Tề lên lầu giúp cô lấy đồ, Lương Chấn Đông nhất định sẽ biết chuyện, cho nên cô có chút do dự.
Phùng Tề nhìn ra cô đang lo lắng cái gì, anh lại nói: “Vốn dĩ trước đó anh Đông kêu em đi về, nhưng mà em ở dưới lầu uống rượu, tôi đi lấy cũng bình thường thôi, sẽ không nghi ngờ cái gì đâu.”
Chu Khê nắm chặt đầu ngón tay, sóng nhiệt đột nhiên dâng lên não, cảm giác rất khi bị nhìn thấu rồi lại bị vạch trần này thật sự rất khó chịu...
Thấy cô không cử động, Phùng Tề cúi đầu, một tay nắm lấy mắt cá chân cô rồi nhấc chân cô lên, cởi quần lót ở chân trái, sau đó lại dùng một tay giữ lấy mắt cá chân phải của cô, nhấc chân cô lên.
Chu Khê hít thật sâu vào một hơi, duỗi tay muốn cầm lấy quần lót mà Phùng Tề giúp cô cởi.
Nhưng Phùng Tề đưa cho cô, mà ngược lại anh gấp quần lót của cô làm đôi, vén tà trước sườn xám của cô lên, nắm lấy bắp đùi cô: “Tách chân ra một chút.”
“Anh muốn giúp tôi lau hay là muốn chiếm tiện nghi tôi thế?” Chu Khê ngoài miệng là nói như vậy, nhưng chân vẫn mở một chút.
“Coi như tôi là muốn chấm mút em đi.” Phùng Tề mặt không đổi sắc, tay cầm cầm quần lót tiến vào giữa hai chân cô.
Lớp vải ren cọ vào cánh hoa thịt cùng với cửa huyệt vừa mới bị nện một trận quá mạnh mà có hơi sưng tấy, gây ra cảm giác tê dại.
Chu Khê hơi chau may, mông theo bản năng nâng lên chút.
“Đừng nhúc nhích.” Phùng Tề mở miệng, nhiệt khí từ miệng phả ra lướt nhẹ qua đám cỏ dại lưa thưa trên gò thịt và hoa hạch, cảm giác ngứa ngáy làm Chu Khê thiếu chút nữa rên ra tiếng.
Rốt cuộc thân thể cô vẫn rất mẫn cảm, giống như Lương Chấn Đông nói, chạm một cái là lập tức chảy nước.
Chu Khê âm thầm hít một hơi thật sâu nỗ lực kẹp chặt lỗ, bởi vì cô cảm giác được có hơi nóng đi xuống dưới.
“Được rồi.” Cô nói.
“Càng lau càng ướt.”
“…”
“Muốn sao?” Phùng Tề ngừng tay, nhấc mi mắt lên nhìn cô.
“Không muốn!” Chu Khê tức giận nói, đẩy tay anh ra.
Mặc dù anh vẫn còn muốn, thậm chí có thể dễ dàng kiềm chế và nện cô đến chết đi sống lại, nhưng anh vẫn buông chân cô ra và đứng dậy.
Anh không muốn miễn cưỡng cô, bởi vì anh biết cô sợ. Hơn nữa nơi này cũng không an toàn.
“Tôi đi lấy đồ giúp em.” Anh nói xong thì xoay người.
“Khoan đã, quần lót của tôi.” Chu Khê vội vàng gọi lại anh.
Phùng Tề ngừng một giây mới quay người lại : “Bẩn rồi, em không mặc được.”
“Không mặc được anh cũng phải trả cho tôi chứ.”
“Tôi muốn giữ lại.” Phùng Tề nói, sau đó nhét thẳng quần lót vào túi quần.
Chu Khê hơi giật khóe miệng: “Anh giữ làm gì hả?”
Phùng Tề không nói gì, thậm chí là dời mắt đi, dáng vẻ rõ ràng là “Đánh chết cũng không trả”.
Chu Khê không nói nên lời, nhưng không có cách nào, cô cũng không có khả năng đi lấy lại, hơn nữa cho dù cô muốn đoạt cũng không đoạt được.
“Bỏ đi, cho tôi điếu thuốc.”
Muốn hút thuốc và muốn đòi lại quần lót là hai việc hoàn toàn khác nhau, Phùng Tề lập tức rất nghe lời móc ra điếu thuốc, đưa cả bao thuốc lẫn bật lửa cho cô.
Anh vừa dứt lời, Chu Khê mới nhớ tới tin nhắn vừa rồi của Lương Chấn Đông, cũng với việc tại sao cô lại xảy ra quan hệ với Phùng Tề.
Cho rằng Phùng Tề đang châm chọc cô, trong nháy mắt mặt Chu Khê liền lạnh xuống: “Vậy thì sao?”
Người phụ nữ này sao lại lật mặt nhanh còn hơn lật bánh tráng thế, vừa rồi ở thang máy kia cũng vậy, bây giờ cũng vậy.
Phùng Tề thở dài trong lòng: “Em dùng đỡ cái này lau một chút, tôi lên lầu lấy đồ giúp em, sẵn tiện mang cho em khăn giấy.”
Chu Khê không nói gì, bởi vì nếu như Phùng Tề lên lầu giúp cô lấy đồ, Lương Chấn Đông nhất định sẽ biết chuyện, cho nên cô có chút do dự.
Phùng Tề nhìn ra cô đang lo lắng cái gì, anh lại nói: “Vốn dĩ trước đó anh Đông kêu em đi về, nhưng mà em ở dưới lầu uống rượu, tôi đi lấy cũng bình thường thôi, sẽ không nghi ngờ cái gì đâu.”
Chu Khê nắm chặt đầu ngón tay, sóng nhiệt đột nhiên dâng lên não, cảm giác rất khi bị nhìn thấu rồi lại bị vạch trần này thật sự rất khó chịu...
Thấy cô không cử động, Phùng Tề cúi đầu, một tay nắm lấy mắt cá chân cô rồi nhấc chân cô lên, cởi quần lót ở chân trái, sau đó lại dùng một tay giữ lấy mắt cá chân phải của cô, nhấc chân cô lên.
Chu Khê hít thật sâu vào một hơi, duỗi tay muốn cầm lấy quần lót mà Phùng Tề giúp cô cởi.
Nhưng Phùng Tề đưa cho cô, mà ngược lại anh gấp quần lót của cô làm đôi, vén tà trước sườn xám của cô lên, nắm lấy bắp đùi cô: “Tách chân ra một chút.”
“Anh muốn giúp tôi lau hay là muốn chiếm tiện nghi tôi thế?” Chu Khê ngoài miệng là nói như vậy, nhưng chân vẫn mở một chút.
“Coi như tôi là muốn chấm mút em đi.” Phùng Tề mặt không đổi sắc, tay cầm cầm quần lót tiến vào giữa hai chân cô.
Lớp vải ren cọ vào cánh hoa thịt cùng với cửa huyệt vừa mới bị nện một trận quá mạnh mà có hơi sưng tấy, gây ra cảm giác tê dại.
Chu Khê hơi chau may, mông theo bản năng nâng lên chút.
“Đừng nhúc nhích.” Phùng Tề mở miệng, nhiệt khí từ miệng phả ra lướt nhẹ qua đám cỏ dại lưa thưa trên gò thịt và hoa hạch, cảm giác ngứa ngáy làm Chu Khê thiếu chút nữa rên ra tiếng.
Rốt cuộc thân thể cô vẫn rất mẫn cảm, giống như Lương Chấn Đông nói, chạm một cái là lập tức chảy nước.
Chu Khê âm thầm hít một hơi thật sâu nỗ lực kẹp chặt lỗ, bởi vì cô cảm giác được có hơi nóng đi xuống dưới.
“Được rồi.” Cô nói.
“Càng lau càng ướt.”
“…”
“Muốn sao?” Phùng Tề ngừng tay, nhấc mi mắt lên nhìn cô.
“Không muốn!” Chu Khê tức giận nói, đẩy tay anh ra.
Mặc dù anh vẫn còn muốn, thậm chí có thể dễ dàng kiềm chế và nện cô đến chết đi sống lại, nhưng anh vẫn buông chân cô ra và đứng dậy.
Anh không muốn miễn cưỡng cô, bởi vì anh biết cô sợ. Hơn nữa nơi này cũng không an toàn.
“Tôi đi lấy đồ giúp em.” Anh nói xong thì xoay người.
“Khoan đã, quần lót của tôi.” Chu Khê vội vàng gọi lại anh.
Phùng Tề ngừng một giây mới quay người lại : “Bẩn rồi, em không mặc được.”
“Không mặc được anh cũng phải trả cho tôi chứ.”
“Tôi muốn giữ lại.” Phùng Tề nói, sau đó nhét thẳng quần lót vào túi quần.
Chu Khê hơi giật khóe miệng: “Anh giữ làm gì hả?”
Phùng Tề không nói gì, thậm chí là dời mắt đi, dáng vẻ rõ ràng là “Đánh chết cũng không trả”.
Chu Khê không nói nên lời, nhưng không có cách nào, cô cũng không có khả năng đi lấy lại, hơn nữa cho dù cô muốn đoạt cũng không đoạt được.
“Bỏ đi, cho tôi điếu thuốc.”
Muốn hút thuốc và muốn đòi lại quần lót là hai việc hoàn toàn khác nhau, Phùng Tề lập tức rất nghe lời móc ra điếu thuốc, đưa cả bao thuốc lẫn bật lửa cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.