Chương 46: Đưa Chu Khê Trở Về Giúp Tôi
Vô Tội Quốc Độ
14/07/2024
Chu Khê rút một điếu thuốc ra, châm lửa rồi đưa lại hộp thuốc và bật lửa cho anh, sau đó cô cong eo nhặt chiếc điện thoại rơi trên mặt đất lên, xoay người đến trước bậc cầu thang ngồi xuống: “Tôi để chìa khóa tủ quần áo trên bàn làm việc trong văn phòng, làm phiền anh lấy giúp tôi.”
“Được.” Phùng Tề đáp xong lập tức xoay người bước nhanh xuống cầu thang.
Chu Khê nhìn mãi đến khi bóng dáng anh dần biến mất ngay chỗ rẽ cầu thang thì cô mới cúi đầu mở khóa điện thoại, xem tin nhắn Lương Chấn Đông gửi đến, sau đó trầm mặc hít một hơi thuốc thật sâu.
Lòng cô có hơi trống rỗng, đầu óc cũng thế, nhưng ít nhất thì không còn cảm giác uất ức đến mức muốn phát điên như trước nữa.
Phùng Tề vừa bước khỏi ra bậc thang thì gấp gáp lấy cái quần lót kia ra, anh vừa đi về phía thang máy, vừa cẩn thận gấp chiếc quần lót lại, sau đó bỏ vào túi quần rồi ấn nút thang máy.
Tới tầng hai, anh đến trước quầy và nói với cô gái đầu tiên dám nói đùa với Trần Chí Hưng: “Chị Chu cảm thấy không khỏe nên muốn đi về trước, chị ấy nhờ tôi lấy chút đồ.”
Trên mặt cô gái sớm đã không còn sự khinh thường lúc đầu, cô ta nở nụ cười vô cùng ngọt ngào: “Chị Chu phải về sao?”
“Ừm, chìa khóa tủ quần áo của chị ấy ở trên bàn trong văn phòng.”
Phùng Tề vừa nói xong thì đã nghe thấy có người gọi tên mình.
“Phùng Tề.” Là Lương Chấn Đông.
Ánh mắt Phùng Tề chợt tối lại, ngón cái tay phải đặt dọc bên cạnh người khẽ nhúc nhích, anh khựng lại vài giây rồi mới từ từ xoay người nhìn về phía Lương Chấn Đông đang đi về phía mình.
“Anh Đông.”
“Lúc nãy Chu Khê uống rượu cùng các cậu?” Lương Chấn Đông hỏi.
“Vâng.” Phùng Tề gật đầu.
“Ít nhiều?”
“Một chút.”
“Vậy cậu lên đây để làm gì?”
“Chị Chu nhờ tôi lấy chút đồ, chị ấy muốn đi về trước.”
Lương Chấn Đông nghe vậy thì cụp mắt xuống, một lúc sau gã mới nhấc mi mắt lên nói: “Theo tôi đến văn phòng.”
“Vâng.”
Lương Chấn Đông đưa Phùng Tề đến văn phòng, vừa đi gã vừa hỏi: “Chu Khê đã uống bao nhiêu?”
“Một chai Royal Salute, tôi, anh Hưng, chị Chu cùng uống, đại khái hết một phần ba.” Phùng Tề nhớ rõ Chu Khê và Nhóc Mập nói hết một phần ba, tuy nhiên sự thật chưa hẳn là vậy.
Lương Chấn Đông vừa nghe vậy thì cau mày, bước chân bên dưới cũng chậm lại.
Gã biết rõ tửu lượng của Chu Khê rất kém, nếu thật là một phần ba thì e rằng ngay cả đi cô cũng không đi nổi.
Cái người phụ nữ kia cũng thật là, gã chỉ nói cô có một câu thôi, vậy mà cô lại cứ nhất quyết phải đối chọi với gã, xuống dưới lầu uống rượu cũng thôi đi, lại còn không thèm trả lời tin nhắn mà gã đã gửi tới!
Thật ra trong lòng Lương Chấn Đông vẫn rất quan tâm đến Chu Khê, vì thế gã mới gọi điện thoại bảo cô tạm thời đừng xuất hiện, cũng là vì sợ Lưu Dung sẽ tìm đến cô để gây rối. Không ngờ cuối cùng lại nhận được lời mỉa mai của cô, thế nên đương nhiên trong lòng gã cảm thấy không thoải mái.
Tuy nhiên sau khi gã cúp máy, suy nghĩ lại thì cảm thấy mình có chút nặng lời, giờ lại nghe thấy cô chạy xuống dưới lầu uống rượu, trong lòng càng thêm ê ẩm.
Nhưng gã cũng không thể nào bỏ xuống mặt mũi mình mà đi dỗ dành cô được, thế nên gã mới kiếm cớ nhắn tin hỏi cô tại sao còn chưa quay về?
Cô thì hay rồi, tin nhắn thì không trả lời, ngược lại còn dám kêu Phùng Tề lên lấy đồ!
Quả thật là đã bị gã chiều hư rồi!
Lương Chấn Đông cảm thấy mình không nên tiếp tục dung túng Chu Khê như vậy, nhưng gã vừa nghe thấy cô uống nhiều như vậy thì tim lại mềm xuống.
“Cậu biết lái xe sao?” Lương Chấn Đông hỏi Phùng Tề.
“Vâng, nhưng tôi chưa thi bằng lái.”
Điều đó có nghĩa là anh không thể lái xe Chu Khê được.
Gã nhíu mày, vặn mở cửa văn phòng rồi nói: “Vậy cậu gọi taxi đưa Chu Khê trở về giúp tôi.”
Phùng Tề ngẩn ra, anh kìm lại cảm giác xúc động muốn thốt lên “Thế thì tuyệt”, vờ khó xử nói: “Nhưng ở dưới lầu...”
“Được.” Phùng Tề đáp xong lập tức xoay người bước nhanh xuống cầu thang.
Chu Khê nhìn mãi đến khi bóng dáng anh dần biến mất ngay chỗ rẽ cầu thang thì cô mới cúi đầu mở khóa điện thoại, xem tin nhắn Lương Chấn Đông gửi đến, sau đó trầm mặc hít một hơi thuốc thật sâu.
Lòng cô có hơi trống rỗng, đầu óc cũng thế, nhưng ít nhất thì không còn cảm giác uất ức đến mức muốn phát điên như trước nữa.
Phùng Tề vừa bước khỏi ra bậc thang thì gấp gáp lấy cái quần lót kia ra, anh vừa đi về phía thang máy, vừa cẩn thận gấp chiếc quần lót lại, sau đó bỏ vào túi quần rồi ấn nút thang máy.
Tới tầng hai, anh đến trước quầy và nói với cô gái đầu tiên dám nói đùa với Trần Chí Hưng: “Chị Chu cảm thấy không khỏe nên muốn đi về trước, chị ấy nhờ tôi lấy chút đồ.”
Trên mặt cô gái sớm đã không còn sự khinh thường lúc đầu, cô ta nở nụ cười vô cùng ngọt ngào: “Chị Chu phải về sao?”
“Ừm, chìa khóa tủ quần áo của chị ấy ở trên bàn trong văn phòng.”
Phùng Tề vừa nói xong thì đã nghe thấy có người gọi tên mình.
“Phùng Tề.” Là Lương Chấn Đông.
Ánh mắt Phùng Tề chợt tối lại, ngón cái tay phải đặt dọc bên cạnh người khẽ nhúc nhích, anh khựng lại vài giây rồi mới từ từ xoay người nhìn về phía Lương Chấn Đông đang đi về phía mình.
“Anh Đông.”
“Lúc nãy Chu Khê uống rượu cùng các cậu?” Lương Chấn Đông hỏi.
“Vâng.” Phùng Tề gật đầu.
“Ít nhiều?”
“Một chút.”
“Vậy cậu lên đây để làm gì?”
“Chị Chu nhờ tôi lấy chút đồ, chị ấy muốn đi về trước.”
Lương Chấn Đông nghe vậy thì cụp mắt xuống, một lúc sau gã mới nhấc mi mắt lên nói: “Theo tôi đến văn phòng.”
“Vâng.”
Lương Chấn Đông đưa Phùng Tề đến văn phòng, vừa đi gã vừa hỏi: “Chu Khê đã uống bao nhiêu?”
“Một chai Royal Salute, tôi, anh Hưng, chị Chu cùng uống, đại khái hết một phần ba.” Phùng Tề nhớ rõ Chu Khê và Nhóc Mập nói hết một phần ba, tuy nhiên sự thật chưa hẳn là vậy.
Lương Chấn Đông vừa nghe vậy thì cau mày, bước chân bên dưới cũng chậm lại.
Gã biết rõ tửu lượng của Chu Khê rất kém, nếu thật là một phần ba thì e rằng ngay cả đi cô cũng không đi nổi.
Cái người phụ nữ kia cũng thật là, gã chỉ nói cô có một câu thôi, vậy mà cô lại cứ nhất quyết phải đối chọi với gã, xuống dưới lầu uống rượu cũng thôi đi, lại còn không thèm trả lời tin nhắn mà gã đã gửi tới!
Thật ra trong lòng Lương Chấn Đông vẫn rất quan tâm đến Chu Khê, vì thế gã mới gọi điện thoại bảo cô tạm thời đừng xuất hiện, cũng là vì sợ Lưu Dung sẽ tìm đến cô để gây rối. Không ngờ cuối cùng lại nhận được lời mỉa mai của cô, thế nên đương nhiên trong lòng gã cảm thấy không thoải mái.
Tuy nhiên sau khi gã cúp máy, suy nghĩ lại thì cảm thấy mình có chút nặng lời, giờ lại nghe thấy cô chạy xuống dưới lầu uống rượu, trong lòng càng thêm ê ẩm.
Nhưng gã cũng không thể nào bỏ xuống mặt mũi mình mà đi dỗ dành cô được, thế nên gã mới kiếm cớ nhắn tin hỏi cô tại sao còn chưa quay về?
Cô thì hay rồi, tin nhắn thì không trả lời, ngược lại còn dám kêu Phùng Tề lên lấy đồ!
Quả thật là đã bị gã chiều hư rồi!
Lương Chấn Đông cảm thấy mình không nên tiếp tục dung túng Chu Khê như vậy, nhưng gã vừa nghe thấy cô uống nhiều như vậy thì tim lại mềm xuống.
“Cậu biết lái xe sao?” Lương Chấn Đông hỏi Phùng Tề.
“Vâng, nhưng tôi chưa thi bằng lái.”
Điều đó có nghĩa là anh không thể lái xe Chu Khê được.
Gã nhíu mày, vặn mở cửa văn phòng rồi nói: “Vậy cậu gọi taxi đưa Chu Khê trở về giúp tôi.”
Phùng Tề ngẩn ra, anh kìm lại cảm giác xúc động muốn thốt lên “Thế thì tuyệt”, vờ khó xử nói: “Nhưng ở dưới lầu...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.