Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 521: Anh là tất cả của em (2)
Thiển Hiểu Huyên
24/06/2020
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Mắt anh đỏ thẫm, khóe môi thê lương nhếch lên, thì ra muốn chia rẽ anh và Lê Hiểu Mạn, không chỉ là người, còn có ông trời…
Ung thư thời kỳ cuối, anh còn có cơ hội cùng Lê Hiểu Mạn bạc đầu giai lão sao? Còn có thể cùng nhau nhìn đứa nhỏ của bọn họ lớn lên sao?
Anh muốn ở bên cô tại sao khó khăn như vậy?
Lê Hiểu Mạn rửa mặt xong đi ra thấy anh đứng ở cửa phòng tắm, nhưng điện thoại rớt dưới đất, hai mắt đỏ thẫm dọa người, trên mặt là bi thương và thống hận chưa từng có…
Nhìn anh đứng tại chỗ bất động giống như bị lấy hồn đi, Lê Hiểu Mạn lo lắng: “Tư…”
Cô đang muốn lên tiếng, Long Tư Hạo bất chợt kéo cô vào trong ngực, siết chặt hai cánh tay, ôm thật chặt.
Lê Hiểu Mạn ngẩn ra, cô ngước mắt nhìn anh, còn chưa kịp hỏi sao thế, môi mỏng anh chợt vội vàng hôn lên môi cô.
Đến khi cô sắp sặc, anh mới rời khỏi môi cô.
Nhìn môi cô bị hôn sưng đỏ, ánh mắt Long Tư Hạo sâu thẳm mang theo mê luyến và quyến luyến cùng với đau lòng nhìn cô.
Lê Hiểu Mạn thấy Long Tư Hạo nhìn cô chằm chằm, cô cau mày, lo lắng hỏi: “Tư Hạo, anh sao thế? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao anh nhìn em?”
Long Tư Hạo cúi đầu xuống, trán kề trán cô, ngưng mắt nhìn cô, thanh âm trầm thấp khàn khàn: “Hiểu Hiểu, nếu như có một ngày anh rời xa em, em có thể sống thật tốt được không?”
Nghe lời anh, đáy lòng Lê Hiểu Mạn lạnh lẽo, vô hình hoảng sợ.
Bầu không khí lúc này trở nên khác thường, khiến người ta vô cùng kiềm nén.
Cô ngược mắt nhìn Long Tư Hạo biểu tình thâm thúy, khẽ cắn môi dưới: “Tư Hạo, em không biết xảy ra chuyện gì, nhưng anh hãy nghe cho kỹ, nếu anh dám rời xa em, em nhất định sẽ không sống tốt, nếu như anh không sợ chết, em chết trước cho anh xem.”
Nhìn Lê Hiểu Mạn vẻ mặt kiên định, trên mặt Long Tư Hạo vẫn duy trì thâm thúy, nhưng đáy lòng anh lo lắng không thôi, anh lo nhất chính là nếu như anh rời xa cô, cô sẽ không có cuộc sống tốt.
Anh khẽ vuốt mặt cô, ánh mắt trầm trầm nhìn cô: “Anh đến công ty, chăm sóc kỹ mình.”
Dứt lời, anh từ từ buông cô ra, ánh mắt phức tạp nhìn cô, môi mỏng khẽ nhấp: “Hiểu Hiểu, nhất định phải chăm sóc mình kỹ lưỡng.”
Giọng nói anh lộ ra tia kỳ quái, Lê Hiểu Mạn rất không thích giọng anh như vậy.
Anh hoàn toàn buông cô ra, xoay người đi ra ngoài.
Thấy vậy, lòng Lê Hiểu Mạn hoảng hốt, lập tức kêu anh lại.
“Tư Hạo…”
Nghe thanh âm sau lưng, Long Tư Hạo dừng chân.
Lê Hiểu Mạn thấy anh dừng lại, tiến lên ôm lấy anh từ sau lưng.
Hốc mắt cô ửng đỏ, giọng nghẹn ngào: “Tư Hạo, anh nói cho em, anh nói cho em rốt cuộc xảy ra chuyện gì có được không? Tại sao anh luôn nói những lời kỳ quái? Có phải anh gặp nguy hiểm gì hay không? Hay là anh…”
Long Tư Hạo xoay người, thấy mắt cô ửng đỏ, anh đau lòng ôm chặt cô: “Hiểu Hiểu, đừng đoán mò, tính cách anh thế nào em còn không biết sao? Anh cố ý làm em khẩn trương một chút mà thôi, vì nhìn em khẩn trương, anh sẽ rất có cảm giác thành tựu.”
Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn anh ôn nhu cưng chiều, nước mắt lập tức trào ra: “Tư Hạo, anh đừng rời xa em, bất luận xảy ra chuyện gì cũng đừng rời xa em có được không? Em đã không thể không có anh, anh là toàn bộ sinh mạng của em, nếu anh rời đi, thì chẳng khác nào lấy sinh mạng em đi, cho dù em còn sống cũng chỉ là cái xác biết đi mà thôi.”
Thấy cô khóc, tim Long Tư Hạo đau đến nhỏ máu, anh ôm chặt cô, hốc mắt cũng ươn ướt, anh tận lực làm cho giọng mình nghe rất bình thường: “Được, anh không rời xa em, anh yêu em như vậy, sao có thể rời xa em? Anh mất không ít lòng, mất không ít lực, thật vất vã mới đuổi em tới tay, anh làm thế nào cũng phải bắt em phục vụ anh cả đời mới buông tay.”
Dứt lời, ánh mắt anh cưng chiều nhìn cô, đưa tay lau nước mắt cho cô: “Được rồi, nha đầu ngốc, đừng khóc, hôm nay anh không đi đâu, ở bên em.”
Lê Hiểu Mạn ôm chặt anh, hơi cau mày: “Tư Hạo, có phải em quá dính người không?”
Long Tư Hạo cong môi cười: “Điều này chứng minh em rất yêu anh, không thể rời xa anh, anh cùng em đi xuống ăn sáng.”
“Ừ.” Lê Hiểu Mạn nhìn Long Tư Hạo, nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng suy nghĩ, nếu anh không chịu nói, cô đi hỏi Lạc Thụy.
Long Tư Hạo không nuốt lời, ở bên cô một ngày, nhưng ngày thứ hai, lúc Lê Hiểu Mạn thức dậy, anh không có ở bên cạnh cô.
Cô gọi cho Lạc Thụy, Lạc Thụy nói Long Tư Hạo rất tốt, tốt không thể tốt hơn, chẳng qua là công ty quá bận rộn, không thể nào ở bên cạnh cô mỗi ngày, xin cô thông cảm một chút, đàn ông bận rộn là bình thường.
Không tin lời Lạc Thụy, sau đó cô lại gọi cho Lăng Hàn Dạ, kết quả Lăng Hàn Dạ giải thích không khác mấy so với Lạc Thụy, đều nói không có chuyện gì, chỉ là công ty quá bận rộn.
Sau đó cô còn gọi cho Tô Dịch, kết quả cũng giải thích không khác gì.
Bọn họ giải thích càng nhất trí, cô càng cảm thấy khả nghi.
Mắt anh đỏ thẫm, khóe môi thê lương nhếch lên, thì ra muốn chia rẽ anh và Lê Hiểu Mạn, không chỉ là người, còn có ông trời…
Ung thư thời kỳ cuối, anh còn có cơ hội cùng Lê Hiểu Mạn bạc đầu giai lão sao? Còn có thể cùng nhau nhìn đứa nhỏ của bọn họ lớn lên sao?
Anh muốn ở bên cô tại sao khó khăn như vậy?
Lê Hiểu Mạn rửa mặt xong đi ra thấy anh đứng ở cửa phòng tắm, nhưng điện thoại rớt dưới đất, hai mắt đỏ thẫm dọa người, trên mặt là bi thương và thống hận chưa từng có…
Nhìn anh đứng tại chỗ bất động giống như bị lấy hồn đi, Lê Hiểu Mạn lo lắng: “Tư…”
Cô đang muốn lên tiếng, Long Tư Hạo bất chợt kéo cô vào trong ngực, siết chặt hai cánh tay, ôm thật chặt.
Lê Hiểu Mạn ngẩn ra, cô ngước mắt nhìn anh, còn chưa kịp hỏi sao thế, môi mỏng anh chợt vội vàng hôn lên môi cô.
Đến khi cô sắp sặc, anh mới rời khỏi môi cô.
Nhìn môi cô bị hôn sưng đỏ, ánh mắt Long Tư Hạo sâu thẳm mang theo mê luyến và quyến luyến cùng với đau lòng nhìn cô.
Lê Hiểu Mạn thấy Long Tư Hạo nhìn cô chằm chằm, cô cau mày, lo lắng hỏi: “Tư Hạo, anh sao thế? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao anh nhìn em?”
Long Tư Hạo cúi đầu xuống, trán kề trán cô, ngưng mắt nhìn cô, thanh âm trầm thấp khàn khàn: “Hiểu Hiểu, nếu như có một ngày anh rời xa em, em có thể sống thật tốt được không?”
Nghe lời anh, đáy lòng Lê Hiểu Mạn lạnh lẽo, vô hình hoảng sợ.
Bầu không khí lúc này trở nên khác thường, khiến người ta vô cùng kiềm nén.
Cô ngược mắt nhìn Long Tư Hạo biểu tình thâm thúy, khẽ cắn môi dưới: “Tư Hạo, em không biết xảy ra chuyện gì, nhưng anh hãy nghe cho kỹ, nếu anh dám rời xa em, em nhất định sẽ không sống tốt, nếu như anh không sợ chết, em chết trước cho anh xem.”
Nhìn Lê Hiểu Mạn vẻ mặt kiên định, trên mặt Long Tư Hạo vẫn duy trì thâm thúy, nhưng đáy lòng anh lo lắng không thôi, anh lo nhất chính là nếu như anh rời xa cô, cô sẽ không có cuộc sống tốt.
Anh khẽ vuốt mặt cô, ánh mắt trầm trầm nhìn cô: “Anh đến công ty, chăm sóc kỹ mình.”
Dứt lời, anh từ từ buông cô ra, ánh mắt phức tạp nhìn cô, môi mỏng khẽ nhấp: “Hiểu Hiểu, nhất định phải chăm sóc mình kỹ lưỡng.”
Giọng nói anh lộ ra tia kỳ quái, Lê Hiểu Mạn rất không thích giọng anh như vậy.
Anh hoàn toàn buông cô ra, xoay người đi ra ngoài.
Thấy vậy, lòng Lê Hiểu Mạn hoảng hốt, lập tức kêu anh lại.
“Tư Hạo…”
Nghe thanh âm sau lưng, Long Tư Hạo dừng chân.
Lê Hiểu Mạn thấy anh dừng lại, tiến lên ôm lấy anh từ sau lưng.
Hốc mắt cô ửng đỏ, giọng nghẹn ngào: “Tư Hạo, anh nói cho em, anh nói cho em rốt cuộc xảy ra chuyện gì có được không? Tại sao anh luôn nói những lời kỳ quái? Có phải anh gặp nguy hiểm gì hay không? Hay là anh…”
Long Tư Hạo xoay người, thấy mắt cô ửng đỏ, anh đau lòng ôm chặt cô: “Hiểu Hiểu, đừng đoán mò, tính cách anh thế nào em còn không biết sao? Anh cố ý làm em khẩn trương một chút mà thôi, vì nhìn em khẩn trương, anh sẽ rất có cảm giác thành tựu.”
Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn anh ôn nhu cưng chiều, nước mắt lập tức trào ra: “Tư Hạo, anh đừng rời xa em, bất luận xảy ra chuyện gì cũng đừng rời xa em có được không? Em đã không thể không có anh, anh là toàn bộ sinh mạng của em, nếu anh rời đi, thì chẳng khác nào lấy sinh mạng em đi, cho dù em còn sống cũng chỉ là cái xác biết đi mà thôi.”
Thấy cô khóc, tim Long Tư Hạo đau đến nhỏ máu, anh ôm chặt cô, hốc mắt cũng ươn ướt, anh tận lực làm cho giọng mình nghe rất bình thường: “Được, anh không rời xa em, anh yêu em như vậy, sao có thể rời xa em? Anh mất không ít lòng, mất không ít lực, thật vất vã mới đuổi em tới tay, anh làm thế nào cũng phải bắt em phục vụ anh cả đời mới buông tay.”
Dứt lời, ánh mắt anh cưng chiều nhìn cô, đưa tay lau nước mắt cho cô: “Được rồi, nha đầu ngốc, đừng khóc, hôm nay anh không đi đâu, ở bên em.”
Lê Hiểu Mạn ôm chặt anh, hơi cau mày: “Tư Hạo, có phải em quá dính người không?”
Long Tư Hạo cong môi cười: “Điều này chứng minh em rất yêu anh, không thể rời xa anh, anh cùng em đi xuống ăn sáng.”
“Ừ.” Lê Hiểu Mạn nhìn Long Tư Hạo, nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng suy nghĩ, nếu anh không chịu nói, cô đi hỏi Lạc Thụy.
Long Tư Hạo không nuốt lời, ở bên cô một ngày, nhưng ngày thứ hai, lúc Lê Hiểu Mạn thức dậy, anh không có ở bên cạnh cô.
Cô gọi cho Lạc Thụy, Lạc Thụy nói Long Tư Hạo rất tốt, tốt không thể tốt hơn, chẳng qua là công ty quá bận rộn, không thể nào ở bên cạnh cô mỗi ngày, xin cô thông cảm một chút, đàn ông bận rộn là bình thường.
Không tin lời Lạc Thụy, sau đó cô lại gọi cho Lăng Hàn Dạ, kết quả Lăng Hàn Dạ giải thích không khác mấy so với Lạc Thụy, đều nói không có chuyện gì, chỉ là công ty quá bận rộn.
Sau đó cô còn gọi cho Tô Dịch, kết quả cũng giải thích không khác gì.
Bọn họ giải thích càng nhất trí, cô càng cảm thấy khả nghi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.