Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 522: Chảy máu, sắp sinh (1)
Thiển Hiểu Huyên
24/06/2020
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Sau này Long Tư Hạo ba ngày về một lần, có đôi khi một tuần về một lần, càng về sau, số lần anh trở về càng ít, thời gian xa nhau càng lâu.
Điều duy nhất khiến cô yên tâm là cách hai ngày anh sẽ gọi cho cô một lần, mỗi đêm sẽ nhắn tin nói cô ngủ sớm.
Mỗi ngày cô đều sống trong nhớ nhung anh, mà mỗi lần anh trở về đều ở lại không lâu.
Có lúc cô cảm thấy cô giống như vai nữ chính trong truyện cổ tích, vương tử của cô chỉ có thể xuất hiện buổi tối, ban ngày không gặp người.
Đảo mắt đã qua hơn ba tháng, bụng cô lớn như một trái banh, đã sớm lập xuân, ngày vẫn còn rất lạnh, hôm nay còn có tuyết rơi.
Cô lúc này đã mang thai xấp xỉ chín tháng, mặc quần áo thật dày, đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng ngủ, không chớp mắt nhìn bông tuyết tung bay ngoài cửa sổ, cho dù trong phòng ấm áp, trong lòng cô vẫn lạnh.
Khi không có Long Tư Hạo ở bên cạnh, cô ít nói, mỗi ngày trừ ăn cơm đúng giá ra, chính là đứng trước cửa sổ sát đất này, nhìn con đường dưới lầu khi nào Long Tư Hạo sẽ về, nhưng nhìn gần một tháng, bóng người quen thuộc vẫn không xuất hiện trong tầm mắt cô.
Mắt cô dần mờ mịt, ánh mắt trong suốt nổi lên tầng hơi nước, hai tay mảnh khảnh nắm thật chặt, trong lòng vô cùng mất mác.
Tư Hạo, rốt cuộc anh đã xảy ra chuyện gì? Tại sao anh phải gạt em? Tại sao chỉ gọi cho em, nhắn tin cho em mà không gặp em?
Nước mắt cuối cùng không nhịn được, một giọt một giọt rơi xuống, cô chống tay lên cửa sổ, nhíu mày, biểu tình trên mặt bi thương mà thất vọng.
Lúc này, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, sau lưng cô truyền tới tiếng bước chân.
Nghe tiếng, cô vui mừng, lập tức xoay người: “Tư Hạo…”
“Thiếu phu nhân, là tôi!” Người tiến vào là Lý Tuyết, cô ta thấy Lê Hiểu Mạn kêu Tư Hạo, hơi sửng sốt, mới nhìn cô nói: “Thiếu phu nhân, thiếu gia còn chưa trở lại, đây là trà bưởi mật ong cô muốn.”
Lý Tuyết đi tới, đưa trà bưởi mật ong trong tay cho Lê Hiểu Mạn.
Lê Hiểu Mạn nhận lấy trà, đưa bên mép từ từ uống, trong mắt nổi lên nồng đậm mất mác.
Thấy cô uống xong, Lý Tuyết cung kính nói: “Thiếu phu nhân, tôi đi ra ngoài.”
Lê Hiểu Mạn chuẩn bị gật đầu, điện thoại của cô trên giường đột nhiên vang lên.
Cho là Long Tư Hạo gọi, cô vội vàng đi tới giường.
Lý Tuyết thấy thế, lo lắng nhìn cô: “Thiếu phu nhân, tôi đi lấy giúp cô, cô cẩn thận, coi chừng ngã.”
Dứt lời, Lý Tuyết vội vã đi về phía giường lớn, cầm điện thoại Lê Hiểu Mạn lên.
Sau đó lại vội vàng đi tới Lê Hiểu Mạn, đưa điện thoại cho cô.
“Thiếu phu nhân, điện thoại.”
Lê Hiểu Mạn nóng nảy cầm lấy điện thoại, lại thấy gọi tới không phải là Long Tư Hạo, mà là số lạ.
Mất mác trong mắt càng nhiều hơn, ngây người mấy giây, cô mới nhận.
Vừa tiếp thông, trong điện thoại liền truyền tới thanh âm già nua quen thuộc.
“Mạn Mạn… Mau tới nghĩa trang An Thái, mộ mẹ con bị phá, mộ bị người ta đào lên, đã tan nát…”
“Cái gì? Sao có thể?” Lê Hiểu Mạn nghe vậy, vẻ mặt biến đổi.
Là Hoắc Nghiệp Hoằng gọi tới, cô vừa nghe tiếng liền biết, chẳng qua là sao Hoắc Nghiệp Hoằng biết số này của cô?
Dừng mấy giây, cô nhíu mày: “Được, con biết rồi, con lập tức tới.”
Cúp điện thoại, sắc mặt Lê Hiểu Mạn ngưng trọng nhìn Lý Tuyết: “Tôi phải lập tức đến nghĩa trang An Thái, nói chú Thành sắp xếp tài xế.”
Lý Tuyết thấy sắc mặt Lê Hiểu Mạn ngưng trọng, giống như xảy ra chuyện lớn gì, cô ta không hỏi gì, đáp một tiếng, lập tức chạy ra ngaoì.
Quản gia chú Thành nghe Lý Tuyết nói Lê Hiểu Mạn muốn đi nghĩa trang An Thái, sắp xếp tài xế, bảo Lý Tuyết và hai vệ sĩ đi theo cô.
Chú Thành vốn nghĩ nhiều, sắp xếp mấy vệ sĩ theo, nhưng Lê Hiểu Mạn không muốn có quá nhiều người đi theo cô, nên không cho quá nhiều vệ sĩ đi theo.
Vì tuyết càng rơi càng nhiều, Lê Hiểu Mạn lại mang thai, tài xế lái xe rất chậm.
Lê Hiểu Mạn ngồi đằng sau sốt ruột, nói tài xế lái xe nhanh hơn.
“Thiếu phu nhân, tuyết rơi lớn, đường trợt, chạy nhanh sẽ gặp nguy hiểm.”
Tài xế lo lắng nhìn Lê Hiểu Mạn nói, chỉ tăng tốc một chút.
Lý Tuyết ngồi bên cạnh Lê Hiểu Mạn thấy cô đứng ngồi không yên, trên mặt dường như rất sốt ruột, cô ta nhìn cô, nghi ngờ hỏi: “Thiếu phu nhân, cô đến nghĩa trang An Thái làm gì?”
Lê Hiểu Mạn không trả lời Lý Tuyết, nhíu mày, vẫn suy nghĩ lời Hoắc Nghiệp Hoằng nói.
Sao mẹ cô đột nhiên bị người ta phá hư?
Là ai làm vậy?
Nghĩa trang An Thái có nhân viên quản lý, cứ theo lẽ thường, nếu có người phá hư mộ mẹ cô, nhân viên quản lý sẽ ngăn cản.
Nhưng mà rốt cuộc là ai dám làm như vậy?
Mang theo nghi vấn trong lòng, Lê Hiểu Mạn quay đầu nhìn bên ngoài.
Lúc này tuyết rơi tung bay, cả thế giới một màu trắng xóa, tựa như phủ thêm một vỏ bọc màu tuyết trắng.
Nghĩa trang An Thái ở ngoại ô, đại thụ hai bên đường đều phủ thêm màn sương, dọc theo đường đi, cảnh tuyết rất đẹp, chẳng qua cô lúc này căn bản không có tâm tình đi nhìn.
Đột nhiên hình như xe bị đụng cái gì, tài xế thắng gấp, thân thể Lê Hiểu Mạn không khỏi nghiêng về trước, nếu không phải Lý Tuyết bên cạnh kịp thời đỡ cô, bụng cô nhất định sẽ đụng vào ghế trước.
Sau này Long Tư Hạo ba ngày về một lần, có đôi khi một tuần về một lần, càng về sau, số lần anh trở về càng ít, thời gian xa nhau càng lâu.
Điều duy nhất khiến cô yên tâm là cách hai ngày anh sẽ gọi cho cô một lần, mỗi đêm sẽ nhắn tin nói cô ngủ sớm.
Mỗi ngày cô đều sống trong nhớ nhung anh, mà mỗi lần anh trở về đều ở lại không lâu.
Có lúc cô cảm thấy cô giống như vai nữ chính trong truyện cổ tích, vương tử của cô chỉ có thể xuất hiện buổi tối, ban ngày không gặp người.
Đảo mắt đã qua hơn ba tháng, bụng cô lớn như một trái banh, đã sớm lập xuân, ngày vẫn còn rất lạnh, hôm nay còn có tuyết rơi.
Cô lúc này đã mang thai xấp xỉ chín tháng, mặc quần áo thật dày, đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng ngủ, không chớp mắt nhìn bông tuyết tung bay ngoài cửa sổ, cho dù trong phòng ấm áp, trong lòng cô vẫn lạnh.
Khi không có Long Tư Hạo ở bên cạnh, cô ít nói, mỗi ngày trừ ăn cơm đúng giá ra, chính là đứng trước cửa sổ sát đất này, nhìn con đường dưới lầu khi nào Long Tư Hạo sẽ về, nhưng nhìn gần một tháng, bóng người quen thuộc vẫn không xuất hiện trong tầm mắt cô.
Mắt cô dần mờ mịt, ánh mắt trong suốt nổi lên tầng hơi nước, hai tay mảnh khảnh nắm thật chặt, trong lòng vô cùng mất mác.
Tư Hạo, rốt cuộc anh đã xảy ra chuyện gì? Tại sao anh phải gạt em? Tại sao chỉ gọi cho em, nhắn tin cho em mà không gặp em?
Nước mắt cuối cùng không nhịn được, một giọt một giọt rơi xuống, cô chống tay lên cửa sổ, nhíu mày, biểu tình trên mặt bi thương mà thất vọng.
Lúc này, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, sau lưng cô truyền tới tiếng bước chân.
Nghe tiếng, cô vui mừng, lập tức xoay người: “Tư Hạo…”
“Thiếu phu nhân, là tôi!” Người tiến vào là Lý Tuyết, cô ta thấy Lê Hiểu Mạn kêu Tư Hạo, hơi sửng sốt, mới nhìn cô nói: “Thiếu phu nhân, thiếu gia còn chưa trở lại, đây là trà bưởi mật ong cô muốn.”
Lý Tuyết đi tới, đưa trà bưởi mật ong trong tay cho Lê Hiểu Mạn.
Lê Hiểu Mạn nhận lấy trà, đưa bên mép từ từ uống, trong mắt nổi lên nồng đậm mất mác.
Thấy cô uống xong, Lý Tuyết cung kính nói: “Thiếu phu nhân, tôi đi ra ngoài.”
Lê Hiểu Mạn chuẩn bị gật đầu, điện thoại của cô trên giường đột nhiên vang lên.
Cho là Long Tư Hạo gọi, cô vội vàng đi tới giường.
Lý Tuyết thấy thế, lo lắng nhìn cô: “Thiếu phu nhân, tôi đi lấy giúp cô, cô cẩn thận, coi chừng ngã.”
Dứt lời, Lý Tuyết vội vã đi về phía giường lớn, cầm điện thoại Lê Hiểu Mạn lên.
Sau đó lại vội vàng đi tới Lê Hiểu Mạn, đưa điện thoại cho cô.
“Thiếu phu nhân, điện thoại.”
Lê Hiểu Mạn nóng nảy cầm lấy điện thoại, lại thấy gọi tới không phải là Long Tư Hạo, mà là số lạ.
Mất mác trong mắt càng nhiều hơn, ngây người mấy giây, cô mới nhận.
Vừa tiếp thông, trong điện thoại liền truyền tới thanh âm già nua quen thuộc.
“Mạn Mạn… Mau tới nghĩa trang An Thái, mộ mẹ con bị phá, mộ bị người ta đào lên, đã tan nát…”
“Cái gì? Sao có thể?” Lê Hiểu Mạn nghe vậy, vẻ mặt biến đổi.
Là Hoắc Nghiệp Hoằng gọi tới, cô vừa nghe tiếng liền biết, chẳng qua là sao Hoắc Nghiệp Hoằng biết số này của cô?
Dừng mấy giây, cô nhíu mày: “Được, con biết rồi, con lập tức tới.”
Cúp điện thoại, sắc mặt Lê Hiểu Mạn ngưng trọng nhìn Lý Tuyết: “Tôi phải lập tức đến nghĩa trang An Thái, nói chú Thành sắp xếp tài xế.”
Lý Tuyết thấy sắc mặt Lê Hiểu Mạn ngưng trọng, giống như xảy ra chuyện lớn gì, cô ta không hỏi gì, đáp một tiếng, lập tức chạy ra ngaoì.
Quản gia chú Thành nghe Lý Tuyết nói Lê Hiểu Mạn muốn đi nghĩa trang An Thái, sắp xếp tài xế, bảo Lý Tuyết và hai vệ sĩ đi theo cô.
Chú Thành vốn nghĩ nhiều, sắp xếp mấy vệ sĩ theo, nhưng Lê Hiểu Mạn không muốn có quá nhiều người đi theo cô, nên không cho quá nhiều vệ sĩ đi theo.
Vì tuyết càng rơi càng nhiều, Lê Hiểu Mạn lại mang thai, tài xế lái xe rất chậm.
Lê Hiểu Mạn ngồi đằng sau sốt ruột, nói tài xế lái xe nhanh hơn.
“Thiếu phu nhân, tuyết rơi lớn, đường trợt, chạy nhanh sẽ gặp nguy hiểm.”
Tài xế lo lắng nhìn Lê Hiểu Mạn nói, chỉ tăng tốc một chút.
Lý Tuyết ngồi bên cạnh Lê Hiểu Mạn thấy cô đứng ngồi không yên, trên mặt dường như rất sốt ruột, cô ta nhìn cô, nghi ngờ hỏi: “Thiếu phu nhân, cô đến nghĩa trang An Thái làm gì?”
Lê Hiểu Mạn không trả lời Lý Tuyết, nhíu mày, vẫn suy nghĩ lời Hoắc Nghiệp Hoằng nói.
Sao mẹ cô đột nhiên bị người ta phá hư?
Là ai làm vậy?
Nghĩa trang An Thái có nhân viên quản lý, cứ theo lẽ thường, nếu có người phá hư mộ mẹ cô, nhân viên quản lý sẽ ngăn cản.
Nhưng mà rốt cuộc là ai dám làm như vậy?
Mang theo nghi vấn trong lòng, Lê Hiểu Mạn quay đầu nhìn bên ngoài.
Lúc này tuyết rơi tung bay, cả thế giới một màu trắng xóa, tựa như phủ thêm một vỏ bọc màu tuyết trắng.
Nghĩa trang An Thái ở ngoại ô, đại thụ hai bên đường đều phủ thêm màn sương, dọc theo đường đi, cảnh tuyết rất đẹp, chẳng qua cô lúc này căn bản không có tâm tình đi nhìn.
Đột nhiên hình như xe bị đụng cái gì, tài xế thắng gấp, thân thể Lê Hiểu Mạn không khỏi nghiêng về trước, nếu không phải Lý Tuyết bên cạnh kịp thời đỡ cô, bụng cô nhất định sẽ đụng vào ghế trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.