Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 196: Bom nổ, sinh tử không rời (1)
Thiển Hiểu Huyên
24/06/2020
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Doris không phải người thường, giết người như ma, hơn nữa còn là trùm buôn thuốc phiện lớn nhất châu Âu, là tội phạm quốc tế cấp cao, năng lực không thấp trong giới sát thủ, Hiểu Hiểu ở trong tay hắn cực kỳ nguy hiểm, cho nên anh đuổi theo Doris chậm chút nào, cô càng thêm nguy hiểm chút ấy.
“Mạn Mạn...” Hoắc Vân Hy thấy Lê Hiểu Mạn bị bắt đi, đang muốn đuổi theo, lại bị Lạc Thụy ngăn lại.
Anh ta nhướn mày nhìn Hoắc Vân Hy: “Hoắc tổng, ngài tốt hơn là đừng đuổi theo, ngài không nghe Doris nói sao? Không cho những người khác đi theo, nếu ngài nghĩ cho Lê tiểu thư thì hãy tin tổng giám đốc, chờ ở đây đi.”
Tuy Lạc Thụy nói như vậy, nhưng trong lòng cũng là tràn đầy lo lắng, dù sao Doris không phải nhân vật bình thường, lần trước vì bắt hắn, tổng giám đốc bọn họ gần như điều động hết quân liên minh, hơn nữa tổng giám đốc của bọn họ phải tự ra tay mới bắt được hắn, đưa vào ngục giam Acar ở châu Âu, không ngờ mới một tháng, hắn đã được nộp tiền bảo lãnh thoát ra.
Tên tội phạm thế giới kiêm sát thủ như hắn, thật sự không dễ dàng đối phó.
...
Trong xe, Lê Hiểu Mạn ngồi trên ghế phó lái, mà Doris không lấy súng uy hiếp cô, cũng không trói cô lại, thậm chí còn cởi dây thừng trói hai chân cô ra.
Dường như hắn rất tự tin cô không trốn thoát ngũ chỉ sơn* của hắn.
*Ngũ chỉ sơn: 5 ngón tay. Cái này lấy từ chuyện Tôn Ngộ Không có 72 phép thần thông mà không trốn thoát được năm ngón tay Phật tổ, còn nghĩ nó là 5 ngọn núi mà viết tên lên đó.
Cô liếc mắt nhìn Doris đeo mặt nạ bạc bên cạnh, hắn một đầu tóc nâu dài quăn, dùng một sợi dây da đen cột lại, mặc áo gió màu đen, thân hình cao to, bàn tay khoác lên tay lái trắng nõn, mười ngón khớp xương rõ ràng, thon dài xinh đẹp.
Mà quanh thân hắn tản ra hơi thở quỷ mị nguy hiểm cực độ, nhất là lúc đôi môi mỏng hồng nhạt của hắn cong lên độ cung âm lãnh, kẻ khác không rét mà run.
Lê Hiểu Mạn nhíu mày, hai tay mảnh khảnh xiết chặt, trong lòng bàn tay sớm chảy đầy mồ hôi, tuy trong lòng vô cùng sợ hãi, nhưng cô thần sắc bình tĩnh, không biểu hiện nửa phần sợ hãi.
“Cậu ta đến rồi.” Lúc này, Doris vẫn luôn im lặng bỗng lạnh lẽo nói.
Lê Hiểu Mạn nghe thanh âm băng hàn của hắn mà rùng mình, quay đầu lại, thấy thân hình anh tuấn của Long Tư Hạo xuất hiện ở sau xe, thấy anh chạy như bay, không ngừng ra sức đuổi theo, chân mày cô nhíu càng chặt, trong mắt hiện lên hơi nước, trong lòng rung động, anh thật sự dùng hai chân đuổi theo, nhưng dù anh chạy nhanh thế nào đi nữa cũng đâu thể đuổi theo xe ô tô được?
Thấy anh nghỉ cũng không nghỉ một chút, cô lại đau lòng không thôi.
Cô lạnh lùng nhìn Doris, cắn chặt môi dưới: “Anh là ai? Thật ra anh muốn gì?”
Trong đôi mắt lạnh lùng của Doris lóe lên sát ý, âm lãnh cong môi, chỉ nói một chữ: “Chơi.”
“Anh...A...”
Lê Hiểu Mạn đang muốn lên tiếng, Doris đột nhiên tăng tốc độ xe, cô theo quán tính nhào về phía trước, đập vào kính chắn gió, đau đến nhíu mày, mà Doris ngay cả nhìn cũng không liếc cô một cái, tiếp tục tăng tốc độ xe.
...
Mười phút sau, Doris lái xe rời khỏi quốc lộ, đi vào rừng.
Dừng xe lại, Lê Hiểu Mạn bị Doris trực tiếp kéo xuống xe.
“Thiếu gia...” Một cô gái tóc vàng mặc áo da màu đen bó sát người từ sau một gốc cây đi tới đón, vô cùng tôn kính Doris.
“Là cô!” Lê Hiểu Mạn nhìn cô gái lai Trung Mỹ kia, liếc mắt một cái đã nhận ra cô ta, cô ta đúng là người lần trước thấy ở văn phòng Long Tư Hạo.
Lúc ấy cô ta quần áo không chỉnh tề nằm trên người Long Tư Hạo trên người, cô còn tưởng rằng cô ta với Long Tư Hạo có quan hệ bất thường gì cơ, suýt nữa hiểu lầm anh, cô ta vậy mà lại gọi người đeo mặt nạ kia là thiếu gia, vậy nhất định cô ta chính là người của hắn.
Vậy sao cô ta lại xuất hiện trong văn phòng Long Tư Hạo?
Người đeo mặt nạ kia là ai?
Cô nâng mắt, nghi hoặc nhìn về phía Doris, vừa lúc đón nhận ánh mắt lạnh lẽo tràn ngập sát khí của Doris.
Cô hơi sợ, cắn chặt môi dưới, bắt buộc chính mình không được sợ hãi nhìn thẳng vào mắt hắn.
Doris gặp rất ít người dám nhìn thẳng vào mắt mình, hắn âm lãnh cong môi, cười cực kỳ âm trầm: “Ha hả...Rất ít người dám nhìn tôi như vậy, không trách cô lại được Long ưu ái, cô không giống những cô gái khác.”
Dứt lời, đôi mắt hổ phách của hắn híp lại, nhìn về cô gái tóc vàng - Amy, ý bảo cô ta trói Lê Hiểu Mạn vào cây.
Lúc Long Tư Hạo đuổi tới, không thấy Doris và Amy, chỉ thấy Lê Hiểu Mạn bị trói ở trên cây.
“Hiểu Hiểu...” Ánh mắt anh trầm xuống, lập tức xoay người chạy về phía cô.
Lê Hiểu Mạn miệng bị nhét một miếng vải, thấy Long Tư Hạo đầu đầy mồ hôi chạy tới, cô liều mạng lắc đầu, miệng phát ra âm thanh mơ hồ không rõ: “A....Tư....Tư Hạo, đừng...Lại đây.”
Long Tư Hạo nhảy đến trước mặt Lê Hiểu Mạn, đang chuẩn bị đưa tay cởi trói cho cô, lại phát hiện trên người cô cài bom hẹn giờ, mà thời gian còn lại chưa đến hai phút.
“Hiểu Hiểu...” Đôi mắt hẹp dài của anh nhíu lại, đôi mắt như mực hiện lên kinh hoảng chưa bao giờ thấy, nhưng khuôn mặt anh tuấn của anh vẫn bình tĩnh như nước, không biểu hiện ra nửa điểm kích động, thấy miệng cô bị nhét khăn, anh đưa tay lấy ra.
Miếng vải trên miệng được kéo ra, Lê Hiểu Mạn liền khóc hô: “Tư Hạo, đi đi, đừng lo cho em, đi mau!”
Long Tư Hạo hôn lên môi cô, đôi mắt hẹp dài nhìn cô, ánh mắt kiên định: “Hiểu Hiểu, tin tưởng anh, anh sẽ không để em có chuyện gì đâu, càng không rời khỏi em.”
Dứt lời, anh liền cúi đầu nghiên cứu dỡ bom trên người cô.
Tích tích tích...
Doris không phải người thường, giết người như ma, hơn nữa còn là trùm buôn thuốc phiện lớn nhất châu Âu, là tội phạm quốc tế cấp cao, năng lực không thấp trong giới sát thủ, Hiểu Hiểu ở trong tay hắn cực kỳ nguy hiểm, cho nên anh đuổi theo Doris chậm chút nào, cô càng thêm nguy hiểm chút ấy.
“Mạn Mạn...” Hoắc Vân Hy thấy Lê Hiểu Mạn bị bắt đi, đang muốn đuổi theo, lại bị Lạc Thụy ngăn lại.
Anh ta nhướn mày nhìn Hoắc Vân Hy: “Hoắc tổng, ngài tốt hơn là đừng đuổi theo, ngài không nghe Doris nói sao? Không cho những người khác đi theo, nếu ngài nghĩ cho Lê tiểu thư thì hãy tin tổng giám đốc, chờ ở đây đi.”
Tuy Lạc Thụy nói như vậy, nhưng trong lòng cũng là tràn đầy lo lắng, dù sao Doris không phải nhân vật bình thường, lần trước vì bắt hắn, tổng giám đốc bọn họ gần như điều động hết quân liên minh, hơn nữa tổng giám đốc của bọn họ phải tự ra tay mới bắt được hắn, đưa vào ngục giam Acar ở châu Âu, không ngờ mới một tháng, hắn đã được nộp tiền bảo lãnh thoát ra.
Tên tội phạm thế giới kiêm sát thủ như hắn, thật sự không dễ dàng đối phó.
...
Trong xe, Lê Hiểu Mạn ngồi trên ghế phó lái, mà Doris không lấy súng uy hiếp cô, cũng không trói cô lại, thậm chí còn cởi dây thừng trói hai chân cô ra.
Dường như hắn rất tự tin cô không trốn thoát ngũ chỉ sơn* của hắn.
*Ngũ chỉ sơn: 5 ngón tay. Cái này lấy từ chuyện Tôn Ngộ Không có 72 phép thần thông mà không trốn thoát được năm ngón tay Phật tổ, còn nghĩ nó là 5 ngọn núi mà viết tên lên đó.
Cô liếc mắt nhìn Doris đeo mặt nạ bạc bên cạnh, hắn một đầu tóc nâu dài quăn, dùng một sợi dây da đen cột lại, mặc áo gió màu đen, thân hình cao to, bàn tay khoác lên tay lái trắng nõn, mười ngón khớp xương rõ ràng, thon dài xinh đẹp.
Mà quanh thân hắn tản ra hơi thở quỷ mị nguy hiểm cực độ, nhất là lúc đôi môi mỏng hồng nhạt của hắn cong lên độ cung âm lãnh, kẻ khác không rét mà run.
Lê Hiểu Mạn nhíu mày, hai tay mảnh khảnh xiết chặt, trong lòng bàn tay sớm chảy đầy mồ hôi, tuy trong lòng vô cùng sợ hãi, nhưng cô thần sắc bình tĩnh, không biểu hiện nửa phần sợ hãi.
“Cậu ta đến rồi.” Lúc này, Doris vẫn luôn im lặng bỗng lạnh lẽo nói.
Lê Hiểu Mạn nghe thanh âm băng hàn của hắn mà rùng mình, quay đầu lại, thấy thân hình anh tuấn của Long Tư Hạo xuất hiện ở sau xe, thấy anh chạy như bay, không ngừng ra sức đuổi theo, chân mày cô nhíu càng chặt, trong mắt hiện lên hơi nước, trong lòng rung động, anh thật sự dùng hai chân đuổi theo, nhưng dù anh chạy nhanh thế nào đi nữa cũng đâu thể đuổi theo xe ô tô được?
Thấy anh nghỉ cũng không nghỉ một chút, cô lại đau lòng không thôi.
Cô lạnh lùng nhìn Doris, cắn chặt môi dưới: “Anh là ai? Thật ra anh muốn gì?”
Trong đôi mắt lạnh lùng của Doris lóe lên sát ý, âm lãnh cong môi, chỉ nói một chữ: “Chơi.”
“Anh...A...”
Lê Hiểu Mạn đang muốn lên tiếng, Doris đột nhiên tăng tốc độ xe, cô theo quán tính nhào về phía trước, đập vào kính chắn gió, đau đến nhíu mày, mà Doris ngay cả nhìn cũng không liếc cô một cái, tiếp tục tăng tốc độ xe.
...
Mười phút sau, Doris lái xe rời khỏi quốc lộ, đi vào rừng.
Dừng xe lại, Lê Hiểu Mạn bị Doris trực tiếp kéo xuống xe.
“Thiếu gia...” Một cô gái tóc vàng mặc áo da màu đen bó sát người từ sau một gốc cây đi tới đón, vô cùng tôn kính Doris.
“Là cô!” Lê Hiểu Mạn nhìn cô gái lai Trung Mỹ kia, liếc mắt một cái đã nhận ra cô ta, cô ta đúng là người lần trước thấy ở văn phòng Long Tư Hạo.
Lúc ấy cô ta quần áo không chỉnh tề nằm trên người Long Tư Hạo trên người, cô còn tưởng rằng cô ta với Long Tư Hạo có quan hệ bất thường gì cơ, suýt nữa hiểu lầm anh, cô ta vậy mà lại gọi người đeo mặt nạ kia là thiếu gia, vậy nhất định cô ta chính là người của hắn.
Vậy sao cô ta lại xuất hiện trong văn phòng Long Tư Hạo?
Người đeo mặt nạ kia là ai?
Cô nâng mắt, nghi hoặc nhìn về phía Doris, vừa lúc đón nhận ánh mắt lạnh lẽo tràn ngập sát khí của Doris.
Cô hơi sợ, cắn chặt môi dưới, bắt buộc chính mình không được sợ hãi nhìn thẳng vào mắt hắn.
Doris gặp rất ít người dám nhìn thẳng vào mắt mình, hắn âm lãnh cong môi, cười cực kỳ âm trầm: “Ha hả...Rất ít người dám nhìn tôi như vậy, không trách cô lại được Long ưu ái, cô không giống những cô gái khác.”
Dứt lời, đôi mắt hổ phách của hắn híp lại, nhìn về cô gái tóc vàng - Amy, ý bảo cô ta trói Lê Hiểu Mạn vào cây.
Lúc Long Tư Hạo đuổi tới, không thấy Doris và Amy, chỉ thấy Lê Hiểu Mạn bị trói ở trên cây.
“Hiểu Hiểu...” Ánh mắt anh trầm xuống, lập tức xoay người chạy về phía cô.
Lê Hiểu Mạn miệng bị nhét một miếng vải, thấy Long Tư Hạo đầu đầy mồ hôi chạy tới, cô liều mạng lắc đầu, miệng phát ra âm thanh mơ hồ không rõ: “A....Tư....Tư Hạo, đừng...Lại đây.”
Long Tư Hạo nhảy đến trước mặt Lê Hiểu Mạn, đang chuẩn bị đưa tay cởi trói cho cô, lại phát hiện trên người cô cài bom hẹn giờ, mà thời gian còn lại chưa đến hai phút.
“Hiểu Hiểu...” Đôi mắt hẹp dài của anh nhíu lại, đôi mắt như mực hiện lên kinh hoảng chưa bao giờ thấy, nhưng khuôn mặt anh tuấn của anh vẫn bình tĩnh như nước, không biểu hiện ra nửa điểm kích động, thấy miệng cô bị nhét khăn, anh đưa tay lấy ra.
Miếng vải trên miệng được kéo ra, Lê Hiểu Mạn liền khóc hô: “Tư Hạo, đi đi, đừng lo cho em, đi mau!”
Long Tư Hạo hôn lên môi cô, đôi mắt hẹp dài nhìn cô, ánh mắt kiên định: “Hiểu Hiểu, tin tưởng anh, anh sẽ không để em có chuyện gì đâu, càng không rời khỏi em.”
Dứt lời, anh liền cúi đầu nghiên cứu dỡ bom trên người cô.
Tích tích tích...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.