Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 197: Bom nổ, sinh tử không rời (2)

Thiển Hiểu Huyên

24/06/2020

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Đảo mắt đã qua mười giây, Long Tư Hạo thần sắc ngưng trọng, trán lại toát mồ hôi, anh muốn thấy rõ cấu tạo bên trong bom bên trong cấu tạo, sau đó tách thuốc nổ và ngòi nổ ra.

Mà đúng lúc này, một tiếng súng vang lên, một viên đạn từ sau lưng anh bắn tới.

Nhận thấy anh vốn có thể dễ dàng né tránh, nhưng anh không thể tránh, nếu anh né ra, Lê Hiểu Mạn sẽ trúng đạn, bởi vậy anh vẫn hết sức chăm chú nhìn bom trên người Lê Hiểu Mạn, không né không tránh, mà viên đạn kia bay đến trúng tay anh, máu đỏ tươi lập tức trào ra, nhiễm đỏ chiếc áo sơ mi trắng của anh.

Anh ngay cả mày cũng chưa nhíu một chút, cứ như không trúng đạn nhìn bom trên người Lê Hiểu Mạn, nghĩ cách dỡ bỏ.

Lê Hiểu Mạn thấy anh trúng đạn cũng không rời đi, nước mắt cô càng trào ra mãnh liệt, đau lòng lại lo lắng khóc hô: “Tư Hạo, em xin anh, đừng lo cho em, không cần lo cho em, anh đi mau, nếu không đi sẽ không kịp, em không muốn anh chết cùng em, Tư Hạo, đi đi...”

Đúng lúc này, Amy từ sau một gốc cây đi ra, nhắm ngay Long Tư Hạo.

“Tư Hạo...” Lê Hiểu Mạn thấy thế, đôi mắt lo sợ trợn trừng, lo lắng hô to.

Long Tư Hạo không để ý đến, chỉ nhìn chằm chằm vào quả bom, từ bên ngoài có thể nhìn rõ có ba sợi dây nối đến bản mạch bên trong, phải cắt theo trình tự, nếu rối loạn cắt nhầm một sợi sẽ chạm vào kíp nổ, khiến bom nổ.

Lê Hiểu Mạn thấy mồ hôi chảy dọc theo khuôn mặt tuấn mỹ của anh, đôi mày anh tuấn nhíu lại, cô vì giận anh nên cố ý lạnh giọng nói: “Long Tư Hạo, tôi không cần anh lo, anh cút cho tôi, anh cũng chẳng là gì của tôi cả, anh dựa vào cái gì đến quản tôi? Tôi chết là chuyện của tôi, không cần anh chết cùng, anh không xứng.”

Long Tư Hạo nhếch đôi môi, không nói gì, cẩn thận quan sát bom, cuối cùng xác định, cẩn thận cầm chiếc dây đầu tiên bên trái, đang chuẩn bị lấy dao cắt, phía sau liền truyền đến tiếng súng.



Đôi mắt hẹp dài của anh nhíu lại, nâng mắt nhìn Lê Hiểu Mạn rơi lệ, đưa tay cắt xuống, cắt đứt sợi dây kia...

Lê Hiểu Mạn thấy thế, thân mình run lên, nhắm hai mắt lại, bom không nổ, còn hai sợi dây phải cắt.

Tích tích tích...Đồng hồ hẹn giờ tí tách vang lên.

Chỉ còn lại có năm mươi giây, bốn mươi tám giây, bốn mươi lăm giây...

Mà Long Tư Hạo vì vừa rồi không né tránh lại trúng thêm một đạn, lần này bị thương là bả vai, không trí mạng, nhưng máu chảy ra khiến Lê Hiểu Mạn đau đớn...

Cô cắn chặt môi dưới, không dám khóc thành tiếng, sợ nhiễu loạn suy nghĩ của anh, cô biết gỡ bom cần im lặng, nhưng không ngừng có người nổ súng nhằm vào anh khiến quấy rối suy nghĩ của anh, dưới tình huống như vậy, anh lại vẫn không né không tránh, không từ bỏ.

Anh....Sao anh phải chấp nhất như vậy, vì cô, anh thật sự ngay cả mạng sống của mình cũng không cần sao?

“Tư Hạo...”

Thời gian chỉ còn lại có hai mươi giây

Long Tư Hạo cầm lấy sợi dây thứ hai, nhưng lần này anh càng nhíu chặt mày, không có sự quả quyết của lần đầu tiên, anh nâng mắt nhìn Lê Hiểu Mạn, thanh âm trầm thấp: “Hiểu Hiểu, sợ chết không?”

Nước mắt Lê Hiểu Mạn chảy dài như hai sợi chỉ bạc, cô nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt kiên định nhìn anh: “Tư Hạo....Em không sợ chết, xin lỗi! Là em hại anh, xin anh, anh đi đi, được không?”



Long Tư Hạo hôn lên môi cô, đôi mắt hẹp dài nhìn cô: “Hiểu Hiểu, anh sẽ không rời khỏi em, dù sống hay chết, anh đều không rời không bỏ.”

Anh đang nói bỗng nhận thấy Amy phía sau lại chuẩn bị nổ súng, đột nhiên xoay người, trong tay anh bỗng xuất hiện một con dao, kỹ năng điêu luyện phóng về phía Amy.

“A...” Cổ tay Amy bị dao đâm trúng, súng trong tay rơi xuống đất.

Thời gian chỉ còn lại có mười hai giây.

Long Tư Hạo nhanh chóng xoay người, cầm lấy sợi dây thứ hai, mồ hôi ngày càng nhiều, chân mày nhíu chặt, cầm dao trong tay, chậm chạp không ra tay.

Giờ anh không xác định được nên cắt sợi dây nào thứ hai, còn lại hai sợi, một sợi là dừng thời gian lại, một sợi là trực tiếp kíp nổ hệ thống, anh phải nhanh chóng cắt đứt sợi dây kíp nổ trước khi thời gian kết thúc mới được.

Lê Hiểu Mạn thấy anh nhíu mày, mồ hôi như mưa, cô nhắm chặt hai mắt, sợ hãi trong mắt biến mất, thần sắc bình tĩnh, cô nhìn anh nhợt nhạt cười: “Tư Hạo, em thật may mắn, kiếp này gặp được anh, không cần khiến bản thân áp lực, em tin anh có thể cứu em, dù không thể, cũng không sao cả, không phải anh nói sinh tử không rời sao? Như vậy bom có nổ hay không cũng không thể tách chúng ta không phải sao?”

“Hiểu Hiểu...” Long Tư Hạo nâng mắt chăm chú nhìn cô, đôi mắt hẹp dài ướt át mở ra, thâm tình nhìn cô, như muốn khắc ghi cô vào lòng, ánh mắt anh kiên định và thân thiết chưa từng có.

Tám giây...Bảy giây...Sáu giây...

Nghe tiếng tí tách đòi mạng này, Lê Hiểu Mạn nước mắt nóng doanh tròng nhìn anh chằm chằm: “Tư Hạo, nếu có kiếp sau, nhất định phải để em gặp được anh, em nhất định sẽ dùng tất cả sinh mạng đến yêu anh.”

Dứt lời, cô liền nhắm mắt, chờ đợi thần chết đến, nước mắt chảy dọc hai bên má.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook