Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 933: Cô quyết định nhảy hay không
Thiển Hiểu Huyên
24/06/2020
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Vừa rồi Lê Hiểu Mạn vừa uống nước, khôi phục chút thể lực, nhưng dù sao từ hôm qua tới hôm nay cô chưa ăn gì, đã sớm đói đến mức ngực dính sát vào lưng, lúc này đã không chạy nổi.
Mà mây mù trên đỉnh đầu bọn họ ngày càng thấp, giống như muốn đè xuống.
Vừa hay là ngày nắng, trong rừng sáng ngời, nhưng lúc này ngày càng mờ tối, giống như trời sắp tối.
Bốn phía đột nhiên nổi lên gió lớn, lá cây thổi xào xạt, nhiệt độ chợt giảm, cô chỉ mặc một áo đầm mỏng, lúc này bị thổi toàn thân phát lạnh.
Gió lớn thổi bay tóc, tung đầm cô, cô không thể không đè đầm lại, nhưng chỉ chốc lát, sức gió ngày càng lớn, hơn nữa còn là gió ngược, rất mạnh rất nhanh.
Cô thật sự không còn sức lực, liền ngừng lại, mà lúc này, bầu trời đột nhiên vang lên tiếng sấm đinh tai nhức óc.
“Ầm ầm…”
Một tia sáng thoáng qua, sét đánh trúng một cây sau lưng Lê Hiểu Mạn, phát ra tiếng vang lớn.
Cây kia vô cùng thô chắc, lại bị sét đánh thành hai nửa, ngã xuống hai bên.
Mùi cháy khó ngửi tràn ngập trong mũi, Lê Hiểu Mạn nhíu mày, theo bản năng đưa tay bịt kín miệng mũi.
Âu Dương Thần xoay người thấy sắc mặt cô cực tệ, hơn nữa sét đánh sau lưng cô, anh ta bước nhanh tới, cởi áo khoác ra, trực tiếp mặc vào giúp cô, sau đó khom người ôm ngang cô lên, chạy nhanh về phía rừng cây.
Anh ta cởi áo khoác, mặc vào giúp cô, ôm cô chạy, không chút do dự, tốc độ cực kỳ nhanh và quả quyết.
Lê Hiểu Mạn phục hồi tinh thần lại, kinh ngạc nhìn anh ta: “Âu tiên sinh.”
Vì anh ta cởi áo khoác ra, trên người chỉ mặc áo thun trắng như tuyết, thế nhưng áo thun dính đầy vết máu, chứng tỏ trên người anh ta có rất nhiều vết thương.
Anh ta bị thương, Lê Hiểu Mạn không thể để anh ta ôm mình: “Âu tiên sinh, để tôi xuống…”
“Ầm ầm…”
Lại một tia sét đánh xuống cách chỗ bọn họ không xa.
Thấy thế, sắc mặt Lê Hiểu Mạn trắng bệch.
“Ầm ầm…”
Tiếng sét không ngừng vang, không ít cây đại thụ bị đánh gãy, tia chớp không ngừng đuổi theo sau lưng Âu Dương Thần, vô cùng nguy hiểm.
Có nhiều lần, sấm sét đánh tới sau lưng Âu Dương Thần không xa, nếu anh ta chạy chậm nửa giây thì sẽ bị sét đánh trúng.
Lại chạy ngược gió, dưới chân có gai đâm, phía sau có sấm sét truy đuổi, Âu Dương Thần ôm Lê hiểu Mạn đã sớm cực kỳ mệt mỏi, nhưng anh ta không dám ngừng nửa giây, chỉ có thể chạy về trước, so tài chạy với tia chớp.
Đột nhiên mưa như thác lũ, giống như ngân hà chín tầng mây thủng một lỗ lớn, mưa lớn rơi trúng người cũng đau.
Toàn thân Âu Dương Thần đều ướt đẫm, Lê Hiểu Mạn cũng không khá hơn chút nào, nhưng trong rừng cây này trừ cây vẫn là cây.
Nếu trú mưa dưới tàng cây, ắt sẽ bị sét đánh chết.
Nhưng mưa càng ngày càng lớn, không có khuynh hướng dừng lại, sấm sét sau lưng không ngừng, nếu không tìm chỗ trú mưa, sẽ bị sét đánh chết, không bị mưa xối chết, cũng sẽ mệt chết.
Ôm Lê Hiểu Mạn chạy nhanh, thể lực Âu Dương Thần cũng bắt đầu giảm đi, nước mắt làm mờ tầm mắt anh ta, ngay cả đường cũng không nhìn rõ.
Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn Âu Dương Thần, lo lắng nói: “Âu tiên sinh, anh thả tôi xuống đi, tôi sẽ liên lụy anh, anh trốn đi, không cần phải để ý tôi.”
Bây giờ Âu Dương Thần không có thời gian nói nhảm với cô, ngay cả thời gian trả lời cô cũng không có.
Chạy hồi lâu, Âu Dương Thần đột nhiên dừng lại, vì anh ta thấy trước đó không xa có một vùng trũng, đó là vùng trũng sâu do vết nứt tạo thành.
Anh ta lập tức chạy tới, đôi mắt phượng màu hổ phách nhìn xuống, thấy bên trong tối đen, không biết bao sâu.
Vì chạy quá nhanh, anh ta thở dốc, nhìn Lê Hiểu Mạn hỏi: “Cô quyết định, nhảy hay không?”
Phía sau tiếng sét không ngừng vang, tia chớp đuổi tới tận cùng, mưa càng nặng hạt, vùng trũng này dĩ nhiên là nơi trú mưa tốt nhất, nhưng bên trong nguy hiểm bao nhiêu, không cách nào đoán được.
Lê Hiểu Mạn nhìn vùng trũng đó, tối đen như động không đáy, sau đó cô cắn răng: “Nhảy.”
Lúc này cô không thể chú ý gì khác, sấm chớp mưa bão có tính hủy diệt này, cho dù bọn họ không bị đánh chết, cũng sẽ bị chết cháy, nhảy xuống đó có nguy hiểm hay không, cô cũng không biết, cô chỉ biết giờ khắc này, bọn họ trú mưa mới là quan trọng nhất.
Âu Dương Thần nghe cô nói nhảy, lập tức ôm cô nhảy xuống.
…
Dưới chân núi có một đội ngũ đang vào núi trú mưa.
Kỳ lạ chính là trong lòng núi mưa như thác lũ, tia chớp vang liên tục, nhưng dưới chân núi Sher chỉ mưa rơi lác đác.
Đội ngũ có chừng 200 người, ăn mặc đồng bộ, mặc đồ rằn ri, giày ống thấp, đeo túi leo núi, trang bị vô cùng đầy đủ, mỗi người đều có súng liên thanh, đạn dược đầy đủ.
Đội hình bọn họ chỉnh tề, giống như quân đội.
Những người này là thành viên nội bộ liên minh LR, đứng đầu chính là Long Tư Hạo.
Vì muốn vào núi, núi cao và dốc, bụi cây cỏ dại mọc um tùm, mặc quần áo khác sẽ tạo thành vết thương không cần thiết.
Cho nên hôm nay tất cả mặc đồng nhất.
Anh mặc quân phục màu đen, đai lưng màu đen, giày lính màu đen, trông dáng người anh càng anh tuấn, dáng vẻ uy vũ ngang ngược, nhìn qua giống như sếp bộ đội đặc chủng đặc biệt uy phong lẫm liệt.
Tối qua điều tra ra Knox ít đi trực thăng và một phi công, anh liền đoán ra Hiểu Hiểu của anh bị Sophie dùng trực thăng bắt đi.
Vừa rồi Lê Hiểu Mạn vừa uống nước, khôi phục chút thể lực, nhưng dù sao từ hôm qua tới hôm nay cô chưa ăn gì, đã sớm đói đến mức ngực dính sát vào lưng, lúc này đã không chạy nổi.
Mà mây mù trên đỉnh đầu bọn họ ngày càng thấp, giống như muốn đè xuống.
Vừa hay là ngày nắng, trong rừng sáng ngời, nhưng lúc này ngày càng mờ tối, giống như trời sắp tối.
Bốn phía đột nhiên nổi lên gió lớn, lá cây thổi xào xạt, nhiệt độ chợt giảm, cô chỉ mặc một áo đầm mỏng, lúc này bị thổi toàn thân phát lạnh.
Gió lớn thổi bay tóc, tung đầm cô, cô không thể không đè đầm lại, nhưng chỉ chốc lát, sức gió ngày càng lớn, hơn nữa còn là gió ngược, rất mạnh rất nhanh.
Cô thật sự không còn sức lực, liền ngừng lại, mà lúc này, bầu trời đột nhiên vang lên tiếng sấm đinh tai nhức óc.
“Ầm ầm…”
Một tia sáng thoáng qua, sét đánh trúng một cây sau lưng Lê Hiểu Mạn, phát ra tiếng vang lớn.
Cây kia vô cùng thô chắc, lại bị sét đánh thành hai nửa, ngã xuống hai bên.
Mùi cháy khó ngửi tràn ngập trong mũi, Lê Hiểu Mạn nhíu mày, theo bản năng đưa tay bịt kín miệng mũi.
Âu Dương Thần xoay người thấy sắc mặt cô cực tệ, hơn nữa sét đánh sau lưng cô, anh ta bước nhanh tới, cởi áo khoác ra, trực tiếp mặc vào giúp cô, sau đó khom người ôm ngang cô lên, chạy nhanh về phía rừng cây.
Anh ta cởi áo khoác, mặc vào giúp cô, ôm cô chạy, không chút do dự, tốc độ cực kỳ nhanh và quả quyết.
Lê Hiểu Mạn phục hồi tinh thần lại, kinh ngạc nhìn anh ta: “Âu tiên sinh.”
Vì anh ta cởi áo khoác ra, trên người chỉ mặc áo thun trắng như tuyết, thế nhưng áo thun dính đầy vết máu, chứng tỏ trên người anh ta có rất nhiều vết thương.
Anh ta bị thương, Lê Hiểu Mạn không thể để anh ta ôm mình: “Âu tiên sinh, để tôi xuống…”
“Ầm ầm…”
Lại một tia sét đánh xuống cách chỗ bọn họ không xa.
Thấy thế, sắc mặt Lê Hiểu Mạn trắng bệch.
“Ầm ầm…”
Tiếng sét không ngừng vang, không ít cây đại thụ bị đánh gãy, tia chớp không ngừng đuổi theo sau lưng Âu Dương Thần, vô cùng nguy hiểm.
Có nhiều lần, sấm sét đánh tới sau lưng Âu Dương Thần không xa, nếu anh ta chạy chậm nửa giây thì sẽ bị sét đánh trúng.
Lại chạy ngược gió, dưới chân có gai đâm, phía sau có sấm sét truy đuổi, Âu Dương Thần ôm Lê hiểu Mạn đã sớm cực kỳ mệt mỏi, nhưng anh ta không dám ngừng nửa giây, chỉ có thể chạy về trước, so tài chạy với tia chớp.
Đột nhiên mưa như thác lũ, giống như ngân hà chín tầng mây thủng một lỗ lớn, mưa lớn rơi trúng người cũng đau.
Toàn thân Âu Dương Thần đều ướt đẫm, Lê Hiểu Mạn cũng không khá hơn chút nào, nhưng trong rừng cây này trừ cây vẫn là cây.
Nếu trú mưa dưới tàng cây, ắt sẽ bị sét đánh chết.
Nhưng mưa càng ngày càng lớn, không có khuynh hướng dừng lại, sấm sét sau lưng không ngừng, nếu không tìm chỗ trú mưa, sẽ bị sét đánh chết, không bị mưa xối chết, cũng sẽ mệt chết.
Ôm Lê Hiểu Mạn chạy nhanh, thể lực Âu Dương Thần cũng bắt đầu giảm đi, nước mắt làm mờ tầm mắt anh ta, ngay cả đường cũng không nhìn rõ.
Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn Âu Dương Thần, lo lắng nói: “Âu tiên sinh, anh thả tôi xuống đi, tôi sẽ liên lụy anh, anh trốn đi, không cần phải để ý tôi.”
Bây giờ Âu Dương Thần không có thời gian nói nhảm với cô, ngay cả thời gian trả lời cô cũng không có.
Chạy hồi lâu, Âu Dương Thần đột nhiên dừng lại, vì anh ta thấy trước đó không xa có một vùng trũng, đó là vùng trũng sâu do vết nứt tạo thành.
Anh ta lập tức chạy tới, đôi mắt phượng màu hổ phách nhìn xuống, thấy bên trong tối đen, không biết bao sâu.
Vì chạy quá nhanh, anh ta thở dốc, nhìn Lê Hiểu Mạn hỏi: “Cô quyết định, nhảy hay không?”
Phía sau tiếng sét không ngừng vang, tia chớp đuổi tới tận cùng, mưa càng nặng hạt, vùng trũng này dĩ nhiên là nơi trú mưa tốt nhất, nhưng bên trong nguy hiểm bao nhiêu, không cách nào đoán được.
Lê Hiểu Mạn nhìn vùng trũng đó, tối đen như động không đáy, sau đó cô cắn răng: “Nhảy.”
Lúc này cô không thể chú ý gì khác, sấm chớp mưa bão có tính hủy diệt này, cho dù bọn họ không bị đánh chết, cũng sẽ bị chết cháy, nhảy xuống đó có nguy hiểm hay không, cô cũng không biết, cô chỉ biết giờ khắc này, bọn họ trú mưa mới là quan trọng nhất.
Âu Dương Thần nghe cô nói nhảy, lập tức ôm cô nhảy xuống.
…
Dưới chân núi có một đội ngũ đang vào núi trú mưa.
Kỳ lạ chính là trong lòng núi mưa như thác lũ, tia chớp vang liên tục, nhưng dưới chân núi Sher chỉ mưa rơi lác đác.
Đội ngũ có chừng 200 người, ăn mặc đồng bộ, mặc đồ rằn ri, giày ống thấp, đeo túi leo núi, trang bị vô cùng đầy đủ, mỗi người đều có súng liên thanh, đạn dược đầy đủ.
Đội hình bọn họ chỉnh tề, giống như quân đội.
Những người này là thành viên nội bộ liên minh LR, đứng đầu chính là Long Tư Hạo.
Vì muốn vào núi, núi cao và dốc, bụi cây cỏ dại mọc um tùm, mặc quần áo khác sẽ tạo thành vết thương không cần thiết.
Cho nên hôm nay tất cả mặc đồng nhất.
Anh mặc quân phục màu đen, đai lưng màu đen, giày lính màu đen, trông dáng người anh càng anh tuấn, dáng vẻ uy vũ ngang ngược, nhìn qua giống như sếp bộ đội đặc chủng đặc biệt uy phong lẫm liệt.
Tối qua điều tra ra Knox ít đi trực thăng và một phi công, anh liền đoán ra Hiểu Hiểu của anh bị Sophie dùng trực thăng bắt đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.