Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 932: Vào rồi không ra được
Thiển Hiểu Huyên
24/06/2020
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Anh ta xoay người, đôi mắt phượng màu hổ phách tản ra tức giận nhìn người phụ nữ che hai tai, ba bước thành hai bước đi tới trước mặt Lê Hiểu Mạn, ánh mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô giống như muốn cắn nuốt cô: “Nhà thiết kế Many, đây là rừng cây nguyên thủy, dã thú quái vật có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, đạn là vũ khí tự cứu tốt nhất, cô tùy tiện nổ súng như vậy, cô có biết sẽ tổn thất một cơ hội tự cứu không? Trong cây súng này vốn chỉ còn ba viên, cứu cô dùng hai viên, bây giờ còn lại một viên, cô còn tùy tiện lãng phí một viên đạn, cô muốn mấy dã thú kia ăn cô?”
Lê Hiểu Mạn thấy Âu Dương Thần vô cùng tức giận, cô biết tầm quan trọng của đạn ở trong rừng, giống như ở trong sa mạc, nước là quan trọng nhất.
Cô cau mày, mặt lộ vẻ lúng túng: “Xin lỗi, vừa rồi tôi nhất thời tình thế cấp bách mới nổ súng, tôi chỉ muốn anh dẫn tôi rời khỏi đây.”
Âu Dương Thần thu lại tức giận trên mặt, lãnh đạm liếc cô: “Tôi sẽ không dẫn cô đi ra.”
Lê Hiểu Mạn đang muốn hỏi tại sao, Âu Dương Thần lại nói tiếp: “Từ khi bắt đầu vào đây, tôi chưa từng nghĩ tới còn có thể sống được đi ra ngoài.”
Lê Hiểu Mạn ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt phượng dường như chứa rất nhiều chuyện của anh ta, không hiểu anh ta là một đại minh tinh chạy tới đây làm gì.
Anh ta ở trong rừng và anh ta cô biết trước kia tưởng chừng như hai người.
Anh ta không cuồng vọng mà trở nên lãnh đạm, hơn nữa tựa như cất giấu rất nhiều chuyện trong lòng.
Nhìn ánh mắt của anh ta, cô luôn cảm thấy anh ta tới đây vì có chuyện gì phải đi hoàn thành.
Cô che giấu nghi ngờ và kinh ngạc trong mắt, dò xét hỏi: “Anh muốn ở đây cả đời sao?”
Âu Dương Thần không trả lời cô, mà xoay người nhìn về phía rừng cây xa xa, ánh mắt hướng về nơi đó.
Lê Hiểu Mạn không hiểu anh ta, nhưng cô cảm giác được, anh ta tạm thời không đi ra ngoài.
Nếu anh ta không muốn đi ra ngoài, cô cũng không thể ép buộc anh ta, dù sao cô và anh ta không có quan hệ gì, vẻn vẹn chỉ gặp nhau mấy lần mà thôi, anh ta không cần phải dẫn cô đi ra ngoài.
Mặc dù biết một mình cô muốn đi ra ngoài là chuyện không thể nào, nhưng trong lòng cô đã quyết định, cô sẽ không làm khó Âu Dương Thần nữa.
Cô trả súng cho Âu Dương Thần, lại trả la bàn cho anh ta, chỉ giữ cây dao anh ta cho cô.
Sau đó cô ngước mắt, cười nhìn anh ta: “Nếu anh không muốn rời khỏi đây, nhất định có mục đích của anh, tôi sẽ không làm người khác khó chịu, cũng không có quyền lợi yêu cầu anh từ bỏ mục đích của anh dẫn tôi rời đi, nơi này có bao nhiêu nguy hiểm, tôi không biết, nhưng chúc anh may mắn, bảo trọng.”
Dứt lời, cô xoay người đi, siết chặt cây dao trong tay, vì đó là vũ khí tự cứu duy nhất của cô.
Bất kể phía trước có bao nhiêu nguy hiểm, cô đều sẽ đi tiếp, đến khi sinh mạng chấm dứt, cho dù cuối cùng cô cũng không thể rời khỏi đây, cô cũng sẽ cố gắng.
Âu Dương Thần nhìn cô xoay người rời đi, thấy cô vô cùng gầy yếu nhỏ bé, tựa như có thể bị mãnh thú rừng rậm cắn nuốt bất cứ lúc nào, anh ta nheo mắt.
Là cái gì khiến cô từ bỏ muốn anh ta dẫn cô đi ra ngoài?
Thấy cô cho dù bị gai cây mận đâm cũng kiên trì đi tới trước, lòng anh ta kéo căng, câu môi chậm rãi nói: “Cô biết làm sao tìm được thức ăn không? Biết những thực vật có độc những thực vật không có độc không? Cô biết nên đi hướng nào không?”
Nghe thanh âm sau lưng, Lê hiểu Mạn xoay người, mặt đầy mờ mịt, khẽ lắc đầu: “Không biết.”
“Vậy hãy đi cùng tôi.” Bỏ lại câu này, Âu Dương Thần liền đi hướng ngược lại cô, nhưng lần này anh ta đi rất chậm.
Lê Hiểu Mạn kịp phản ứng đuổi theo anh ta, hiếu kỳ và nghi ngờ cười nhạt hỏi: “Anh quyết định dẫn tôi đi ra ngoài?”
Âu Dương Thần liếc mắt cô cười chúm chím, trực tiếp dội nước lạnh: “Cô đừng vui mừng quá sớm, nơi này đã vào thì rất khó đi ra ngoài, lúc tới tôi vượt qua đầm sâu, ba vách đá, vượt núi băng đèo mới đến đây, không chỉ những thứ này, dọc đường đi còn gặp các dã thú tập kích, cô có kinh nghiệm vượt núi băng đèo không?”
Lê Hiểu Mạn nhìn anh ta lắc đầu, ánh mắt ảm đạm, cô chưa từng trải qua, nên Âu Dương Thần dẫn theo một người tay trói gà không chặt như cô vượt núi băng đèo, nhất định là một chuyện vô cùng gian khổ.
“Tôi sẽ trở thành phiền toái của anh đúng không?”
Âu Dương Thần không trả lời cô, đi thẳng tới trước mặt cây đại thụ hình thù ký quái không biết tên, cẩn thận quan sát cái cây kia, anh ta mới tìm một hòn đá gần đó, lấy ra cây dao.
Đầu tiên anh ta dùng sức ghim cây dao vào cây đại thụ, lại dùng đá gõ cán dao, đóng dao vào cây đại thụ, đến khi cây đại thụ kia có nước chảy ra, lại lấy một thân cây rỗng ruột cắm vào, nước bên trong liền chảy theo thân cây.
Thấy vậy, anh ta tiến lên uống, uống hai hớp, chắc chắn nước kia không có vấn đề, có thể uống, anh ta mới ngồi dậy, hái nhiều lá cây lớn, đầu tiên dùng nước chảy từ cây đại thụ kia rửa sách mới bắt đầu lấy nước.
Lê Hiểu Mạn đứng sau lưng anh ta, nhìn anh ta làm một loạt hành động, cô vô cùng kinh ngạc và không dám tin.
Âu Dương Thần hiện tại và Âu Dương Thàn cô biết trước đó thật sự rất khác nhau, cô không thể nào liên hệ Âu Dương Thần phách lối cuồng vọng và Âu Dương Thân cẩn thận tỉ mỉ và dường như rất hiểu đạo lý sinh tồn trong rừng rậm này với nhau.
Âu Dương Thần thấy lấy đủ nước, liền ngồi dậy, cầm lá cây kia nhìn Lê Hiểu Mạn, nói: “Há miệng.”
Lê Hiểu Mạn liếc mắt lá cây trong tay anh ta, há miệng ra.
Âu Dương Thần từ từ đổ nước trong lá cây vào miệng cô.
Đây là lần đầu tiên Lê Hiểu Mạn uống nước từ cây, không cảm nhận được vị đắng, cũng không ngọt, nhàn nhạt, giải khát thì không có vấn đề.
Uống nước xong, Lê Hiểu Mạn cảm thấy cổ họng khô khốc tốt hơn nhiều.
Âu Dương Thần thấy hình như cô uống chưa đủ, lại xoay người lấy thêm một ít nước cho cô.
Lê Hiểu Mạn thấy thế, hơi ngượng ngùng, nói tự cô làm, Âu Dương Thần chỉ nói há miệng, cô liền ngoan ngoãn há miệng.
Uống ba lần liên tục, Âu Dương Thần mới rút cây dao và thân cây rỗng ruột ghim trong cây đại thụ ra.
Lê Hiểu Mạn lau miệng, mắt đầy cảm kích nhìn anh ta: “Cảm ơn.”
Âu Dương Thần hí mắt quan sát cô.
“Tôi có gì không đúng sao?” Lê Hiểu Mạn thấy anh ta nhìn mặt cô, cô không được tự nhiên.
Âu Dương Thần tiến lên một bước, nhìn cô bằng nửa con mắt, cong môi: “Không phải trước kia cô rất thông minh sao?”
Vấn đề này, anh ta đã hỏi lần thứ hai.
Lê Hiểu Mạn cũng ngước mắt nhìn anh ta: “Anh cũng không giống như trước.”
Âu Dương Thần không trả lời cô, ngẩng đầu nhìn đám mây mù dần tối đen trên đầu, rừng cây cũng dần tối, giống như trời sắp mưa.
Anh ta nhìn Lê Hiểu Mạn: “Có lẽ trời sắp mưa, tìm chỗ trú mưa trước đi.”
Lê Hiểu Mạn nhìn anh ta gật đầu, đi theo anh ta.
Âu Dương Thần lo sẽ có sấm chớp mưa bão, nóng lòng tìm chỗ trú mưa, tốc độ chạy hơi nhanh.
Anh ta xoay người, đôi mắt phượng màu hổ phách tản ra tức giận nhìn người phụ nữ che hai tai, ba bước thành hai bước đi tới trước mặt Lê Hiểu Mạn, ánh mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô giống như muốn cắn nuốt cô: “Nhà thiết kế Many, đây là rừng cây nguyên thủy, dã thú quái vật có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, đạn là vũ khí tự cứu tốt nhất, cô tùy tiện nổ súng như vậy, cô có biết sẽ tổn thất một cơ hội tự cứu không? Trong cây súng này vốn chỉ còn ba viên, cứu cô dùng hai viên, bây giờ còn lại một viên, cô còn tùy tiện lãng phí một viên đạn, cô muốn mấy dã thú kia ăn cô?”
Lê Hiểu Mạn thấy Âu Dương Thần vô cùng tức giận, cô biết tầm quan trọng của đạn ở trong rừng, giống như ở trong sa mạc, nước là quan trọng nhất.
Cô cau mày, mặt lộ vẻ lúng túng: “Xin lỗi, vừa rồi tôi nhất thời tình thế cấp bách mới nổ súng, tôi chỉ muốn anh dẫn tôi rời khỏi đây.”
Âu Dương Thần thu lại tức giận trên mặt, lãnh đạm liếc cô: “Tôi sẽ không dẫn cô đi ra.”
Lê Hiểu Mạn đang muốn hỏi tại sao, Âu Dương Thần lại nói tiếp: “Từ khi bắt đầu vào đây, tôi chưa từng nghĩ tới còn có thể sống được đi ra ngoài.”
Lê Hiểu Mạn ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt phượng dường như chứa rất nhiều chuyện của anh ta, không hiểu anh ta là một đại minh tinh chạy tới đây làm gì.
Anh ta ở trong rừng và anh ta cô biết trước kia tưởng chừng như hai người.
Anh ta không cuồng vọng mà trở nên lãnh đạm, hơn nữa tựa như cất giấu rất nhiều chuyện trong lòng.
Nhìn ánh mắt của anh ta, cô luôn cảm thấy anh ta tới đây vì có chuyện gì phải đi hoàn thành.
Cô che giấu nghi ngờ và kinh ngạc trong mắt, dò xét hỏi: “Anh muốn ở đây cả đời sao?”
Âu Dương Thần không trả lời cô, mà xoay người nhìn về phía rừng cây xa xa, ánh mắt hướng về nơi đó.
Lê Hiểu Mạn không hiểu anh ta, nhưng cô cảm giác được, anh ta tạm thời không đi ra ngoài.
Nếu anh ta không muốn đi ra ngoài, cô cũng không thể ép buộc anh ta, dù sao cô và anh ta không có quan hệ gì, vẻn vẹn chỉ gặp nhau mấy lần mà thôi, anh ta không cần phải dẫn cô đi ra ngoài.
Mặc dù biết một mình cô muốn đi ra ngoài là chuyện không thể nào, nhưng trong lòng cô đã quyết định, cô sẽ không làm khó Âu Dương Thần nữa.
Cô trả súng cho Âu Dương Thần, lại trả la bàn cho anh ta, chỉ giữ cây dao anh ta cho cô.
Sau đó cô ngước mắt, cười nhìn anh ta: “Nếu anh không muốn rời khỏi đây, nhất định có mục đích của anh, tôi sẽ không làm người khác khó chịu, cũng không có quyền lợi yêu cầu anh từ bỏ mục đích của anh dẫn tôi rời đi, nơi này có bao nhiêu nguy hiểm, tôi không biết, nhưng chúc anh may mắn, bảo trọng.”
Dứt lời, cô xoay người đi, siết chặt cây dao trong tay, vì đó là vũ khí tự cứu duy nhất của cô.
Bất kể phía trước có bao nhiêu nguy hiểm, cô đều sẽ đi tiếp, đến khi sinh mạng chấm dứt, cho dù cuối cùng cô cũng không thể rời khỏi đây, cô cũng sẽ cố gắng.
Âu Dương Thần nhìn cô xoay người rời đi, thấy cô vô cùng gầy yếu nhỏ bé, tựa như có thể bị mãnh thú rừng rậm cắn nuốt bất cứ lúc nào, anh ta nheo mắt.
Là cái gì khiến cô từ bỏ muốn anh ta dẫn cô đi ra ngoài?
Thấy cô cho dù bị gai cây mận đâm cũng kiên trì đi tới trước, lòng anh ta kéo căng, câu môi chậm rãi nói: “Cô biết làm sao tìm được thức ăn không? Biết những thực vật có độc những thực vật không có độc không? Cô biết nên đi hướng nào không?”
Nghe thanh âm sau lưng, Lê hiểu Mạn xoay người, mặt đầy mờ mịt, khẽ lắc đầu: “Không biết.”
“Vậy hãy đi cùng tôi.” Bỏ lại câu này, Âu Dương Thần liền đi hướng ngược lại cô, nhưng lần này anh ta đi rất chậm.
Lê Hiểu Mạn kịp phản ứng đuổi theo anh ta, hiếu kỳ và nghi ngờ cười nhạt hỏi: “Anh quyết định dẫn tôi đi ra ngoài?”
Âu Dương Thần liếc mắt cô cười chúm chím, trực tiếp dội nước lạnh: “Cô đừng vui mừng quá sớm, nơi này đã vào thì rất khó đi ra ngoài, lúc tới tôi vượt qua đầm sâu, ba vách đá, vượt núi băng đèo mới đến đây, không chỉ những thứ này, dọc đường đi còn gặp các dã thú tập kích, cô có kinh nghiệm vượt núi băng đèo không?”
Lê Hiểu Mạn nhìn anh ta lắc đầu, ánh mắt ảm đạm, cô chưa từng trải qua, nên Âu Dương Thần dẫn theo một người tay trói gà không chặt như cô vượt núi băng đèo, nhất định là một chuyện vô cùng gian khổ.
“Tôi sẽ trở thành phiền toái của anh đúng không?”
Âu Dương Thần không trả lời cô, đi thẳng tới trước mặt cây đại thụ hình thù ký quái không biết tên, cẩn thận quan sát cái cây kia, anh ta mới tìm một hòn đá gần đó, lấy ra cây dao.
Đầu tiên anh ta dùng sức ghim cây dao vào cây đại thụ, lại dùng đá gõ cán dao, đóng dao vào cây đại thụ, đến khi cây đại thụ kia có nước chảy ra, lại lấy một thân cây rỗng ruột cắm vào, nước bên trong liền chảy theo thân cây.
Thấy vậy, anh ta tiến lên uống, uống hai hớp, chắc chắn nước kia không có vấn đề, có thể uống, anh ta mới ngồi dậy, hái nhiều lá cây lớn, đầu tiên dùng nước chảy từ cây đại thụ kia rửa sách mới bắt đầu lấy nước.
Lê Hiểu Mạn đứng sau lưng anh ta, nhìn anh ta làm một loạt hành động, cô vô cùng kinh ngạc và không dám tin.
Âu Dương Thần hiện tại và Âu Dương Thàn cô biết trước đó thật sự rất khác nhau, cô không thể nào liên hệ Âu Dương Thần phách lối cuồng vọng và Âu Dương Thân cẩn thận tỉ mỉ và dường như rất hiểu đạo lý sinh tồn trong rừng rậm này với nhau.
Âu Dương Thần thấy lấy đủ nước, liền ngồi dậy, cầm lá cây kia nhìn Lê Hiểu Mạn, nói: “Há miệng.”
Lê Hiểu Mạn liếc mắt lá cây trong tay anh ta, há miệng ra.
Âu Dương Thần từ từ đổ nước trong lá cây vào miệng cô.
Đây là lần đầu tiên Lê Hiểu Mạn uống nước từ cây, không cảm nhận được vị đắng, cũng không ngọt, nhàn nhạt, giải khát thì không có vấn đề.
Uống nước xong, Lê Hiểu Mạn cảm thấy cổ họng khô khốc tốt hơn nhiều.
Âu Dương Thần thấy hình như cô uống chưa đủ, lại xoay người lấy thêm một ít nước cho cô.
Lê Hiểu Mạn thấy thế, hơi ngượng ngùng, nói tự cô làm, Âu Dương Thần chỉ nói há miệng, cô liền ngoan ngoãn há miệng.
Uống ba lần liên tục, Âu Dương Thần mới rút cây dao và thân cây rỗng ruột ghim trong cây đại thụ ra.
Lê Hiểu Mạn lau miệng, mắt đầy cảm kích nhìn anh ta: “Cảm ơn.”
Âu Dương Thần hí mắt quan sát cô.
“Tôi có gì không đúng sao?” Lê Hiểu Mạn thấy anh ta nhìn mặt cô, cô không được tự nhiên.
Âu Dương Thần tiến lên một bước, nhìn cô bằng nửa con mắt, cong môi: “Không phải trước kia cô rất thông minh sao?”
Vấn đề này, anh ta đã hỏi lần thứ hai.
Lê Hiểu Mạn cũng ngước mắt nhìn anh ta: “Anh cũng không giống như trước.”
Âu Dương Thần không trả lời cô, ngẩng đầu nhìn đám mây mù dần tối đen trên đầu, rừng cây cũng dần tối, giống như trời sắp mưa.
Anh ta nhìn Lê Hiểu Mạn: “Có lẽ trời sắp mưa, tìm chỗ trú mưa trước đi.”
Lê Hiểu Mạn nhìn anh ta gật đầu, đi theo anh ta.
Âu Dương Thần lo sẽ có sấm chớp mưa bão, nóng lòng tìm chỗ trú mưa, tốc độ chạy hơi nhanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.