Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 399: Hiểu Hiểu, mùi dấm thật nồng. (2)
Thiển Hiểu Huyên
24/06/2020
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cô cực kỳ để tâm chuyện anh tiếp xúc thân mật với những người phụ nữ khác, nhất là với Sophie, người phụ nữ có khuôn mặt khá giống cô.
Mặc dù là anh bị hãm hại, trong lúc không tỉnh táo bị người khác “sàm sỡ”, nhưng trong lòng cô vẫn có chút để bụng.
Nhưng xin lỗi một cách thành khẩn nghiêm túc như thế, cô không thể cứ tiếp tục so đo, tiếp tục cãi láo được.
Nhưng một lúc sau, khúc mắc trong lòng cô đã hoàn toàn biến mất, dù sao đi nữa trong lòng hay thân thể anh cũng chưa từng chân chính phản bội cô.
Nghĩ thông suốt những chuyện này, tâm tình cô thông suốt hơn rất nhiều, không còn bị đè nén nữa.
Sau một hồi lâu, cô ngước mắt nhìn anh, chống lại đôi mắt hẹp dài trầm tĩnh tràn đầy vẻ mong đợi của anh, cô đưa tay vỗ khuôn mặt anh tuấn đã gầy đi rất nhiều của anh, đáy mắt trong suốt hiện lên sự đau lòng, khóe mắt dần dần ướt át, liên tục gật đầu: “Được!”
Nghe cô nói vậy, đôi mắt hẹp dài đen láy của Long Tư Hạo sáng ngời, viền mắt cũng ươn ướt, vui vẻ nhìn cô, giọng nói trầm thấp nhưng cũng không che giấu được sự kích động trong lòng: “Hiểu Hiểu, em nói thật chứ? Thật sự không so đo nữa, thật sự tha thứ cho anh?”
Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn người đàn ông trưởng thanh đầy sức quyến rũ, thấy lúc này anh đang kích động giống như chàng trai mới biết yêu, ánh mắt cô trở nên nhu hòa, lại gật đầu lần nữa, nhẹ giọng đáp: “Ừm!”
“Hiểu Hiểu...”
Long Tư Hạo xúc động khẽ gọi, hai cánh tay siết chặt cô vào lòng, giống như muốn nhập cô vào xương cốt anh.
Giờ phút này anh rất vui vẻ, kích động, cảm thấy may mắn, cực kỳ xúc động...
Những hiểu lầm giữa bọn họ đã có thể hóa giải, cô có thể tha thứ cho anh, đúng là không dễ dàng gì, anh sẽ càng trân trọng cô hơn, sẽ không để cho bất cứ kẻ nào đến làm tổn hại tình cảm của họ nữa.
Bởi vì anh ôm quá chặt, Lê Hiểu Mạn vỗ vỗ vài cái lên ngực anh, nheo mắt nhìn anh: “Đừng... Đừng ôm chặt như thế, anh muốn siết chết em sao? Đừng quên trong bụng em còn có một đứa nhỏ.”
Nghe được lời cô, Long Tư Hạo lập tức buông lỏng cô ra, đôi mắt hẹp dài trầm tĩnh nhìn vào bụng bằng phẳng của cô, bàn tay trắng nõn phủ lên đó, đáy mắt hiện ra ý cười: “Hiểu Hiểu, cuối cùng chúng ta cũng có con rồi...”
Nói đến đây, anh ngước mắt, ánh mắt chất chứa tình cảm nhìn cô: “Cám ơn em đã để anh được làm ba trước lúc ba mươi tuổi, cám ơn em đã mang thai con của anh.”
Hiểu lầm lớn như thế sau khi được làm sáng tỏ, Lê Hiểu Mạn cũng không có biểu hiện kích động gì nữa, có vẻ tâm trạng đã bình ổn hơn nhiều.
Sâu trong tiềm thức cô vẫn tin tưởng anh, chỉ là trong chốc lát bị những hình ảnh kia khiến cho đầu óc mê muội, cho rằng Long Tư Hạo phản bội cô.
Mà sự hiểu lầm này, căn bản cũng không cần đoạn ghi âm cũng có thể tự động sáng tỏ, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Lê Hiểu Mạn nhìn bàn tay Long Tư Hạo đang đặt trên bụng mình, đáy mắt trong suốt cũng đầy ý cười, đưa tay vỗ nhẹ bàn tay anh: “Hiện tại mới chỉ bốn năm tuần, thai vẫn chưa cử động được, không cần sờ.”
Long Tư Hạo nhìn cô, di chuyển bàn tay từ bụng đến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, khẽ cúi người, áp vào trán cô, năm ngón tay đan xen vào mái tóc cô, hai cánh môi chậm rãi chạm vào nhau: “Hiểu Hiểu, chúng ta kết hôn đi!!”
Nghe vậy, thân thể Lê Hiểu Mạn khẽ run lên, hàng chân mày thanh tú khẽ nhíu, tuy ảnh chụp của anh và Sophie đã được làm sáng tỏ, tuy cô không hề so đo nữa, thế nhưng tạm thời cô còn chưa muốn kết hôn.
Là cô vẫn chưa điều chỉnh tốt tâm trạng, là cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để tái hôn, cuộc hôn nhân thất bại với Hoắc Vân Hy khiến cô vẫn còn chút sợ hãi.
Long Tư Hạo thấy cô nhíu chặt mày không trả lời, liền đoán được suy nghĩ của cô, đôi mắt hẹp dài chất chứa tình cảm nhìn cô: “Hiểu Hiểu, hiện tại anh không phải đang ép buộc em, sau khi em suy nghĩ kỹ rồi trả lời anh, anh có thể chờ em, bất kể chờ bao lâu.”
Ngón tay thon dài của anh vén tóc ra sau tai cô, cúi người, đặt một nụ hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, sau đó ôm cô vào trong lòng.
Cô ngước mắt nhìn anh: “Anh không cần đến công ty sao?”
Cô cũng không hy vọng bởi vì ở bên cô mà ảnh hưởng đến công việc của anh.
Nếu như ở cổ đại, anh là đế vương, chẳng phải cô là yêu phi sao?
Long Tư Hạo nhìn cô, đáy mắt tràn đầy ý cười: “Anh muốn ở bên em lâu chút, ở bên cạnh con của chúng ta, qua giờ cơm trưa sẽ đi, hiện tại cần nghỉ ngơi, cùng anh làm quen với nơi này? Nhé?”
Lê Hiểu Mạn ngước mắt đánh giá phòng ngủ đẳng cấp đế vương cực kỳ xa hoa, nhìn Long Tư Hạo gật đầu: “Anh dẫn em đi dạo chút đi!”
Con người luôn yêu thích cái đẹp, nhất là những thứ xa hoa như thế này, cảnh sắc của tòa thành biệt thự rất đẹp, hiển nhiên Lê Hiểu Mạn cũng thích.
Ngay từ đầu, bởi vì quá mức chú ý đến chuyện của Long Tư Hạo cùng Sophie, cho nên không muốn ở lại chỗ này, nhưng hiện tại chân tướng đã rõ ràng, trong lòng lập tức thả lỏng hơn rất nhiều, không còn đau lòng cùng phiền muộn nữa, cũng có hứng thú đi dạo.
Cô cực kỳ để tâm chuyện anh tiếp xúc thân mật với những người phụ nữ khác, nhất là với Sophie, người phụ nữ có khuôn mặt khá giống cô.
Mặc dù là anh bị hãm hại, trong lúc không tỉnh táo bị người khác “sàm sỡ”, nhưng trong lòng cô vẫn có chút để bụng.
Nhưng xin lỗi một cách thành khẩn nghiêm túc như thế, cô không thể cứ tiếp tục so đo, tiếp tục cãi láo được.
Nhưng một lúc sau, khúc mắc trong lòng cô đã hoàn toàn biến mất, dù sao đi nữa trong lòng hay thân thể anh cũng chưa từng chân chính phản bội cô.
Nghĩ thông suốt những chuyện này, tâm tình cô thông suốt hơn rất nhiều, không còn bị đè nén nữa.
Sau một hồi lâu, cô ngước mắt nhìn anh, chống lại đôi mắt hẹp dài trầm tĩnh tràn đầy vẻ mong đợi của anh, cô đưa tay vỗ khuôn mặt anh tuấn đã gầy đi rất nhiều của anh, đáy mắt trong suốt hiện lên sự đau lòng, khóe mắt dần dần ướt át, liên tục gật đầu: “Được!”
Nghe cô nói vậy, đôi mắt hẹp dài đen láy của Long Tư Hạo sáng ngời, viền mắt cũng ươn ướt, vui vẻ nhìn cô, giọng nói trầm thấp nhưng cũng không che giấu được sự kích động trong lòng: “Hiểu Hiểu, em nói thật chứ? Thật sự không so đo nữa, thật sự tha thứ cho anh?”
Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn người đàn ông trưởng thanh đầy sức quyến rũ, thấy lúc này anh đang kích động giống như chàng trai mới biết yêu, ánh mắt cô trở nên nhu hòa, lại gật đầu lần nữa, nhẹ giọng đáp: “Ừm!”
“Hiểu Hiểu...”
Long Tư Hạo xúc động khẽ gọi, hai cánh tay siết chặt cô vào lòng, giống như muốn nhập cô vào xương cốt anh.
Giờ phút này anh rất vui vẻ, kích động, cảm thấy may mắn, cực kỳ xúc động...
Những hiểu lầm giữa bọn họ đã có thể hóa giải, cô có thể tha thứ cho anh, đúng là không dễ dàng gì, anh sẽ càng trân trọng cô hơn, sẽ không để cho bất cứ kẻ nào đến làm tổn hại tình cảm của họ nữa.
Bởi vì anh ôm quá chặt, Lê Hiểu Mạn vỗ vỗ vài cái lên ngực anh, nheo mắt nhìn anh: “Đừng... Đừng ôm chặt như thế, anh muốn siết chết em sao? Đừng quên trong bụng em còn có một đứa nhỏ.”
Nghe được lời cô, Long Tư Hạo lập tức buông lỏng cô ra, đôi mắt hẹp dài trầm tĩnh nhìn vào bụng bằng phẳng của cô, bàn tay trắng nõn phủ lên đó, đáy mắt hiện ra ý cười: “Hiểu Hiểu, cuối cùng chúng ta cũng có con rồi...”
Nói đến đây, anh ngước mắt, ánh mắt chất chứa tình cảm nhìn cô: “Cám ơn em đã để anh được làm ba trước lúc ba mươi tuổi, cám ơn em đã mang thai con của anh.”
Hiểu lầm lớn như thế sau khi được làm sáng tỏ, Lê Hiểu Mạn cũng không có biểu hiện kích động gì nữa, có vẻ tâm trạng đã bình ổn hơn nhiều.
Sâu trong tiềm thức cô vẫn tin tưởng anh, chỉ là trong chốc lát bị những hình ảnh kia khiến cho đầu óc mê muội, cho rằng Long Tư Hạo phản bội cô.
Mà sự hiểu lầm này, căn bản cũng không cần đoạn ghi âm cũng có thể tự động sáng tỏ, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Lê Hiểu Mạn nhìn bàn tay Long Tư Hạo đang đặt trên bụng mình, đáy mắt trong suốt cũng đầy ý cười, đưa tay vỗ nhẹ bàn tay anh: “Hiện tại mới chỉ bốn năm tuần, thai vẫn chưa cử động được, không cần sờ.”
Long Tư Hạo nhìn cô, di chuyển bàn tay từ bụng đến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, khẽ cúi người, áp vào trán cô, năm ngón tay đan xen vào mái tóc cô, hai cánh môi chậm rãi chạm vào nhau: “Hiểu Hiểu, chúng ta kết hôn đi!!”
Nghe vậy, thân thể Lê Hiểu Mạn khẽ run lên, hàng chân mày thanh tú khẽ nhíu, tuy ảnh chụp của anh và Sophie đã được làm sáng tỏ, tuy cô không hề so đo nữa, thế nhưng tạm thời cô còn chưa muốn kết hôn.
Là cô vẫn chưa điều chỉnh tốt tâm trạng, là cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để tái hôn, cuộc hôn nhân thất bại với Hoắc Vân Hy khiến cô vẫn còn chút sợ hãi.
Long Tư Hạo thấy cô nhíu chặt mày không trả lời, liền đoán được suy nghĩ của cô, đôi mắt hẹp dài chất chứa tình cảm nhìn cô: “Hiểu Hiểu, hiện tại anh không phải đang ép buộc em, sau khi em suy nghĩ kỹ rồi trả lời anh, anh có thể chờ em, bất kể chờ bao lâu.”
Ngón tay thon dài của anh vén tóc ra sau tai cô, cúi người, đặt một nụ hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, sau đó ôm cô vào trong lòng.
Cô ngước mắt nhìn anh: “Anh không cần đến công ty sao?”
Cô cũng không hy vọng bởi vì ở bên cô mà ảnh hưởng đến công việc của anh.
Nếu như ở cổ đại, anh là đế vương, chẳng phải cô là yêu phi sao?
Long Tư Hạo nhìn cô, đáy mắt tràn đầy ý cười: “Anh muốn ở bên em lâu chút, ở bên cạnh con của chúng ta, qua giờ cơm trưa sẽ đi, hiện tại cần nghỉ ngơi, cùng anh làm quen với nơi này? Nhé?”
Lê Hiểu Mạn ngước mắt đánh giá phòng ngủ đẳng cấp đế vương cực kỳ xa hoa, nhìn Long Tư Hạo gật đầu: “Anh dẫn em đi dạo chút đi!”
Con người luôn yêu thích cái đẹp, nhất là những thứ xa hoa như thế này, cảnh sắc của tòa thành biệt thự rất đẹp, hiển nhiên Lê Hiểu Mạn cũng thích.
Ngay từ đầu, bởi vì quá mức chú ý đến chuyện của Long Tư Hạo cùng Sophie, cho nên không muốn ở lại chỗ này, nhưng hiện tại chân tướng đã rõ ràng, trong lòng lập tức thả lỏng hơn rất nhiều, không còn đau lòng cùng phiền muộn nữa, cũng có hứng thú đi dạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.