Chương 80: Ba năm rồi, mới được gặp lại cô..
Td034
19/06/2024
Lục Thế Nam bây giờ mới để ý bản thân mình đã khiến Ý Noãn khó xử.
Anh quên mất mối quan hệ của cô với người nhà họ Ý, quả nhiên lúc đó Ý Noãn từ chối không muốn đi là vì lí do này.. Bản thân còn hiểu lầm cô làm vậy là vì Dạ Phong Đình.
Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt cô vẫn tốt, vẫn vui vẻ khi được ăn ngon, lúc này anh mới thấy yên tâm.
Không rõ được cảm xúc này là gì nhưng anh không muốn Ý Noãn vì chuyện này mà trở nên đau lòng, cũng không muốn thấy sắc mặt không vui của cô..
Cho nên anh mới nói đợi Ý Noãn ăn xong, hai người sẽ đi về. Dù sao cũng đã đến và chào hỏi bây giờ cũng không thể tính là không phép tắc, hơn hết ở lại lâu Lục Thế Nam lo sợ Ý Noãn sẽ còn nghe nhiều lời đàm tiếu về mình.
Khác với sự lo lắng của Lục Thế Nam dành cho mình, tâm tình Ý Noãn lúc này vẫn rất ổn, cô đã tự điều chỉnh được cảm xúc của mình nên không còn thấy bất an nữa dù sao bây giờ cũng là người dưng vô tình gặp mặt, không có gì phải lúng túng cả.
Sau khi ăn xong lúc ba người đang đợi Y Noãn và Bác Linh vào nhà vệ sinh chỉnh chu lại trang phục, bên ngoài có hai người người phụ nữ từ nhà vệ sinh đi ra.
" Tôi bảo rồi đúng không, chính là cô ấy."
"Chậc. nhưng sao cô ấy có thể xuất hiện ở đây " - Đây chính là vấn đề mọi người không thể giải đáp được.
Cô gái kia nói thêm: " Hơn nữa vì tính cách cô ấy.. trước đây tôi nghe mọi người bảo giám đốc Lục cũng đâu thích cô ấy. "
" Thật ra tôi thấy cô ấy không giống như mọi người đã đồn... "
Nhớ đến mấy năm trước, vì chiếc váy hôm đấy cô mặc quá dài, bản thân lại bất cẩn dẫm phải khiến phần đuôi chiếc váy bị xé toạc ra.
Đang loay hoay không biết xử lý thế nào, là Y Noãn tốt bụng xuất hiện đi tìm kim và chỉ may giúp cô thuê lại phần đuôi, lúc đó mới có thể tiếp tục tham dự bữa tiệc.
Như không tin cô gái bên cạnh hỏi lại: " Còn có chuyện này nữa sao.."
"Cô nghĩ đi rõ ràng lúc đó cứ trực tiếp làm ngơ đi, mặc kệ tôi có sửa được chiếc váy hay không cũng đâu liên quan đến cô ấy, nếu đúng như mọi người đã đồn cô ấy hống hách kiêu căng thì sẽ kiên nhẫn làm những chuyện này sao? "
Lời này cũng không phải không có lý.
Cả ba người nghe rõ từng chữ cuộc nói chuyện của họ, Dương Anh Kiệt thở dài lên tiếng: "Xem ra Ý Noãn cũng có sức ảnh hưởng không kém cậu nhỉ, nãy giờ mọi người bàn tán về cô ấy không ít. "
Biết chắc Lục Thế Nam sẽ không trả lời, Hoàng Kì Văn quan sát anh rồi lên tiếng hỏi: " Cậu suy nghĩ đến chuyện tôi nói lúc trước chưa? Tôi thấy vẫn nên điều tra lại mọi chuyện đi. "
Lời Hoàng Kì Văn nói cũng là cái Lục Thế Nam đang suy nghĩ đến.
Lúc này cả Ý Noãn và Bác Linh cũng quay trở lại, cảm nhận được bầu không khí có phần không đúng Ý Noãn nói:
" Tôi xong rồi, chúng ta về được chưa? "
"Ừ, về." - Lục Thế Nam đáp lại.
Tạm biệt Bác Linh, Ý Noãn cùng Lục Thế Nam chuẩn bị rời đi cũng may là Dương Anh Kiệt kịp thời nhắc nhở: "Nè cậu cứ thế mà đi sao, ít nhất cũng nên gặp họ nói một tiếng. "
Vì mãi suy nghĩ chuyện của Ý Noãn anh quên mất chuyện này, ngày hôm nay còn có ba mẹ anh ở đây, cũng phải nói với họ một tiếng: " Chúng ta qua kia một lát được không? Hay cô cứ đứng đây đợi tôi. " - Hỏi câu này là anh đang suy nghĩ cho Y Noãn.
Cứ ngó Ý Noãn sẽ đứng đây đợi mình, không nghĩ cô sẽ đồng ý đi cùng, dù sao trốn tránh cũng không phải là điểu Ý Noãn thích, dẫu sao họ cũng biết cô có mặt trong bữa tiệc hôm nay, nếu vậy cần gì phải tránh mặt?
Lúc này ba mẹ Lục Thế Nam vẫn đang ngồi nói chuyện với hai vợ chồng nhà họ Ý, thấy Lục Thế Nam đi đến bên cạnh còn có Ý Noãn nhất thời mọi người đều trở nên lúng túng không biết nên nói gì.
Lục Thế Nam làm ngơ như không thấy biểu cảm khó xử của họ mà lên tiếng nói: " Thật ngại quá, bây giờ cháu có việc cần phải về, lần sau sẽ tạ lỗi với hai người. "
Cẩn Y lập tức phản bác: " Thằng bé này, bữa tiệc chưa kết thúc ai cho phép con rời đi, biết như thế là không có phép tắc không hả? "
Bội Sam lên tiếng giải vây: "Được rồi đừng la thằng bé, có việc thì cứ đi đi, hôm nay con đến là vui rồi. "
Rồi bà dời tầm mắt qua nhìn Ý Noãn, muốn nói gì đó nhưng lại chẳng biết nên nói gì, sắc mặt cũng trở nên đau buồn hơn bình thường.
Không để Ý Noãn nán lại lâu, nhận được câu trả lời của người lớn, Lục Thế Nam nhanh chóng chào họ một tiếng dẫn Ý Noãn rời đi.
Cô cũng chỉ kịp thể hiện sự lịch sự của mình: "Xin phép." - Rồi lập tức bị Lục Thế Nam kéo đi, hai từ ngắn gọn thể hiện đủ chừng mực cũng thể hiện rõ thái độ xa cách của cô.
Đã ba năm rồi, họ mới được gặp lại Y Noãn..
Anh quên mất mối quan hệ của cô với người nhà họ Ý, quả nhiên lúc đó Ý Noãn từ chối không muốn đi là vì lí do này.. Bản thân còn hiểu lầm cô làm vậy là vì Dạ Phong Đình.
Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt cô vẫn tốt, vẫn vui vẻ khi được ăn ngon, lúc này anh mới thấy yên tâm.
Không rõ được cảm xúc này là gì nhưng anh không muốn Ý Noãn vì chuyện này mà trở nên đau lòng, cũng không muốn thấy sắc mặt không vui của cô..
Cho nên anh mới nói đợi Ý Noãn ăn xong, hai người sẽ đi về. Dù sao cũng đã đến và chào hỏi bây giờ cũng không thể tính là không phép tắc, hơn hết ở lại lâu Lục Thế Nam lo sợ Ý Noãn sẽ còn nghe nhiều lời đàm tiếu về mình.
Khác với sự lo lắng của Lục Thế Nam dành cho mình, tâm tình Ý Noãn lúc này vẫn rất ổn, cô đã tự điều chỉnh được cảm xúc của mình nên không còn thấy bất an nữa dù sao bây giờ cũng là người dưng vô tình gặp mặt, không có gì phải lúng túng cả.
Sau khi ăn xong lúc ba người đang đợi Y Noãn và Bác Linh vào nhà vệ sinh chỉnh chu lại trang phục, bên ngoài có hai người người phụ nữ từ nhà vệ sinh đi ra.
" Tôi bảo rồi đúng không, chính là cô ấy."
"Chậc. nhưng sao cô ấy có thể xuất hiện ở đây " - Đây chính là vấn đề mọi người không thể giải đáp được.
Cô gái kia nói thêm: " Hơn nữa vì tính cách cô ấy.. trước đây tôi nghe mọi người bảo giám đốc Lục cũng đâu thích cô ấy. "
" Thật ra tôi thấy cô ấy không giống như mọi người đã đồn... "
Nhớ đến mấy năm trước, vì chiếc váy hôm đấy cô mặc quá dài, bản thân lại bất cẩn dẫm phải khiến phần đuôi chiếc váy bị xé toạc ra.
Đang loay hoay không biết xử lý thế nào, là Y Noãn tốt bụng xuất hiện đi tìm kim và chỉ may giúp cô thuê lại phần đuôi, lúc đó mới có thể tiếp tục tham dự bữa tiệc.
Như không tin cô gái bên cạnh hỏi lại: " Còn có chuyện này nữa sao.."
"Cô nghĩ đi rõ ràng lúc đó cứ trực tiếp làm ngơ đi, mặc kệ tôi có sửa được chiếc váy hay không cũng đâu liên quan đến cô ấy, nếu đúng như mọi người đã đồn cô ấy hống hách kiêu căng thì sẽ kiên nhẫn làm những chuyện này sao? "
Lời này cũng không phải không có lý.
Cả ba người nghe rõ từng chữ cuộc nói chuyện của họ, Dương Anh Kiệt thở dài lên tiếng: "Xem ra Ý Noãn cũng có sức ảnh hưởng không kém cậu nhỉ, nãy giờ mọi người bàn tán về cô ấy không ít. "
Biết chắc Lục Thế Nam sẽ không trả lời, Hoàng Kì Văn quan sát anh rồi lên tiếng hỏi: " Cậu suy nghĩ đến chuyện tôi nói lúc trước chưa? Tôi thấy vẫn nên điều tra lại mọi chuyện đi. "
Lời Hoàng Kì Văn nói cũng là cái Lục Thế Nam đang suy nghĩ đến.
Lúc này cả Ý Noãn và Bác Linh cũng quay trở lại, cảm nhận được bầu không khí có phần không đúng Ý Noãn nói:
" Tôi xong rồi, chúng ta về được chưa? "
"Ừ, về." - Lục Thế Nam đáp lại.
Tạm biệt Bác Linh, Ý Noãn cùng Lục Thế Nam chuẩn bị rời đi cũng may là Dương Anh Kiệt kịp thời nhắc nhở: "Nè cậu cứ thế mà đi sao, ít nhất cũng nên gặp họ nói một tiếng. "
Vì mãi suy nghĩ chuyện của Ý Noãn anh quên mất chuyện này, ngày hôm nay còn có ba mẹ anh ở đây, cũng phải nói với họ một tiếng: " Chúng ta qua kia một lát được không? Hay cô cứ đứng đây đợi tôi. " - Hỏi câu này là anh đang suy nghĩ cho Y Noãn.
Cứ ngó Ý Noãn sẽ đứng đây đợi mình, không nghĩ cô sẽ đồng ý đi cùng, dù sao trốn tránh cũng không phải là điểu Ý Noãn thích, dẫu sao họ cũng biết cô có mặt trong bữa tiệc hôm nay, nếu vậy cần gì phải tránh mặt?
Lúc này ba mẹ Lục Thế Nam vẫn đang ngồi nói chuyện với hai vợ chồng nhà họ Ý, thấy Lục Thế Nam đi đến bên cạnh còn có Ý Noãn nhất thời mọi người đều trở nên lúng túng không biết nên nói gì.
Lục Thế Nam làm ngơ như không thấy biểu cảm khó xử của họ mà lên tiếng nói: " Thật ngại quá, bây giờ cháu có việc cần phải về, lần sau sẽ tạ lỗi với hai người. "
Cẩn Y lập tức phản bác: " Thằng bé này, bữa tiệc chưa kết thúc ai cho phép con rời đi, biết như thế là không có phép tắc không hả? "
Bội Sam lên tiếng giải vây: "Được rồi đừng la thằng bé, có việc thì cứ đi đi, hôm nay con đến là vui rồi. "
Rồi bà dời tầm mắt qua nhìn Ý Noãn, muốn nói gì đó nhưng lại chẳng biết nên nói gì, sắc mặt cũng trở nên đau buồn hơn bình thường.
Không để Ý Noãn nán lại lâu, nhận được câu trả lời của người lớn, Lục Thế Nam nhanh chóng chào họ một tiếng dẫn Ý Noãn rời đi.
Cô cũng chỉ kịp thể hiện sự lịch sự của mình: "Xin phép." - Rồi lập tức bị Lục Thế Nam kéo đi, hai từ ngắn gọn thể hiện đủ chừng mực cũng thể hiện rõ thái độ xa cách của cô.
Đã ba năm rồi, họ mới được gặp lại Y Noãn..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.