Chương 79: Lần này họ xong rồi..
Td034
19/06/2024
Bác Linh nhớ lại rồi kể cho Ý Noãn nghe.
Hai ngày trước Dương Anh Kiệt có đến tìm cô, thật ra là thời gian này tần suất Dương Anh Kiệt đến tìm cô đã rất nhiều rồi.
Hôm thì đến trước cửa nhà Bác Linh đế đưa đồ ăn sáng, hôm thì đền với lý do đưa cô đi chơi, còn cả đêm nào sau khi chở Bác Linh từ quán bar về nhà hai người cũng sẽ nhắn tin thêm một tiếng, tất nhiên đều là Dương Anh Kiệt chủ động.
Lần này cũng không ngoại lệ, Dương Anh Kiệt đến nhà cầm theo đồ ăn sáng cho cô, Bác Linh lúc đầu còn từ chối không nhận nhưng đến bây giờ cũng đã quen với việc này, cô nhận lấy túi bánh bao Dương Anh Kiệt mua cho mình: "Cảm ơn anh "
" Hôm nay anh đưa em đi làm nhé?" - Dương Anh Kiệt ngỏ ý.
Bác Linh lúc đầu tròn xoe hai mắt nhìn Dương Anh Kiệt, mím môi hình như là không muốn lắm.
Có lẽ Dương Anh Kiệt nhận ra, anh thở dài dịu dàng nói: " Nếu em không muốn thì anh không ép "
Nhận thấy trong ánh mắt anh trở nên ảm đạm hơn hình như là thất vọng với sự từ chối của cô, hơn hết xung quanh khu nhà Bác Linh còn có rất nhiều hàng xóm đang đi qua đi lại, họ đã chú ý đến Dương Anh Kiệt, cũng phải anh nối bật như vậy cơ mà..
Đắn đo một hồi Bác Linh gật đầu tỏ ý sẽ để Dương Anh Kiệt chở mình đi làm.
Khi hai người đã ổn định trên xe, Bác Linh thắc mắc đan hai tay vào nhau mà hỏi anh: " Tại sao đột nhiên anh lại đổi cách xưng hô, cứ anh anh - em em, tôi không quen.. "
Dương Anh Kiệt nghe xong phì cười, mắt vẫn nhìn về phía trước: " Nghe như vậy không gần gũi sao? "
" Thật ra chúng ta cũng không cần quá gần gũi.. "
" Cần mà, nếu em đã thấy chúng ta không gần gũi vậy thì chúng ta cần có cơ hội để gần gũi hơn rồi "
Tiếp lời của mình Dương Anh Kiệt lên tiếng: "Sắp tới có bữa tiệc tất niên, trong thư mời có nói dẫn theo bạn đồng hành, em tham gia cùng anh nhé? Tiện thể giúp chúng ta gần gũi hơn "
Nghe đến đây Ý Noãn lên tiếng hỏi: " Sau đó em đồng ý sao?"
Bác Linh chần chừ rồi gật đầu, sau đó cô bổ sung thêm: " Thật ra giữa em và anh ta có nhiều chuyện rất khó nói...
Nhìn vào dĩa thức ăn của mình, Bác Linh nhàn nhạt nói: " Lúc trước em có mượn anh ta một số tiền lớn để chữa bệnh cho mẹ "
Ý Noãn vẫn nhớ hôm đó Bác Linh cuống cuồng như nào, biết Ý Noãn quan tâm đến mình Bác Linh cũng kể rõ sự tình cho cô nghe, nhưng có điều Bác Linh vẫn hổ thẹn bởi cô chưa đủ can đảm nói cho Y Noãn biết nguyên nhân vì sao Dương Anh Kiệt lại cho cô mượn tiền.
Nếu không phải vì đêm đó. thì cũng không kéo thêm nhiều chuyện xảy ra như bây giờ, thầm xin lỗi Ý Noãn trong lòng, hiện tại cô vẫn không thể nói, cô sợ nói ra rồi Y Noãn sẽ nghĩ mình là loại con gái không đàng hoàng.
"Hai người đang nói chuyện gì vậy?" - Giọng Dương Anh Kiệt đột ngột xuất hiện.
Cả hai cùng lúc quay lại, Y Noãn nói: " Không có gì, chúng tôi chỉ nói vài chuyện thường ngày thôi "
" Lấy đồ ăn xong chưa?" - Lục Thế Nam hỏi Ý Noãn.
" Xong rồi " - Cô đáp lại.
Rồi mấy người bọn họ đều đi đến bàn ngồi xuống, Ý Noãn và Bác Linh cũng bắt đầu giải quyết đồ ăn mình lấy.
Lục Thế Nam nhìn Ý Noãn cẩn thận ăn từng đợt thức ăn, đôi lúc trong ánh mắt cô híp lại tỏ ý đồ ăn rất ngon, xem ra tâm tình cô cũng không quá tệ.
Bỗng anh lên tiếng: " Cô ăn xong rồi chúng ta đi về "
Ý Noãn thấy làm lạ, sao lại bỏ về giữa chừng bữa tiệc như vậy: "Anh bận gì à? "
Lục Thế Nam không trả lời, anh chỉ bảo cô mau ăn đi.
Hoàng Kì Văn và Dương Anh Kiệt nhìn nhau, xem như rõ cái từ " bận " mà Y Noãn nói.
Lúc nãy cả ba người tình cờ nghe được có người đang bàn tán về Ý Noãn.
"Cô có thấy quen không, cái cô gái bên cạnh tổng giám đốc Lục đó "
"Cô cũng thật là mau quên như vậy, không nhận ra sao...là Ý tiểu thư đó "
" Gì cơ là cô ta sao??? Sao lại có mặt ở đây không phải nhà họ Ý và cô ta..."
" Tôi cũng đâu có biết, bữa tiệc ngày hôm nay đúng thật là biết trêu người mà "- Càng nói họ càng cao hứng, càng mỉa mai hơn.
Không để ý đến Lục Thế Nam đang đứng rất gần đến khi tay anh nổi gân xanh, khuôn mặt thoáng chốc cực kì tệ, có lẽ cũng vì khí thế bức người này hai người mới lo sợ mà ngậm chặt miệng không dám nói thêm lời nào..
Lục Thế Nam nhìn quét một dòng tìm kiếm thân hình nhỏ bé của Y Noãn, rất xa nhưng chiếc váy trắng vẫn tôn lên được đường dáng cơ thể cô, anh vừa nhìn đã nhận ra ngay. Không nói lời nào Lục Thế Nam tiến về phía Ý Noãn, cả Dương Anh Kiệt và Hoàng Kì Văn cũng theo anh đi đăng sau.
Lúc đi ngang qua hai người lúc nãy bàn tán Y Noãn, anh chỉ đưa con mắt qua nhìn họ rồi tiếp tục sải bước đi tiếp.
Chỉ một cái nhìn cũng làm họ sắp đứng không nỗi... Lần này họ xong rồi..
Hai ngày trước Dương Anh Kiệt có đến tìm cô, thật ra là thời gian này tần suất Dương Anh Kiệt đến tìm cô đã rất nhiều rồi.
Hôm thì đến trước cửa nhà Bác Linh đế đưa đồ ăn sáng, hôm thì đền với lý do đưa cô đi chơi, còn cả đêm nào sau khi chở Bác Linh từ quán bar về nhà hai người cũng sẽ nhắn tin thêm một tiếng, tất nhiên đều là Dương Anh Kiệt chủ động.
Lần này cũng không ngoại lệ, Dương Anh Kiệt đến nhà cầm theo đồ ăn sáng cho cô, Bác Linh lúc đầu còn từ chối không nhận nhưng đến bây giờ cũng đã quen với việc này, cô nhận lấy túi bánh bao Dương Anh Kiệt mua cho mình: "Cảm ơn anh "
" Hôm nay anh đưa em đi làm nhé?" - Dương Anh Kiệt ngỏ ý.
Bác Linh lúc đầu tròn xoe hai mắt nhìn Dương Anh Kiệt, mím môi hình như là không muốn lắm.
Có lẽ Dương Anh Kiệt nhận ra, anh thở dài dịu dàng nói: " Nếu em không muốn thì anh không ép "
Nhận thấy trong ánh mắt anh trở nên ảm đạm hơn hình như là thất vọng với sự từ chối của cô, hơn hết xung quanh khu nhà Bác Linh còn có rất nhiều hàng xóm đang đi qua đi lại, họ đã chú ý đến Dương Anh Kiệt, cũng phải anh nối bật như vậy cơ mà..
Đắn đo một hồi Bác Linh gật đầu tỏ ý sẽ để Dương Anh Kiệt chở mình đi làm.
Khi hai người đã ổn định trên xe, Bác Linh thắc mắc đan hai tay vào nhau mà hỏi anh: " Tại sao đột nhiên anh lại đổi cách xưng hô, cứ anh anh - em em, tôi không quen.. "
Dương Anh Kiệt nghe xong phì cười, mắt vẫn nhìn về phía trước: " Nghe như vậy không gần gũi sao? "
" Thật ra chúng ta cũng không cần quá gần gũi.. "
" Cần mà, nếu em đã thấy chúng ta không gần gũi vậy thì chúng ta cần có cơ hội để gần gũi hơn rồi "
Tiếp lời của mình Dương Anh Kiệt lên tiếng: "Sắp tới có bữa tiệc tất niên, trong thư mời có nói dẫn theo bạn đồng hành, em tham gia cùng anh nhé? Tiện thể giúp chúng ta gần gũi hơn "
Nghe đến đây Ý Noãn lên tiếng hỏi: " Sau đó em đồng ý sao?"
Bác Linh chần chừ rồi gật đầu, sau đó cô bổ sung thêm: " Thật ra giữa em và anh ta có nhiều chuyện rất khó nói...
Nhìn vào dĩa thức ăn của mình, Bác Linh nhàn nhạt nói: " Lúc trước em có mượn anh ta một số tiền lớn để chữa bệnh cho mẹ "
Ý Noãn vẫn nhớ hôm đó Bác Linh cuống cuồng như nào, biết Ý Noãn quan tâm đến mình Bác Linh cũng kể rõ sự tình cho cô nghe, nhưng có điều Bác Linh vẫn hổ thẹn bởi cô chưa đủ can đảm nói cho Y Noãn biết nguyên nhân vì sao Dương Anh Kiệt lại cho cô mượn tiền.
Nếu không phải vì đêm đó. thì cũng không kéo thêm nhiều chuyện xảy ra như bây giờ, thầm xin lỗi Ý Noãn trong lòng, hiện tại cô vẫn không thể nói, cô sợ nói ra rồi Y Noãn sẽ nghĩ mình là loại con gái không đàng hoàng.
"Hai người đang nói chuyện gì vậy?" - Giọng Dương Anh Kiệt đột ngột xuất hiện.
Cả hai cùng lúc quay lại, Y Noãn nói: " Không có gì, chúng tôi chỉ nói vài chuyện thường ngày thôi "
" Lấy đồ ăn xong chưa?" - Lục Thế Nam hỏi Ý Noãn.
" Xong rồi " - Cô đáp lại.
Rồi mấy người bọn họ đều đi đến bàn ngồi xuống, Ý Noãn và Bác Linh cũng bắt đầu giải quyết đồ ăn mình lấy.
Lục Thế Nam nhìn Ý Noãn cẩn thận ăn từng đợt thức ăn, đôi lúc trong ánh mắt cô híp lại tỏ ý đồ ăn rất ngon, xem ra tâm tình cô cũng không quá tệ.
Bỗng anh lên tiếng: " Cô ăn xong rồi chúng ta đi về "
Ý Noãn thấy làm lạ, sao lại bỏ về giữa chừng bữa tiệc như vậy: "Anh bận gì à? "
Lục Thế Nam không trả lời, anh chỉ bảo cô mau ăn đi.
Hoàng Kì Văn và Dương Anh Kiệt nhìn nhau, xem như rõ cái từ " bận " mà Y Noãn nói.
Lúc nãy cả ba người tình cờ nghe được có người đang bàn tán về Ý Noãn.
"Cô có thấy quen không, cái cô gái bên cạnh tổng giám đốc Lục đó "
"Cô cũng thật là mau quên như vậy, không nhận ra sao...là Ý tiểu thư đó "
" Gì cơ là cô ta sao??? Sao lại có mặt ở đây không phải nhà họ Ý và cô ta..."
" Tôi cũng đâu có biết, bữa tiệc ngày hôm nay đúng thật là biết trêu người mà "- Càng nói họ càng cao hứng, càng mỉa mai hơn.
Không để ý đến Lục Thế Nam đang đứng rất gần đến khi tay anh nổi gân xanh, khuôn mặt thoáng chốc cực kì tệ, có lẽ cũng vì khí thế bức người này hai người mới lo sợ mà ngậm chặt miệng không dám nói thêm lời nào..
Lục Thế Nam nhìn quét một dòng tìm kiếm thân hình nhỏ bé của Y Noãn, rất xa nhưng chiếc váy trắng vẫn tôn lên được đường dáng cơ thể cô, anh vừa nhìn đã nhận ra ngay. Không nói lời nào Lục Thế Nam tiến về phía Ý Noãn, cả Dương Anh Kiệt và Hoàng Kì Văn cũng theo anh đi đăng sau.
Lúc đi ngang qua hai người lúc nãy bàn tán Y Noãn, anh chỉ đưa con mắt qua nhìn họ rồi tiếp tục sải bước đi tiếp.
Chỉ một cái nhìn cũng làm họ sắp đứng không nỗi... Lần này họ xong rồi..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.